Chương 80: Chị gái chị đừng doạ em
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2195 chữ
- 2021-12-31 05:29:34
Sắc mặt của Tiêu Dật bỗng trở nên khó coi, giữa hai người cuối cùng cũng đã xuất hiện khoảng cách.
Chúc Dao sở mũi, cũng tìm một chiếc ghế ngồi xuống, xấu xa nghĩ, cảnh tượng này cũng vui mắt vui tai đấy chứ.
Quan sát kỹ tu vi của Tiêu Dật, quả nhiên lại tăng lên kha khá rồi.
Lúc trước là tầng thứ ba Nguyên Anh, hiện giờ đã đến đỉnh tầng thứ ba, hình như còn sắp đột phá lên tầng thứ tư rồi.
Xem ra mười ngày qua, chuyện hắn và Duệ Ngọc cần làm cũng làm không ít đầu.
Sư phụ của mình bị nhốt ở vùng Man Hoang không rõ sống chết, mà hắn lại chìm đắm trong vòng tay của tình nhân, nghĩ đến chuyện hắn mất đi sự tin tưởng của Phượng Dịch, cũng là đáng đời hắn.
Đợi đã, sao hiện giờ lại nhìn rõ mặt hắn thể nhỉ? Hình như chữ BUG trên mặt hắn đã nhạt đi đôi chút rồi.
Chúc Dao kinh ngạc, khẽ ngẩng đầu.
Đậu má, dấu chấm than trên đầu hắn cũng không thấy nữa rồi! Lẽ nào nguyên nhân là do cô thả Thuỷ linh đi, cho nên cũng sửa luôn phần quỹ đạo bị lệch? Chúc Dao càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Trong mơ, Tiêu Dật có được tâm linh, sau đó dựa vào cảm ứng giữa ngũ linh với nhau, mới có thể gọi ra được Thổ linh và Hoả linh.
Hôm nay trong tay hắn chỉ có Kim linh, cũng tức là, Thổ linh và Hoả linh vốn không tới phiên hẳn.
Nếu như lại lấy được Kim linh trong tay hắn, hắn mất đi ngón tay vàng duy nhất thì tự nhiên cũng sẽ không còn là BUG nữa.
Nghĩ đến đây, Chúc Dao cảm thấy hưng phấn hơn nhiều.
Sư huynh, hắn cấu kết với tà tu, từ xưa tới nay chính tà không đội trời chung, người này không thể giữ.
Xin chưởng môn sư huynh xử lý công bằng.
Tử Đãn tức giận nói.
Tiêu Dật nhíu chặt mày:
Tử Đãn sư huynh, xin đừng ngậm máu phun người, huynh nói ta cấu kết tà tu, có chứng cớ hay không?
Chứng cớ?
Tử Đãn hừ lạnh, dường như đã bị chọc giận không nhẹ, đi đến bên cạnh Chúc Dao, khó nén được tức giận nói:
Ngươi cần chứng cứ đúng không? Lão đệ, đệ nói đi.
Lúc ở thành Vực Thương, có phải hắn ở cùng ả yêu nữ đó không?
Ờ thì...
Chúc Dao chỉ đành gật đầu.
Hoá ra là vì chuyện này, chẳng trách lại vội vã gọi cô và Phượng Dịch qua như thế.
Tà tu và tiên từ đầu đá nhau bao nhiêu năm, sớm đã như nước với lửa, cũng khó trách Tử Đãn lại bị chọc giận đến mức này.
Lần này Tiêu Dật gây rắc rối lớn rồi.
Sắc mặt Tiêu Dật càng khó coi hơn, nhưng vẫn hùng hồn phản bác:
Các ngươi đều có thành kiến với Duệ Ngọc, lời nói đều không đáng tin.
Hơn nữa cho dù ta và nàng ấy thật sự yêu nhau, cũng đâu thể chứng minh ta
cấu kết với tà tu? Ngược lại là các ngươi...
