Chương 79: Tâm tư của chưởng môn
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2254 chữ
- 2021-12-31 05:29:34
Thế là, Chúc Dao, người vừa được chữa khỏi vết thương, bị sư phụ mình nghiêm khắc dạy dỗ cho một trận, khi vừa trở về động phủ của mình lập tức bị một đống nhiệm vụ môn phái do Vương Từ Chi bê đến đập cho váng đầu vàng óc.
Chết tiệt, một trưởng lão nhàn rỗi từng nói với cô đâu? Dược Phong chết mất bao nhiêu linh thực, Đan Phong luyện mất bao nhiêu nguyên liệu thuốc, Phù Phong lãng phí mất bao nhiêu giấy bùa, thậm chí còn cả linh thú của Ngự Thú Phong sinh bao nhiêu con? Tại sao cô phải quan tâm đến những tình huống như vậy chứ? Cô nào có phải người đỡ đẻ!
Chúc Dao tỷ?
Vương Từ Chi lo lắng nhìn Chúc Dao sắp kề cận ranh giới sụp đổ:
Tỷ không sao chứ?
Ha ha, đệ nhìn ta đi, trông ta có giống vẻ không sao không?
Chúc Dao đáp lại cậu bằng một nụ cười khổ, không được, cô phải đi tìm Tử Mộ nói chuyện, cô còn nhiệm vụ nặng nề giải cứu thế giới mang trên mình nữa.
Đệ nghe nói mấy ngày trước tỷ bị thương.
Vương Từ Chi nhìn cô có chút ngần ngại, áy náy:
Xin lỗi tỷ, hôm nay đệ mới biết tỷ đã đến một nơi nguy hiểm như vậy.
Chúc Dao quay đầu lại, trợn mắt với cậu:
Để biết được thì sao chứ?
Nếu như để biết từ sớm, đương nhiên sẽ không để Chúc Dao tỷ đến nơi nguy hiểm ấy.
Nhóc con.
Chúc Dao nhận đầu cậu xuống, vò vò đầu cậu:
Đây là chuyện của người lớn, con nít con nôi thì lo mà tu luyện cho tốt đi, lo lắng vớ vẩn.
Chúc Dao tỷ!
Vương Từ Chi xù lông nhím, phẫn nộ kéo tay cô, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói:
Đệ đã không còn là một đứa trẻ con nữa, tỷ đừng có lúc nào cũng xem đệ như trẻ con lên ba.
Ừ ừ ừ, đệ lớn rồi.
Chúc Dao trả lời lấy lệ một cấu, nhìn chăm chú đủ loại sổ sách chất đống trước mặt, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý.
Cô xếp chồng toàn bộ sổ sách rồi nhét hết vào tay cậu:
Nào, cho đệ một cơ hội chứng minh mình đã trưởng thành.
...
Vương Từ Chi ngẩn người, thở dài thườn thượt:
Chúc Dao tỷ, tỷ sẽ không vừa bắt đầu đã định đùn đẩy những công việc này cho đệ chứ?
Sao có thể gọi là đùn đẩy được chứ? Ta làm vậy là vì muốn cho đệ luyện tập mà.
Dù sao thì có chết cô cũng không thừa nhận, cô vỗ ngực cậu nói tiếp:
Đàn ông đàn ang phải biết gánh vác mọi chuyện, đi đi, cơ hội chứng minh bản thân đến rồi, đệ sẽ làm được!
Tỷ...
Vương Từ Chi nhăn nhó mặt mày, mãi sau mới thở dài một hơi, chấp nhận số phận nhận lấy đống sổ sách chất chồng như một ngọn núi nhỏ, cất vào trong túi chứa đồ:
Chỉ có lúc bắt nạt đệ thì tỷ mới nhìn
nhận năng lực của đệ thôi.
Sao lại vậy chứ, cô có bắt nạt cậu nhóc hay không cũng đều thấy cậu có năng lực mà.
