Chương 107: Khải hoàn


Lâm Phương cười khẩy,
Đồ không tim không phổi.
Dứt lời nàng ta vẫy vẫy khăn tay quay sang chỗ khác.

Lâm Di không buồn nịnh bợ Lâ8m Phương nhưng lại có không ít nữ quyền muốn bắt chuyện với nàng ta, liên tục lôi kéo Lâm Phương hỏi này hỏi nọ.

Hôm này Lâm Phươ3ng mặc váy gấm Tứ Xuyên thêu hoa văn kim ngư hai bên hông, ống tay áo thêu chỉ kim tuyến chìm, không phải thợ lành nghề sẽ không làm được9 bộ váy như vậy.
Hiện giờ cả Lâm Di cũng không thể không tán thưởng, Chu Thập Cửu thật sự vô cùng lợi hại.

Đã hạ bệ được Thành Quốc công, về sau ta không còn ước nguyện gì nữa.
Trần Doãn Viễn hiếm khi bảo tiểu Tiêu thị chuẩn bị rượu thịt, ngồi uống trước mặt con trai con gái mình.
Tiểu Tiêu thị cười nói:
Lão gia chỉ nói miệng vậy thôi.

Bà làm gì hiểu được.
Trần Doãn Viễn gọi Hoành ca tới ngồi xuống cạnh mình,
Một năm có bao nhiêu người ra làm quan, tu văn mài võ bán tài cho nhà để vương chứ? Và có bao nhiêu người muốn làm nên chuyện vì dân vì nước? Nam tử không có hoài bão thì làm sao có thể kiên nhẫn học hành gian khổ suốt mười năm.
Viên gia lấy pháo hoa ra bắn hơn nửa canh giờ, tin tức Viên Đại thái thái vừa nói ban nãy nhanh chóng bao trùm Kinh thành cùng với khói lửa của pháo hoa.
Lâm Phương vừa ngửa đầu ngắm pháo hoa vừa vỗ tay cười, ánh lửa ngũ sắc chiếu rọi lên khuôn mặt tươi tắn như hoa đào độ xuân của nàng ta.
Đến khi Lâm Di đỡ Trần lão thái thái trở lại trong phòng, bên ngoài vẫn vang tiếng pháo hoa
đùng đùng
.
Chu phu nhân khẽ lắc đầu,
Quận vương gia không còn nhỏ tuổi, vậy mà vẫn chưa có phủ đệ tử tế.
Sân viên nhà họ vốn không nhỏ, nhưng sau khi Nhị gia và Tam gia lần lượt thành thân, nơi này liền trở nên chật chội hẳn.

Triệt Nhi lập được công lớn, cũng vừa vặn đến tuổi thành thần, nếu Hoàng thượng có thể tứ hôn thì còn gì bằng.
Chu phu nhân quay đầu muốn trở vào trong phòng.
Mắt Thân ma ma lập tức sáng lên,
Phu nhân vừa ý tiểu thư nhà ai rồi?
Chu phu nhân nở một nụ cười mỉm, là ai cũng được, miễn là không phải đứa mà thằng đó muốn,
Vì Triệt Nhi, ta đương nhiên phải tìm một nàng dâu hiền lương thục đức, như thế tiền đồ của Triệt Nhi mới có thể thuận lợi hơn.

Nhưng chẳng phải ai cũng có cơ hội đó, lúc còn ở trong ngục ta đã một lòng tâm niệm rằng chỉ cần lật đổ được Thành Quốc công, cho dù phải chết ta cũng không từ.
Loại gian thần như thế, chết một tên sẽ cứu rỗi được hàng nghìn bách tính.

Tiểu Tiêu thị dừng thêu, ngắm nhìn trượng phu dưới ánh đèn.
Tầng tầng lớp lớp trâm cài tên đầu nàng ta đong đưa lay động theo từng bước chân, dưới chân đi giày đính chuỗi n6gọc, khi đi sẽ phát ra âm thanh
đinh đang trong trẻo.
Nói tóm lại, từ đầu đến chân đều không tầm thường.

Là Chu phu nhâ5n tặng ta.
Lâm Phương đỏ mặt nói.
Thành Quốc công mà thuận lợi trốn thoát thì sẽ rất khó bắt lại.
Trần Doãn Viễn vừa nói vừa vuốt râu,
Nếu không phải Thành Quốc công bị giải quyết ngay tại chỗ, trận chiến này vẫn chưa kết thúc đâu.

Lâm Di ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng rực ánh lửa, sắp hết năm rồi, bây giờ mới chính thức bắt đầu náo nhiệt.
Toàn bộ Kinh thành đều đang ăn mừng Khang Quận vương khải hoàn trở về, pháo hoa này được bắn là vì đại quân bình giặc.
Chu phu nhân chậm rãi nói:
Cho người lấy hết pháo hoa trong kho ra bắn, chuyện vui là của nhà chúng ta, không thể để người khác lấn lướt.
Thân ma ma cười tươi rói,
Phu nhân yên tâm, nô tỳ đã an bài xong xuôi rồi.
Chu phu nhân gật nhẹ.
Chỉ chốc lát sau trên không trung Chu gia đã rực rỡ ánh lửa muôn màu, Chu phu nhân để Thân ma ma dìu ra sân ngắm pháo hoa.
Chu phu nhân từ tốn sờ sờ vạt áo choàng, bâng quơ hỏi:
Ngươi nói xem, Quận vương gia lập được công lớn như vậy, ta nên vào cung cầu xin ân điển gì đây?
Thân ma ma khom lưng cười đáp:
Phu nhân muốn xin cho mấy vị gia một chức vụ?