Hắn lạnh lùng nhìn hai người Chúc Dao, để lộ ra ánh mắt khinh thường:
Đừng quên lúc ở thành Vực Thương là nàng ấy thả các ngươi nên các ngươi mới có thể sống sót.
Các ngươi không biết ơn thì thôi, lại còn vu oan cho ta?
Ngươi...
ngươi đúng là ngang ngạnh, ngu xuẩn!
Tử Đãn tức giận đến mức sắp bật dậy.
Còn Chúc Dao lại càng bị lời đổi trắng thay đen này của hắn làm cho đờ đẫn.
Biết ơn Duệ Ngọc? Cô không nghe nhầm đấy chứ, kẻ bắt mấy người các cô là ả ta đó, còn muốn cô quay lại cảm ơn 4 sao, đùa kiểu gì vậy?
Được, lời của ta và Tương để không đáng tin, vậy lời của sư phụ ngươi thì có thể tin được rồi chứ!
Tử Đãn hít sâu một hơi, quay về phía Phượng Dịch, chắp tay nói:
Sư thúc, tình huống lúc đó người cũng thấy rồi.
Lúc dưới thành ngầm, có phải hắn cấu kết với ả tà tu đó hay không?
Chúc Dao thở dài, đâu chỉ là nhìn thấy, còn được xem hẳn một vở kịch hấp dẫn
ta có nàng, nàng có ta
nữa cơ.
Phượng Dịch cũng nhớ lại cảnh xuân cung đồ sống động đó, sắc mặt đen đi, đôi mi thanh tú nhăn lại, một lúc sau mới bất lực gật đầu.
Sư phụ!
Tiêu Dật trợn mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn Phượng Dịch, ánh mắt bỗng như rơi xuống đáy vực, nét mặt lộ rõ vẻ
Sao người lại không hiểu con?
Phượng Dịch không để ý đến hắn, trực tiếp quay đầu đi chỗ khác.
Sắc mặt Tiêu Dật bỗng trở nên xám xịt.
Tuy rằng khi thấy Tiêu Dật gặp khó khăn, Chúc Dao cũng khá là vui vẻ, nhưng thật ra tội của hắn cũng không đáng chết, nếu như thật sự phản cho hắn tội danh cấu kết tà tu thì e rằng sau này sẽ không còn chỗ đứng cho hắn trong giới tu tiên nữa.
Tuy là hắn cũng có chút ngựa giống, thấy gái xinh là bám dính không rời ra được, nhưng xét tổng thể cũng không phải quá đáng ghét.
Lại thêm lúc ở thành Vực Thương, cũng coi như hắn từng cứu cô.
Tiêu Dật, ngươi thật sự cấu kết với ả tà tu đó ư?
Sắc mặt của Tử Mộ trầm xuống, chuyện này quá mức nghiêm trọng, mặc dù hắn là đồ đệ của tôn giả, nhưng vì phái Khâu Cổ, ông ta cũng không thể nương tay được.
Cái đó...
Ta nghĩ trong chuyện này có chút hiểu lầm.
Chúc Dao đứng dậy ngăn cản Tử Mộ, ho hai tiếng nói:
Thật ra lúc ở thành Vực Thương, ba người bọn ta đều bị tà tu bắt, hơn nữa đối phương còn là một tu sĩ Hoá Thần kỳ.
Dứt lời, cả đại điện xôn xao hẳn lên.
Tà tu trước nay đều không dễ đối phó, hơn nữa còn mạnh ai nấy làm, nhưng bao nhiêu năm nay, chính phái có thể đè đầu cưỡi cổ bọn chúng là bởi vì chính phái có tu sĩ Hoá Thần kỳ, tuy rằng khi tà tu tu luyện tà đạo, tu vi sẽ tăng nhanh hơn so với đệ tử chính phải, nhưng đến cùng cũng không thể bước lên đỉnh cao được.
