Chương 82: Đệ tử đến làm thử nghiệm


Nhưng mà Kim linh vẫn ở trong tay Tiêu Dật, cô cũng hết cách rồi.

Đúng rồi, nhắc đến Kim linh cô mới nhớ, phải nhanh chóng thả Mộc linh ra mới được.

Cô thả Thuỷ linh đi, chữ BUG trên mặt Tiêu Dật đã nhạt đi nhiều đến vậy, mà trước đây lúc có được Mộc linh lại không như vậy, vậy chứng tỏ không phải chỉ có giành ngũ linh trong tay hắn là xong, mà còn phải đảm bảo chắc chắn người khác sẽ không lợi dụng ngũ linh nữa.

Mộc linh cũng coi như theo cô đã lâu, hơn nữa nó cũng rất ngoan, cô thật sự có chút không nỡ.

Lại thêm Mộc linh không thể so sánh với Thuỷ linh có sự che chở của biển lớn, nó chỉ là một cái cây non, một khi đã cắm rễ sâu thì sẽ không thể di chuyển được nữa.

Cho nên buộc phải tìm một nơi an toàn mà người khác không thể phát hiện để thả nó ra mới được.

Có chỗ nào không bị người khác phát hiện mà lại thích hợp cho Mộc linh sinh trưởng không nhỉ? Có rồi! Não cô nhảy số, nhớ ngay đến một nơi mà chắc chắn sẽ không có ai lui tới.


Nhóc con, ta có chút chuyện gấp, ta ra ngoài đây, không nói chuyện với đệ nữa!
Chúc Dao bỏ lại một câu rồi xoay người đi ra ngoài, nghĩ thế nào lại ném lại một câu nữa:
Đúng rồi, đám nhóc mới nhập môn ở tiền điện đó giao cho đệ, nói với sự phụ đệ là hôm nay ta không tới đâu.

Chúc Dao tỷ..
Vương Từ Chi còn chưa kịp ngăn lại thì đã không thấy Chúc Dao đâu nữa, chỉ đành thở dài nhận lệnh, xoay người đi đến tiền điện ở chủ phong.

Chúc Dao muốn đến Ngọc Lâm Phong, chỗ sắp xếp cho Mộc linh cô không đi được, vẫn phải nhờ đến sự giúp đỡ của sư phụ mới được.

Nhờ trận pháp dịch chuyển, vừa lên đến đỉnh Ngọc Lâm Phong đã thấy bóng dáng quen thuộc ở phía xa xa đang đẩy cửa bước ra, hình như cũng đang chuẩn bị ra ngoài.


Sư phụ!
Chúc Dao vẫy tay:
Con muốn nhờ người giúp một...
Lời còn chưa nói xong, Ngọc Ngôn đã nghiêm túc bước đến, từng bước từng bước vô cùng vững vàng, đứng cách cô một bước chân, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Lời của Chúc Dao vừa định tuôn ra lại phải nuốt xuống, sư phụ bị làm sao vậy?
Hì hì, sư phụ, sao người...
Chúc Dao còn chưa nói xong, đột nhiên Ngọc Ngôn giữ chặt cánh tay cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

+

Trong phút chốc, hình như Chúc Dao nghe thấy tiếng nổ gì đó, não cô điên cuồng nhảy ra một đống ký tự lạ, mắt mở trừng trừng, không thể tin nổi nhìn vào người trước mặt.

Người này chắc chắn không phải là sư phụ mình! Ngọc Ngôn ngẩng đầu nhíu mày, lẩm bẩm một câu:
Không đúng!
Tại sao không có loại cảm giác như lúc trước? Ừm, làm lại một lần xem sao.

Thế là hắn lại cúi đầu, nhằm chuẩn vào môi của đồ đệ, lại hôn một cái.

Này cũng không đúng! Làm lại...

Thế là, một lần, một lần, lại một lần.


Dừng!
Chúc Dao cuối cùng cũng tìm về thần trí, đẩy người trước mặt ra.

Hôn môi thì cũng thôi đi, nhưng cái sau lại mạnh hơn cái trước là có ý gì, rằng cô sắp bị mẻ hết rồi đó biết không?
Sư phụ, người làm gì đó? Đồ đệ bán thân không bán nghệ, à nhầm, người bị làm sao thế?
Chúc Dao cho đôi môi bị thương lại, lần đầu tiên trong đời biết đỏ mặt, trừng mắt nhìn người đàn ông không ngừng hôn cô kia.

Sư phụ bị sao thế? Bị đánh tráo linh hồn? Bị người ngoài hành tinh bắt cóc? Hay là bị mắc bệnh cuồng hôn? Đậu má, làm gì có loại bệnh này chứ.

Nhìn thấy đồ đệ chạy ra xa mấy mét, Ngọc Ngôn có chút không vui, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời:
Ta muốn thử xem?

