Chương 109: Ban tên
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2062 chữ
- 2022-02-04 04:43:28
Khang Quận vương.
Lâm Di tiến lên hành lễ.
Hoành ca cũng khom lưng cúi chào.
Đứng lên đi, không cần đa lễ.8
Bình thường vị này ở trước mặt nàng đều dùng giọng điệu giải quyết chính sự, giờ bên cạnh có thêm người liền trở nên bình 3dị gần gũi hơn hẳn.
Hoành ca thân thuộc hỏi:
Sao Quận vương gia lại đến đây?
Gì thế này? Nàng đã bỏ qua chuyện gì 9à? Ca ca từng gặp Chu Thập Cửu sao? Chu Thập Cửu ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Di, nụ cười chậm rãi hiện r6a trên khóe môi chàng,
Sau khi rời khỏi phủ của Ngũ vương gia, bất tri bất giác lại đi tới đây.
Lấy cớ như thế...
Tiểu Tiêu thị nói bâng quơ:
Xem ra trận chiến vừa rồi không hề dễ đánh, mẹ thấy Khang Quận vương gây hơn hẳn so với lúc trước.
Hành quân đánh trận bên ngoài nhất định phải trải qua cảnh màn trời chiếu đất rồi.
Tiểu Tiêu thị lại nói:
Ca ca con vẫn nên theo đường khoa cử thôi, tương lai làm quan văn có tiếng nói hơn quan võ nhiều.
Chỉ cần nhắc tới quan võ, tiểu Tiêu thị sẽ liên tưởng tới chiến tranh và chuyện đổ máu, cho nên mấy năm qua bà cực kỳ ủng hộ Hoành ca học hành, đi vững trên con đường khoa cử.
Nhìn khí thế của cô nhóc yếu hắn, nụ cười trên môi chàng càng thêm rõ ràng.
Lâm Di cảm thấy bực bội mà không biết vì sao, cho nên hơi chau mày.
5Chu Thập Cửu nghiêng đầu nhìn Trần Lục tiểu thư.
Sự cẩn thận phỏng đoán ý đồ đến đây của chàng trong mắt cô nhóc thoáng hiện ra vẻ giật mình.
Khang Quận vương nói hai chữ 'Doãn Trực' không ổn, muốn đối thành Nguyên Trực.
Con nói xem, bây giờ Khang Quận vương không trách phạt chúng ta, nhưng ngộ nhỡ chuyện này truyền ra ngoài thì sao, rõ ràng cha con đã bất kính với tôn thất.
Tiểu Tiêu thị cảm thấy cả chóp mũi cũng rịn mồ hôi lạnh.
Khang Quận vương vừa nói thể bà liền nhớ lại, hôm đó lão gia uống say mèm, sau khi hồi phủ đúng là có nhắc tới hai chữ này.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, Lâm Di nói:
Hay cho người đi mời lang trung tới kiểm tra cho mẹ một chút đi.
Tiểu Tiêu thị siết chặt khăn tay, hồi lâu sau mới quyết định ngước mắt lên nhìn con gái, kể lại:
Cha con đặt tên tự cho Khang Quận vương.
Cái gì? Lâm Di ngớ người, tim bỗng đập nhanh hơn...
Tên tự trong lời mẹ nói không phải là loại mà nàng nghĩ chứ...
Đây là lần đầu tiên chàng thấy cô nhóc này chau mày đấy, lúc trước đáy mắt cô nhóc như luôn phủ bởi sương mù, mông lung không thể nhìn thấu cũng không nắm bắt được.
Chu Thập Cửu cười khẽ.
Bây giờ Thành Quốc công đã bị diệt trừ, đối với Khang Quận vương mà nói cha nàng đã không còn giá trị lợi dụng, anh ta lại đang mưu tính gì đây? Lâm Di nhắm mắt lại, trằn trọc hồi lâu mới mơ màng thiếp đi.
Đêm đó nàng mơ thấy trong bóng tối có một bàn tay vươn ra nắm lấy cổ tay nàng, nàng giãy giụa thể nào cũng không thoát ra được, tay chân đẩy đạp loạn xạ, cuối cùng giật mình tỉnh giấc thì thấy trời đã sáng.
Tiếu Tiêu thị bỗng nhớ tới lần Hoành ca uống trộm rượu hôm đầu năm, xem ra sau này không nên quản con trai quá nghiêm, uống một chút coi như luyện tập dân cũng tốt.
Không biết Trần đại nhân có còn nhớ lần trước chúng ta uống rượu với nhau, đại nhân giúp ta lấy tên tự là Doãn Trực
.
Nghe xong Trần Doãn Viễn lập tức kinh ngạc há hốc, sặc rượu nên khom lưng ho liên tục.
Có điều uống canh giải rượu xong cũng chẳng ích gì, Trần Doãn Viễn lại cạn thêm vài chén rượu, nom hưng phấn hơn hẳn bình thường.
