Chương 110: Tránh né
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2212 chữ
- 2022-02-04 04:43:26
Không rõ hôn nhân của con bé lại có gì trắc trở nữa.
Bái thiếp đã đến, xem ra chừng hai ngày nữa là sẽ vào tới Kinh. <8br>
Tam bá mẫu chi trưởng và Lâm Sương có thể tới đây tức là mọi chuyện vẫn còn khả năng cứu vãn.
Tổ mẫu tạm3 thời đừng lo lắng quá độ, để nghe rõ mọi chuyện rồi chúng ta cùng nghĩ cách.
Lâm Di nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Trong khi lúc Lâm gia đánh tiếng, Lục tiểu thư lại nói bất kể thế nào cũng phải từ chối.
Trong lòng Lục tiểu thư hẳn có tính toán riêng của mình.
Lão thái thái nhánh cả khép hờ mắt,
Ta nhìn ra được Lục nha đầu chỉ muốn tìm một mối để ngày sau có thể được bình yên...
Bạch ma ma cười nói:
Vậy được rồi, người như vậy chẳng lẽ còn khó tìm sao?
Nghe vậy lão thái thái nhánh cả mở mắt ra nhìn Bạch ma ma,
Vậy ngươi nói xem, ai sẽ phù hợp?
Ai phù hợp à? Tầm thường thì chướng mắt, phàm là có chút bản lĩnh thì ai không cầu công danh chứ? Bạch ma ma do dự nói:
Ngẫm lại thì đúng là...
Lục tiểu thư vẫn còn nhỏ, con gái đến mười bốn tuổi sẽ có người lần lượt tới cầu hôn, đến lúc đó từ từ sàng lọc lại cũng được.
Thái thái mua đàn cho tiểu thư, là nhạc công đang thử đàn đấy.
Lần trước Lâm Di nhắc tới Nhân Ngữ Thu tiên sinh với tiểu Tiêu thị, tiểu Tiêu thị bền cho người đi mua đàn cổ để Lâm Di có thể chơi giết thời gian khi rảnh rỗi.
Nghe tiếng đàn thì đây hẳn là một cây đàn cổ làm bằng gỗ ngô đồng thượng đẳng.
Từ khi mang thai, tiểu Tiêu thị rất ít qua đó, lần này hẳn là vì phải chuẩn bị tiệc đãi Khang Quận vương, sợ hạ nhân chọn hoa không đẹp nên mới đích thân đi đây mà.
Thái thái có cho người qua tìm Lục tiểu thư, được biết Lục tiểu thư đi hầu hạ lão thái thái rồi.
Lâm Di gật nhẹ, từ tốn đi về phía Tây viện.
Nhưng hắn Lục tiểu thư có suy nghĩ riêng của mình.
Mỗi lần lão thái thái nhắc tới Tề Nhị gia cũng đâu thấy Lục tiểu thư nói gì.
Lâm Di ôm lò sưởi nhỏ áp vào lòng bàn chân của lão thái thái nhánh cả, muốn chữa dứt bệnh thì phải dùng thuốc mạnh, nàng sẽ không nương tay với kẻ luôn muốn hại cả nhà nàng.
Đến khi lão thái thái nhánh cả chợp mắt thiếp đi, Lâm Di mới đứng dậy ra ngoài.
Chốc lát sau bà tử quản sự dẫn chưởng quỹ tiệm bán đàn ra về, nhìn thấy hai người Lâm Di thì tiến lên hành lễ.
Chưởng quỹ kia nhân tiện tủm tỉm cười nói:
Thiếu gia trong nhà bản lĩnh thật, có thể đàn khúc nhạc khó như thế, đáng tiếc chỉ đàn nửa khúc rồi thôi, khiến người nghe cứ luyến tiếc, nếu trong tiệm lão thân có...
Hoành ca làm gì biết đánh đàn chứ...
