Chương 105: Làm mai



Bà rõ hơn ai hết mà còn hỏi ta sao.
Trịnh lão thái thái đẩy đĩa táo đen đến trước mặt Trần lão thái thái mời,
Không bằng bà cân nhắc lại ch8uyện cưới hỏi với Lâm gia đi.
Sau khi diệt trừ phe cánh của Thành Quốc công, cục diện chính trị sẽ có nhiều thay đổi, Lâm gia giờ đâu còn nh3ư trước, cũng xem như là một mối tốt.

Trần lão thái thái nói ngay:
Mối không tốt thì hao phí tinh thần cân nhắc làm chi.
Phẩm hạnh 9của thế hệ sau Lâm gia như thế, cho dù tương lai nhà họ được phong hầu bái tướng, bà cũng không thèm.

Trịnh lão phu nhân cười nói:
T6a chỉ nhắc nhở bà thôi, bây giờ Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư đều đã đến tuổi cưới hỏi, bà không sợ bọn chúng vớ được mối tốt hay sao? Tuy có b5à che chở, nhưng nhà lão Tam vẫn trong tình cảnh bốn bề là địch đây.

Huệ Hòa Quận chúa cho hạ nhân ra khỏi phòng hết rồi ngồi xuống bên cạnh trò chuyện với Trịnh lão phu nhân,
Mẫu thân, người thấy sao, liệu có thành được không?

Trịnh lão phu nhân khép hờ mắt, khẽ lắc đầu,
Mối này e không dễ làm mai, cố vun vén được bao nhiêu hay bấy nhiêu thôi.
Lão muội muội kia của ta coi cháu gái như trân bảo, Khang Quận vương lại do thúc thần nuôi lớn, chỉ bằng điểm này đã thấy vị trí Quận vương phi khá khó làm rồi.
Quan hệ trong nhà tôn thất vốn phức tạp, làm chủ mẫu không hề dễ, Trần lão thái thái lại không có lòng trèo cao, mối tốt trong mắt người khác với bà ấy chưa hẳn đã tốt.
Mẹ ta lại thích tiểu thư nhà đó, cho nên cứ lấn cấn mãi không nỡ buông xuôi, đến nỗi mất ăn mất ngủ tiều tụy luôn.
Mẹ ta nói nếu bỏ qua mối này, chưa chắc về sau lại có thể tìm được khuê tủ nào tốt như vậy.

Rốt cuộc là tiểu thư nhà nào mà được Huệ Hòa Quận chúa thích như thế nhỉ, Lâm Di tò mò hỏi:
Là khuê tú nhà nào vậy?
Trịnh Thất tiểu thư đáp ngay không suy nghĩ:
Chính là Châu cô nương.
Nghe xong Lâm Di thoáng giật mình, Châu Nhị tiểu thư nhà quốc cữu, chẳng phải Huệ Hòa Quận chúa muốn hỏi nàng ấy cho Chu Thập Cửu sao? Sao lại là...
Trịnh Thất tiểu thư kéo Lâm Di vào trong buồng nói chuyện,
Mấy ngày nữa mẹ sẽ dẫn ta đi chùa Thanh Hoa dâng hương, tỷ cũng đi cùng đi!
Lâm Di tỏ vẻ ngạc nhiên,
Sắp sang năm rồi, bên ngoài cực kỳ lạnh, sao lại đi dâng hương vào lúc này?
Vài ngày nữa chùa sẽ cho người tới các nhà lấy phong thư cầu may mà.
Trịnh Thất tiểu thư phụng phịu đáp:
Mẹ nói gần đây mọi chuyện không được thuận lợi lắm, ca ca lại sắp tham gia kỳ thi mùa Xuân, cho nên muốn đi xả xui.
Xui xẻo ở đâu ra chứ? Có cần nói quá vậy không.
Thấy Lâm Di tỏ vẻ không tin, Trịnh Thất tiểu thư phân bua:
Thật mà, mẹ vất vả lắm mới tìm được cho ca ca một mối tốt, ai ngờ bát tự hai bên lại không hợp, thầy âm dương nói, nếu còn cố tiến tới thì không bị thương cũng sẽ tổn hại tài của.
Trước đây trưởng bối hai nhà đã xác định chuyện cưới hỏi giữa ta và lão gia nhà ta, vậy mà Nhị thẩm ta vẫn còn tới đào góc tường đấy thôi, lúc ấy bà khuyên ta thế nào? Bà nói không tranh không đoạt thì không phải là mối tốt.
Sao giờ tới phiên bà lại khác hả?
Trần lão thái thái ngước mắt lên nhìn xa xăm, hồi tưởng một chút rồi bật cười,
Nhắc tới lại thấy cứ như là chuyện hôm qua, mới đó mà chúng ta đều già cả rồi.
Ban đêm dùng bữa, Huệ Hòa Quận chúa sai người mang lựu tới cho Trịnh Thất tiểu thư và Lâm Di ăn.
Nha hoàn cầm thìa bạc, khéo léo tách từng hạt lựu cho vào chén.
Trải qua chuyện đơn thuốc lần trước, hai vị tiểu thư Tể gia và Lâm Di càng thêm thân thiết.
Tề Tam tiểu thư càng nghĩ càng thông suốt, bất kể Trần Lục tiểu thư có thể thành chị dâu trong nhà hay không, nàng đã xác định Trần Lục tiểu thư là tri kỷ của mình.