Đúng là một đứa trẻ con, cô lại vươn tay xoa đầu cậu nhóc! Lần này Vương Từ Chi không hề phản ứng lại, để mặc cho bàn tay của cô vò loạn trên đầu mình, cậu ta liếc nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm của cô, nắm chặt bàn tay duỗi thẳng bên hông, giống như vừa quyết định điều gì đó:
Chúc Dao tỷ, những lời tỷ nói với đệ ngày trước, đệ đã suy nghĩ xong rồi.
Hả?
Lời nào cơ?
Cậu kéo lấy bàn tay đang phá rối của Chúc Dao, nhưng lại không buông tay mà siết chặt, nhiệt độ tản ra từ lòng bàn tay nóng như lửa đốt, Chúc Dao khó chịu rút tay ra nhưng lại không động đậy được.
Nhân vô tín bất lập - không có tín thì không đứng được ở đời, cho nên để quyết định tuân thủ lời hẹn ước.
Ớ
Rốt cuộc cậu ta muốn nói cái quái gì?
Đệ đã quyết định.
Bàn tay Vương Từ Chi bỗng gắt gao siết lại, nắm chặt đến mức khiển Chúc Dao cảm thấy hơi đau:
Bất luận tỷ trở thành dáng vẻ như thế nào, đệ cũng sẽ cưới tỷ làm vợ, chăm sóc cho tỷ suốt đời suốt kiếp.
Chúc Dao lảo đảo không ngồi vững, hại cô suýt chút nữa té ghế:
Cái gì?
Khổn thật, ngày đó cô chỉ bông đùa mấy câu, cậu ta sẽ không xem là thật, nghiêm túc suy ngẫm đó chứ?
Đệ biết, với bộ dạng hiện giờ của tỷ, người khác chắc chắn sẽ hiểu sai rất nhiều về chúng ta.
Vương Từ Chi vẫn giữ nét mặt nghiêm túc giải thích:
Nhưng dù người ta có nói những gì, cũng đừng để bụng là được.
...
Chúc Dao nghe mà bó tay bó chân, ngay cả cách nghĩ thế tục như vậy mà cậu ta cũng suy nghĩ được.
Rốt cuộc mấy ngày nay không gặp, trong đầu tên bắt con này đang nghĩ cái gì vậy chứ? Cô không kìm được giơ tay xem xét thử trán cậu ta:
Không sốt mà?
, vậy thì tại sao lại ăn nói xằng bậy vậy nè?
Chúc Dao tỷ, đệ rất nghiêm túc!
Vương Từ Chi nóng ruột, nhìn thẳng vào mắt cô, khuôn mặt mới nghiêm túc làm sao.
Chúc Dao bất chợt cảm thấy đau đầu, có một đứa oắt con bất cứ chuyện gì cũng quá mức nghiêm túc, quả đúng là kinh hãi.
Nhanh như cắt, cô đưa tay gõ cái bốp vào cái trán trắng trẻo của cậu ta, để đạt được hiệu quả cô còn thêm linh lực vào.
Nhóc con họ Vương chẳng mấy chốc đã bị công phá, buông tay cô ra, thay vào đó là ôm lấy trán
mình, đau đến sắp phát khóc.
Chúc Dao lườm cậu ta một cái:
Trước đây chẳng qua ta chỉ nói đùa, chọc ghẹo đệ mà thôi, để xem là thật làm gì? Còn trêu ghẹo bà, cẩn thận bà đánh đít.
Chúc Dao tỷ!
Vương Từ Chi ôm lấy trán, nhìn cô với đôi mắt ngập nước:
Lẽ nào tỷ cho rằng lời đệ nói với tỷ đều chỉ là lời đùa giỡn của đứa trẻ con thôi sao?
Không thì sao?
Chúc Dao thả lỏng tay.
