Chương 112: Suy tính


Nhị thái thái Điền thị nhẹ thở ra,
Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Thị vẫn dặn đi dặn lại Thẩm ma ma:
Nhưng vẫn phải lệnh cho đám hạ nhâ8n, không đứa nào được phép bàn luận về chuyện của Đại lão gia.


Thẩm ma ma gật đầu,
Nô tỳ đi sắp xếp ngay đây ạ.
Lâm Phương bĩ3u môi, không cam tâm nói:
Lúc hại chúng ta Đại bá với Đại bá mẫu đâu có nghĩ nhiều như vậy.
Điền thị chậm rãi lần phật châu,
Chúng ta9 không giống họ.
Nói rồi thị đưa tay chọc nhẹ vào trán Lâm Phương,
Con đó, đừng mãi nghĩ tới mấy chuyện này nữa, tới tuổi học lễ nghi 6rồi đó, mẹ sẽ sai người tìm ma ma chuyên về lễ nghi trong cung tới dạy con, từ nay về sau con phải chăm chỉ theo ma ma học tập, rõ chưa?5
Ma ma chuyên về lễ nghi trong cung...

Chỉ cần nghĩ tới chuyện học phép tắc thì tâm trạng Lâm Phương vô cùng phức tạp, không thể giải thích rõ là cảm giác gì, vừa mong chờ lại sợ vất vả,
Mẹ, mẹ nỡ bắt con chịu khổ sao?
Điền thị kéo tay Lâm Phương,
Không còn cách nào khác, muốn gả vào thế gia thì phải học lễ nghi phép tắc cho tốt.
Mẹ nên nhanh nghĩ cách làm sao khiến tổ mẫu nguôi giận thì hơn.

Làm sao khiến lão thái thái nguôi giận ư...

Con nhớ lúc xưa thầy tướng từng nói, số cha không thể giữ con nối dòng để nuôi bên người...
Đại thái thái Đổng thị lập tức sáng mắt lên, phải rồi, có thể nói rằng bà ta giấu lão thái thái là bởi vì nhớ lời thầy tướng số nói, chỉ cần lão gia có con nối dòng, nhận thêm nhiều oan ức nữa cũng đáng.
Đại thái thái nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng hào căng mịn của hai nha đầu, da dẻ săn chắc, dáng người thon thả, nữ nhân trẻ tuổi nhìn kiểu gì cũng xinh đẹp, hệt như ả đàn bà quỳ bên ngoài khi nãy, khóc đến sưng đỏ cả mắt, nhìn thấy mà thương.
Bà ta tự biết mình tuổi già kém sắc, mấy năm qua cũng mở lòng cho lão gia nạp thiếp.
Vậy mà...
Đại thái thái Đổng thị nghĩ thông suốt rồi, nhưng lại chẳng ngờ mọi chuyện không hề dễ xử lý như đã tưởng.
Trong phòng của lão thái thái nhánh cả, Lâm Di đang cặm cụi dán giấy đỏ cắt thành hình hoa mai lên tường.
Bạch ma ma kể lại những gì mình vừa nghe được với lão thái thái nhánh cả:
Trước khi tìm tới nhà họ, người đàn bà Củng thị mà Đại lão gia cấp dưỡng kia đã sớm chuẩn bị sẵn hết rồi.
thật sự không ngờ, bà ta dùng cả đời suy tính cho lão gia, ấy thế mà lão gia lén bà ta nuôi ngoại thất, Bất kể nha hoàn dập đầu thế nào, Đại thái thái vẫn không mảy may lay động, lạnh nhạt sai Phương ma ma:
Mau đi gọi bà buôn người tới.

Đại thái thái Đổng thị thản nhiên nhìn vẻ mặt hãi hùng của hai nha hoàn khi bị bà tử kéo ra ngoài, lòng sảng khoái khó tả.
Trẻ tuổi thì thế nào, bà ta chỉ cần vung tay một cái, những nụ hoa mơn mởn này sẽ bị vùi trong bùn dơ ngay.
Cữu lão gia khó khăn lắm mới được điều vào trong Kinh, ngộ nhỡ bị ông ấy biết...
Thời gian này mẹ vẫn nên cố nhịn một chút.
Lâm Uyển nhỏ nhẹ thuyết phục.
Đương nhiên Đại thái thái Đổng thị hiểu ý của con gái, xem ra việc lão gia nuôi ngoại thất không phải là chuyện mới đây, nhưng tại sao lại ầm ĩ ngay vào lúc này? Vừa rồi qua về mặt của lão thái thái, lão thái thái rõ ràng cũng chỉ vừa mới biết chuyện lão gia có con rơi bên ngoài...

