Chương 83: Bug nam hay bug nữ


Vì vậy hai thầy trò quyết định sẽ dừng chân ở trên đỉnh núi.

Xem ra Tiêu Dật không phải chỉ biết tán gái, vẫn còn có chút đầu óc, biết khiêm tốn mà làm việc.

Ít nhất thì người ngoài nhìn vào sẽ thấy, thằng nhóc này với Duệ Ngọc thật sự đã cắt đứt với nhau rồi.

Điều ấy cũng là muốn cho thằng nhóc này một danh tiếng tốt trong môn phái, chẳng qua là không liên lạc với Duệ Ngọc không có nghĩa là hắn không liên lạc với những cô em khác.

Mỗi ngày Chúc Dao đều có thể thấy từng đoàn từng đoàn những em gái, ngày ngày dùng những cách khác nhau để đưa đủ các loại linh đan dược thảo lên đỉnh núi.

Chúc Dao lắc đầu một cái, thật không nghĩ nổi mấy cô em này đang nghĩ cái gì, cứ hết người này ngã xuống lại có người sau tiến lên, theo đuổi thần tượng cũng không điên cuồng như vậy đâu đấy.

Không biết mấy cô gái này có âm mưu gì? Cô thở dài một hơi, lắc đầu nhìn lên đỉnh núi một chút, bỗng một ý tưởng gian ác xuất hiện.

Ha ha ha, đến lúc đó nhất định sẽ náo nhiệt vô cùng.

Trong lòng Chúc Dao đã có quyết định nhưng lại thiếu một trợ thủ, vậy nên cô chạy như điên đến tìm Tử Đãn, ông ta nhất định là một trợ thủ tốt nhất.

Chúc Dao nói ra ý tưởng của mình, quả nhiên ánh mắt của Tử Đãn sáng lên:
Như vậy thì quá tốt rồi, hay là chúng ta đi tìm chưởng môn sư huynh xem.
Hai người đang định ra ngoài thì chưởng môn Tử Mộ đã tự mình tìm đến nơi.

Gần đây tâm trạng của chưởng môn không tệ, có thể là bản thân có chuyện vui khiến cho tinh thần thoải mái, ông ta mất hơn một ngàn năm mới tu được đến Nguyên Anh, đột nhiên bà xã lại mang bầu.

Điều này khiến cho Tử Mộ vui đến phát điên, con người của ông ta cứ gặp chuyện vui là dễ lên cơn động kinh, vì vậy ông ta chẳng buồn làm việc, cũng ít để ý đến những việc khác, cả ngày rảnh rỗi không có việc gì liền nhàn rỗi tới các phong khác chơi, gặp người khác là lại hỏi:
Ngươi song tu chưa? Đã có bạn đời chưa? Có con chưa? Ha ha, ta có rồi đó!
Tử Mộ cười vui vẻ, khuôn mặt ông ta nhăn lại như một đóa hoa cúc.

Trên đầu Chúc Dao xuất hiện một loạt những vệt đen, ai sắp làm cha cũng biến thành động kinh vậy sao?
Sư huynh!
Tử Đãn thở dài:
Đây là lần thứ ba huynh hỏi đệ vấn đề này rồi.

A? Ta hỏi rồi sao?
Tử Mộ sờ sờ bộ râu trắng muốt của mình:
Haizz, sư đệ đừng lấy làm phiền lòng, đệ cũng biết ta sắp là cha rồi, quá nhiều chuyện bận rộn, thỉnh thoảng lại quên mất một hai chuyện.
Tại sao bận rộn mà vẫn có thời gian lang thang ở đây hả? Chúc Dao yên lặng buồn nôn, đột nhiên nghĩ tới động chuyện vặt mà ông ta nhét vào cho mình, không phải là chuyện gì ông ta cũng nhét cho cô đấy chứ?
Chúc mừng ông, được làm cha rồi!
Chúc Dao trả thù bằng một câu ngắn ngủn.