Thử?
Chúc Dao nghệch ra:
Thử gì?
Thử xem môi cô chịu áp được đến mức nào à?


Không có cảm giác đó.

Cảm giác nào?
Vẻ mặt Ngọc Ngôn vẫn mờ mịt, nghiêm túc giải thích:
Cảm giác hôm qua lúc con đè lên miệng ta ở trong phòng.

WTF?
Hôm qua? Lúc đóng kịch cho Phượng Dịch xem đó hả?

Bỗng Chúc Dao cảm thấy đáy lòng rung lên, chắc không phải sự phụ đang...

yêu đơn phương cô đấy chứ? He he he...

he he...he...

Chúc Dao cảm thấy mặt mình đang nóng lên bất thường, hơn nữa còn có xu hướng bắt đầu lan ra với tốc độ chóng mặt, sao cô lại cảm thấy không được tự nhiên thế này nhỉ? Sư phụ mười mục toàn năng này lại yêu đơn phương cô, mà bản thân hắn hình như cũng không biết.

Làm sao đây? Bỗng cảm thấy có thể phát triển lên được? Không không không, cô phải bình tĩnh, cô còn phải về nhà, trở về thế giới của cô nữa! Không thể tuỳ tiện yêu đương.

Nhưng mà, cho dù có về hiện đại, cô cũng chỉ là một bà cô lớn tuổi chưa chồng, vậy cô còn về làm cái méo gì.

Nhưng mà dù sao...

Nội tâm Chúc Dao nhất thời chìm vào vấn đề đi hay ở, sinh ra tranh luận kịch liệt.

Ý, đợi đã.

Ban nãy không phải đang suy nghĩ về chuyện sư phụ yêu đơn phương cô sao? Nhìn gương mặt đồ đệ đã đỏ như trái táo, sư phụ nọ cảm thấy đáy lòng hơi kích động, bước đến trước mặt đồ đệ.

Chúc Dao cảm thấy tim mình sắp vọt ra ngoài rồi, cứ đập thình thịch thình thịch không ngừng.

Ngọc Ngôn cuối cùng cũng dùng trước mặt cô, chậm rãi cúi đầu, vươn tay...

sờ trán cô, đồ đệ không phải bị bệnh rồi chứ?


Ừ, cũng hơi nóng, nhưng không sao.


Bong bóng màu hồng đang dạt dào trong mắt Chúc Dao vỡ cái bụp, biến mất sạch sẽ không còn dấu vết.

He he...

cô biết ngay mà, mong chờ vào vị sư phụ chỉ có một sợi dây thần kinh này, não cô đúng là có vấn đề.


Con tìm ta có việc?
Sau khi xác nhận sự việc lần trước chỉ là ngẫu nhiên xảy ra, sư phụ nọ lại bắt đầu khôi phục dáng vẻ thường ngày.

Chúc Dao âm thầm khinh bỉ, oán hận trong lòng không có chỗ xả ra, nhớ đến chính sự nên chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.


Sư phụ, người đã từng đi qua vùng Man Hoang đúng không?



Ừ.
Ngọc Ngôn gật đầu, mấy tia chớp màu tím của hắn là bắt được ở đó.

Nơi đó vô cùng đặc biệt, tuy rằng trong không khí không có linh lực ngũ hành, nhưng lại có Tử Cực Thiên Lôi hùng mạnh của Lôi linh khí.


Con muốn trồng Mộc linh ở vùng Man Hoang đó.
Ngọc Ngôn kỳ lạ nhìn cô, dường như không hiểu tại sao cô lại làm như vậy? Chúc Dao chỉ có thể nói hết cho hắn về sự thay đổi của Tiêu Dật, lúc này Ngọc Ngôn mới gật đầu:
Cách nghĩ của con rất đúng đắn, vùng đất Man Hoang đúng là nơi tốt nhất để che giấu Mộc linh.

Nhưng mà...


Chúc Dao quay đầu, chẳng lẽ còn có gì mà cô chưa suy nghĩ đến sao?
Con có từng nghĩ, Man Hoang là một vùng đất chết, mà Mộc linh lại là đại diện của sự sống không?
Ngọc Ngôn nói:
Nếu ta đoán không sai, con trồng Mộc linh ở Man Hoang, chỉ khoảng một vạn năm sau, sợ rằng Man Hoang sẽ không còn là Man Hoang nữa, mà sẽ là một vùng rừng rậm xanh tốt.



Vậy không phải rất tốt sao?
Chúc Dao cười khẽ, khi chính thức đặt chân lên vùng đất đó cô mới cảm nhận được nơi đó đáng sợ thế nào, chỉ là một vùng đất hoang vu lạnh lẽo.

Nếu như có thể đem lại sức sống cho nó cũng là chuyện tốt mà.


