Chương 104: Cầu con


Nhị lão thái thái Đổng thị hay tin này, vẻ vui sướng trên mặt liền biển sạch,
Thể là thế nào, đang êm đẹp sao lại ăn đồ dơ bẩn chứ.
8 Đổng ma ma chớp chớp mắt,
Mấy ngày qua Đại thái thái phải lo toan hết mọi chuyện trong nhà, nhất định là mệt nên dạ dày yếu...
Nh3ị lão thái thái Đổng thị không nén nổi vẻ thất vọng,
Bảo lang trung kê thuốc thật tốt vào, phải cẩn thận điều dưỡng mới được.
Đại 9thái thái Đổng thị đã từng tuổi này, e rằng không thể lại mang thai nữa.

Đã có kết quả về bệnh của Đại thái thái Đổng thị, l6ão thái thái nhánh cả đứng dậy muốn về phủ chi trưởng, trước khi đi bà còn cười nói với Nhị lão thái thái:
Lão Tam trở về rồi, nên 5hoàn thành thủ tục nhận con thừa tự thôi, trong tộc vẫn đang chờ văn thư đấy.
Khóe mắt Nhị lão thái thái Đổng thị hơi lóe lên,
Làm gì phải vội, lão Tam mới trở về thôi, vợ lão Tam lại đang mang thai, chờ ổn định lại đã...


Muốn kéo dài thời gian à, bà vất vả lắm mới đi tới được bước này, làm gì có chuyện lại để bị người ta phá bĩnh chứ.
Đàm ma ma thưa:
Nhị lão thái thái nổi trận lôi đình, mắng Đại thái thái điên rồi.
Cho dù muốn con đến phát điện cũng không thể ăn thứ đó, để bên ngoài biết được thì nhục cả dòng họ.

Nhị lão thái thái cho người đi bắt bà tử bán loại thuốc kia, vừa vặn gặp phải nữ quyền nhà nào đó tìm tới xin thuốc.
Bà tử kia lại đem chuyện của Đại thái thái ra khoe, nói rằng Đại thái thái nhờ uống thuốc này mà có mang, kiểu này thế nào cũng bị khắp Kinh thành biết hết cho mà xem.
Lâm Di ngồi trên giường nói chuyện với Tiêu thị.
Một lát sau Đàm ma ma cho người bưng canh đến cho tiểu Tiêu thị, tiểu Tiêu thị uống hai hớp liền cảm thấy buồn nôn, Đàm ma ma vội vàng cho người mang chén canh xuống.

Bên ngoài đang xầm xì về Đại thái thái ạ.
Đàm ma ma nhỏ giọng nói.
Tương lai chọn quan đến Phúc Kiển, còn ai am hiểu hơn Tam lão gia nữa chứ.

Lão thái thái nhánh cả nói:
Vẫn không biết trận chiến này phải đánh tới bao giờ, chưa kể cũng chỉ là một viên ngoại lang, tính ra chỉ ở bên cạnh chạy chuyện cho chính quan mà thôi.

Trịnh lão phu nhân cười vui vẻ,
Muốn thăng tiến thì tới Lại Bộ là nhanh nhất đấy.
Lão thái thái nhánh cả uống chút trà rồi thở dài,
Lão Tam quá chính trực, ta sợ nó không đối phó nổi tranh đấu nơi đó.
Ý cười trong mắt Trịnh lão phu nhân càng rõ ràng hơn,
Đừng ra vẻ rầu rĩ trước mặt ta nữa, bà bây giờ con cháu đẩy sảnh, đắc ý sắp toét cả miệng rồi kìa, trên đầu cả ngày có hỉ thước kêu cũng không chừng.
Lâm Di ngồi bên cạnh lão thái thái nhánh cả nghe hai vị lão tổ tông nói chuyện, chỉ lát sau đã bị Trịnh Thất tiểu thư kéo đi.
Tiểu Tiêu thị cau mày hỏi:
Chuyện gì?
Đàm ma ma tỏ vẻ khó xử,
Nói ra sợ thái thái ghê người, hay chờ thái thái khỏe hơn đã.


