Chương 101: Móc tim kể lể


chẳng phải phòng nào thừa tước cũng do con trai của Nhị thúc hưởng hay sao...

Mẫu thân, người nói đi, bao năm qua con dâu có từng cầu 8xin người cái gì không? Mọi người đều nói có cô mẫu là mẹ chồng chính là phúc của con dâu, cô mẫu đối với con dâu tốt, con dấu hiểu trong lòn3g, ở tuổi này còn tranh giành cái gì cho mình thì cũng chỉ vì con gái con thôi.
Hỏi đạo sĩ kia còn cha nàng thể nào, lão ta lại đường hoàng nói:
Pháp lực của bản đạo có hạn, nếu không phải lão thái thái thành khẩn nhờ vả thì bẩn đạo cũng không dám quản chuyện này.
Bây giờ chỉ có thể cứu được lão thái thái, thiếu gia và tiểu thư thôi, về phần Tam lão gia...
Sau đó bà ta âm thầm mời bà tử tới dạy mình cách nói giọng phổ thông chính thống, luôn cẩn thận giữ miệng khi ở trước mặt người khác, chỉ sợ lại vô tình dùng khẩu âm quê hương.
Loại cảm giác đó chỉ có ai từng trải qua mới tự hiểu được.
Tốt thí như Tam thúc con tất nhiên phải chết rồi, nhưng Nhị thúc con cũng chỉ là lính tôm tướng cua thôi, muốn dẹp giặc thì vẫn phải xem là ai mang binh bình loạn kìa.
Sau đó trong Kinh bắt đầu lan truyền đủ loại tin tức, Đại thái thái Đổng thị cả ngày ở một bên tiếp chuyện với lão thái thái nhánh cả, hết chọn vải may quần áo mới cho Hoành ca và Lâm Di rồi lại chủ động đi giúp đỡ Tam thái thái Tiêu thị.
Lão thái thái nhánh cả cũng mặc kệ Đại thái thái Đổng thị, dần dần toàn bộ Trần phủ đều chắc mẩm rằng Tam lão gia không thể trở về.
Mọi chuyện đang đi theo chiều hướng của kiếp trước, cũng không biết suy nghĩ người nhà Đại bá có gì thay đổi không.
Rạng sáng hôm sau, Đại thái thái Đổng thị không đến chỗ nhánh cả, ngược lại là Tề Nhị thái thái mang lễ vật tìm tới.
Nhị lão thái thái Đổng thị nhìn thì không khỏi đau lòng, hỏi Lâm Uyển về tình hình ngày đó.
Thấy Lâm Uyển vẫn bao che cho Lâm Phương, Nhị lão thái thái Đông thì cũng không nhịn được mắng Lâm Phương:
Quá không hiểu chuyện.

Nhị lão thái thái Đổng thị đi đâu cũng dẫn Lâm Phương theo, Nhị lão thái thái Trần gia cùng con trai út là chuyện mọi người trong Kinh đều biết.
Tuy Đại thái thái là cháu gái nhà mẹ đẻ của Nhị lão thái thái, nhưng mấy năm qua cũng chẳng chiếm được lợi thế gì.
Chỉ cần nghĩ tới sẽ có một ngày giẫm tất cả đám người từng chế giễu cười cợt mình dưới chân, bà ta liền cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Đại thái thái Đổng thị vừa ôm mặt khóc tấm tức, vừa lặng lẽ quan sát Nhị lão thái thái qua khe hở của khăn tay.
Toàn một đám không biết nghe lời, chỉ chăm chăm chờ ngày nào đó tách ra ở riêng thôi.

