Chương 108: Thám thính


Lâm Di cẩn thận đặt bình hoa bằng sứ đỏ son trong tay lên bệ cửa sổ.

Đại thái thái Đổng thị chỉ thoáng liếc qua l8iền biết bình hoa này là cổ vật tiền triều, mắt bà ta sáng lên song vẫn bình thản hỏi thăm lão thái thái nhánh cả:
Chẳn3g hay sức khỏe của lão thái thái gần đây thế nào, vẫn ổn chứ ạ?


Lão thái thái nhánh cả cười đáp:
Lúc trước hễ 9vào Đông là không thể ra ngoài gặp ai, năm nay xem như tốt hơn nhiều.
Lời này là thật, lần đầu gặp lão thái thái nhánh 6cả vào hai năm trước, nàng cảm thấy bà không còn sống được bao lâu nữa.
Đại thái thái Đổng thị hơi siết khăn,
Ngày mai Bân ca cũng trở về, muốn được thỉnh an lão thái thái nhánh cả ạ.
Nói tới đây bà ta hơi dừng một chút,
Bân ca không còn nhỏ tuổi, gần đây trên yến tiệc có không ít người nhắc tới Bân ca.
Thì ra Đại thái thái Đổng thị muốn tới báo tin rằng Nhị thái thái Điền thị đang muốn thừa dịp này tìm mối tốt cho con trai.
Lão thái thái nhánh cả hơi cụp mắt nhìn xuống, gật nhẹ,
Bân ca ra ngoài học đã hai ba năm, cũng nên trở về Kinh rồi.

Chứ còn gì nữa ạ.
Đại thái thái Đổng thị cay đắng nói:
Đã đến tuổi tranh đoạt tiền đổ rồi.
Nhị đệ muội phúc lớn, đang mai thai đứa thứ ba, Nhị thúc lại lập công cao, nghe nói Bân ca ở ngoài cũng đạt được một vài thành tựu, Lâm Phương còn là tiểu thư nhà nhà săn đón, thật sự khiến người ta phải hâm mộ.

Nhà con vất vả lắm mới tính được cho Lâm Uyển một mối, vậy mà vẫn có người nói rằng Lâm Uyển đào góc tường của muội muội mình.
À, lớp giấy này rốt cuộc cũng bị chọc thủng rồi.
Tiểu Tiêu thị ngước lên nói:
Hôm nay trời lạnh, vừa rồi lão gia lại không ăn được bao nhiêu, ta cho người đi chuẩn bị ít rượu thịt, để Chi Tử hầu hạ lão gia nhé...
Ngũ vương gia tổ chức tiệc rình rang trong phủ mà không mời lão gia, lão gia ngoài miệng chẳng nói gì, nhưng nhất định lòng không vui.
Do đang mang thai nên tiểu Tiêu thị tìm một nha hoàn trung thực làm thông phòng, Trần Doãn Viễn nhíu mày,
Không cần, ta còn công văn chưa xem hết.
Dứt lời ông bước nhanh ra khỏi Niệm Từ đường của lão thái thái nhánh cả.
Hai vợ chồng một trước một sau đi trên hàng lang, bỗng thấy bà tử quản sự vội vàng chạy tới.
Đại thái thái Đổng thị khẽ giật mình, vẻ mặt ngoài ý muốn, nhìn thấy Trần Doãn Viễn bèn cười nói:
Sao Tam thúc về sớm vậy, nghe Nhị thúc nói Ngũ vương gia mở tiệc chiêu đãi công thần ở phủ đệ riêng mà, Nhị
thúc đã qua đó rồi.

Hiện giờ trên triều dưới triều đều bàn tán về chuyện của Ngũ vương gia.
Vị trí chính phủ và trắc phi của Ngũ vương gia đã được xác định, hôn lễ sẽ diễn ra vào tháng năm năm nay, được Hoàng thượng ban thưởng phủ đệ riêng.
Lão thái thái nhánh cả nhướng mày, vờ như không hiểu được,
Cô muốn nói tới nhà ai cơ?
Đại thái thái Đổng thị e dè đáp, dường như cực kỳ sợ làm lão thái thái nhánh cả tức giận,
Là Đại gia nhà họ Lâm ạ...
Con cũng đang do dự...
trước đó vốn định mối cho Lục nha đầu...

Nhưng năm nay hoàn toàn khác những năm t5rước, bà thật sự như vừa được hồi sinh.
Đại thái thái Đổng thị cười nói:
Trong nhà náo nhiệt hơn đúng là có khác.
Hôm nay lão thái thái bên con sai con tới mời lão thái thái nhánh cả và nhà Tam thúc sang đó ạ.
Từ khi đệ đệ của Nhị lão thái Đổng thị vào Kinh, cửa chính nhánh thứ hai Trần gia luôn không ngớt xe ngựa ra vào, ngay cả con cháu của Trần thị cũng tới xin được tòng quân.
Lâm gia ăn trứng quả đãng đương nhiên sẽ thông minh hơn.
Phụ thân ta sắp vào Kinh nhậm chức, Lâm gia liền vội vàng tới xin kết thông gia với chúng ta.
Nghe nói Tam lão gia không muốn có con rể là võ tướng, cho dù lão thái thái nhánh cả có lợi hại hơn nữa thì bọn họ có thể tung được chiêu gì hay để lôi kéo Lâm gia chứ? Đừng thấy bọn họ làm bộ làm tịch như thế, nói thế nào cũng là lấy giỏ trúc múc nước thôi.
Bà ta cầm khăn lên che mũi,
Đáng hận nhất vẫn chính là chuyện Nhị thái thái trèo lên được thẩm nương của Khang Quận vương, nghe nói ả còn định mời Chu phu nhân làm chủ hôn cho đám cưới của Ban ca nữa cơ.

