Chương 111: Náo loạn
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2284 chữ
- 2022-02-04 04:43:25
Vì vậy, từ Hạ với nghĩa là to lớn được các triều đại về sau dùng để chỉ toàn bộ đất nước.
Hoa cũng được dùng để chỉ quần á8o đẹp mà các dân tộc cổ Trung Quốc thường mặc.
Người có biết người...
ở bên ngoài...
Thôi Ngự sử bị xử trảm, còn gia quyến thì bị đày lưu vong.
Thời điểm sung quân, Thôi Nhị tiểu thư gào khóc không chịu đi, rốt cuộc bất cẩn làm đổ chậu than, bị bỏng nặng ở mặt.
còn một đứa cháu trai đích tôn...
vẫn chưa trở về nhà không...
ở trong phòng, chút cầu may cuối cùng trong lòng Đại thái thái Đổng thị lập tức tan biển sạch,
Mẫu thân, người nói vậy là có ý gì? Con...
Cùng lúc đó, bên nhánh thứ hai, Đại thái thái Đổng thị đang ôm mặt khóc lóc với Nhị lão thái thái Đổng thị,
Có phải con không cho lão gia nạp thiếp đầu, sao lão gia lại có thể lén lút nuôi ngoại thất bên ngoài như vậy.
Giờ hay rồi, để con nô tỳ kia mang nghiệt chủng tìm tới nhà, có coi phép tắc ra gì đâu.
được bình an chào đời thôi...
Đây là cốt nhục của lão gia đấy...
Đại thái thái Đổng thị liền như bắt được cọng rơm cứu mạng, bị thương van xin lão thái thái Đổng thị:
Cô mẫu ơi, nghe thấy chưa, chứa người đàn bà như vậy trong nhà, nhà cửa làm sao có thể bình yên được.
(1)
Lâm Di cầm kẹp gắp vài cục than nhỏ cho vào lò sưởi tay mạ vàng trạm trổ hoa văn cúc vạn thọ.
Linh Lung cứ càm ràm mãi không thôi, Lâm Di đành phải đầu hàng,
Được rồi được rồi, lần sau ta không động tay động chân nữa.
Bấy giờ Linh Lung mới hài lòng, cầm khăn đi bưng nước trà.
Mẫu thân, người không thể để yên cho qua chuyện.
Giờ thì bảo bà ta quản, trước đó tranh giành muốn sang bên nhánh cả sao không tới thương lượng với bà ta đi.
Nhị lão thái thái Đổng thị từ tốn nói:
Để cô ta ôm bụng quỳ bên ngoài khóc lóc mới không ra thể thống gì, người ngoài biết được còn xầm xì rằng cô ghen tuông không cho lão gia mình nạp thiếp.
Ghen tuông là chuyện nhỏ, không có con nối dòng mới là đại sự.
Quất Hồng nói:
Nhìn đi nhìn đi, đúng là càng ngày càng quá, ngay cả tiểu thư mà cũng dám cằn nhằn.
Lâm Di cười tủm tỉm.
Linh Lung bừng trà vào phòng, xụ mặt nhìn Quất Hồng,
Tối qua được nghe về chuyện của Thôi Nhị tiểu thư, tới giờ ta vẫn còn hãi hùng, cho nên vừa nhìn thấy tiểu thư ở trước chậu than ta mới hồn phi phách tán.
Hôm qua nhà họ vừa được tin của Thôi Ngự sử, Linh Lung và Quất Hồng nghe mà khiếp vía, Lâm Di cũng giật nảy mình.
Cho dù muốn cấm biển thì triều đình cũng sẽ không tìm bọn họ để hỏi ý kiến.
Tề Trọng Hiên nói:
Kỳ thi mùa Xuân đã ở ngay trước mắt, tạm thời không nên quan tâm đến vấn đề khác ngoại trừ chuyện thi cử, dốc sức đọc nhiều sách hơn mới đúng.
Chính vì kỳ thi sắp tới nên tôi mới băn khoăn.