Mấy năm qua cha ở Phúc Kiến nên chỉ biết mỗi chuyện ở Phúc Kiến, giờ Thành Quốc công đã rơi đài, cha cũng chẳng còn điểm nào đáng để dùng, cho nên cháu không rõ...
Chẳng còn điểm nào đáng để dùng...
Tiểu nhân...
Nước mắt gã đã giàn giụa,
Tiểu nhân thật sự không nghĩa...
Hoặc là ta không hiểu để thi.
Lâm Chính Thanh tươi cười tiếp lời:
Ta nói có đúng không?
Gã sai vặt nhìn Lâm Chính Thanh bằng ánh mắt van lơn, không dám nói lời nào.
Nếu hắn thật sự chỉ thi đậu đồng tiến sĩ
, vậy đề thi sẽ là gì, chẳng lẽ là nhân quản trị quốc? Người ta thì mơ thấy mộng đẹp, còn hắn lại liên tục gặp ác mộng, mơ thấy mình chỉ đậu đồng tiến sĩ.
Lâm Chính Thanh nhìn sang nha hoàn hầu hạ cạnh đó,
Đi nói cho thái thái biết...
nghiên mực bị vỡ rồi.
Gã sai vặt lập tức quỳ xuống dập đầu không ngừng,
Đại gia, xin tha cho tiểu nhân! Tiểu nhân nói đây...
Lâm Di theo tiếng đàn đi qua.
Nửa chừng tiếng đàn kia bỗng im bặt, khiến người ta vẫn chưa thỏa mãn.
Bà tử quản sự liếc nhìn chưởng quỹ, vị chưởng quỹ kia lập tức im miệng, không dám nói nhiều nữa.
Hai người lại khom lưng hành lễ rồi mới đi.
Lão thái thái, có cần tiết lộ chuyện này cho nhà Nhị lão gia biết không?
Lão thái thái nhánh cả chậm rãi suy nghĩ, đưa mắt nhìn thoáng qua Lâm Di.
Đại gia không bao giờ tới những nơi ồn ào, bởi vì rất ghét phải nói chuyện với người khác.
Vậy...
Lâm Di thấy bà nhìn mình mới lên tiếng nói:
Đại bá mẫu đã đến tình huống này, Đại bá phụ nhất định sẽ tìm con nối dòng ở bên ngoài.
Lần này tuy chúng ta không tìm được con rơi của Đại bá, nhưng cháu cảm thấy như vậy càng tốt hơn.
Những người đỗ ở giáp thứ 5 gọi là đồng tiến sĩ, đứng cuối cùng trong bảng danh dự các loại học vị tiến sĩ.
Lâm Chính Thanh dùng ngón tay vẽ vẽ bâng quơ trên bàn, bỗng bảo gã sai vặt lấy áo choàng lông cho mình,
Đến Quốc Tử Giám.
Gần đến kỳ thi, ở Quốc Tử Giám sẽ rất đông người tìm sách tra cứu.
Ngoại thất không có con trai, nếu Đại bá mẫu biết được, chắc chắn sẽ đón vào phủ, để trông chừng.
Cho nên có thể kết luận rằng, Đại bá mẫu không hề biết đến vị ngoại thất này.
Hai vợ chồng Đại bá hiện đang đồng lòng chung sức giành tước vị, giờ phải xem giữa hai người họ có phải thật sự chẳng hề có ngăn cách như mặt ngoài không.
Lão thái thái nhánh cả chau mày suy nghĩ,
Lục nha đầu, cháu nói thật ta nghe xem, cháu nghĩ thế nào?
Lâm Di cầm chặt chén trà trong tay,
Nhìn không giống như ngài ấy muốn hại cha, bằng không đã sớm động thủ rồi, đâu chờ đến hôm nay.
Nhưng nếu nói là muốn bắt thóp cha để về sau tiện bề sử dụng thì...
Bạch ma ma vội vàng cầm lấy áo choàng có mũ đã được hơ nóng cho Linh Lung,
Lão thái thái dặn phải hơ nóng áo choàng cho Lục tiểu thư, vào mùa Đông dễ bị lạnh người lắm.