Sắc mặt Vương Từ Chi lập tức đỏ bừng, trợn mắt nhìn cô trừng trừng, giống như đang gắng gượng kìm nén sự tức giận tột độ của bản thân, mãi lâu sau mới đứng bật dậy, hừ lạnh một tiếng với cô, không thèm chào hỏi một tiếng đã giận dữ bỏ đi.
Yo, muốn tạo phản à?
Lần này Vương Từ Chị dứt áo ra đi, cả sáu, bảy ngày sau cũng không ló mặt đến thăm cô, thằng nhóc con này cũng nóng nảy quá rồi.
Chúc Dao suy nghĩ một lát, cảm thấy cậu ta đã bước vào thời kỳ nổi loạn, thời kỳ đặc biệt thích chống đối người lớn, cô âm thầm suy ngẫm, có phải cô nên đổi cách dạy dỗ khác không?
Đang lúc nghĩ ngợi, tiếng chim loan chợt xé không gian vọng tới, Phường Dịch tôn giả bất ngờ bay xuống từ đỉnh núi, cưỡi trên lưng con chim loan đáp xuống giữa sân.
Đoá hoa cao quý lạnh lùng này đến chỗ cô làm gì vậy? Không phải định gần hạ màn mới đến tính sổ chứ, Chúc Dao lờ mờ có một dự cảm không lành.
Bái kiến Phượng Dịch tôn giả.
Chúc Dao bước lên trước hành lễ.
Không cần đa lễ.
Phượng Dịch gật đầu, xem xét cô một lượt mới do dự lên tiếng:
Vết thương của huynh...
Chúc Dao mỉm cười:
Đã khỏi hẳn rồi.
Sư phụ ra tay, một mình mà giỏi bằng hai người gộp lại.
Nếu vậy thì tốt.
Phượng Dịch giống như thở phào một tiếng, nét mặt cũng dịu đi phần nào, như thể chưa từng đối thoại như vậy với ai bao giờ, cô ta lộ rõ vẻ không mấy tự nhiên.
Nếu tôn giả không chê, có muốn vào trong viện ngồi một chút không?
Chúc Dao đề nghị.
Phượng Dịch gật đầu, theo cô ngồi xuống chiếc ghế đá giữa sân, rồi mới ngần ngại mở lời:
Liệu có thể cho ta kiểm tra thử vết thương của huynh không?
Chúc Dao phóng khoáng giơ tay ra, xem đi xem đi, dù sao thì mỗi người đến thăm cô đều muốn cầm một lần, chưởng môn cũng vậy, Tử Đãn cũng vậy, ngay cả nhóc con cũng thế, đến nỗi gặp ai cô cũng muốn giơ tay ra, chỉ thiếu điều không ăng ẳng lên mấy câu cho hợp với tình hình.
Phượng Dịch xem xét một lúc, sắc mặt cũng ôn hoà hơn đôi chút, rút tay về rồi lại móc ra một đống món đồ lớn nhỏ đặt trước mặt cô.
Nào là đan dược, linh thảo, còn có một số pháp khí không rõ tên gọi, chồng chất khắp bàn, vả lại món nào món nấy cũng đều thấp thoáng lộ ra linh khí, vừa nhìn đã biết đều là những bảo bối xuất chúng.
Muốn làm gì đây? Khoe của à?
Chuyện này ta đặc biệt đến đây để cảm ơn huynh.
Phượng Dịch liếc nhìn cô, giống như lần đầu làm chuyện này, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
Những thứ này là quà đáp lễ.
.
Chúc Dao sững sờ, không ngờ Phượng Dịch này cũng biết cách sống đấy chứ.
Nhìn đống bảo bối xếp đầy bàn đang lấp loé ánh sáng vàng, cô rất muốn gom hết vào túi chứa đồ của mình, nhưng cô không biết chắc được khi nào mình sẽ tèo, những món đồ này mà đi theo cô thì thật là lãng phí.
Thôi được rồi, không cần những thứ này đâu.