Nhưng Tử Mộ lại hoàn toàn nghe không hiểu, còn vui vẻ nói lời cảm kích:
Cảm ơn sư đệ, đệ không cần phải gấp, đệ cũng sẽ có cơ...

À, xem ra để không có cơ hội rồi.


Chúc Dao:
...
Ý của ông là gì hả?
Đúng rồi, nhìn hai người đang vội vàng, hai người muốn đi đâu à?
Tử Mộ hỏi.

Lúc này Tử Đãn mới nhớ tới việc chính, nói lại ý tưởng với Tử Mộ một lần.

Tử Mộ nghe xong gật đầu đáp:
Cách này thực sự có thể một lần vất vả cả đời nhàn nhã, nhưng hai người chắc chắn chuyện này là thật chứ?

Sư huynh, huynh yên tâm.
Tử Đãn vỗ vỗ cơ thể mập mạp của mình bảo đảm:
Đã nhiều năm như vậy, chuyện của Ngự Thú Phong đã nằm trong tầm tay đệ.

Ừ.
Lúc này Tử Mộ mới gật đầu:
Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai sẽ nói chuyện này với sự thúc, nhưng mà phải cực khổ sư đệ đi một chuyến rồi.
Tất nhiên Tử Đãn sẽ không từ chối, ngày thứ hai trời vừa sáng, ông ta liền chuẩn bị lên đỉnh Ngự Thú Phong.

Mặc dù mấy ngày nay Tử Mộ có hơi chểnh mảng với công việc một chút, nhưng khi làm việc cũng rất chắc chắn, lúc Chúc Dao đến, trong điện đã ngồi các vị trưởng lão và phong chủ rồi, mà lão già Tử Mộ đang nở nụ cười nhăn nheo như hoa cúc, kiên trì không nản giảng giải cho mọi người ở đó về
Dục Nhi Kinh
.

Ngay lúc lỗ tai mọi người đã nghe đến kết tằm, Tử Đãn với biểu tình khó hiểu quay về.


Thế nào?
Tử Mộ bước tới hỏi.

Chúc Dao cũng hơi bồn chồn, không bị từ chối đấy chứ.


Phượng Dịch sự thúc đồng ý.
Tử Đãn nói.

Chúc Dao thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đồng ý rồi, ông còn nhíu mày cái gì chứ.


Đã như vậy, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Tử Mộ xoay người nhìn về phía Hồng Trù đằng sau:
Hồng Trù sư muội, muội thấy chuyện này nên làm lúc nào là ổn nhất?

Đây cũng được coi là một chuyện vui, muội quay về thông báo cho Linh Lung chuẩn bị.
Hồng Trụ cười nói.


Được được được.
Tử Mộ sờ râu, cười đến mức mặt đầy nếp nhăn, cúi đầu tính toán một lát:
Vừa hay năm tháng sau có một ngày cực tốt, hay là đợi đến lúc đó rồi cử hành lễ song tu cho Tiêu sư đệ được không?
Hồng Trù gật đầu:
Tất cả nghe theo sự sắp xếp của sư huynh.
Không sai, cái ý định xấu xa mà Chúc Dao nghĩ đến chính là để cho Tiêu Dật cưới Linh Lung.

Mặc dù biết thằng nhóc đó là một tên lăng nhăng chỉ biết tán gái, không quản lý không được.

Linh Lung cũng coi như theo thằng nhóc đó từ nhỏ, là người phụ nữ đầu tiên của hắn.

Trong giấc mộng, cô gái Linh Lung này thật sự si mê hắn nhưng ngoại trừ lúc mới đầu, thằng nhóc đó đưa Linh Lung vào nội môn của Dược Phong, sau đó hắn không hề đưa cô bé cùng phi thăng, ngay cả những lần xuất hiện bên cạnh hắn cũng rất ít, dường như đã quên mất sự tồn tại của đối phương vậy.

Tất cả chỉ vì cô bé ấy có ba linh căn, không thể theo kịp bước chân vội vàng của hắn.

Chúc Dao cũng đã suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định chọn người này.