Đại thái thái Đổng thị biết Nhị lão thái thái nhánh cả chỉ đang nói lẫy mà thôi, liền vội vàng vuốt đuôi:
Nhà chúng con mà rời khỏi cô mẫu thì thật sự không sống nổi.
Sắc mặt của Nhị lão thái thái Đổng thị vẫn âm u,
Tam nha đầu bị thương thế nào?
Đại thái thái cố ý phóng đại thương tích của Lâm Uyển thêm nghiêm trọng,
Trầy trụa khá nhiều chỗ, e rằng sẽ lưu sẹo mất thôi.
Đã nhiều năm như vậy, bà ta vốn là chính thất lão gia cưới về, rốt cuộc lại bị một người đàn bà đã chết là Triệu thị chèn ép mãi không ngóc lên được.
Trải qua bao nhiêu gian khổ mới có thể tiếp quản cái nhà này, nỗi oan ức mà bà ta phải chịu thật sự đếm không xuể.
Sau khi lão thái thái nhánh cả bỏ bạc cho đạo sĩ kia làm phép, lão ta lại nói:
Giờ lão thái thái và thiếu gia tiểu thư trong nhà sẽ không cần sợ nữa.

Thật sự là khiến người ta dở khóc dở cười, trước khi làm phép lão thái thái nhánh cả đã nói rõ là muốn cứu cha nàng, nào có liên quan gì tới nữ quyến trong nhà chứ.
Cuối cùng cũng qua được ải này của Nhị lão thái thái Đổng thị, Đại thái thái trở về phòng, kéo tay Lâm Uyển khen ngợi:
Con đúng là phúc tinh của mẹ, bằng không mẹ thật sự không biết phải làm sao nữa.

Mẹ đừng tranh cãi nữa.
Lâm Uyển cụp mắt nhìn xuống,
Sau khi Nhị thúc lập công trở về, Trần gia có được phục tước thì cũng vào tay Nhị thúc thôi.
Đại thái thái Đổng thị bật cười,
Đó là do con không biết thôi, lần này công lao không chỉ của mình Nhị thúc con, được khen thưởng cũng không thể thiếu phần nhà ông ngoại con.
Lâm Uyển kinh ngạc nhìn Đổng thị.
Đại thái thái Đổng thị cầm lấy hộp thuốc mỡ bên cạnh lên tự tay thoa cho Lâm Uyển,
Nha đầu khờ của mẹ, con cứ chờ mà xem.
đành phải xem ý trời vậy.

Đạo sĩ kia vô cùng nổi tiếng trong Kinh, nữ quyến ở nội trạch đều truyền miệng rằng phép của lão vô cùng linh.
Đến khi cảm thấy lão thái thái nhánh cả thật sự hết cách rồi, Đại thái thái Đổng thị mới không lại lằng nhằng nữa.
Cùng thời gian đó, Tam thái thái Tiêu thị bắt đầu chẳng thiết ăn uống, người gầy sọp hẳn đi.
Mi mắt Nhị lão thái thái Đổng thị máy liên tục, con dâu cả đã nói ra hết tất cả những lời trong lòng bà ta.
Lúc mới vào Kinh, bà ta cũng từng trở thành trò cười của kẻ khác chỉ vì một câu nói mang khẩu ấm quê nhà.
Quả nhiên Nhị lão thái thái đã bị lay động.

Hiện giờ Nhị thúc và Tam thúc đều là quan tòng ngũ phẩm, lão gia có bon chen hơn nữa cũng không bằng được bọn họ, cô mẫu phải thương lão gia nhiều hơn mới đúng.
Đại thái thái Đổng thị khóc thút thít cả buổi, Nhị lão thái thái Đông thì cuối cùng cũng cau mày bảo bà ta đứng dậy,
Đúng là ta đã dung túng cô cậu quá mức mới khiến cô cậu thành như thế.
Đại thái thái Đổng thị cố ý nói lái sang chuyện khác:
Con sinh được hai đứa con trai nhưng đều chết non cả, cô mẫu tìm danh y điều trị cho con, uống biết bao nhiêu thuốc thang nhưng vẫn không thấy hiệu quả, cô mẫu lại mời bà tướng số xem cho con, bà tướng số kết luận số con không con trai, con liền theo lời cô mẫu nạp cho lão gia hai người thiếp, kết quả thiếp vẫn chỉ sinh được con gái.
Những năm qua con làm gì cũng theo lời cô mẫu cả, con có khác nào chân tay của cô mẫu đầu.
Lão gia nhà con tuy không lanh lợi được như Nhị thúc, nhưng lại vô cùng nghe lời cô mẫu, từ đó tới giờ ông ấy có từng ngỗ nghịch với cô mẫu lần nào không? Trong khi đó cô mẫu đã bao nhiêu lần bảo Nhị thúc năng qua lại với Đổng gia, nhưng Nhị thúc lại thân với nhà vợ hơn.
Cô mẫu nghĩ lại đi, gia nghiệp của nhánh thứ hai chúng ta nhờ ai mới được như thế này, chẳng lẽ tương lai sắp đổi thành họ Điền rồi?
Nhị lão thái thái Đổng thị nghe xong, lòng không khỏi chùng xuống.