Lâm Di cười nói:
Cảm ơn Bạch ma ma.
Lục tiểu thư khách sáo với nô tỳ quá rồi.
Lâm Di mặc áo choàng vào đi ra ngoài, Bạch ma ma xoay người trở vào buồng, lão thái thái nhánh cả nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, thở dài một hơi, Bạch ma ma bước lên chờ nghe.
Ngươi nói xem con bé đang nghĩ gì vậy? Chuyện gì cũng có thể nghĩ thầu, nhưng về hôn nhân của mình thì lại...
Bạch ma ma nói:
Nô tỳ nhìn cũng thấy sốt ruột.
Lâm Chính Thanh cười, đã vậy hắn sẽ khiến người khác cũng phải gặp ác mộng.
() Đồng tiến sĩ: Thời nhà Tống, khoa cử chia ra làm 5 giáp.
Gã sai vặt run rẩy nói:
Tiểu nhân sai rồi, xin Đại gia tha mạng.
Hồi lâu sau Lâm Chính Thanh mới vẫy tay cho gã vào phòng.
Ta hỏi ngươi.
Lâm Chính Thanh nói bằng giọng rất nhẹ, dường như trong lòng đang có vấn đề gì khó giải,
Ta phải thế nào mà ngay cả bảng tiến sĩ cũng không lọt vào được.
Gã sai vặt kia không hiểu, lắp bắp mãi vẫn chẳng đáp được.
Lâm Di đưa mắt nhìn thoáng qua đình nghỉ trên phía Đông sườn núi cách đó không xa, sau đó xoay người sang chỗ khác,
Tiếp tục tới phòng trồng hoa thôi.
Nhìn bóng áo hồng dẫn đi xa bên dưới, Chu Thập Cửu chậm rãi nở một nụ cười, chỉnh lại ống tay áo rồi thong dong xuống núi.
Tiểu Tiêu thị cắm hoa vào bình xong, cho người đưa vào phòng khách.
Lâm Chính Thanh phất tay, đi ra cửa mới phát hiện hôm nay trời rất đẹp.
Xe ngựa dừng trước của Quốc Tử Giám, Lâm Chính Thanh bái kiến tiến sĩ rồi vào thư viện tìm thứ mình muốn.
Lão9 thái thái nhánh cả cảm thấy cháu gái nói rất có lý, nếu ván đã đóng thuyền thì người chi trưởng đã không tới đây xin h6ỗ trợ.
Chỉ mong không phải chuyện gì lớn, bằng không đến khi bên kia nhao nhao đòi tranh tước vị, trong nhà sẽ5 càng thêm loạn.
Lâm Di cười nói:
Không có đầu ạ, trông Lâm Sương là người có phúc mà.
Nàng nói vậy cũng chỉ muốn bà bớt lo nghĩ thôi.
Lâm Di nhận lấy bình hoa,
Mấy chuyện cắm hoa này mẹ cứ để con lo.
Tiểu Tiêu thị cười dịu dàng,
Ta nào có yếu ớt như vậy.
Vừa nói bà vừa đưa tay vuốt ve phần bụng hơi nhô lên.
Hai mẹ con chưa nói vấn đề chính thì Đàm ma ma đã bước vào bẩm báo:
Khách quý muốn ra về, đang nhờ người gác cổng chuẩn bị ngựa ạ.
Sao lại đi đột ngột vậy? Tiểu Tiêu thị vội vàng cho người đi gọi Trần Doãn Viễn,
Mau đi báo cho lão gia biết.
Lâm Di chậm rãi kể lại chuyện tiểu Tiêu thị nói mình nghe hôm qua.
Lão thái thái nhánh cả mở to mắt, ngón tay đang lần phật châu cũng dừng lại,
Có chuyện đó sao?
Lâm Di gật đầu.
Dẫu nhắm mắt lại Đại gia cũng thi đấu tiến sĩ ạ.
Đồ vô dụng.