Hải Thất tiểu thư đính hôn rồi.
Tề Tam tiểu thư kể:
Nghe nói đối phương là tôn thất, vừa xác định trong tháng này thì đầu xuân sang năm liền gả qua đó.

Trịnh lão phu nhân kiên nhẫn theo dõi sắc mặt của Trần lão thái thái.
Hồi lâu sau Trần lão thái thái mới nói:
Chẳng phải Khang Quận vương sắp tiến tới với Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu ư?
Đã biết rõ mà còn vờ hồ đồ đây mà, Trịnh lão phu nhân cười nói:
Nếu vụ đó không đi tong thì sao Nhị thái thái Điền thị của nhánh thứ hai bên bà lại chịu cất công tới lui thân thiết với thẩm nương của Khang Quận vương chứ?

Xem ra Nhị thái thái Điền thị thật sự muốn với cao tới Khang Quận vương, bằng không chuyện này đã không tới tại Trịnh gia.

Bệnh ho của ca ca ta đã đỡ hơn nhiều.
Tề Tam tiểu thư không hề giấu giếm,
Mẹ đã đưa đơn thuốc bắt tỷ muội bọn ta thuộc lòng rồi, để về sau lúc cần có thể lấy ra dùng, nhưng không được truyền ra ngoài.
Dẫu Nhân Ngữ Thu tiên sinh không thường gặp gỡ người lạ, nhưng ai tìm Lâm Di xin phương thuốc tiên sinh đều không ngăn cản, thỉnh thoảng còn góp ý cho nàng bốc thuốc.
Thật ra người nhà họ Nhân thích yên tĩnh, không quen giao thiệp, cho nên mới làm người khác cảm thấy họ quái gở.
Tề Tam tiểu thư nói:
Trong Kinh làm gì có nữ tiên sinh giỏi như vậy, muội may mắn thật.
Nhắc tới chuyện này, Lâm Di liền đỏ mặt, nàng cũng không phải là một học sinh giỏi, đổi lại là người khác thì e đã có thể kê đơn chữa bệnh từ lâu rồi, nào giống nắng, chỉ biết làm ít dược thiện mà thôi,
Chỗ ta còn vài cổ tịch về thuốc do tiên sinh tặng, nếu tỷ thích ta có thể cho tỷ mượn về xem.
Tề Tam tiểu thư nghe vậy liền mừng rỡ nói:
Thể thì nhất rồi.

Trịnh Thất tiểu thư bĩu môi,
Ta không thích có chị dâu như vậy.

Lâm Di bật cười, đúng vậy, có một cô gái hiền lương thục đức như vậy ở cạnh, Trịnh Thất tiểu thư đương nhiên phải kiềm chế tính ham chơi của mình.
Đưa tiễn Trần lão thái thái và Trần Lục tiểu thư ra về xong, Trịnh lão phu nhân tựa vào giường quý phi nghỉ ngơi.
Chẳng phải bà chưa từng nghĩ tới chuyện này, bà không muốn bán cháu cầu vinh nhưng không có nghĩa là kẻ khác sẽ thôi vọng tưởng trèo lên cành cao.
Trước mắt hiện lên khuôn mặt tươi cười của Lâm Di, Trần lão thái thái thở dài.
Trịnh lão phu nhân nhấp một hộp trà,
Khoảng thời gian trước, Tề Nhị thái thái tìm tới xin vỏ quýt Hóa Châu, ta mới biết được thì ra con cháu của Tề gia bị bệnh không nhẹ.
Nếu thằng bé đó khỏi bệnh, nói không chừng có thể đậu kỳ thi mùa Xuân với thứ hạng cao, tương lai cũng khá xán lạn.