Mà bây giờ lại xuất hiện một tà tu đạt đến Hoá Thần kỳ, không thể không khiến cho mọi người kinh ngạc.
Chuyện này đối với chính phái mà nói, chắc chắn là một uy hiếp lớn.
Lúc đó ba người chúng ta đều không địch lại được, suýt chút nữa thì ngỏm, ặc...
là chết dưới tay ta.
Chúc Dao tiếp tục nói:
Cuối cùng, trong lúc nguy cấp Tiêu Dật đã nghĩ ra một kế, là mê hoặc ả tà tu đó, mới có thể cứu được mọi người.
Nhưng rõ ràng là hắn và ả ta...
Tử Đãn vẫn cực kỳ bất bình muốn lên tiếng.
Chúc Dao ngăn ông ta lại:
Sư huynh, lúc đó khắp nơi đều là tà tu, chắc hẳn Tiêu sư đệ cũng không còn cách nào khác mới ngụy trang cả quãng đường như vậy.
Nếu hắn thật sự làm phản, sao có thể quay về tự chui đầu vào lưới chứ?
Tử Đãn nhíu mày suy nghĩ, lúc này mới thôi không tranh luận nữa.
Cho nên Tiêu sư đệ chỉ là diễn một vở kịch để lừa ả tà tu đó mà thôi.
Chúc Dao nhìn Tiêu Dật đang đứng giữa điện:
Đệ nói xem có đúng không?
Tiêu Dật cắn răng, một lúc sau mới phun ra một chữ:
Đúng!
Tử Mộ nhíu chặt lông mày, luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nghĩ ngợi một lúc mới bảo:
Tiểu sư đệ, nếu đệ đã trở về rồi, tức là đã hoàn toàn cắt đứt với ả tà tu kia, đệ vốn không nên tiếp tục bàn luận về chuyện ả tà tu đó, khiến cho Tử Đãn sư đệ hiểu lầm.
Tiêu Dật chỉ cúi đầu không đáp, nhưngầm thừa nhận lời ông ta nói.
Tuy rằng mọi chuyện đã rõ ràng, từ giờ chúng ta cũng sẽ không truy cứu nữa.
Tử Mộ tiếp tục nói:
Nhưng để đề phòng vạn nhất, càng không để ả tà tu đó mượn cơ hội báo thù, trong hai trăm năm tới, Tiêu sư đệ không được xuống núi nữa.
Đây là cách xử lý tốt nhất rồi, một là nể mặt Phượng Dịch tôn giả, hai là cũng có thể phòng ngừa hắn thật sự có dây dưa gì với tà tu.
Đệ có ý kiến gì không?
Tiêu Dật im lặng một lúc mới chắp tay nói:
Xin nghe theo lệnh của chưởng môn!
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Chúc Dao đang đứng phía sau bỗng lạnh đi, kèm theo một chút hận thù.
Trong lòng Chúc Dao chợt run lên! Đậu má, ánh mắt này của hắn là có ý gì, cô vừa cứu hắn một mạng đó có biết không hả? Tại sao mỗi lần cứu hắn đều bị hắn ghi nhận thêm là sao vậy?
Tử Mộ vừa hạ lệnh xong, tuyên bố hội nghị kết thúc.
Vẫn là kết HE, nhưng chỉ có Chúc Dao là cảm thấy rất rất không ổn.
Phượng Dịch rời đi đầu tiên, lúc đi qua Chúc Dao còn để lại một ánh mắt cảm kích, lúc này cô mới tìm được chút cảm giác an ủi.
Quả nhiên thế giới này vẫn còn người thông minh.
Có lẽ bởi vì liên quan đến chuyện cứu Tiêu Dật, bông hoa kiêu ngạo lạnh lùng của phái Khấu Cổ là Phượng Dịch ngày càng nhiệt tình với cô.
Do cùng ở Ngự Thú Phong, lại ở gần nhau, thỉnh thoảng Phượng Dịch lại sang tìm cô nói chuyện phiếm.