Bất kể thế nào, con đều phải học cho tốt, không dễ gì mới được ma ma trong cung đâu đấy...
Điền thị ý nhị nhìn Lâm Phương.
Lâm Phương đỏ mặt,
Mẹ không cần lặp đi lặp lại vậy đâu, con sẽ chăm chỉ học.
Sau đó Nhị thái thái Điền thị nhanh chóng bắt tay sắp xếp ma ma dạy lễ nghi cho Lâm Phương, dường như hoàn toàn mắt ngơ tai điếc với chuyện của Đại thái thái.
Trong khi đó tại phòng của Đại thái thái Đổng thị, trên đất đầy mảnh sứ vỡ do hai nha hoàn bưng trà đâm vào nhau, Đại thái thái nổi xung quạt đổ lư hương trên bàn,
Cả đám cút ra ngoài, chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong, ta giữ các ngươi lại làm gì nữa, gọi bà buôn người tới trước chúng đi.
Hai nha đầu quỳ xuống liên tục cầu xin tha thứ.
Bà ta nhìn Phương ma ma,
Cho người ra ngoài cửa chờ lão gia về, ta muốn xem lão gia chọn ả nô tỳ đó hay chọn ta.

Phương ma ma vừa định đi thì rèm cửa khẽ lay động, Lâm Uyển vén rèm bước vào,
Mẹ nghĩ lại đi ạ.
Mẹ làm vậy e chỉ khiến cha không ngẩng đầu lên được trước mặt cữu lão gia thôi.
Thật thương cho tấm lòng của người mẹ, bất kể là ai thì dù phải liều mạng cũng muốn tranh cho đứa con trong bụng mình một danh phận.
Bạch ma ma cho nha hoàn trong phòng lui ra, tới nói nhỏ bên tai lão thái thái nhánh cả:
Bây giờ Đại thái thái đã để mắt tới Nhị thái thái rồi.
Lâm Di ngồi bên cạnh cầm đũa gắp một miếng bánh chỉ ngào đường cho lão thái thái ăn.
Lão thái thái ăn bánh thích đến híp cả mắt.
Chốc lát sau Phương ma ma vào nhà, nhỏ giọng bẩm báo:
Nghe nói Củng thị biết được lão gia có con rơi bên ngoài, cho nên mới nảy ra ý định chạy tới đây tung hê mọi chuyện.
Chuyện lão gia có con rơi đến lão thái thái còn bị giấu lâu như vậy, làm sao một ngoại thất cỏn con có thể biết được.
Chẳng lẽ chính miệng lão gia nói cho ả biết...
Đại thái thái Đổng thị nghĩ tới đây, trong mắt liền long lên, thế tử đồng cam cộng khổ mấy chục năm mà không bằng cả một ả nô tỳ chẳng rõ lai lịch.

Sao mẹ lại nghĩ như vậy.
Lâm Uyển bước tới đỡ Đại thái thái Đổng thị ngồi xuống, quay đầu liếc nhìn Phương ma ma cạnh đó, Phương ma ma gật nhẹ rồi lặng lẽ lui ra, đóng cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại Đại thái thái Đổng thị và Lâm Uyển.

Vừa nãy trên đường tới đây con gặp không ít hạ nhân tụ tập xầm xì với nhau, con cũng không buồn lắng nghe xem bọn họ nói gì, chuyện nhỏ như thế...
Chẳng phải mẹ vừa than rằng tối qua Nhị thức ăn tiệc với cữu lão gia rất vui vẻ, lúc ra về cữu lão gia còn khích lệ Nhị thúc sao?

() Cữu lão gia: anh trai của bà nội.
Được Lâm Uyển nhắc nhở, Đại thái thái Đổng thị lập tức nhớ tới chuyện này, ngẫm sơ qua lại cười khẩy,
Có chuyện nào ta làm mà không nghĩ tới cha con đầu, vậy mà kết cuộc lại bị gán danh đàn bà ghen tuông, chỉ e sau khi đoạt được tước vị, ông ta sẽ bỏ ta ngay.

Đại thái thái đến chỗ Củng thị thu hồi của cải mới hay, Đại lão gia mua rất nhiều ruộng đất để lấy lòng Củng thị, nhưng tất cả đều đã bị Củng thị bán sạch, cái nhà cô ta đang ở bây giờ chỉ là nhà thuê, ngay cả Đại lão gia cũng bị qua mặt.
Đại thái thái tức giận đi tìm Củng thị, Củng thì lại khóc lóc nói rằng mình vì muốn bảo vệ đứa con trong bụng mà đi hỏi han nhờ cậy khắp nơi, cuối cùng lại bị một bà tu lừa gạt mất hết tiền của, cầu xin Đại thái thái nhất định phải bắt được bà tu kia, đòi tài sản về.
Đúng là một người đàn bà không sợ trời sợ đất, lý do như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được.

