Chương 106: Vừa ý


Cửa phòng được đóng lại, than trong lò cháy đỏ, Tể Nhị lang đứng lên đến trước lò hơ tay, ánh mắt không tự chủ nhìn ngược về phía bà8n trà.

Bánh ngọt bày trên đĩa sứ trắng trông vừa mềm vừa ngon miệng, trước mắt y hiện lên nụ cười ấm áp của Trần Lục tiểu t3hư và sự thanh nhã chín chắn khi không cười của nàng.
Nhưng mỗi năm đều tổ chức kỳ thi Hương, lẫm sinh có ít thì cũng đâu đến nỗi không phải Lâm Chính Thanh thì không được.
Tiểu Tiêu thị hôm nay đúng là khác hẳn ngày thường, bởi vì chỉ cần nhớ tới lần trước Lâm gia hỏi thăm nhũ danh của Lâm Di để đe dọa họ, bà liền chẳng muốn ép mình tiếp tục nói chuyện với Lâm Đại thái thái nữa.
Trong phòng quả nhiên trầm lắng hắn, chúng nữ quyến đều quay sang uống trà, sửa sang khăn tay.
Lâm Đại thái thái hắng giọng một tiếng thật to, Trần Đại thái thái Đổng thị cười bảo:
Nhà mẹ tôi có một đứa cũng vừa tới tuổi thi Hương, Đại gia nhà cô là lẫm sinh, chúng tôi đang định nhờ cậu ấy viết hộ một phong thư tiến cử đấy.
Bấy giờ Lâm Đại thái thái giãn chân mày, tươi cười với Trần Đại thái thái Đổng thị,
Chuyện này dễ thôi, trở về tôi sẽ bảo Thanh ca viết ngay cho cô.
Dứt lời Lâm Đại thái thái tươi cười nhìn Lâm Uyển, Lâm Uyển đỏ mặt trước ánh mắt của bà ta.
Lâm Di hơi cúi đầu, muốn tham gia thi Hương thì phải được lâm sinh giới thiệu lâm sinh là những người đứng hàng đầu của các kỳ thi Hương trước.
Lâm Chính Thanh chính là một trong các lẫm sinh khí cầu đó, Lâm Đại thái thái muốn ép tiểu Tiêu thị đây mà.

Mọi người ai cũng nói chúng cháu đại nạn không chết, về sau nhất định có phúc.
Lâm Kiều vui vẻ nói với Trần lão thái thái:
Thật ra cháu biết, nếu không có tổ mẫu giúp đỡ,
Nàng lại quay sang nhìn Lâm Di,
Và Lục muội muội hỗ trợ, chúng cháu làm gì được như hôm nay.

Lâm Di khom lưng nhìn vào trong nôi, bé trai với khuôn mặt hồng hào đang ngủ say sưa, chỉ khi nhũ mẫu tới thay tã, bé mới giãy giụa khóc toáng lên.
Lâm Đại thái thái nhìn khuôn mặt hồng hào của tiểu Tiêu thị, mỉm cười hỏi:
Nhị gia nhà cô sắp thi Hương đúng không?
Gần đây Hoành ca học hành tiến bộ hơn trước nhiều, đã đủ khả năng tham gia kỳ thi Hương.
Tiểu Tiêu thị gật đầu xác nhận,
Vâng.
Đáp xong bà hơi mất tự nhiên, cúi xuống nhìn ngắm móng tay.
Nữ quyến gặp nhau rối rít chào hỏi, Viên Đại thái thái nói:
Biết Thanh ca nhà cô sắp vào trường thi nên tôi cho người gửi tin bảo cô đừng đến, không khéo tốn thời gian của cô.
Lâm Đại thái thái nở nụ cười tự tin,
Không sao, mấy ngày nay Thanh ca đều đến thư viện thỉnh giáo tiến sĩ, đi sớm về trễ, tối ở nhà cũng đâu giúp đỡ được gì.
Nghe vậy rất nhiều người liền lộ vẻ hâm mộ tán thưởng.
Nói tới khoa cử Lâm Đại thái thái đương nhiên có vốn để kiêu ngạo, kiếp trước lúc Lâm Di gả cho Lâm Chính Thanh, hắn vừa thi đấu tiến sĩ.
Động tác gượng gạo này khiến chúng nữ quyền đều nhìn ra manh mối.
Ánh mắt của Lâm Đại thái thái nhìn Lâm Di như chỉ hận không thể đốt thủng hai lỗ trên mặt nàng.
Lâm Đại thái thái nói:
Trần Tam tiểu thư đúng là càng ngày càng xinh như hoa ấy nhỉ.
Trần Đại thái thái Đổng thị nghiêng đầu nhìn con gái mình,
Cô nói quá rồi.
Qua hai ba câu này, mọi người đều nghe ra được vấn đề.
Nhớ tới ban đầu Lâm gia vốn hướng về Lâm Di, họ lại rối rít liếc về phía nàng, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình thản như cũ thì mới mất hứng thôi không nhìn nữa.
Lâm Kiểu chỉnh nhẹ dải băng đầu hơi lệch, cho nha hoàn lui xuống hết mới nhỏ giọng đáp:
Cha chồng cháu nói, sau chuyện này giữa quân thần đã có ngăn cách, cho dù về phục chức cũng chưa chắc được kết thúc trong yên lành, không bằng nhân dịp này tranh cho Nhị gia một chức quan vận hơn.