Nhưng nếu như vậy, vạn năm sau, sợ rằng Man Hoang sẽ trở thành một Thức Vân Khải thứ hai, con người cũng sẽ không sợ vùng đất đó nữa, Mộc linh thể nào cũng sẽ bị con người phát hiện.

Vậy thì cứ để Chúa cứu thể tiếp theo đi giải cứu đi!
Chúc Dao cười nói, cô chỉ có thể giúp đến đây thôi:
Đến lúc ấy, Mộc linh cũng coi như cứu được thế giới ở đó, hy vọng những con yêu thú ở Man Hoang sẽ có lòng biết ơn, bảo vệ Mộc linh không cho người ngoài cướp đi mất.


Ngọc Ngôn nhìn cô, nét mặt trầm xuống, rõ ràng cô biết vẫn còn một cách khác, đó chính là phá huỷ hoàn toàn Mộc linh.

Nó vốn được hoá thành từ linh khí, cho dù chết đi cũng chỉ là một lần nữa trở lại làm linh khí, chỉ cần có đủ thời gian, vẫn có thể hoá linh như cũ.

Nhưng đồ đệ thà vất vả khổ sở cũng không bằng lòng dùng cách này, có lẽ là cảm thấy không nhẫn tâm.

Ngọc Ngôn hít sâu một hơi, người tu tiên sống lâu, sớm đã có suy nghĩ coi thường mạng sống, lại chỉ có đồ đệ ngốc này vẫn giữ tấm lòng ban đầu, đối với Mộc linh như vậy, đối với người khác cũng như vậy.

Cô nói cô đến thế giới này là bởi vì Tiêu Dật làm đảo lộn sự cân bằng, nhưng rõ ràng cô có trăm ngàn cơ hội để giết Tiêu Dật, loại bỏ tai họa ngầm này của tự nhiên.

Cho dù bây giờ, nếu như cô mở lời nhờ hắn giúp, hắn cũng sẽ không nhăn mặt nhíu mày, lập tức giúp cô trừ khử người này.

Thế nhưng cô không làm như vậy, từ trước đến nay đều không muốn dùng cách đó.

Mạng sống, sợ rằng chính là giới hạn cuối cùng của cô rồi!

Chúc Dao thả Mộc linh ra.

Dường như nó rất không muốn rời xa cô, vẫn thò dây leo nhỏ mềm quấn chặt vào chân cô không rời.

Nó ở trong thần thức của cô quá lâu, có xu thế cắm rễ, tự nhiên sẽ không muốn chuyển khỏi đó.

Tuy Chúc Dao cũng có chút không nỡ, nhưng giữ nó càng lâu thì sẽ càng không buông ra được.

Đành phải hứa với nó sau này sẽ thường xuyên đến thăm thì nó mới chịu đi.

Vùng đất Man Hoang chỉ có tu sĩ Hoá Thần kỳ mới có thể vào được, người bình thường cho dù muốn xông vào thì đàn yêu thú cấp mười trong đó cũng không dễ xử lý.

Nhưng nếu như thế, cô chỉ có thể đợi sau khi Hoá Thân mới đi thăm Mộc linh được.

Khi cô trở lại đã là nửa đêm rồi.

Cô trốn về, bởi vì hiện tại cô không cách nào nhìn thẳng vào khuôn mặt của sư phụ.

Nhớ lại chuyện ban ngày, cô bỗng có cảm giác bị trêu ghẹo, mà đương sự vẫn tỏ ra không hay biết gì, khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.


Chúc Dao tỷ.
Vừa đi đến cửa, Vương Từ Chi đã đi ra.


Nhóc con!
Chúc Dao giật mình:
Sao đệ vẫn còn ở đây?

Tỷ chưa nói xong thì đã đi mất, để lo...
Vương Từ Chi nhíu mày:
Xảy ra chuyện gì rồi sao?
Chúc Dao đỏ mặt, dứt khoát lắc đầu, đánh chết cũng sẽ không nói cho người khác biết cô bị cưỡng hôn:
Ta không sao, khụ khụ, đệ về nghỉ ngơi trước đi.

Ừm.
Lúc này Vương Từ Chimới xoay người đi ra cửa, quay đầu liếc nhìn thần sắc không tốt của Chúc Dao, thật sự không sao đấy chứ?

Tất nhiên là Chúc Dao có sao rồi, cả người cô đều không ổn được không? Rõ ràng cô mới là người được yêu đơn phương, nhưng tại sao cô lại rối loạn như thế chứ.

Không được, nhất định phải tìm cơ hội giành lại địa bàn mới được.

Âm thầm quyết định xong, Chúc Dao mới xoay người đi vào phòng đóng cửa lại, không phát hiện một bóng người ở phía xa xa đang di dời trận pháp che giấu, đứng một lúc mới xoay người bay đi thật nhanh.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.