Lâm Chính Thanh vẫn nở nụ cười ấm áp như gió xuân,
Không nghĩ ra được thì chuẩn bị cút về chuồng ngựa của ngươi đi.
Đại gia, Đại gia...
Gã sai vặt liền biểu hiện quyết tâm,
Thế thì phải do triều đình sai sót trong khâu chấm bài, có người hối lộ giám khảo, hoặc là...
Hôm nay thời tiết rất đẹp, tuyết đọng bắt đầu tan, mai vàng đầu cành khẽ run rẩy, mỗi lần bị gió thổi sẽ bay rợp trời, cánh hoa đáp lên mặt lành lạnh hệt phiến băng.
Lâm Di ngẩng đầu lên nhìn hoa mai trên cành, cách đó không xa bông có tiếng đàn.
Cùng lúc đó, Lâm gia chìm trong bầu không khí im lìm.
Lâm Chính Thanh ngồi trong thư phòng nhìn gã sai vặt vừa làm vỡ nghiên mực đang quỳ bên ngoài.
Lão thái thái nhánh cả không nhịn được khẽ cười,
Gan thật, dám nói thằng cha cháu như vậy.
Lâm Di nhỏ giọng giải thích:
Ý cháu là cha quá cương trực công chính...
Lão thái thái hiểu ý cười cười, lát sau lại ngẩng đầu lên nhìn Lâm Di,
Hiện giờ là thời điểm tranh đoạt tước vị, nếu Khang Quận vương có thể đứng về phía chúng ta, phần thắng của cha cháu sẽ lớn hơn rất nhiều.
Trái lại, nếu bị Nhị bà cháu giành trước một bước, chúng ta sẽ chắc chắn sẽ thua.
Lâm Di không né tránh mà ngước lên đối đầu với ánh mắt của lão thái thái nhánh cả,
Tổ mẫu, ngoại trừ cha mẹ và trưởng bối thì không ai là chỗ dựa tuyệt đối cả, Đại bá chẳng dễ dàng từ bỏ đầu, chúng ta cũng không nhất định sẽ thua.
Lão thái thái nhánh cả nhìn kỹ Lâm Di, một cô bé mới mười bốn tuổi mà có thể suy nghĩ thấu đáo như thể quả thực không dễ,
Cháu có biện pháp gì hay?
Lâm Di tựa đầu vào vai bà,
Mặc kệ bọn họ ra chiêu gì, chúng ta cứ như trước đó, từng bước đáp lại thôi.
Lão thái thái nhánh cả nhấp một hớp trà, lúc này Bạch ma ma bước vào, đi tới trước mặt lão thái thái nhánh cả nhỏ giọng nói:
Lục tiểu thư đoán không sai, Đại lão gia nhánh thứ hai quả thật lén lút nuôi ngoại thất bên ngoài.
Nói đến đây bà dừng một thoáng,
Những người đàn bà kia không sinh được đứa con trai nào, nên có làm ầm lên cũng không gây được sóng gió gì lớn...
Chứ nếu Lâm Sương đã phải tháp tùng Tam bá mẫu chi trưởng tới đây, nhất định không phải là chuyện nhỏ rồi.
Lão thái thái nhánh cả để Lâm Di đỡ dậy đi ăn cơm, sau đó hai bà cháu ngồi trong buồng sưởi trò chuyện.
Lâm Di dẫn Linh Lung đến phòng tiểu Tiêu thị, biết được bà đã đến nhà trồng hoa.
Tây viên mới xây xong phòng kín trồng hoa, bên trong đều là các loại hoa quý được chăm chút cẩn thận.
vậy...
Để tiểu nhân đi nói một tiếng với thái thái.
Cút đi, đúng là đồ chó săn, cái gì cũng muốn bẩm báo.
Linh Lung nói:
Hay để nô tỳ đi hỏi thăm bà tử một chút xem vừa rồi là ai...
Ở Trần gia nào ai có bản lĩnh này...
Không cần hỏi nàng cũng đoán được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.