Ghê người cái gì.
Tiểu Tiêu thị trách Đàm ma ma,
Cho dù bà không nói thì trong nhà ồn ào cũng đến tai ta thôi.
Đàm ma ma nhìn Lâm Di một cái rồi khom người nói:
Không biết Đại thái thái tìm ở đâu ra một bà tử, mua thuốc cầu con từ bà tử đó.
Lâm Di lấy cớ bưng trà, xỏ giày đi ra ngoài.
Bấy giờ Đàm ma ma mới kể nốt:
Thuốc nấu từ đường đỏ và nhau thai...
Trần Doãn Viễn và Tiêu thị không dẫn nhiều hạ nhân về Kinh, cho nên lão thái thái nhánh cả liền bảo mama quản sự tìm người môi giới dắt vài hạ nhân tới cho Tiêu thị chọn.
Tiêu thị chọn ba nha đầu để hầu hạ mình dưỡng thai, ma ma quân sự trong viện thì dùng thể bộc của phủ, bận bịu chuyển nhà nên thoáng cái đã qua sáu bảy ngày.
Tiêu thị ở chỗ nhánh cả càng ở càng thoải mái, nhưng Trần Doãn Viễn ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày lại bắt đầu ngồi không yên, vừa định lân la ra ngoài hỏi thăm chút tin tức thì triều đình đã đưa chỉ thăng chức xuống, bổ nhiệm ông làm viên ngoại lang, làm việc ở Thanh Lại ty, lập tức nhậm chức.
Nhị đệ muội, đệ muội đúng là đã lập công lớn cho Trần gia chúng ta.

Bị đội cho cái mũ cao như vậy, Nhị lão thái thái chắc nghẹn họng rồi, cho dù không cam tâm cũng không dám chạy tới trong tộc ầm ĩ, bởi vì đối chiếu với gia phả thì bà ta cũng chỉ là kế thất mà thôi.
Chuyện đã đến nước này, Nhị lão thái thái không còn lại gì để nói nữa.
là xác bào thai nam vừa bị sảy...
Tiểu Tiêu thị nghe tới đây, mặt liền tái mét không còn giọt máu, vội khom lưng với lấy ống nhổ nôn thức nôn tháo.
Lúc trước chính bản thân bà cũng từng định bất chấp tất cả cẩu con, may mà được lão thái thái nhánh cả ngăn cản.
Tiểu Tiêu thị quẹt miệng, hỏi Đàm ma ma:
Người trong nhà đều biết hết rồi?

A Di Đà Phật, thật sự là ông trời phù hộ, suýt chút nữa bà cũng ăn mấy thứ đó rồi.
Vốn hiểu rõ tính cách thật của Nhị thái thái Điền thị, nhưng bây giờ Lâm Di mới biết được, ra đây chính là mưu đồ của thị.
Điển thị có mang, Đại thái thái Đổng thị và Tiêu thị đương nhiên sẽ cuống, thế nào cũng tìm cách hỏi thăm thuốc trợ giúp.
Trần Doãn Viễn ký tên vào văn thư xong, lão thái thái nhánh cả liền cho người tìm ngày đẹp, chuyển đồ đạc của cả nhà sang chỗ nhánh cả.
Sau đó Trần Doãn Viễn dẫn vợ con chính thức dập đầu với lão thái thái nhánh cả, hoàn tất nghi thức nhận con thừa tự.
Lão thái thái nhánh cả đưa luôn khóa cửa Đông viện cho Trần Doãn Viễn và Tiêu thị làm chỗ ở, Hoành ca ở tiểu viện bên cạnh, Lâm Di thì vẫn ở viện chính với bà.
() Là chức phó quan chính ngũ phẩm.
() hay còn gọi là Lại bộ, là thuật ngữ để gọi một cơ quan trong quan chế Lục bộ, chuyên chấm thi hoặc chuyên lo liệu vấn đề bổ nhiệm.
Lão thái thái nhánh cả nói:
Có thể đến Lại bộ tức là triều đình tín nhiệm con rồi.
Hai người vừa đi tới cửa thì Trịnh lão phu nhân nhắc tới Khang Quận vương,
Thật sự là tuổi trẻ tài cao, Thành Quốc công mà không có mấy chiến thuyền lớn làm chỗ dựa thì đã bị trói đưa vào Kinh từ lâu rồi.