Cô mẫu ơi.
Đại thái thái Đổng thị rạp mình xuống, khóc nức nở,
Lúc con mới vào Kinh, chỉ vì con lỡ miệng nói một câu giọng quê nhà mà không có tiểu thư nhà nào muốn kết giao với con.
Khi ấy cô mẫu đã an ủi con rằng một ngày nào đó phải khiến bọn họ mở to mắt ra nhìn cho rõ, cho dù từ Thiêm Xuyên thì chúng ta không hề thua kém nữ quyến trong Kinh.
Không phải con muốn tranh với Nhị thúc, con chỉ không cam tâm, khó khăn lắm mới vào tới trong Kinh, đã trải qua không ít trắc trở, cớ gì lại không thể tranh thủ cơ hội trở nên nổi bật, khiến tất cả mọi người phải nhìn xem nữ giới Đồng thì chúng ta làm thế nào vượt qua tất cả để thành cáo mệnh phu nhân, khiến tất cả người từng xem thường mình phải cúi đầu hành lễ với mình.
Về sau nhắc lại, người đời sẽ khen Đồng thì chúng ta không uổng công dời đến Kinh đô.

Tam tỷ đáng thương vẫn chưa lấy chồng, chẳng biết hôn nhân có bị ảnh hưởng vì chuyện này không nữa.
Ánh mắt của Nhị lão thái thái trở nên tốt hơn,
Gọi Tam nha đầu tới đây cho ta nhìn một chút.
Đại thái thái Đổng thị vội vàng bảo nha đầu bên người đi gọi Lâm Uyển.
Lâm Uyển mang khuôn mặt tiều tụy không son phấn mà đến, do cổ chân bị trật nên đi lại có phần bất tiện.
Ngay cả Linh Lung và Quất Hồng cũng thỉnh thoảng nghe thấy đám tiểu nha hoàn lén lút xầm xì rằng xem ra Tam lão gia thật sự không thể trở về, Tam thái thái Tiêu thị cũng chẳng chống đỡ được bao lâu nữa.
Lâm Di nghe Linh Lung kể lại, nhớ tới lời đạo sĩ nói thẳng mặt lão thái thái nhánh cả rằng trong nhà sắp có họa sát thân, cái gì cha ở Phúc Ninh kinh động đến thủy thần cho nên bây giờ mới mang tai họa cho Trần gia, nếu muốn Trần gia được bình yên thì phải làm phép cầu an.
Nhà mẹ đẻ của con dâu ở Thẩm Xuyên xa xôi, không có ai dựa dẫm, cho nên muốn tìm cho con gái một mối tốt cũng không thể.
Cô mẫu ơi, người thân bên cạnh con cũng có mình người thôi.