Đại thái thái Đổng thị đưa lò sửa trong tay cho cậu,
Nhanh ủ ấm tay này, mẹ cháu đúng là nhẫn tâm, cháu mới bao nhiêu tuổi chứ, chờ thêm vài năm nữa hằng thi thì chết gì ai, khoa cử đâu phải là con đường duy nhất để đi.

Hoành ca đẩy tay Đổng thị về,
Không cần đầu thưa Đại bá mẫu.
Tiểu Tiêu thị cũng nói:
Con trai như nó không quen dùng mấy thứ này đâu.
Đại thái thái Đổng thị xót xa bảo:
Vậy mau vào nhà đi, ta lên xe đây.
Hoành ca
vâng
khẽ một tiếng rồi cùng thư đồng đi thỉnh an lão thái thái nhánh cả.
Đại thái thái Đổng thị bỗng liếc nhìn Lâm Di đầy ẩn ý,
Hoành ca tìm được một tiên sinh tốt, Tề gia đời nào cũng xuất ra tiến sĩ, có Tề Nhị lang giúp đỡ đương nhiên Hoành ca mau tiến bộ rồi.
Tiểu Tiêu thị biết Đại thái thái Đổng thị nghĩ gì, nhưng vẫn hàm hồ đáp:
Hai nhà thường qua lại như thân thích, nhà muội chỉ hưởng ké phúc nhà họ thôi.
Đại thái thái Đổng thị hơi nhếch môi, nở nụ cười như có như không,
Còn một bước nữa là thành thân thích thật rồi đấy.

Ông trời thật bất công, ngay cả tiểu Tiêu thị vài chục năm không thấy động tĩnh cũng mang thai, bà ta dùng đủ loại thuốc như vậy, nhưng chẳng những không được thỏa mãn tâm nguyện mà ngược lại còn biến thành trò cười.
Sau khi chuyện kia vỡ lở, một bước bà ta cũng không muốn ra ngoài, chỉ có thể nhìn chằm chằm Nhị thái thái Điền thị mỗi ngày tất bật mang lễ vật ra ngoài kết nối quan hệ.
Đại thái thái Đổng thị ngồi thêm một lát thì ngỏ ý xin ra về, vừa mới đứng dậy lại nghe nha hoàn bên ngoài bẩm báo:
Tam lão gia đã về ạ.

Phương ma ma kinh ngạc, hồi lâu cũng không nói nên lời.
Được vậy chẳng phải nhà họ sẽ vô cùng vinh quang sao? Đại thái thái Đổng thị vừa đi, trời liền đổ tuyết.
Bọn Linh Lung bỏ thêm than vào lò, lão thái thái nhánh cả ngồi nói chuyện với Trần Doãn Viễn một lát rồi cho người dọn cơm tối.
Nhưng huynh ấy cũng nói, lần kế tiếp phải chờ đến sau kỳ thi mùa Xuân.
Tề Nhị lang đối xử với mọi người chân thành, từ khi nhận phương thuốc của nàng thì liền ghi nhớ trong lòng, chỉ cần gặp Hoành ca là sẽ giúp đỡ cậu học hành.