Thì ra là thế, Viên lão gia đúng là cáo già, biết lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi, làm vậy không những bảo toàn danh phận mà còn có thể trải thảm đỏ cho con trai mình.
Linh Lung nói:
Chân chính lập được công to là lão gia nhà chúng ta mà thái thái với tiểu thư đầu có rêu rao như bọn họ.

Đây chính là đạo làm quan, lấy trầm tĩnh và nhu trong cương làm đầu, không để bị các nhân tố ngoại lai tác động.
Thêu thêm một lát Lâm Di mới buông kim khâu xuống, đi tới phòng lão thái thái dùng bữa.
Hai bà cháu ăn cơm xong thì bắt đầu thu xếp công tác đón năm mới.
Trần lão thái thái trầm ngâm trong khoảnh khắc
Loại cơ hội này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, chờ một thời gian đi, không nên nóng nảy.
Lâm Kiều gật đầu, đúng là phải hoàn toàn chắc chắn mới nên hành động, bằng không sẽ thành hấp tấp rồi hỏng việc.
Cậu nhóc trong nội bỗng khóc toáng lên đòi bú, Trần lão thái thái cùng Lâm Di đành trở về nhà chính nói chuyện với các nữ quyến.
Đến khi tay bị than hơ đỏ hồng Tề Nhị lang mới cuống quýt thu tay về,9 giật mình ho khan vài tiếng.
Nha hoàn bên ngoài nghe thấy tiếng ho liền vội vàng buông kim khâu trong tay xuống, nhỏ giọng6 hỏi:
Nhị gia, có phải lò than nóng quá không?
Tề Nhị lang vắt gọn ống tay áo, trở về trước bàn sách cầm bút lên, nghiêm nghị hắn5g giọng rồi trầm tĩnh nói:
Mọi thứ vẫn ổn.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đi khỏi, Tề Nhị lang thở phào, bàn tay hơi run khiến mực nơi đầu bút nhỏ xuống vấy bẩn vạt áo.
Kiếp trước Lâm Uyển bày mưu tính kế để gả cho Lâm Chính Thanh, kiếp này nàng sẽ tránh thật xa nhìn hai người bọn họ làm thế nào để thuận lợi kết đôi.
Các trưởng bối nói chuyện, chúng tiểu thư vào trong phòng xem kịch bóng rối
.
Sau khi nhóm Hải Ngự sử đầu rơi máu đổ, trong Kinh cũng dần dần yên tĩnh trở lại.
Triều đình có ý định triệu Viên lão gia về phục chức, viên lão gia lấy cớ thân già sức yếu xin nghỉ, Hoàng đế nhiều lần giữ lại nhưng rốt cuộc vẫn phải thành toàn cho ông, còn thuận theo sự tiến cử của ông, bổ nhiệm phu quân của Trần Lâm Kiêu là Viên Nhị gia làm quan chính thất phẩm, quản lý điển tịch cho nội các.
Tiểu Tiêu thị cười đỏ hồng cả mặt.
Tiểu nha hoàn bỗng lên tiếng báo:
Lâm Đại thái thái đến ạ.
Tất cả quay đầu nhìn, Lâm Đại thái thái tươi cười bước vào, hôm nay bà ta mặc y phục màu hoa hạnh rực rỡ, áo choàng lông chồn khoác ngoài, bao tay giữ ấm cũng bằng lông chồn.
Lão thái thái nhánh cả đưa danh sách các chỗ cần tặng quà cho Lâm Di xem, đây đều là các mối quan hệ nhánh cả giữ gìn suốt nhiều năm qua.
Năm mới tặng lễ và nhận lễ luôn đi cùng nhau, lão thái thái nhánh cả bảo Lâm Di viết ra giấy nên tặng gì, đến đêm hai bà cháu cùng soi đèn chỉ vào từng món trong danh sách bàn bạc với nhau.
Cha nàng thật sự rất vất vả, bất cẩn đi sai một bước là sẽ phải đánh đổi bằng tính mạng.
Đâu phải ai cũng làm được như cha, một mực trung trinh, sống không thẹn với lương tâm.
Trong lúc nhà nhà vội vàng chuẩn bị đón năm mới, Kinh thành liên tiếp diễn ra mấy vụ xử trảm vây cánh của Thành Quốc công, chứng tỏ Hoàng thượng căm thù Thành Quốc công đến tận xương tủy.
Tiểu thư nhà Hải Ngự sử không kịp chờ đến đầu Xuân đã gả vào nhà chồng, nhưng chuyện này vẫn không giúp Hải Ngự sử giữ được mạng.
Lâm Di và Linh Lung ngồi chọn chỉ để thêu rèm hoa mai làm quà cưới tặng Lâm Sương, lão thái thái nhảnh cả có ý định qua năm mới sẽ dẫn cả nhà đi nhà tổ.