Công to của Chu Thập Cửu khiển người ta nhìn mà đỏ mắt, nhưng có thể lấy được cũng không hề dễ dàng.
Trịnh Thất tiểu thư kéo Lâm Di đến một góc hoa viên yên tĩnh cùng ngồi xuống rồi liền bắt đầu thăm dò:
Sao mấy bữa giờ không trả lời thư của ta vậy.
Nghe hỏi Lâm Di liền nghiêm mặt lại.
Thế là văn thư nhận con thừa tự do trong tộc viết thuận lợi đến tay Trần Doãn Viễn.
Ông cầm văn thư mà nhíu mày, Tiêu thị, Hoành ca và Lâm Di lặng lẽ lui ra ngoài, để ông một mình suy nghĩ.
Cho dù không có tình phụ tử với Nhị lão thái gia, nhưng bây giờ phải lập tức chuyển tên dưới danh nghĩa của nhánh cả, ông tất nhiên sẽ nghĩ tới mẹ đẻ Triệu thị của mình.
Nếu lão thái thái nhánh cả không mời y nữ đàng hoàng đến chữa trị cho Tiêu thị, chắc chắn bà cũng đã tìm tới mấy loại bí dược lan truyền bên ngoài giống Đại thái thái Đông thị.
Khi chuyện cầu con bất chấp mọi thủ đoạn như vậy truyền ra ngoài, tất nhiên người ta sẽ thắc mắc bào thai nam dùng làm thuốc kia là từ đâu tới? Cho dù Đại thái thái có nghĩ trăm phương nghìn kế gạt bỏ mọi liên quan, thanh danh cũng đã hỏng bét rồi.
Nữ Bồ Tát luôn miệng gọi trời thương dân kia quả thật biết giết người không thấy máu.
Trong suy nghĩ của Lâm Di, trên tờ giấy kia đúng là không nói gì nhiều, nhưng cứ vậy đưa luôn tới tay nàng thì không được ổn lắm, nàng lại chẳng thể nói rõ với lão thái thái nhánh cả, bằng không thể nào Trịnh Thất tiểu thư cũng bị phạt.
Đại nạn ở trước mắt, ai cũng chỉ trăm phương nghìn kế tìm cách tự vệ, Trịnh Thất tiểu thư còn nhớ tới nàng đã có lòng lắm rồi.
Bình tĩnh mà ngẫm lại, lá thư đó quả thật đã giúp nàng yên tâm không ít.
Đúng là không có tiền đồ thì khiến người ta lo lắng, nhưng tiền đồ tốt rồi cũng vẫn không yên tâm nổi.
Lại bộ đứng đầu lục bộ, quan viên ở đó đều là từ cấp thấp đi lên, bây giờ lão Tam lại xẹt vào giữ chức viên ngoại lang, chỉ dưới mỗi chính quan thượng thư.
Trần Doãn Viễn sắp nhậm chức mới, lão thái thái nhánh cả cho Bạch ma ma chuẩn bị lễ vật để ông đến Viên gia thỉnh giáo Viên lão gia.
Viên lão gia có thể làm được tới chức học sĩ, đương nhiên biết rõ các loại quan hệ giữa quan lại trong Kinh.
Trịnh Thất tiểu thư liền chột dạ,
Tỷ đừng giận, ta muốn báo cho tỷ biết tin tức ở Phúc Kiến, nhưng tỷ lại đi Thông Châu mất rồi...
Ta lại không thể để người khác đưa tin, đành phải viết thư, vốn muốn viết rõ ràng nhưng lại sợ bà già hay Nhị bá mẫu gì đó của nhánh thứ hai bên tỷ nhìn thấy thì không hay, cho nên mới dán tờ giấy vào trong phong thư, như vậy sẽ không dễ bị người ta phát hiện.
Đây là lời thật lòng, hai lần nhận được tin đều chỉ là đôi câu vài dòng, cô bé sơ truyền tải không hết ý, dù sao cha của Trần Lục tiểu thư cũng vẫn còn trong đại lao,
Hôm đó Thập Cửu thúc cho người đưa tin về, tổ phụ và tổ mẫu mới biết tình hình ở Phúc Kiến căng thẳng thể nào, ta nghe tổ mẫu nói với mẫu thân, nếu tình hình trở nên tệ hơn, tổ phụ cũng muốn cáo lão từ quan, cả nhà về quê tránh nạn.
Mẫu thân liền dẫn ta tiến cũng gặp Thái hậu, phải đi vội đi vàng nên ta không kịp nghĩ chu toàn.
Sớm biết cô bé đã chép lại vào thư của mình luôn, cô bé một lòng muốn giúp đỡ nhưng lại quên mất phép tác giữa nam và nữ.
Đại thái thái phân bua rằng ban đầu cũng không biết trong đó có gì, tưởng là thuốc làm từ thai hươu.
Nhưng lúc gia nhân đến nhà bà tử kia, rõ ràng nhìn thấy trong thùng nước đựng...
đang chuẩn cho lên bếp nấu.
Tiểu Tiêu thị lại thấy bụng nhộn nhạo, cố gắng lắm mới nhịn xuống được.
Có điều nơi đó không giống chỗ làm cũ, nhất định phải biết giữ mồm giữ miệng, ngoài ra con cũng nên kiềm chế tính bướng bỉnh kia của mình đi.

