Chương 103: Nghịch chuyển



Tam đệ.
Trần Doãn Ninh ổn định cảm xúc, ánh mắt trở nên lo âu nhìn Trần Doãn Viễn,
Người đệ thế nào? Sao triều đình không báo cho ch8úng ta tiếng nào hết vậy, ít nhất cũng phải để chúng ta đi đón đệ về chứ.
Trần Doãn Viễn dịch sang một bên chừa chỗ cho Trần Doãn Nin3h ngồi xuống,
Ta cũng chỉ đột nhiên biết tin rồi được thả ra, gặp Viên lão gia tử và Đại cô gia mới biết là Thành Quốc công tạo phản 9rồi.
Thảo nào bên nhánh cả không có bất cứ động tĩnh gì, thì ra đã có người nhà họ Viên tiếp ứng bên ngoài.

Trần Doãn Ninh li6ếc nhìn Đại thái thái Đổng thị bên cạnh, thê tử buổi sáng còn cười tươi như hoa, bây giờ lại ngồi ngây ra như tượng gỗ.

Tin đá5nh đa chiến thắng và tin Thành Quốc công mưu phản chỉ cách nhau năm ngày.
Trước đây chị của Khang Quân vương bị mất tước vị phải giao trả toàn bộ đất đai trong nhà, cho nên bây giờ tuy được phục tước thì của cải cũng ít ỏi vô cùng, làm sao so được với Ngũ vương gia.
Lâm Phương vừa đi vừa nói:
Con cháu tôn thật nhiều như vậy, nhưng đến lúc chọn lựa thì còn phân xa gần nữa.

Theo lời Lâm Phương nói thì nàng ta rất khinh thường hành động của Ninh Bình hầu gia, nhưng nếu đổi lại là Nhị thái thái Điển thị và Lâm Phương, bọn họ cũng sẽ chọn làm vậy thôi.
Dục vọng của con người luôn không có điểm cuối, đạt được một thử lại sẽ muốn nhiều hơn.
Nếu ông ta
biết tin sớm hơn nửa ngày, ít ra còn có thể tìm người nghĩ cách khiến Trần Doãn Viễn không về nhà được.

Triều đình cũng biết lão Tam nhà chúng ta trung nghĩa, cho nên mới cho hiệu và quan sai theo đưa về nữa.
Ra khỏi Hình bộ bằng cách đó, lão Tam chính là người đầu tiên đấy.
Nhị lão thái thái Đổng thị bâng quơ liếc nhìn Trần Doãn Ninh.
Kẻ có bản lĩnh động tay động chân ngay dưới mắt Thành Quốc công còn ai khác ngoài Khang Quận vương nữa.
Tuổi còn trẻ nhưng lại dám cùng Thành Quốc công đến Phúc Kiến, vốn chẳng ai buồn để mắt tới một tên Quận vương gia chỉ vừa được phục tước, không ngờ đối phương lại làm ra chuyện lớn như vậy.
Trần Doãn Ninh lên tiếng:
Nghe nói tấu chương tố Thành Quốc công mưu phản là do Khang Quận vương dâng lên.
Ba người Lâm Uyển, Lâm Phương và Lâm Di ở sau màn trúc cũng đang lẳng lặng lắng nghe trong phòng nói chuyện.
Lâm Phương kích động siết khăn tay, liên tục liếc nhìn Nhị thái thái Điền thị bên ngoài, giống như muốn tìm thấy vẻ vui sướng tương tự trong mắt Điền thị.
Khang Quận vương...
thẩm nương của Khang Quận vương rất thích nàng ta...
Lâm Phương nghĩ tới đây liền cắn môi.
Mọi người nói thêm vài câu rồi Nhị lão thái thái sai Đại thái thái đi thu xếp ít bàn tiệc mừng, bọn Lâm Uyển, Lâm Phương và Lâm Di cũng ra ngoài.
Đi tới dưới hiên, Lâm Phương không nhịn thêm được nữa,
Tam tỷ với Lục muội nói xem, liệu chúng ta có trấn áp được phản quân hay không?

Tiểu Tiêu thị cảm thán rằng may mà Trần Doãn Viễn được thả về rồi, bằng không trong đại lao thế nào cũng bị lạnh đến chết.
Trong nhà mời lang trung đến, Trần Doãn Viễn khăng khăng muốn xem mạch cho tiểu Tiêu thị trước, lang trung xem mạch xong liền kê một đơn dưỡng thai.
Trần Doãn Viễn cầm lấy đơn thuốc, nhìn hồi lâu cũng không thể quyết định có nên bốc thuốc hay không.
Hôn nhân dựa vào Huệ phi mà thành, trong đó nhất định có liên quan tới lợi ích chính trị, tương lai lằng nhằng thế nào, không ai đoán trước được hết.
Ba người nói chuyện, vừa qua khỏi cầu vòm đá trắng liền nhìn thấy ma ma canh cửa dẫn một bà tử vào phủ, bà tử kia đeo một cái rương to sau lưng, mắt nhìn Đông nhìn Tây.
Lâm Phương nhanh miệng nhất, cau mày nhìn bà tử kia hỏi:
Ai đây, tới để làm gì?