Thêm hai ba ngày nữa là thêu xong rồi.
Quất Hồng bước vào, nhìn thấy liền cười nói:
Hoa mai này thêu nhìn như thật vậy, cứ như hơi lay động là sẽ tỏa hương ngay ấy.
Linh Lung vui vẻ nói:
Còn phải nói sao, bằng không Tứ tiểu thư đã chẳng trăm phương nghìn kế bắt tiểu thư chúng ta giúp nàng ta thêu hầu bao để lấy le với chúng nữ quyền huân quý tôn thất trong Kinh.
Phúc Kiến liên tiếp gửi tin báo chiến thắng về Kinh, Trần Doãn Chu tòng quân tham gia đội tiên phong, quay lại tất nhiên sẽ được thăng quan, cho nên Nhị thái thái Điền thị và Lâm Phương càng được nữ quyến trong Kinh hoan nghênh hơn.
Lâm Di bưng chén trà tới cho tiểu Tiêu thị, tiểu Tiêu thị cầm lấy uống một hớp, nước trà nấu từ táo đỏ, kỷ tử và gừng nên uống vào rất ấm bụng dễ chịu.
Sau khi hoài thai, tiểu Tiêu thị thường bị nôn nghén, nhờ uống trà này mà đỡ hơn nhiều.
Tiểu Tiêu thị ngồi trên ghế nệm có lưng dựa, tuy mùa Đông bà mặc nhiều lớp không lộ bụng nhưng mọi người đều đã hay tin, nên thừa dịp này đều chúc mừng luôn miệng.
Viên Đại thái thái cũng tặng cho tiểu Tiêu thị tranh về tiểu đồng tử mặc yếm.
Dứt lời Lâm Kiều nhìn thoáng qua đứa con trai nằm trong nôi,
Cháu nghe cha chồng nói, ông sẽ tìm cơ hội tụ tập vài người quen cùng nghĩ cách góp lời xin phục tước cho nhà chúng ta, nhưng chuyện này cần phải xem thời cơ.
Bây giờ cận thần chầu chực ở nam thư phòng chính là An Đạo Thành.
Lâm Di đưa ngón tay thử trêu đùa, bé liền nắm lấy ngón tay nàng, các ngón tay nhỏ xíu nhưng lực nắm lại mạnh mẽ.
Trần lão thái thái hạ giọng hỏi:
Sao Viên học sĩ lại xin nghỉ trong khi Hoàng thượng muốn triệu ông ấy quay lại vậy?

Người này vốn là họ hàng xa với Lâm gia, muốn nhờ y thì phải có Lâm gia mở lời.
Nhưng hình như An Đạo Thành...
Lúc đánh tiếng với Hoàng thượng, An Đạo Thành nhắc tới nhà mẹ đẻ của Trần Nhị lão thái thái, hiển nhiên là cùng Lâm gia đứng về phe của Nhị lão thái thái Đổng thị rồi, làm sao có khả năng giúp cha nàng.
Viên gia vừa đãi tiệc ăn mừng xong, Lâm Kiểu liền thuận lợi sinh ra một bé trai bụ bẫm.
Cậu bé tròn tháng, Viên gia lại tổ chức tiệc mừng, thân là thông gia, Trần gia cũng tới Viên gia dự tiệc.
Tiểu Tiêu thị không giỏi ăn nói, nhưng hành động của bà đã như một đòn cảnh cáo đánh vào mặt Lâm Đại thái thái.
Nhìn sắc mặt hết đỏ rồi trắng của Lâm Đại thái thái, Lâm Di cười thầm.
() Kịch bóng rối: kịch dùng bóng của các con rối.

Vở kịch lần này Lâm Di chưa từng xem, cốt truyện nói về màn cưới hỏi giữa một đôi trai tài gái sắc bị một gã ác bá ở địa phương phá rối, cuối cùng huyện thái gia làm chủ trừng phạt gã ác bá, nam cưới nữ gả hai nhà cùng vui.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.