Lâm Chính Thanh tỏ vẻ lo lắng,
Tể huynh có nhớ kỳ thi mùa Xuân vào năm Gia Hi thứ mười không, đề thi là về chính sự khó giải trên triều, Hoàng thượng dựa vào đó để chọn ba vị trí đầu.
Tề Trọng Hiên đương nhiên nhớ rõ, bởi vì đó là lần con cháu Tề gia lọt khỏi bảng vàng.
Người đàn bà này vào nhà, kẻ khó chịu nhất chính là Đại thái thái Đổng thị.
Mặc kệ bọn họ đi, như vậy bên chúng ta sẽ được yên tĩnh mấy ngày.
Khỏi phải chịu cảnh hai ba ngày Đại thái thái Đổng thị lại chạy tới nhà họ giết thời gian.
Cùng lúc đó bên ngoài bỗng nháo nhào cả lên...
Ề muốn làm gì hả?
Mau cản cô ta lại...
Giọng nói thê lương ban nãy lại vang lên:
Đứa trẻ này...
Lâm Chính Thanh hơi nhướng mày, đứng dậy nói:
Đã vậy tôi không quấy rầy Tề huynh nữa.
Tề Trọng Hiên đứng dậy trả lễ, Lâm Chính Thanh bắt đầu tìm sách trong thư các.
Bận rộn cả buổi hắn tìm được hai quyển sách, ngồi trong góc nghiền ngẫm, đến cuối ngày mới cùng các học sinh khác ra về.
Đại thái thái Đổng thị tựa như không nghe thấy, liên tục lau nước mắt.
Nhị lão thái thái chen vào,
Làm gì thì làm cũng phải để cô ta sinh đứa bé ra trước đã.
Dứt lời bà ta lãnh đạm liếc nhìn Đại thái thái,
Trước đó cô thật sự không hay biết?
Cô mẫu, con làm gì dám giấu giếm người...
Cũng có thể Hạ chỉ sông Hạ Thuỷ (tên khác của sông Hàn Thuỷ) còn Hoa chỉ H3oa Sơn.
Cả hai con sông và ngọn núi này đều có ý nghĩa lịch sử và văn hoá quan trọng thời cổ đại Trung Quốc.
Đầu sỏ của vụ này tất nhiên là Lâm gia.
Lâm Di tới phòng tiểu Tiêu thị, tiểu Tiêu thị cũng đang nói về chuyện này:
Thôi Nhị tiểu thư phải chịu thiệt làm thiếp, đành mặc cho Lâm gia dẫn dắt, hai nhà cuối cùng cũng công khai bàn chuyện cưới hỏi.
Lệnh9 cấm biển? Tề Trọng Hiên lập tức nhở sự kiện Thành Quốc công cấu kết với giặc Oa tạo phản,
Chẳng lẽ Lâm huynh cảm thấy triều đìn6h sẽ hạ lệnh cấm biển?
Lâm Chính Thanh nhíu mày,
Không dối gạt gì Tề huynh, gần đây ta cũng mới nghĩ tới.
Tuy chúng ta 5vẫn chưa vào triều làm quan, nhưng cũng không thể chỉ một lòng đọc sách thánh hiền mà làm ngơ chuyện bên ngoài.
Càng nghĩ mắt của Lâm Chính Thanh càng sáng hơn.
Trần gia vừa ý Tề Nhị lang là vì Tề Nhị lang có tiền đồ tốt, nếu Tề Nhị lang gặp sự cố trong thi cử, không còn khả năng làm quan, hắn muốn xem liệu Trần gia có còn tha thiết với mối này nữa không.
Khi ấy trên dưới Tề gia đều cảm thấy trong nhà sẽ có một trạng nguyên, ai ngờ lại bị mất ngôi đầu bảng.
Tôi đang lo...
Lâm Chính Thanh thở dài,
Ngộ nhỡ ra đề dạng đó, nếu đáp trật thánh ý thì không chừng sẽ bị rớt, cho nên muốn tìm vài quyển sách về vấn đề này nghiên cứu thêm.