Cũng tốt.
Trần lão thái thái an ủi Trần Doãn Viễn:
Con chỉ mới tới Lại bộ, cứ làm cho tốt việc được giao đã, những chuyện khác nên tạm thời gạt sang một bên.
Trần Doãn Viễn gật đầu, chuyện bọn họ không ngờ là nhà mẹ đẻ của Nhị lão thái thái Đổng thì cũng lập được không ít công lao trong trận chiến này, đệ đệ của Đổng thị được thăng lên làm phó tướng,
Trước tiên phải xem kế tiếp bọn họ định làm gì.

Trần lão thái thái củi xuống nhìn chén trà trong tay,
Khi lão Nhị tòng quân thì mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, hắn nói mình bị thương, nhưng thật hay không thì mới ngày tới khám mới biết...
thế nên dù chỉ trốn đằng sau hết ăn rồi uống, hắn cũng sẽ được tính quân công như người khác.
Trần Nhị lão thái thái nói:
Như vậy...
đâu nên, làm thằng bé giật mình thì sao.
Viên Đại nãi nãi vẫn cười,
Cho dù nhà chúng ta không bẳn, lát nữa trong Kinh cũng sẽ nổi khói lửa khắp nơi thôi, nếu đã vậy chẳng bằng cứ thuận theo hoàn cảnh bắn trước cho vui.
Các vị lão thái thái ngồi ngẫm nghĩ lại lời của Viên Đại nãi nãi, lập tức hiểu được ẩn ý trong đó.
Trần lão thái thái nắm chặt phật châu trong lòng bàn tay,
Chiến sự ở Phúc Kiển đã kết thúc rồi sao?
Viên Đại thái thái cười gật đầu,
Lão Nhị vừa xuất phủ liền nghe được tin vui, chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ lan truyền ra thôi.
Mọi người nghe thấy đều vô cùng mừng rỡ, buồn bực tích tụ hơn mấy tháng trời đều tan biến, ai cũng thấy thoải mái nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lâm Di vui vẻ cùng các tiểu thư viện gia chọn kịch, các tiểu thư Viên gia đều cảm thấy Trần Lục tiểu thư rất dễ gần.
Cả bọn chọn hai vở kịch hài và nhiều cảnh hành động, Lâm Phương lại gần nhìn thử liền bĩu môi,
Nhìn cái biết ngay là Lục muội muội chọn, toàn mấy cảnh chém chém giết giết thô tục.
Để chặn miệng của Lâm Phương, Lâm Di đưa danh sách kịch cho nàng ta,
Vậy Tứ tự chọn vở tỷ thích đi!
Kịch do Lâm Phương chọn quả thật chẳng có gì hay, tiếng các tiểu thư nói chuyện phiếm còn lớn hơn cả thoại kịch.
Ban đầu Lâm Phương còn và lắng nghe say sưa, về sau cũng đầu hàng, cùng mọi người ra ngoài xem pháo hoa.
Trần Doãn Viễn đi hỏi thăm tin tức trở về kể:
Kang Quận vương giải quyết Thành Quốc công ngay tại chỗ, quan lại Phúc Kiến phạm tội đều bị bắt, ít ngày nữa sẽ bị áp giải vào Kinh.
Dứt lời ông cười ha ha đầy sảng khoái.

Thành Quốc công cầu kết với hải tặc, giặc Oa và đám cự phú ở địa phương, sáng nay người trong nha môn còn thảo luận không biết sẽ kéo dài thêm bao lâu nữa.
Phúc Kiến gần biển, đảo nhỏ trong khu vực đều là nơi dừng chân của hải tặc.
Do sợ làm kinh động tới bé con của Lâm Kiều, Viên gia không chuẩn bị nhiều pháo hoa lắm.
Nghe hạ nhân tới báo đã bắn hết pháo hoa, mọi người lục đục trở về phòng khách.
Ở trong phòng, Viên Đại nãi nãi nghe bà tử báo xong bèn cười nhìn các vị lão thái thái,
Trong nhà chuẩn bị không ít pháo hoa, chúng ta ra xem một chút đi.

Nhưng bất kể thế nào, quan trọng nhất vẫn là bảo vệ được tính mạng, chính trường không thể tiến lùi theo ý mình, thật sự rất nguy hiểm.

Làm người không thể quá tham lam, về sau ta không còn yêu cầu gì khác nữa.
Trần Doãn Viễn gắp cho Hoành ca một miếng thịt,
Tương lai nhà chúng ta đành trông cậy vào con vậy.