Đại thái thái đành trơ mắt nhìn Củng thị tay không vào nhà, số tiền kia chẳng biết đã đi nơi nào rồi.
Lão thái thái nhánh cả hỏi:
Người đàn bà Củng thị kia có lại lịch thế nào?
Bạch ma ma thưa:
Lúc trước cũng là thiếp thất của người ta, về sau được tặng lại cho Đại lão gia.
Thảo nào lại nhiều thủ đoạn như vậy, tính ra cũng chỉ là để chuẩn bị sẵn đường lui cho bản thân thôi.
Lâm Uyển không biết khuyên thêm gì, đành nói:
Mẹ à, giờ mọi chuyện đã như vậy, nhà chúng ta không thể lại loạn nữa.
Nội bộ còn xích mích thì chỉ tổ rước thềm chê cười, càng trúng ý bọn Điền thị.
Bất luận thể nào bà ta cũng phải nuốt cục tức này xuống.
Cơ hội đoạt tước chỉ có một mà thôi...
Con nhìn Lục muội muội bên chỗ lão thái thái nhánh cả đi, càng ngày càng ra dáng, sớm hạ bệ con khỉ con như con từ lâu rồi.

Nghe Điền thị nhắc tới Lâm Di, trong lòng Lâm Phương liền bùng lên một ngọn lửa không tên,
Như nó mà ra dáng cái gì mẹ, là đồ hẹp hòi chuyến tính toán người khác thì có.
Con giống nó thì đã xử nó không còn hình người từ lâu rồi.
Dứt lời nàng ta oan ức tựa đầu vào vai Điền thị.
Đại thái thái Đổng thị ngẩng đầu lên,
Nhất định là mưu kế của Nhị thẩm con.
Chỉ có Nhị thúc mới không mong thấy lão gia được sự ủng hộ của Đổng gia.
Lâm Uyển nói:
Con cảm thấy, bất kể là ai...
cũng không qua mặt được tổ mẫu đầu, trước mắt quan trọng nhất là làm sao để đệ đệ nhận tổ quy tông.
Bây giờ bà ta phải nhẫn nhịn, bằng không chính là kiểm củi mười năm, thiếu trong một giờ.
Nghĩ vậy Đại thái thái Đổng thị cao giọng gọi Phương ma ma:
Đi tới tiểu viện Củng thị ở bên ngoài dời toàn bộ đồ đạc của ả về đây.
Đã vào nhà bà ta thì đừng mong trở ra nữa, bà ta còn muốn lấy về bằng hết của cải ả moi móc được từ tay lão gia mấy năm qua.
Vợ chồng Nhị thúc cũng đừng hòng đứng một bên chế giễu bà ta.
Nhất định là có kẻ cô ý sắp xếp hàng khiến bà ta và lão gia xa cách nhau.
Là kẻ nào? Đại thái thái Đổng thị vừa động não liền nghĩ tới Nhị thái thái Điền thị ngay.
Là thị ta, chắc chắn là thị ta chứ không ai khác.
() Bánh chỉ ngào đường: bánh làm từ những sợi bột được se mảnh như chỉ, nhân thường là đậu phộng ngào đường.

Bạch ma ma nói tiếp:
Mấy ngày nay phía chúng bớt bị soi mói hơn hẳn, không có người ở sau lưng nhìn chằm chằm, ngay cả nô tỳ làm việc cũng thấy dễ thở hơn.
Bằng không chuyện lão thái thái nhánh cả liên tục đưa tin qua lại với Trịnh lão phu nhân đã sớm tới tại Nhị lão thái thái Đổng thị rồi.

Lão thái thái nhánh cả cầm chén trà lên uống một hớp, trầm giọng nói:
Nếu quả thật phải thua dưới tay bọn họ, ta thà Trần gia vĩnh viễn mất đi tước vị, bằng không chẳng những không thể làm rạng rỡ tổ tông mà e còn liên lụy đến dòng tộc.
Lão thái thái nhánh cả nói rất nhẹ nhàng, nhưng Lâm Di biết Trần gia lấy được tước vị không hề dễ.

Lão thái thái nhánh cả luôn ngóng trông có thể trả lại bằng thiết sắc phong vào từ đường của Trần gia.

Năm mới lúc mọi người quy bái ở từ đường, bà cứ nhìn chằm chằm chỗ đặt bảng sắc phong khi trước.

Ngay cả cha mỗi lần nghe nhắc tới cũng nói, nếu Trần gia có thể phục nước thì không còn gì bằng.

Bạch ma ma lại nghĩ tới một sự kiện,
Nhị thái thái mới ma ma dạy lễ nghi cho Tứ tiểu thư, từ giờ trở đi Tứ tiểu thư sẽ phải học đủ các loại phép tắc.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.