Chúc Dao kìm nén móng vuốt đang ngứa ngáy của mình:
Ta cứu người cũng không phải vì những thứ này, người vẫn nên cầm về đi.
Phượng Dịch ngây ngẩn, cô ta bắt đầu thấy hơi lo lắng:
Nếu huynh không thích những thứ này, huynh cần gì cứ việc mở lời, ta nhất định sẽ tìm ra cho huynh.
Thật sự không cần đâu.
Phượng Dịch nói như vậy làm Chúc Dao cũng cảm thấy ngại ngùng:
Chẳng phải người đã tặng Thuỷ linh cho ta rồi ư? Còn thứ gì quý giá hơn nó nữa chứ?
Phượng Dịch nghĩ kỹ cũng cảm thấy đúng! Cô ta cũng không khăng khăng đưa đẩy nữa mà gom lại tất cả đồ đạc, thở dài một tiếng, tuy vậy vẫn nhoẻn miệng cười:
Con người huynh quả là lạ lùng.
Chẳng phải người cũng lạ lùng ư?
Nom thấy vẻ mặt Phượng Dịch dịu đi không ít, Chúc Dao nhất thời to gan nói:
Thật lòng mà nói trước đây ta rất ghét người.
Phượng Dịch mở to mắt nhìn cô, vẻ mặt hơi thất vọng.
Chúc Dao tiếp lời:
Trước đây lúc nào người cũng trưng ra dáng vẻ kiêu ngạo chúng sinh chớ lại gần, giống như tất cả mọi người đều phải cung phụng người vậy.
Khó khăn lắm ta mới xông vào được mật thất đó cứu người, nào ngờ còn bị người ghét bỏ.
Cô nhớ lại những chuyện xảy ra ở đường hầm thì không kìm được mà chế giễu, trông thấy cô ta cúi đầu áy náy, Chúc Dao lại tiếp lời:
Có điều tiếp xúc lâu mới phát hiện người cũng không xấu xa đến thể, trái lại tấm lòng cũng rất tốt.
Chí ít cô ta cũng biết nhớ ơn đền đáp, bằng không sẽ không cho cô Thuỷ linh.
Lúc này khuôn mặt Phượng Dịch mới dễ coi hơn chút, bàn tay đặt trên đùi siết lấy váy một cách kìm nén giống như đang căng thẳng, do dự hồi lâu mới lên tiếng:
Vậy huynh...
cảm thấy ta bây giờ...
như thế nào?
Rất tốt.
Chúc Dao nở nụ cười tươi rói đáp lại cô:
Tiếp tục giữ vững như vậy ha, không chừng chúng ta có thể trở thành...
bạn thân nữa.
Lời cô còn chưa dứt, một vị đệ tử của Kiếm Phong bất ngờ bay xuống, chắp tay hành lễ với hai người họ.
Thái sư thúc, Tương trưởng lão, chưởng môn bảo đệ tử đến thông báo mời hai vị đến đại điện nghị sự.
Nghị sự?
Khoé miệng Chúc Dao giật giật, chắc lão già kia sẽ không nhét cho cô thêm một đống việc đấy chứ:
Chuyện gì?
Đệ tử đáp:
Tiêu sư thúc trở về rồi, bây giờ sư thúc đang ở trong đại điện.
Chúc Dao liếc mắt nhìn Phượng Dịch, gật đầu, lúc này mới đi về hướng đại điện của đỉnh núi chính.
Kể từ sau khi bọn họ trở về phái Khấu Cổ đến nay đã là mười ngày, ban đầu Phượng Dịch xé không gian, cửa ra vừa khéo ở ngay cạnh biển, cách môn phái rất gần.
Cho nên ba người bọn họ trở về môn phái sớm hơn Tiêu Dật.
Chỉ là thành Vực Thương tuy cách xa phái Khâu Cổ, nhưng ngự kiểm phi hành nhiều nhất cũng chỉ mất bảy ngày là về đến, hắn lại tốn mất mười ngày mới quay về được.