Đại thái thái Đổng thị sốt ruột cho người mời lang trung đến xem, nhưng Tiêu thị lại khăng khăng không cho, cả ngày chỉ nằm trên giường không chịu gặp ai.
Tình hình này khiến nhánh cả Trần gia u ám như bị mây đen bao phủ.
Ngay cả đạo sĩ linh thông tin tức cũng khẳng định cha không còn đường cứu, có thể thấy được người khác sẽ nghĩ thế nào.
Lão thái thái nhánh cả kéo tay Lâm Di nói:
Lần này cho cháu thấy rõ sắc mặt của đám thấy bà này.
Sắc mặt của thầy bà nàng thấy rõ rồi, càng thấy rõ hơn bộ mặt của người nhà Đại bà Trần Doãn Ninh.
Đời này con dâu không thể sinh con nối dòng cho Trần 9gia, chỉ có một đứa con gái...
nhưng Lâm Uyển luôn bị xếp xuống hàng thứ yếu, ngay cả Lâm Di mới về Kinh cũng được Lâm gia để mắt, Lâ6m Phương thì càng khỏi phải nói, được gần như tất cả phu nhân trong Kinh yêu thích, tương lai đầu phải lo về hôn nhân, chỉ có Lâm Uyển là chẳ5ng ai hỏi đến.
Sau khi khi đặt lễ vật lên bàn, Tề Nhị thái thái vẫn không thôi lúng túng.
Lão thái thái nhánh cả mời khách ngồi xuống, Tề Nhị thái thái gượng gạo nói về chuyện nhà với bà một lát, không thấy Lâm Di đâu thì cũng hiểu ít nhiều, ngượng ngùng nói:
Sao không thấy Lục tiểu thư nhỉ?
Rõ ràng lão thái thái nhánh cả không còn thân thiện với Tề Nhị thái thái như trước,
Sắp chuyển mùa nên cần làm y phục mới, Lục nha đầu đi giúp chọn vải rồi.
Tề Nhị thái thái chỉnh lại trâm cài trên đầu, gượng gạo nói:
Lần trước có được đơn thuốc trị ho từ chỗ Lục tiểu thư, con liền định ngày nào đó tới nhà cảm ơn.
Lão thái thái nhánh cả dẫn Lâm Di tới mấy nhà quen làm khách, sau khi trở về thì Đại thái thái Đổng thị dẫn một đạo sĩ mình quen tới trước mặt bà.
Lão thái thái nhánh cả tốn không ít bạc cho đạo sĩ làm phép cầu an rồi lại đi chùa quyên góp tích đức.
Mấy người kia chỉ ỷ vào việc sinh ra ở Kinh thành rồi hất mặt lên mà sống, một ngày nào đó phải để bọn họ thấy được sự lợi hại của chúng ta.
Từ đó trở đi con liền xem cô mẫu như mẹ ruột mà đối đãi, một lòng muốn làm một đứa con dâu tốt của người.
Nhưng mấy ngày qua bận bịu nên chậm trễ, xin lão thái thái đừng trách...
Lão thái thái nhánh cả hơi nhếch môi như cười như không, cầm lấy phật châu,
Chỉ là một đơn thuốc mà thôi, Tề Nhị thái thái quá lời rồi.

Thể thì cũng không thể làm thinh mà nhận.
Tể Nhị thái thái ngước lên nhìn bà,
Lúc đó con không tiện nói rõ trước mặt Lục tiểu thư, thật ra là thằng bé nhà con bị bệnh, uống thuốc nhiều rồi vẫn không thấy khá hơn, cho nên con mới thử hỏi Lục tiểu thư phương thuốc.
Lão thái thái nhánh cả
à
khẽ một tiếng, nhưng không hề tỏ vẻ kinh ngạc gì,
Vậy giờ bệnh thằng bé đã đỡ hơn chưa?
Tề Nhị thái thái ấp úng đáp:
Ho lâu ngày nên thành ra khó chữa, giờ vẫn chưa đỡ, cho nên con vô cùng sốt ruột.
Lão thái thái nhánh cả cũng gật đầu hùa theo,
Sắp đến kỳ thi mùa Xuân rồi, nên nhanh trị khỏi thì hơn.

Lão thái thái cũng biết rồi đấy.
Tề Nhị thái thái cầm khăn xoa nhẹ chóp mũi,
Chỗ trường thi kia năm nào cũng khiêng ra ngoài không biết bao nhiêu người, sức khỏe yếu thì sẽ không chống đỡ nổi.

Lúc thi Hương...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.