Tiểu Tiêu thị lén lút nhìn thử, thảo nào lão gia không thể làm võ tướng, Khang Quận vương còn nhỏ mà tửu lượng vô cùng khá, mỗi lần nâng chén là đều cạn sạch, trong khi lão gia cố hết sức nhắm mắt uống cũng chỉ được nửa chén.
Nữ đầu bếp lục lọi lấy hết đồ tươi trong bếp ra làm vài món nhắm, nhớ tới trong phòng Lâm Di có ít hạnh nhân ngào mật nên xin nửa bát, lại hỏi xin nàng một tấm lá sen đã phơi khô rồi dùng lá sen gói hạnh nhân đem hấp cho mềm.
Trần Doãn Viễn rất ít khi thết đãi khách ở nhà nên tiểu Tiêu thị cũng hiểm có dịp chuẩn bị đồ nhắm, bận rộn một hồi mới tạm ổn, vừa mới lấy kim khâu ra định ngồi xuống thêu thì nghe thấy Trần Doãn Viễn ở gian giữa gọi thêm rượu.
là chuyện hồi nào vậy?
Trần đại nhân nói, trong 'Nhĩ Nhã có viết rằng, 'doãn' mang nghĩa thành khẩn đáng tin, còn trực' là chính chắn ngay thẳng.
Hai chữ
Doãn Trực' này cực kỳ tốt.
Chu Thập Cửu mỉm cười, mái tóc đen được buộc gọn bằng ngọc quan, đôi mắt sâu trầm tĩnh như hồ thu phản chiếu ánh đèn lồng dưới mái hiên,
Hôm đó ta hơi say, về sau mới cảm thấy hai chữ Doãn Trực' này không ổn lắm.
tên tự này...
Chữ
Doãn' này giống chữ
Doãn
của Trần đại nhân, khiến ta như ngang hàng với ông, trong tên húy của ta có chữ Nguyên, không bằng đổi thành Nguyễn Trực' đi.
Chu Thập Cửu đưa tay rót rượu cho Trần Doãn Viễn,
Trần đại nhân thấy được chứ?
Chàng nhướng đầu mày, khóe miệng hơi mỉm khiến người khác không khỏi cảm thấy áp lực trước sự uy nghiêm của chàng.
9 Tiểu Tiêu thị siết chặt khăn tay, không ngờ lão gia lại quấy ra loại chuyện này, may mà Khang Quận vương không truy cứu, chỉ thay đổi một chữ trong tên tự thôi.
loại chỉ có ân sư hoặc trưởng bối mới có thể...
Tiểu Tiêu thị khẽ gật đầu với Lâm Di,
Là vào lần trước cho con uống say nói lung tung ấy, hôm nay Khang Quận vương nhắc lại cha con cũng không nhớ.
Bà kinh ngạc, sao lão gia lại càn rỡ như vậy, đang ở trước mặt Quận vương gia mà, ngộ nhỡ lại uống say mèm như lần trước thì sao.
Nhưng đang có mặt Khang Quận vương, bà không dám ra khuyên can, đành dặn nhà bếp làm mấy chén canh giải rượu đưa ra.
Tiểu Tiêu thị bần thần dợm chân định đi, Lâm Di nhìn Linh Lung rồi đưa tay giữ chặt tay tiểu Tiêu thị,
Mẹ, mẹ sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không, sao trán lại đầm đìa mồ hôi thế kia.
Lâm Di lấy khăn lau mồ hôi cho tiểu Tiêu thị.
Tiểu Tiêu thị ấp úng nói:
Chắc là do vừa rồi đi nhanh quá.
Tiểu Tiêu thị nghĩ gì luôn vô cùng dễ đoán, bởi vì tất cả đều viết hết lên trên mặt.
Tim tiểu Tiêu thị đập thình thịch như muốn bung ra khỏi lồng ngực.
Trần Doãn Viễn cũng tỉnh rượu hẳn, Quận vương gia nói đúng, chắc lúc đó tôi nhất thời hồ đồ nên mới...
22 Linh Lung vừa bưng nước vào liền hết hồn,
Tiểu thư sao vậy?
Lâm Di thở hắt ra, là ác mộng.
Linh Lung đi tới hầu hạ nàng rửa mặt,
Bà tử trở về bảo rằng lão gia và Khang Quận vương trò chuyện cả đêm, nhưng chỉ nói về thi từ ca phú thôi.
Bên ngoài tiểu Tiêu thị cũng giật nảy mình, suýt nữa đã kêu lên thành tiếng.
Đây...
Đại não của Trần Doãn Viễn đã chết lặng, ông không nghĩ ngợi liền đáp ngay:
Quận vương gia cảm thấy được...
là được...
Vẻ mặt của Chu Thập Cửu giãn ra,
Vậy cứ quyết định thể nhé.