Nghe vậy Tề Trọng Hiên cũng trầm tư suy nghĩ.
Lão gia quá hồ đồ rồi, muốn đàn bà thế nào không muốn lại đi dây với hạng này.
Nhị lão thái thái Đổng thị ngồi yên không nói gì, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với tiếng gào khóc bên ngoài, cả buổi sau mới mở hờ mắt ra,
Theo lý mà nói, ta không nên nhúng tay vào chuyện trong phòng cô cậu, mấy năm qua ta cũng mặc kệ cô cậu muốn làm gì thì làm, toàn bộ chuyện nhà cũng dần giao hết cho cô, vậy mà cô cậu vẫn không thấy đủ.
Đại thái thái Đổng thị dần ngừng khóc, câu cuối cùng của Nhị lão thái thái Đổng thị khiến bà ta hơi sững người, nhưng thoáng sau liền hiểu ra.
Trần Lục tiểu thư...
Con chuột nhỏ tinh ranh kia, cho dù không bắt về, hắn vẫn muốn giữ nàng ta dưới móng vuốt chơi đùa đến khi nào tận hứng thì thôi, tuyệt đối sẽ không để nàng ta được như ý.
Lão thái thái nhánh cả cười khẩy, có thể thấy người đàn bà đó được Trần Doãn Ninh cùng yêu tới mức nào, huống chi bây giờ còn đang mang thai.
Nhị lão thái thái Đổng thị không quan tâm người lớn, nhưng lại chẳng bỏ được đứa bé trong bụng cô ta.
Thật đáng thương, một tiểu thư như hoa như ngọc, nay mặt lại bị thương...
Tiểu Tiêu thị nói rồi quay sang dặn dò Lâm Di,
Trong phòng này có đặt chậu than, con cũng phải cẩn thận đấy.
Lâm Di cười cười thuật lại phản ứng của Linh Lung khi nãy cho bà nghe.
Tiểu Tiêu thị bật cười, dí ngón tay vào trán Lâm Di,
Con bé đó nói đâu có sai.
Hai mẹ con cười nói thêm một lúc rồi chuẩn bị đi thỉnh an lão thái thái nhánh cả.
Xe ngựa đi đến đoạn vắng vẻ, gã sai vặt bên ngoài không nhịn được hỏi dò:
Sao Đại gia lại nói cho Tề gia biết suy đoán của mình về đề thi vậy ạ?
Quan lại cất giữ nhiều tầng thư trong nhà nhất trên triều chính là quan chủ khảo đợt thi này, Tề gia và ông ta là họ hàng xa, nếu Tể Trọng Hiên muốn tìm hiểu về lệnh cấm biển, tám trên mười phần là sẽ đến chỗ quan chủ khảo mượn sách.
Trong mắt hẳn Tề Trọng Hiên chính là người có khả năng đoạt ngôi vị trạng nguyên nhất, Lâm Chính Thanh khẽ cười, không trả lời gã sai vặt mà lại bảo:
Trở về nói cho thái thái biết, mấy ngày tới ta sẽ ở Quốc Tử Giám nghiên cứu thêm.
Năm nay lạnh thật.
Linh Lung để nha hoàn phụ phủi tuyết đọng trên người mình, xoa xoa tay làm nóng mới bước vào nhà, nhìn thấy Lâm Di ở bên cạnh lò than bền vội vàng kéo nàng sang một bên,
Tiểu thư yêu quý của em ơi, bớt làm em lo được không, ngộ nhỡ bị bỏng thì chúng em chết vạn lần cũng không bù đắp được.
Lâm Di cười nói:
Chỉ lấy ít than thôi mà.
Tiểu thư nói nghe nhẹ nhàng lắm.
Linh Lung oán trách nhìn thoáng qua Quất Hồng,
Mùa Đông năm nay có không biết bao nhiêu người bị bỏng đấy, tiểu thư có thể so sánh với bọn tiểu nha đầu sao?