Nhiều em gái như vậy, còn muốn ăn xong rồi vỗ mông bỏ đi sao, đừng có mà mơ.

Mắc nợ đã nhiều, dù sao cũng phải trả.

Bạn lữ song tu không thể so sánh với việc cưới hỏi bình thường, bạn lữ song tu trong giới tu tiên, chỉ có thể có một người, trừ khi chết hoặc phi thăng thì không thể tách rời.

Hơn nữa, thuật song tu còn có tác dụng tu hành, có thể nói là nâng cao toàn diện các mặt.

Nếu như sau khi có bạn lữ còn phát sinh quan hệ với những người phụ nữ khác, thì sẽ bị người đời mắng chửi, không cẩn thận còn có thể bị cho là tà tu tu luyện bằng cách hút tu vi của người khác.

Chỉ là, không biết những cô em gái này sẽ có phản ứng như thế nào sau khi biết Tiêu Dật có bạn lữ song tu.

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy nhất định sẽ có một trận đại chiến sắp xảy ra, đặc biệt là cái người tên Duệ Ngọc cấp Hóa Thần kỳ đó, nghĩ còn thấy hơi kích động đấy! Nhưng Tiêu Dật lại không thể từ chối, bởi vì chuyện này đã được sự phụ hắn đồng ý, huống chi bây giờ hắn cũng có tình cảm với Linh Lung, căn bản không thể tìm được cái cớ để từ chối nữa.


Đệ và Phượng Dịch sư thúc có phải đã từng có xích mích không?
Đột nhiên Tử Đãn hỏi một câu.


Hả?
Chúc Dao sửng sốt.

Tử Đãn tiếp tục nói:
Lúc ta đến cầu hôn, Phường Dịch sư thúc vốn là vô cùng thích thú, nhưng ta vừa mới nói là Tiêu Dật, sắc mặt của sự thúc liền trầm xuống, còn hỏi ta rằng tại sao không phải đệ đến cầu hôn?



Khụ khụ...

Khụ khụ...
Chúc Dao bị sặc ngụm trà vừa uống, ho đến mức đỏ hết cả mặt.


Lão đệ?



Cái gì, có lẽ là tôn giả có chút hiểu lầm về đệ, a a.
Má ơi, không phải Phượng Dịch cho là cô đến cầu hôn mình nên mới vui vẻ như vậy chứ, không được, sau này cô phải trốn xa một chút, tránh để cô ta phát hiện ra mình.

Để xem được vở kịch hay của Tiêu Dật mà lại bị Phượng Dịch vì yếu sinh hận thì thảm rồi.

Tin tức Tiêu Dật cưới đệ tử Linh Lung ở Dược Phong nhanh chóng lan truyền trong phái Khấu Cổ, không nằm ngoài suy đoán của Chúc Dao, Tiêu Dật cũng không tỏ ý phản đối chuyện này nhưng cũng không quá mong mỏi.

Còn năm tháng nữa mới tới hôn lễ, hắn lấy việc bế quan đặt lên hàng đầu, đa phần mọi công đoạn chuẩn bị đều là do bên phía Dược Phong đi chuẩn bị.

Nhưng Chúc Dao cuối cùng cũng không thể tham dự hôn lễ của bọn họ, bởi vì phu nhân của chưởng môn sắp sinh rồi.

Sáng sớm cô đã bị Vương Từ Chi lỗi tới Kiếm Phong, còn vừa đi vừa hưng phần nói cho cô tin tức này.

Mặc dù Chúc Dao vô cùng oán giận Tử Mộ đã đẩy một động chuyện cho cô nhưng khi biết tin ông ta có được thế hệ sau, cô vẫn thật sự vui thay cho ông ta.

Tử Mộ là chưởng môn, cộng thêm việc quan hệ với mọi người rất tốt, dường như khi tin tức phu nhân của ông ta sắp sinh, Nguyễn Anh cả môn phái ở các phong xung quanh liền tranh nhau tới chủ phong.

Thời điểm Chúc Dao tới căn phòng nhỏ ở thiển điện đã bị đám người đông như kiến trong đó làm cho sợ hết hồn.

