Chương 102: Tin vui
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1379 chữ
- 2022-02-04 04:43:13
Từ Viên gia cuống cuồng giữ khoảng cách tránh để tránh bị vạ lây đến Trịnh gia giả câm vờ điếc đều vậy cả, chỉ cần đụng đến chính sự 8là tất cả mọi người đều nghĩ sâu tính kỹ.
Chính trường nhiều thị phi, quan văn làm việc luôn cân nhắc kỹ càng, về điểm này t3ính ra thì quan võ trọng nghĩa khí hơn quan văn.
Bệnh họ sợ chuyển mùa nhất, cứ kéo dài nữa thì đừng nói là kỳ thi mùa Xuân9, e rằng cả nhập sĩ cũng khó khăn.
Vất vả lắm mới thi đậu cử nhân, Tề gia đương nhiên sốt ruột lo cho con trai mình...
Nói 6đến đây, lão thái thái nhánh cả nhẹ gật gù,
Thằng bé nhà họ Tể là một đứa trẻ tốt.
Hai vợ chồng cùng ngã xuống giường thơm, quấn chặt lấy nhau không rời, cùng mong ngóng tin dữ sớm truyền tới.
Trong phòng Đại thái thái sớm tắt đèn, còn Nhị lão thái thái Đổng thị thì quỳ gối trước bàn thờ Phật nhắc tới Triệu thị,
Đều do tại kẻ xui xẻo như ngươi cả, bằng không sao Trần gia lại rơi vào cảnh ngộ này.
Trần Doãn Viễn cảm thán:
Giờ vẫn chưa có tin gì khác từ Phúc Kiến, không biết ở đó đã loạn tới cỡ nào rồi.
Tính ra thì chỗ Khang Quận vương nguy hiểm hơn con nhiều.
Nhị lão thái thái để Đại thái thái Đổng thị đỡ ra ngoài đón.
Nhìn thấy Trần Doãn Viễn gầy trơ cả xương chậm rãi đi tới, tuy tiều tụy nhưng vẫn còn sống sờ sờ, Đại thái thái Đổng thị là người rớt nước mắt cay đắng đầu tiên.
Lần này đúng là cửu tử nhất sinh.
Dẫu đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy ánh mặt trời, Trần Doãn Viễn vẫn không khỏi ướt vành mắt.
Ngược lại thấy ở nhà lao Hình bộ một thời gian như thế mà Trần Doãn Viễn còn được như vậy, lão thái thái nhánh cả hết sức vui mừng.
Trần Doãn Viễn thay y phục xong, tinh thần cũng tỉnh táo lại,
Không bị dụng hình, đồ ăn cũng không đến nỗi tệ, mấy ngày nay người bị bắt giam đột nhiên nhiều hơn hẳn, con cứ tưởng...
Trên triều hỗn loạn, chúng nữ quyến đều luống cuống chân tay.
Thời cơ tốt để diệt trừ dị đảng đến rồi, Viên gia cũng tới hỏi lão thái thái nhánh cả định làm thế nào để cứu Trần Doãn Viễn.
Khi tin đại thắng của quân đánh Oa được gửi về Kinh, không phải ai cũng cười nổi, đối với Trần gia mà nói thì hệt như đã rét vì tuyết giờ còn thêm lạnh vì sương.
Tin vừa về Kinh, trong vòng ba ngày sau đó có không ít quan viên bị giam vào ngục, tấu chương tố cáo rơi xuống trên ngự án của Hoàng đế tới tấp hệt như tuyết rơi, người bị tố đều là các viên quan từng có khúc mắc với Thành Quốc công.
Nhận được tin tức này, một nửa Trần gia mừng rỡ, nửa còn lại thì sửng sốt.
Mặc dù chiến sự ở Phúc Kiển vẫn chưa có kết quả, nhưng nhóm Trần Doãn Viễn cuối cùng cũng được thả ra khỏi đại lao.
Nhất là đám đông quan lại tụ tập ở ngoài Hình bộ, nhìn thấy ông liền ôm quyền cúi đầu chào, khi đó ông thật sự cảm thấy mọi cực khổ vừa qua đều đáng giá.
Ông vốn không quá thông minh khôn khéo, có thể hoàn thành đại sự như vậy thật may mắn biết bao, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn ông.
Ngoài mặt xem như lần này Thành Quốc công thắng, triều đình phải cho Thành Quốc công nhiều lần lập được chiến công một câu trả lời thì phải xử lý các quan viên đối đầu với ông ta, và Trần Doãn Viễn chính là một trong số đó.
Lão thái thái nhánh cả nhốt mình trong phòng suy nghĩ đối sách, Lâm Phương cũng được thả ra hóng chuyện, cùng với Lâm Uyển ở lì trong phòng Lâm Di.
thật sự không ra được nữa...