Hồ Đào mở lồng sưởi ra để tiểu nha hoàn bỏ thêm than vào.
Có chuyện gì con cũng tìm người thương lượng đấy thôi...
Đại thái thái Đổng thị đang nức nở thì bên ngoài bỗng vọng vào tiếng khóc lóc:
Tôi chỉ muốn nói với lão thái thái một câu...
Cầu xin các người...
sinh ra bên ngoài, không thể nhận tổ quy tông, thôi để tôi đập đầu chết cho rồi, như vậy ít ra nó còn được chết ở Trần gia, không đến mức làm cô hồn dã quỷ.
Đại thái thái Đổng thị lập tức đổ mồ hôi lạnh, vừa ngước lên liền đối đầu với ánh mắt mỉa mai của Nhị lão thái thái Đổng thị.
Lão thái thái...
Đàm ma ma bước vào, đi tới trước mặt tiểu Tiêu thị,
Nhánh thứ hai bên kia đang náo loạn, Đại lão gia nuôi ngoại thất bên ngoài, bây giờ ngoại thất tìm tới nhà đòi danh phận cho đứa trẻ trong bụng ạ.
Không những nuôi ngoại thất bên ngoài mà còn để ngoại thất mang thai, tiểu Tiêu thị hỏi:
Đã báo cho lão thái thái chưa?
Đàm ma ma gật đầu,
Ma ma quản sự đã qua đó bẩm báo rồi ạ.
Tiểu Tiêu thị dẫn Lâm Di đi tới phòng lão thái thái nhánh cả, ma ma quân sự đang kể vô cùng hăng say:
Cách con hẻm mà bên này bọn nô tỳ cũng nghe được tiếng ồn đấy ạ.
Lão thái thái nhánh cả bình tĩnh hỏi, không để lộ bất cứ biểu cảm đặc biệt nào,
Rốt cuộc người đàn bà đó có được cho vào nhà không?
Đây là điều quan trọng nhất, theo lý thuyết ngoại thất chưa dâng trà cho chính thất thì ngay cả thiếp cũng không bằng, thế mà lại dám quấy tung trời như vậy, chẳng chủ mẫu nào sẽ cho cô ta vào nhà cả.
Cho vào rồi ạ.
Ma ma quản sự đáp:
Cô ta nâng cái bụng cao vượt mặt khóc lóc thảm thiết trước cửa, nói rằng sinh đứa bé ra rồi sẽ treo cổ tự tử, không thì vào miếu làm ni cô, tuyệt đối không liên lụy nhà họ.
Dám nói tới mức đó.
Lâm gia luôn miệng hứa hẹn giúp đỡ nên Thôi gia cũng hy vọng, ai ngờ kết quả vẫn là...
Nếu ban đầu đừng nuôi hy vọng thì hẳn Thôi Nhị tiểu thư đã cam chịu số phận.
cho tôi qua đi...
Tôi không cầu gì cả, chỉ muốn để đứa trẻ trong bụng...
Trước khi vào trường thi, hắn phải nói chuyện với Tề Nhị lang nhiều hơn, hắn muốn nghe về cách nhìn của Tể Nhị lang về tất cả vấn đề có khả năng xuất hiện trong đề thi.
Hắn không thể thì thế nào Tề Nhị lang cũng có thể Tề Nhị lang không thể thì vẫn còn cả đống tiến sĩ của Tề gia chờ giúp đỡ.
Cô không hiểu?
Nhị lão thái thái Đổng thị bưng chén trà lên uống một hớp,
Từ mười ba tuổi cô đã đến ở cạnh ta, nhiều năm như vậy mà ta vẫn không thể nhìn thấy cô, không ngờ cô lại giấu giếm ta làm ra loại chuyện này.
Lão Đại dưỡng ngoại thất bên ngoài, cô giúp nó nuôi một đứa con trai, thảo nào các ngươi muốn giành qua nhánh cả, thì ra là vì trong tay còn lá bài này.
Sức lực trên người của Đại thái thái Đổng thị dường như bỗng bị rút cạn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.