Bọn họ có người ngồi có người đứng, chỉ riêng lão già Tử Mộ là đi đi lại lại trong phòng, sốt ruột vô cùng, một lát lại kéo bừa một người qua hỏi.


Phu nhân của ta sẽ không sao chứ? Không phải nói là mang thai mười tháng à? Tại sao lại sinh trước một tháng?

Rốt cuộc phải chờ bao lâu nữa, bây giờ không thể đi vào nhìn sao?

Sao không có âm thanh gì thế, ban nãy không phải vẫn nghe thấy âm thanh à?

Đệ nói xem là sinh bé trai hay bé gái?

Có thể gặp nguy hiểm không? Ta có thể đến hỗ trợ không? Không sao chứ?
Trên đầu người bị tóm lại xuất hiện mấy vạch đen:
Sư huynh, dù sao chị dâu cũng có tu vi Nguyên Anh, sẽ không sao đâu.

Còn nữa...

Huynh bỏ tay xuống đi, đệ còn phải đi có việc!


Lúc này Tử Mộ mới buông tay ra, tiếp tục đi qua đi lại trong phòng hơn mười lần, lại hỏi lại những điều vừa rồi một lần nữa.

Thì ra lão già này còn có khả năng tiềm ẩn là nói nhiều, Chúc Dao yên lặng không nói, vội vàng tìm một chỗ ngồi xuống, tránh bị Tử Mộ đang lo lắng vô cùng tóm được.

Chúc Dao vẫn cảm thấy phụ nữ sinh con là một chuyện vô cùng thần thánh nhưng lại hơi tàn nhẫn, người làm mẹ nhất định phải trải qua đau đớn như vậy nhưng thần kỳ là, trong phòng không có một chút tiếng động nào phát ra.

Nhưng nghĩ một chút cũng có thể hiểu được, dù gì người ta cũng là tu giả cấp Nguyên Anh, nếu như cũng biểu hiện ra sự đau đớn đến chết đi sống lại như người phàm thì thật sự là quá mất mặt rồi, có lẽ sẽ có phương pháp đặc biệt gì đó để trẻ con ra đời bình an, vì cô chưa bao giờ nghe thấy có trường hợp tu sĩ vì khó sinh mà chết.

Cô ngồi trong phòng gần nửa tiếng, bên trong cuối cùng cũng truyền ra tiếng trẻ con khóc, âm thanh đó xuất hiện giữa đám người đang yên lặng chờ đợi thật sự rất vang.

Trên mặt mọi người đều xuất hiện nụ cười,

liên tục chúc mừng Tử Mộ.

Lão già Tử Mộ cười đến nỗi miệng không khép lại được.

Không bao lâu sau, cánh cửa mở ra, người bước ra chính là phu nhân của chưởng môn, trên tay còn ôm một đứa bé sơ sinh.

Mọi người tới chúc mừng bà ta một lượt, Chúc Dao cũng tò mò tới nhìn đứa trẻ.

Cuối cùng cũng xuất hiện, không biết là nam hay nữ.

Khuôn mặt của Chúc Dao khi nhìn rõ đứa trẻ:
...


Má nó, tại sao lại là BUG nữa! Chúc Dao nghiêng người nhìn ba chữ cái màu xám tro trên khuôn mặt nhỏ bé, trong giây lát cảm giác muốn chết xuất hiện.

Nụ cười vừa mới hé mở liền cứng lại.

Chúc Dao nóng nảy đến mức muốn lật bàn, trong lòng đã dùng đủ các loại từ ngữ để mắng chửi.

Không phải nói chỉ có Tiêu Dật là BUG à? Tại sao một đứa bé mới sinh cũng là BUG vậy? Ai đến giải thích xem? Chẳng lẽ không chỉ mình hắn mới mang tới tận thế, đứa trẻ này cũng có thể sao? Cái thế giới này đúng là quá yếu ớt, làm bừa gì đó cũng có thể dẫn tới ngày tận thế.

1
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.