Tại Chu gia.

Nghiêm đại nhân được thăng làm tổng đốc Phúc Kiến.
Trần Doãn Viễn hầu hạ Trần lão thái thái uống trà.
Trần lão thái thái nhẹ gật đầu,
Con nghĩ sao?


Bây giờ con ở Lại bộ đã là tổ tông phù hộ, không dám cầu xin thêm gì khác.
Trần Doãn Viễn bình thản đáp, trước giờ ông không phải là hạng thích tranh đoạt công lao.

Chu phu nhân? Vị Chu phu nhân kia?
Ban đầu còn ông ẹo không chịu nói, về sau Lâm Phương mới lấp lửng tiết lộ:
Thẩm nương của Khang Quận vương.
Chúng tiểu thư trợn tròn mắt, miệng mở to, càng thêm hâm mộ.
Rõ ràng người nhà họ Viên đối xử với Lâm Di tốt hơn, hai nha hoàn bên cạnh luôn miệng thăm và chăm chút cho Lâm Di, cướp luôn cả phần của Linh Lung và Quất Hồng.
Kịch rối kết thúc, Lâm Di vẫn chưa thỏa mãn, ma ma quản sự vội vàng đưa danh sách kịch cho Lâm Di, tươi cười nói:
Thái thái đã dặn để các vị tiểu thư thỏa thích chọn kịch mình thích.

Chu phu nhân hơi nhướng mày, đúng là trẻ tuổi nên lớn gan, dám cùng đại quân xông pha chiến đấu, thằng đó không sợ ngộ nhỡ có mệnh hệ gì thì công lao sự nghiệp đều tan tành mây khói ư? Trấn áp được phản quân đã là công không nhỏ, thằng đó còn muốn mạo hiểm lập công lớn hơn.
Thằng đó làm gì cũng có tính toán riêng, lần này lại nuôi ý định gì nữa đây? Chu phu nhân tỏ ra đau lòng như một người mẹ hiền, buông lời oán trách:
Quá liều lĩnh, rủi có bất trắc thì sao.

Thân ma ma liền vuốt đuôi:
Đúng ạ, nô tỳ nghe xong cũng giật mình, không ngờ Quận vương gia chúng ta còn biết võ đấy.
Chuyện này cũng chẳng lạ gì, nuôi thằng đó nhiều năm như vậy mà tầm hai năm trước bà ta mới hay thằng đó biết cưỡi ngựa, hơn nữa còn cười giỏi đến mức không con cháu huân quý nhà nào có thể địch lại bằng không đã chẳng được Hoàng thượng phát hiện trong buổi săn.
Chiến loạn qua đi, kế tiếp chính là bạn thưởng và trừng phạt.
Đồng đảng của Thành Quốc công lũ lượt bị giải về Kinh, cùng dắt nhau tay đi xuống hoàng tuyền.
Trần Doãn Chu tuy bị thương nhưng vẫn bình an về tới nhà, Nhị lão thái thái Đống thị ôm con trai út mừng đến rơi nước mắt, luôn miệng cảm ơn tổ tông phù hộ.
Cùng Trần Doãn Chu vào Kinh còn có người nhà mẹ đẻ của Nhị lão thái thái Đống thị.
Sau khi đại quân khải hoàn trở về, chủ soái dâng tẩu kể lại toàn bộ sự cực khổ của binh lính, xin được chia sẻ công lao với họ, cho nên sau đó trong Kinh liên tục diễn ra tiệc mừng.
Khen thưởng công thần và võ tướng đương nhiên trở thành tiết mục mọi người chú ý nhất.
Lâm Di ngồi ở một bên cũng cúi đầu nhìn từng đĩa đồ nhắm trên bàn.
Không thể nói cách nhìn của cha là sai, mỗi người mỗi khác, có người một lòng mưu lợi thì cũng có người chỉ mong hiện thực hóa khát vọng trong lòng.
Trong lòng có khát vọng nên cha mới chấp nhận ở Phúc Ninh chịu khổ nhiều năm như vậy.
Chu phu nhân cầm lò sưởi tay, dùng tay còn lại cầm kẹp gảy than trong lò sưởi,
Nói vậy tức là Triệt Nhi sắp trở về rồi.
Thân ma ma nói:
Chứ gì nữa ạ, bên ngoài đều nhao nhao tung hô Quận vương gia là võ thần đấy.
Mới đầu mọi người cứ cho rằng lấy được đầu của Thành Quốc công là con cháu nhà huân quý nào đó, ai ngờ lại chính là
Quận vương gia.
.
Bây giờ đứa Đại ca kia của con đã mất hết thanh danh, người Đổng gia sẽ đổi sang ủng hộ lão Nhị, chỉ đến khi Trần gia chúng ta được phục trước, tám trên mười phần tước vị sẽ rơi vào tay lão Nhị.


Lâm Di ngồi bên cạnh lắng nghe.

Đại thái thái Đổng thị hẳn sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, bên Đổng gia nhất định sẽ còn tranh đấu một thời gian.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.