Bấy giờ Lâm Di mới được lão thái thái nhánh cả cho biết, thì ra lúc mẹ đẻ họ mang thai ca ca và nàng cũng có triệu chứng như vậy, cho nên từ khi mang thai đến khi sinh con ra luôn dính liền với thuốc thang.
Bây giờ tiểu Tiêu thị khó khăn lắm mới có thể hoài thai, Trần Doãn Viễn đương nhiên càng thêm căng thẳng.
Cuối cùng vẫn là lão thái thái nhánh cả quyết định, tạm thời không để tiểu Tiêu thị uống thuốc.
Ma ma canh cửa cúi đầu trả lời:
Là vào phủ xem bệnh ạ.
Trả lời mập mờ, bà tử kia lại đeo một nụ cười kỳ quái trên mặt, Lâm Phương càng thêm tò mò,
Xem bệnh cho ai?
Ma ma canh cửa cười đáp:
Nô tỳ cũng không rõ ạ.
Dứt lời ma ma canh cửa khom lưng chào rồi dẫn bà tử kia đi.
Nghe xong Lâm Phương bỗng vỡ lẽ, quay đầu nhìn Lâm Di,
Nhất định là đến khám thai! Không biết tương lai muội sẽ có đệ đệ hay muội muội nữa.
Bà tử đi trước vô cùng thính tại, nghe vậy liền tươi cười nói với ma ma canh cửa:
Thì ra thái thái có tin vui rồi, đã nói thuốc của tôi hiệu quả lắm mà.
Ma ma canh cửa nhỏ giọng khiển trách:
Đừng nói lung tung.

Bà tử kia nghe vậy thì ngậm miệng không nói nữa.
Trần Doãn Ninh thoáng giật mình, nhưng không thể không rặn ra một nụ cười, hai loại cảm xúc đan xem nhau nên vẻ mặt của ông ta trông cực kỳ quái dị,
Đúng là...
hoàng ân...
Trần Doãn Viễn cũng nở nụ cười.
Chốc lát sau, phu quân Lâm Kiều là Viên Đình Văn đến nhà.
Trần gia đã lâu không có thêm con cháu, bây giờ Nhị thái thái, Tam thái thái đều có mang, nói không chừng hỉ khí cũng lây đến trên người Đại thái thái Đổng thị.
Nhị lão thái thái Đổng thị vội vàng sai Đổng ma ma:
Nhanh, nhanh...
gọi lang trung trở về xem cho Đại thái thái.
Lão thái thái nhánh cả cũng cười nói:
Nếu thật vậy thì chính là đại hỉ của nhà chúng ta rồi.
Cõi lòng như tro tàn của Trần Doãn Ninh lại dấy lên một ít hy vọng.
Khang Quận vương nhất định thành đại công thần rồi.
Nghĩ tới đây, tim nàng ta liền đập nhanh hơn.
Khang Quận vương mới hai mươi tuổi mà đã lập được công lớn như thế, tương lai chắc chắn rộng mở vô biên.
Lâm Uyển phủi phủi vạt áo, bâng quơ nói:
Khang Quận vương và Ngũ tiểu thư nhà Ninh Bình hầu...

Tâm trạng Lâm Phương vốn đang ngột ngạt, vừa nghe trong phòng nhắc tới Khang Quận vương, hai mắt nàng ta bỗng sáng lên.
Viễn Đình Văn gật đầu đáp:
Nếu không có Kháng Quận vương theo quan đến Phúc Ninh, tin tức đã không truyền về nhanh như vậy.

Có thể đưa tin về tới Kinh khi ở tại điểm nóng, chỉ bằng vào điểm này đã khiến người ta không dám xem thường.
Ma ma bên cạnh vội vàng đi lấy ống nhổ.

Xảy ra chuyện gì vậy?
Nhị lão thái thái Đổng thị phản ứng trước tiên, liếc nhìn Đống ma ma đứng bên cạnh.
Đổng ma ma vội vàng đi theo ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã quay lại nhỏ giọng báo:
Đại thái thái nôn, cũng không rõ có phải là...
Trong mắt Nhị lão thái thái Đổng thị lóe lên vẻ mừng rỡ.
Lâm Phương nhìn Lâm Di bằng ánh mắt sáng quắc.
Lâm Di chỉ coi như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Thấy Lâm Di và Lâm Uyển đi xa rồi, Lâm Phương mới nhỏ giọng sai Tứ Hỉ bên cạnh:
Đi hỏi thăm xem Tam thẩm rốt cuộc đã cầu thuốc gì.
Linh Lung đổi lò sưởi tay cho Lâm Di, không ngờ mới thoáng cái mà thời tiết liền chuyển lạnh, sau khi ăn tối trời đã đổ tuyết lất phất.
Lão thái thái nhánh cả nói:
Nữ giới mang thai luôn vô cùng gian nan, nhưng qua được mấy tháng đầu thì sẽ càng ngày càng khỏe hơn, tạm thời tìm thêm vài nữ đầu bếp tay nghề tốt thay đổi cách nấu xem thế nào đã, khoan hẵng vội dùng thuốc.