Lão thái thái nhánh cả cười nói:
Ta cũng sợ thế nên mới mời Viện gia ra mặt viết tấu chương, được không ít người ký tên ủng hộ, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách dùng danh nghĩa của Ngôn quan bảo lãnh con ra ngoài thôi.
Nhưng còn chưa dâng tấu chương lên thì Phúc Kiến đã đưa tin Thành Quốc công mưu phản về Kinh rồi.
Lão thái thái nhánh cả uống canh xong, tạm thời gạt Tề gia sang một bên để hỏi về Tiêu thị,
Mẹ cháu sao rồi?
Lâm Di lắc đầu,
Cháu làm ít điểm tâm đưa sang đó nhưng mẹ cũng nuốt không trôi.
Lão thái thái nhánh cả thở dài,
Chắc phải chờ cha cháu về thì mới khá lên được.
Rất nhiều chuyện trong nhà đều phải chờ cha bình an trở về với tính được.
Thế rồi lúc Viên gia đang chuẩn bị lấy danh nghĩa Ngôn quan cứu Trần Doãn Viễn, Phúc Kiến lại cho ngựa chạy suốt tám trăm dặm đưa tin khẩn Thành Quốc công mưu phản về Kinh, khiến tình thế trong Kinh lập tức đảo lộn.
Triều đình vốn luôn giữ thái độ e dè trước nạn giặc Oa lan tràn, bây giờ lại dứt khoát mật lệnh cho các đại tướng nơi biên cương triệu tập binh mã đến Phúc Kiển, bao vây Phúc Kiển chặt chẽ không chứa đường thoát nào.
Nàng liền đoán rằng Chu Thập Cửu có ý định nhổ cỏ tận gốc.
Đã muốn nhổ tận gốc thì đương nhiên không tránh khỏi cần liều lĩnh một phen, ở trong Kinh cũng phải làm cho rung chuyển từng ngõ ngách.
Đến lúc đó lão gia chính là muốn gió được gió muốn mua được mưa, không cần phải nhịn nhục trước Nhị thúc nữa.
Trần Doãn Ninh nhìn thê tử yêu kiều trong lòng, không khỏi đắc ý nhưởng cao mày.
Đêm đó Đại thái thái Đổng thị lén lút làm một bàn thịt rượu cho Trần Doãn Ninh, hai vợ chồng uống với nhau vài chén rồi đi vào buồng trong.
Mặt Đại thái thái hơi hây hây,
Sau khi Tam thúc chết, Tam đệ muội thể nào cũng bệnh liệt giường, hai đứa bé sẽ cần chúng ta chăm sóc.
Nhưng ông trời có mắt, coi như con trai người trả nợ hộ ngươi, dùng cái chết mang tới phú quý cho Trần gia.
Chỉ là sự phú quý này từ đầu tới đuôi không quan hệ gì tới mẹ con ngươi thôi.
Bất kể chứng kiến bao nhiêu cảnh máu tanh đầm đìa, tượng Phật trên bàn thờ vẫn im lặng như trước giờ.
Nghe mọi người bàn luận con mới biết, Khang Quận vương không dẫn theo một thân tín nào cả, trong khi Thành Quốc công đã có lòng mưu phản, đâu còn e ngại cái gì nữa.
Nghe được lời này, cánh tay đang bưng trà của Lâm Di thoáng khựng lại, bất giác nghĩ tới ngọn câu đằng Chu Thập Cửu cho người gửi về.
Chu Thập Cửu biết nàng thông thạo dược lý, tác dụng của câu đẳng nằm ở phần rễ.
Thấy lão thái thái nhánh cả luôn miệng 5khen Tể Nhị lang, Lâm Di cũng biết bà thật sự thích tính tình của Tể Nhị lang.
Ánh mắt bà luôn rất sắc, có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện.
Nếu không nhờ có tin đại thắng giặc Oa truyền về, vây cánh của Thành Quốc công ở trong Kinh đã không hùng hồn ra mặt đòi diệt trừ phe đối địch.
Nàng chỉ một lòng mong mỏi cha được sớm trở về, nên không hề nhắc tới chuyện ở Phúc Kiến với lão thái thái nhánh cả.
Trần Doãn Viễn thở dài,
Chỉ mong triều đình có thể sớm bình được loạn.
Lâm Di dâng trà lên rồi đứng ở một bên, cha có thể bình an quay lại đều là nhờ công Chu Thập Cửu cho người trông nom, nàng cũng hy vọng hắn có thể thuận lợi thu dọn chuyện ở Phúc Kiến.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.