Trần Doãn Viễn cầm lấy chén rượu Chu Thập Cửu đưa uống nửa ngụm, lúc này mới phát hiện lưng áo mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Trần Doãn Viễn đi tới, ngỡ ngàng nhìn quần áo trên người Khang Quận vương,
Thế này...
sao được, đến áo lông cũng không mặc...
Giọng của Chu Thập Cửu bình thản thoải mái như dòng nước chảy,
Trên đường đến đây gặp ông lão bán rượu, ta muốn mua nhưng lại không mang bạc trên người, nên đã lấy áo lông đổi rượu.
Trần Doãn Viễn kinh ngạc, dò xét thấy Khang Quận vương cũng chẳng dẫn theo gã sai vặt,
Vậy...
Quận vương gia đến tìm gia phụ ạ?
Hoành ca lại cung kính hỏi.
Chu Thập Cửu thu lại nụ cười,
Nghe người gác cổng nói Trần đại nhân đang ở nhà.
Vừa dứt lời cách đó không xa liền có nha hoàn cầm đèn vội vàng chạy tới đón khách, theo sau đó là tiếng của Trần Doãn Viễn, Quận vương gia...
Tiểu Tiêu thị mang điểm tâm lên xong, lại lo bàn rượu thịt chưa đủ chu đáo nên chạy tới chỗ nữ đầu bếp của lão thái thái nhánh cả mượn thêm ít rau quả ngon.
Mùa Đông thiếu thốn rau quả tươi, không có vật liệu thì khéo mấy cũng chẳng nấu được món gì ra hồn.
Lão gia còn hứng chỉ kể lại vài chuyện lúc chúng ta còn ở Phúc Ninh, nhắc tới cả chuyện tiểu thư nghịch ngợm đu dây rồi bị ngã nữa.
Nói chung đều là mấy chuyện linh tinh không có gì quan trọng.
Thật sự là uống rượu nói chuyện phiếm ư? Chu Thập Cửu xưa nay đâu làm gì mà không có mục đích.
Nói vậy chuyện đó là thật, lão gia thật sự say đến hồ đồ, dám đặt tên tự cho Khang Quận vương.
Giờ thì hay rồi, Khang Quận vương tỉnh rượu liền tìm tới cửa kìa.
Ở ngoài tiểu Tiêu thị cũng vừa trải qua một trận khiếp vía, cảm giác được gió lành lạnh thổi từ trong nhà ra ngoài, dường như bây giờ không khí mới được khơi thông.
Tiểu Tiêu thị bảo nha hoàn cầm đèn lồng, không tự chủ đi tới phòng Lâm Di, Lâm Di đang tựa trên giường đọc sách.
Trần Doãn Viễn không ngờ Khang Quận vương lại bỏ mặc yến tiệc của Ngũ vương gia để tới Trần gia, không khỏi vui vẻ trong lòng.
Nhớ tới tay nghề của con gái mình, ông liền bảo tiểu Tiêu thị lấy điểm tâm Lâm Di làm ra đãi khách.
Tiêu thị chỉ nói tới đây rồi lo lắng trở về phòng mình.
Lâm Di không còn buồn ngủ nữa, gọi Linh Lung lại,
Em cho bà tử trong viện lặng lẽ đi nghe ngóng xem bên kia nói những gì, ngày mai về nói lại cho ta biết.
Linh Lung thưa
vâng
rồi đi ra ngoài, bấy giờ Lâm Di mới nằm xuống giường.
Tiểu Tiêu thị bảo Lâm Di đi ngủ sớm,
Đêm nay cha con chắc sẽ uống say nữa cho mà xem.
Theo tình hình này, bà muốn khuyên cũng không dám khuyên, thôi cứ mặc kệ đi vậy.
Thảo nào lần trước lão gia phải tới mức cần người khiêng trở về.
để tôi cho người đi chuộc áo lông của Quận vương gia về.
Chu Thập Cửu ngăn ông lại,
Ta đã cho gã sai vặt cầm tiền đi chuộc rồi, Trần đại nhân không cần lo lắng.
Trần Doãn Viễn nghĩ đến Khang Quận vương chỉ mặc độc môi trường bào đến đây, lập tức đưa tay về phía trước nhường đường,
Buồng sưởi ở bên này, mời Quận vương gia dời bước sang đó.
Rồi ông quay đầu dặn dò tiểu Tiêu thị:
Nhanh chuẩn bị đồ nhắm.
Có khách quý tới, hạ nhân chuẩn bị đi ngủ lại bận cuống cả lên.
Lâm Di ngẩng đầu lên,
Tối hôm qua Khang Quận vương không về?
Không ạ.
Linh Lung đáp:
Lão gia vừa đi ngủ thì Khang Quận vương cũng tới phòng khách nghỉ ngơi.
Tâm tư của Chu Thập Cửu đúng là...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.