Vốn là bạn cùng chơi từ bé, Trịnh lão phu nhân đương nhiên hiểu cách suy nghĩ của bà.
Hậu sinh Tề gia tốt, nhưng sự lần lữa thăm dò của Tể gia khiến người ta không kiên nhẫn nổi.
Lâm Di nghĩ đến ánh mắt sáng ngời của Huệ Hòa Quận chúa và mẫu thân của Châu Lang Huyện là Châu Đại thái thái, khi đó nàng lý giải nhầm rồi ư? Không phải Huệ Hòa Quận chúa đang làm mai cho Chu Thập Cửu mà là đang chọn con dâu.
Trịnh Thất tiểu thư nói:
Mẹ giận Ninh Bình hầu gia, muốn tìm cho Thập Cửu thúc một mối khác tốt hơn, nhưng Thập Cửu thúc lại không thích.
Mẹ nghĩ tới ca ca cũng tầm tuổi cưới hỏi rồi, cho nên thu xếp mối đó cho ca ca luôn.
Trịnh Thất tiểu thư dứt lời lại thấy Lâm Di hơi cúi đầu, dáng vẻ như đang trầm tư không lắng nghe,
Tỷ đang nghĩ gì vậy?
Nghe hỏi Lâm Di mới lấy lại tinh thần,
Không có gì.
Chuyện xảy ra ở kiếp trước lần lượt thay đổi, hôn nhân của Chu Thập Cửu khác với kiếp trước cũng không có gì là lạ,
Châu Nhị tiểu thư nhu mì dễ mến, thảo nào Quận chúa lại thích.
Nàng ấy quả thật là một tiểu thư khuê các chính thống.
Trần lão thái thái trầm ngâm,
Chuyện này cũng chẳng phải do chúng ta nói bừa là được.
Sau khi Khang Quận vương lập công trở về, người muốn trèo lên môi này đêm không biết bao nhiêu mới xuế.

Trịnh lão phu nhân tủm tỉm,
Con gái tốt người người tranh cưới, con trai ưu tú người người tranh gả.
Sau khi từ Trịnh gia trở về, Lâm Di luôn cảm thấy lão thái thái có gì muốn nói với nàng, nhưng lần nào cũng là lời tới miệng lại thôi.
Qua thêm vài ngày nữa, Tề Nhị thái thái dẫn hai vị tiểu thư tới thăm Tiêu thị, còn tặng một bức tranh hình trẻ con, lúc mọi người mở tranh ra xem, bọn Lâm Di đều bị đuổi ra ngoài.
Lâm Di từng vô tình nghe được bà tử nói rằng dịp này người mang thai thường được tặng tranh vẽ hình bé trai mặc yếm cởi truồng, ngụ ý mang thai phụ sinh được con trai.
Nhìn thấy Trần lão thái thái không thẳng thắn bày tỏ ý kiến như lúc được hỏi về Lâm gia, Trịnh lão phu nhân hơi nghiêng đầu nhìn bà,
Sao vậy? Có sự cố gì ư?
Trần lão thái thái không muốn nói quá kỹ càng,
Lục nha đầu còn nhỏ, Tam nha đầu với Tứ nha đầu còn chưa gả đi mà, không cần vội.
Trịnh lão phu nhân gật đầu, rồi như bỗng nghĩ tới điều gì đó,
Nam tử tôn thất thường đính hôn sớm, ít khi có ngoại lệ, nhưng giờ có một ngoại lệ và tuổi tác của Lục tiểu thư lại vừa vặn phù hợp.

Trần lão thái thái nhướng mày,
Bà muốn nói tới...
Trịnh lão phu nhân cười cười:
Khang Quận vương, sao hả, có xứng với Lục nha đầu nhà bà không?
Nói tới đây bà dừng một thoáng,
Ta biết từ trước tới nay các gia đình huân quý luôn không thích kết thân với tôn thất, đa phần vì ghét bỏ con cháu tôn thất chơi bời lêu lổng, chỉ được mỗi tước vị.
Nhưng bà cũng thấy Khang Quận vương thể nào rồi đấy, tương lai của thằng bé đó nhất định không tồi.
Không ngờ Trịnh lão phu nhân sẽ nhắc tới Khang Quận vương, Trần lão thái thái giật mình, trong phòng lập tức trở nên yên ắng hẳn.
Hải Ngự sử hành động nhanh như vậy, hẳn là để tìm chỗ dựa cho mình.


Của hồi môn của Hải Thất tiểu thư nhất định không ít.
Tề Tam tiểu thư vừa cười vừa nói:
Hải Thất tiểu thư luôn mắt cao hơn đầu cũng bởi vì nhà mình có tiền, lần này tiện rồi, gả cho người ta, tiền cũng đi theo luôn.
Ngụ ý: mối này là dùng tiền mua được.

Linh Lung đổi lò sưởi tay cho Tề Ngũ tiểu thư, Tể Ngũ tiểu thư cũng cười nói hòa với tỷ tỷ mình:
Vậy về sau muội ra ngoài dự tiệc sẽ hết được gặp Hải Thất tiểu thư rồi.
Nói tới đây, Tề Tam tiểu thư bỗng im lặng hẳn, Ngũ tiểu thư thấy vậy cũng ủ rũ theo.

Tề Tam tiểu thư cũng đến tuổi xuất giá, tỷ muội gả ra ngoài sẽ không thể sớm chiều ở chung nữa.

Đến nhà chồng rồi thì phải cư xử thận trọng, phải làm mẹ chồng vui vẻ, không chỉ phải hầu hạ phu quân mà còn phải tìm cách nhanh sinh được con nối dòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.