Được rồi, hai đứa con đều mệt cả rồi, trở về nghỉ ngơi đi, có Hoành ca và Lục nha đầu ở đây với ta được rồi.
Trần Doãn Viễn và tiểu Tiêu thị đứng dậy hành lễ rồi ra ngoài.
Bên ngoài bà tử bắt đầu thắp sáng đèn lồng dưới hiên, Trần Doãn Viễn dõi nhìn mấy ngọn đèn ở đằng xa, bỗng thở dài.
Ăn cơm xong Trần Doãn Viện kiểm tra bài tập của Hoành ca, Hoành ca đối đáp vô cùng trôi chảy, lão thái thái nhánh cả ngồi nghe, mỉm cười đầy hài lòng.
Thấy vậy trong mắt Trần Doãn Viễn cũng lộ ra ý cười, lần này ông cố ý ra đề đơn giản một chút, làm lão thái thái nhánh cả được vui vẻ.
Lão thái thái nhánh cả cười nói:
Ta thấy lần này nhất định có thể qua được đợt thi vòng loại.
Hoành ca nghe vậy, vội vàng khom lưng thưa:
Dẫu thi vòng loại nhỏ tôn nhị cũng không dám bê trễ.
Lão thái thái nhánh cả gật đầu, thằng bé này có tiền đồ đây,
Hôm nay ca nhi nhà họ Tề vẫn phụ đạo cho cháu?
Hoành ca gật đầu,
Hôm nay ở thư viện không quá bận, Tề ca ca có dạy cho cháu một ít.
Tể gia tặng cho nhánh cả không ít lễ vật mừng năm mới, gần đây hai nhà đi lại vô cùng thường xuyên, chắc hẳn Tề gia chỉ chờ đến khi Tề Nhị lang được để tên lên bảng vàng là sẽ đề cập tới chuyện cưới hỏi.
Phương ma ma nói:
Thật sự chẳng hiểu lão thái thái nhánh cả vừa ý Tề gia chỗ nào, Tề gia mấy đời cũng chỉ có được vài vị tiến sĩ, còn lâu mới so được với Lâm gia.
Đại thái thái Đổng thị cười khẩy,
Thế người cho rằng Lục tiểu thư có thể lọt vào mắt Lâm gia sao? Trước đó Lâm gia sa sút là vì bất hòa với võ tướng họ thường qua lại.
Phàm là quan văn xảy ra chuyện, ngoại trừ mấy tên thanh quan còn có thể nói được mấy câu, kẻ khác đều có chân tự bảo vệ mình cả.
Vừa thu dọn phủ đệ xong, Ngũ vương gia liền mở tiệc khao thưởng công thần, tiệc chính là vào ngày mốt, hôm nay chỉ là tụ tập nhỏ.
Tiệc nhỏ nhưng chỉ thần tử thân cận với Ngũ vương gia mới được có mặt.
Trần Doãn Viễn đáp:
Đệ đang trực, một lát nữa còn phải xử lý công việc.
Đại thái thái Đổng thị tỏ vẻ đã hiểu,
Ra là vậy.
Tiểu Tiêu thị cùng Lâm Di đưa tiễn Đại thái thái Đổng thị ra ngoài.
Lâm Di vờ như nghe không hiểu câu trêu ghẹo của bà ta.
Đại thái thái Đổng thị lên xe, xe chậm rãi đi được một khoảng bà ta mới nhỏ giọng nói với Phương ma ma bên ngoài rèm:
Xem ra lão thái thái nhánh cả cũng không thèm để ý, chắc là đã sắp xếp xong mối tốt cho Lục tiểu thư rồi.

Đương nhiên là đã sắp xếp xong xuôi.
Đi đến cửa thùy hoa, Hoành ca tan học trở về, nhìn thấy Đổng thị liền cúi chào,
Đại bá mẫu.
Đổng thị cười tít mắt,
Mau dậy đi.
Vừa nói bà ta vừa quay sang nhìn tiểu Tiêu thị,
Vẫn chưa hết năm, trời lại lạnh như thế, không ngờ đệ muội vẫn nỡ để thằng bé ra ngoài học.
Theo ta thấy, nếu cả nhà đã xác định sẽ lại trong Kinh, vậy sao không mời một gia sư tới nhà dạy cho thằng bé?

Tiểu Tiêu thị đưa tay chỉnh vạt áo cho Hoành ca,
Đâu phải ta bắt nó đi học, là nó nằng nặc đòi đến thư viện đấy.
Hoành ca cười đứng bên cạnh, xoa xoa hai tay làm nóng.
Lão thái thái phẩy tay,
Không sao, Lục nha đầu vẫn còn nhỏ tuổi, ta đã từ chối Lâm lão phu nhân rồi.
Đại thái thái Đổng thị lập tức nở nụ cười,
Nếu lão thái thái đã nói thế, vậy con sẽ xem tuổi cho Lâm Uyển, biết đâu sẽ xứng đôi.
Mọi người nói tới đây thì Tam thái thái Tiêu thị đi vào.
Đại thái thái Đổng thị nhìn tiểu Tiêu thị được chăm sóc tốt nên da dẻ trông rất mượt mà, không khỏi thấy khó chịu.
Bà ta đảo mắt xuống bụng của tiểu Tiêu thị, nếu không phải đang mùa Đông mặc đồ dày thì hẳn bụng lộ lãm rồi.
Bà tử cúi chào Trần Doãn Viễn và tiểu Tiêu thị rồi thưa:
Bên ngoài có một vị khách đang chờ, nói là tìm lão gia ạ.

Trần Doãn Viễn chau mày, suy nghĩ thật nhanh, không có được manh mối gì nên hỏi:
Có nói rõ là ai không?
Nếu tới bái kiến thì sẽ không muốn như vậy, chưa kể cũng nên gửi bái thiếp từ trước.
Bà tử nọ đáp:
Thưa không ạ.
Nhưng người gác cổng nói là trông không giống dân thường.
Vậy...

Trần Doãn Viễn vội vàng bảo:
Mời khách vào nhà trước đi.


Lâm Di và Hoành ca hầu chuyện lão thái thái nhánh cả một lúc thì bà nhớ tới thư phòng Tây viện có vài quyển sách Hoành ca có thể sử dụng, bèn bảo Bạch ma ma cho người lấy sang đây.

Hoành ca tới giờ vẫn chưa đến thư phòng của Tây viện lần nào, cho nên xin được đi theo nhìn một vòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.