Vừa đúng lúc cậu nhóc Vương Từ Chi bước vào thời kỳ phản nghịch, mà không biết lão già Tử Mộ bị động kinh gì, cả đống việc của phái Khấu Cổ lần lượt đẩy hết lên người cô, khiến cô bận đến tối tăm mặt mũi.
Phượng Dịch đến, cuối cùng cô cũng có được một cái cớ để phủi mông đi rồi.
Lúc Phượng Dịch đến tìm, cô đang đứng lớp dạy đám củ cải nhỏ mới nhập môn, Tử Mộ giải thích, đây là tương lai của môn phái, cô thân là trưởng lão, phải có trách nhiệm quản giáo.
Má nó, cô đâu có nhận đệ tử, quản giáo cái khỉ gì? Nhìn đám nhóc ngây thơ lởn vởn quanh mình, hơn nữa vì sợ làm tổn thương tình cảm nên cô không thể đánh, cũng không thể mắng, rất đáng sợ đấy nhé!
Tiên trưởng, tiện trưởng, người tên gì?
Củ cải số một hỏi.
Tiên trưởng, tiên trưởng, người biết bay, vậy tên của người là Phi Nhân đúng không?
Củ cải số hai nói.
Nhưng cha ta nói thứ biết bay đều gọi là chim?
Củ cải số ba.
Vậy tên của người là Điểu Nhân đúng không?
Củ cải số bốn.
Chúc Dao ngồi xổm xuống, kéo đám củ cải nhỏ đầy tò mò này lại, thở dài một hơi rối chân thành giải thích:
Bạn nhỏ, tên của tiên trưởng không phải Phi Nhân, cũng không phải Điểu Nhân, Ta là Siêu Nhân!
Đúng thế, cô là siêu nhân đi giải cứu thế giới.
À!
Xung quanh bừng tỉnh reo hò.
Xuy...
Xa xa truyền đến tiếng cười khẽ, bông hoa lạnh lùng kiêu ngạo lại đến tìm cô tán gẫu rồi.
Chúc Dao cuối cùng cũng tìm được lý do thoái thác, tùy tiện giao đám củ cải nhỏ lại cho một đệ tử nào đó rồi kéo Phượng Dịch
chạy mất.
Trông trẻ con gì đó, thật đáng sợ!
Sao huynh có thể lừa bọn nhóc như thế?
Phượng Dịch ngồi lên chiếc ghế đá trong sân.
Sao lại gọi là lừa được?
Chúc Dao tự rót cho mình một chén trà, nghiêm túc giải thích:
Tôi đang dạy cho chúng một bài học rất quan trọng, nói nhiều chắc chắn sẽ nói sai...
thật đấy!
Phượng Dịch lắc đầu, cũng không tiếp tục phản bác mà đón lấy chén trà trong tay Chúc Dao, nói một câu cảm ơn.
Chúc Dao:
...
Không phải cho người đầu.
Được rồi, cô cũng không có mặt mũi đi giành lại, chỉ đành tự rót cho mình một chén khác.
Dường như Phượng Dịch có điều gì muốn nói, nhìn cô mấy lần vẫn ấp úng:
Tương Du...
Sao?
Huynh...
huynh thấy ta thế nào?
Phượng Dịch bất ngờ hỏi.
Thế nào là thế nào?
Chúc Dao ngơ ngác.
Phượng Dịch lại cúi đầu, khoé mắt lặng lẽ liếc Chúc Dao, dường như có gì đó khó nói, khuôn mặt dần đỏ lên.
Bỗng Chúc Dao cảm thấy có chút không quen:
Người sao vậy? Hôm nay cứ lạ lạ thế nào ấy?
Tán gẫu bao nhiêu ngày như thế, cô đã xem đối phương là chị em tốt rồi, ánh mắt kiểu này là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Huynh có đồng ý...
trở thành đạo lữ song tu với ta không?
Phụt!!!