Nhị lão thái thái Đổng thị hiền từ đề nghị:
Nếu thật sự phải dùng thuốc thì cũng nên tìm thêm vài lang trung nữa tới xem rồi quyết định sau.
Lang trung lại thăm mạch cho Trần Doãn Viễn, xong xuôi thì kê vài thang thuốc bổ cho ông.
Phương thuốc cuối cùng được đưa đến trong tay Đại thái thái Đổng thị, trù tính suốt mấy tháng, thứ bà ta đạt được chính là một đơn thuốc tẩm bổ cho Tam thúc...
Đúng là...
chuyện cười lớn.
Trần Doãn Viễn không chết, Tiêu thị đang bệnh thoi thóp cũng biến thành người có mang.
Nếu kéo dài thêm mấy ngày, Trần Doãn Ninh hơi siết nắm tay, Hoàng thượng hẳn đã giết vài người trước để ổn định triều cục rồi.
Vì tranh vị trí con thừa tự của nhánh cả, ông ta đã cạch mặt với Nhị đệ, nhận hết mọi chỉ trích của mẹ ruột...
Bây giờ Trần Doãn Viễn quay lại, tất cả mọi cố gắng vừa qua liền như nước chảy về biển Đông.
Lâm Phương

khẽ,
Ninh Bình hầu gia và Ngũ vương gia đã đặt vấn đề cưới hỏi với nhau rồi.
Hai mẹ con Lâm Phương từ trước đến giờ luôn được tin nhanh nhất, huống chi Ngũ tiểu thư Ninh Binh hầu lại thường tới lui với Lâm Phương, nàng ta đương nhiên sẽ nghe được tiếng gió trước tiên.
Biết chuyện cưới hỏi giữa Chu Thập Cửu và Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu đứt đoạn, Lâm Di không hề ngạc nhiên, kiếp trước cũng là như vậy.

Ninh Bình hầu gia chế Khang Quân vương là do thúc thẩm nuôi dưỡng.
Viên Đình Văn hành lễ với các trưởng bối rồi ngồi xuống một bên kể lại chuyện vừa nghe được:
Vì hai trạm quản lý ngựa dọc đường làm việc không thỏa đáng, tin chiến thắng giặc Oa mới vào Kinh chậm mấy ngày.
Nhìn thấy nụ cười lấy làm may mắn của Trần Doãn Viễn, ngực Trần Doãn Ninh tựa như bị một tảng đá lớn đè lên.
Đã cầm văn thư về tình hình chiến trận thì cho dù mất đầu cũng không dám bê trễ, dọc đường lại liên tục gặp hai dịch trạm xảy ra vấn đề, loại chuyện này chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử triều Đại Chu cả, nói là trùng hợp thì ai tin nổi chứ, nhất định là đã được bố trí đầu ra đó hết rồi.
Là có kẻ cố tình khiến tin chiến thẳng về kinh muộn, nhờ vậy bọn Trần Doãn Viễn mới có thể bảo toàn tính mạng.
Lâm Uyển nhìn đôi mắt đang mở to của Lâm Phương,
Chuyện này...
triều đình đã điều binh từ khắp nơi...
nên nhất định là có thể...
Lâm Phương cúi đầu xuống, trong mắt lộ ý cười rạng rỡ như nắng chiều,
Nói vậy...
Ngày thường bà ta đã phải chăm sóc phụ nữ mang thai là Điền thị, bây giờ lại thêm một Tiêu thị.
Thứ mà bà ta rốt cuộc nhận được lại là đơn thuốc này...
Đại thái thái Đổng thị nghĩ tới đây thì cảm thấy cổ họng tanh nồng, dạ dày nhộn nhạo, liền cuống quýt dùng khăn che miệng, chạy ào ra ngoài.
Nhị lão thái thái Đổng thị nhìn sang con trai cả,
Còn ngồi đực ra đó làm gì.


Nghe vậy Trần Doãn Ninh mới lật đật tới đỡ Đại thái thái ngồi xuống.

Hai vợ chồng đối mặt với nhau, Trần Doãn Ninh kéo tay Đổng thị,
Có phải có rồi không?
Đại thái thái Đổng thị nửa mê nửa tỉnh đáp:
Ta...

mấy ngày nay không thấy nguyệt sự tới...
Ma ma bên cạnh liền cười nói:
Vậy là đúng rồi, nguyệt sự của Đại thái thái trước giờ luôn rất chuẩn.
Mặc dù không thể thành con thừa tự của nhánh cả, nhưng có được con trai sẽ hơn hẳn bất kỳ chuyện gì khác...

Đại thái thái Đổng thị do dự sờ bụng mình.

Ma ma đi ra cửa nhìn quanh, thầy lang trung liền vội vàng dẫn tới, buông rèm xuống mỉm cười bảo:
Thái thái, để nô tỳ đỡ người nằm xuống.
Qua khăn tay, lang trung cẩn thận bắt mạch cho Đại thái thái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.