Trần Doãn Viễn nhỏ giọng thưa
vâng
,
Mẫu thân yên tâm, nhi tử không dám làm bừa nữa.

Trần Doãn Viễn đến nha môn báo danh, ở nhà lão thái thái nhánh cả thở dài cảm thán với Lâm Di:
Ta thì thấy tới Lễ Bộ là tốt nhất, ai ngờ lại là Lại Bộ.
Lão thái thái nhánh cả cười nói:
Nhánh cả ta thiếu hơi người lâu lắm rồi, ta mong vợ lão Tam sinh nở
bên đó cho nhà thêm hỉ khí.
Mới vừa có văn thư thì vợ lão Tam liền hoài thai, chứng tỏ khí số của nhánh cả vẫn chưa bị tuyệt.
Lão thái thái vừa nói vừa lấy khăn lau khóe mắt,
Lão thái gia chúng ta dưới suối vàng biết được cũng có thể nhắm mắt rồi.
Sau khi được Viên lão gia chỉ bảo, Trần Doãn Viễn thận trọng xử lý công việc trong cương vị mới.
Phúc Kiến chiến sự liên miên, triều đình vẫn không được yên bình, lão thái thái nhánh cả dẫn Lâm Di đến Trịnh gia làm khách.
Trịnh lão phu nhân thân thiện đón hai bà cháu vào nhà,
Nghe nói là được vào Thanh Lại ty, thể là nhất rồi.
Trịnh Thất tiểu thư kéo tay Lâm Di,
Lần sau ta tuyệt đối không thể nữa.
Trịnh Thất tiểu thư một lòng vì nàng, nàng muốn giận cũng không giận nổi,
Lần sau...
Trịnh Thất tiểu thư le lưỡi,
Thật sự sẽ không có lần sau nữa.
Trong lúc Trịnh Thất tiểu thư lôi kéo Lâm Di nói chuyện, Trịnh lão phu nhân lại nhắc tới nhà mẹ đẻ của Nhị lão thái thái Đổng thị với lão thái thái nhánh cả:
Lần này Đổng gia cũng lập được công lớn, bà nên cẩn thận.


Lão thái thái nhánh cả gật đầu, đây là chuyện không tránh khỏi.

Trịnh lão phu nhân hỏi:
Bà biết là ai tiến cử Đổng gia chứ?


Điều này lão thái thái nhánh cả cũng chỉ loáng thoáng nghe được tin đồn, vẫn chưa thể xác định.

Ánh mắt của Trịnh lão phu nhân lộ sự sắc bén,
Lâm gia góp phần không ít đấy, bà không thèm hôn sự với Lâm gia, nhưng Đổng gia người ta lại quý lắm.
Nói đến đây bà dừng một chút,
Sau khi Thành Quốc công rơi đài, con cháu Lâm gia tất nhiên sẽ được gọi vào triều nhậm chức, sắp đến kỳ thi mùa Xuân nữa, nếu hậu sinh Lâm gia trúng Tam Nguyên, chắc chắn sẽ được vào Hàn Lâm viện, nói không chừng còn có thể vào nam thư phòng nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.