Chương 100: Từ chối
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2132 chữ
- 2022-02-04 04:43:16
Ta đã nói rồi, bây giờ cục diện chính trị rất lộn xộn, một bước cũng không thể đi sai.
Hiện Nhi còn nhỏ tuổi, chỉ8 vừa thi đậu cử nhân thôi, tại sao không thể chờ đến sau kỳ thi mùa Xuân, ghi tên lên được bảng vàng rồi hãy bàn tới chu3yện cưới hỏi chứ.
Tề Nhị thái thái liền ỉu xìu,
Ta chỉ sợ ngộ nhỡ thằng bé thi không tốt...
Muốn vào quan trư9ờng thì phải cân nhắc kỹ lưỡng tất cả mọi khả năng,
Hưng ca bên nhà Đại ca cũng chỉ đậu nổi cử nhân đó thôi, nếu không 6nhờ tranh thủ đính hôn với nhà họ Cảnh trước kỳ thi mùa Xuân thì làm sao nó có thể cưới được Cảnh tiểu thư chứ.
Tề Nhị thái thái đỏ mặt, bà vừa mới nhắc tới Trần Lục tiểu thư với lão gia thì không ngờ lại được tin Lâm gia muốn kết thân với Trần gia.
Lúc ấy lão gia còn nói:
Lâm đại lang thi đấu giải Nguyên, còn con mình chỉ là một cử nhân vô danh thôi.
Có thể thấy Trần gia cũng một lòng muốn trèo cao.
Nhưng về sau chuyện kết thân giữa Lâm gia và Trần gia bị dở dang nửa chừng, người Lâm gia muốn cưới trở thành tiểu thư nhà Thôi Ngự sử.
Chưa kể cho cháu mà bình an trở về, tất nhiên liền lập được đại công, khi ấy nhà môn đăng hộ đối với cháu sẽ nhiều hơn hẳn.
Bên nhánh cả Trần gia thì yên bình, phía nhánh thứ hai lại đang rối tung cả lên, Đại thái thái Đổng thị từ trong tộc trở về, Nhị lão thái thái liền tránh mặt không gặp.
Đại thái thái đành phải ra đòn sát thủ, quỳ suốt ba ngày ở ngoài cửa phòng của Nhị lão thái thái khóc lóc, thậm chí lôi cả nhà mẹ đẻ ra chỉ để xin được gặp mặt.
Nhị lão thái thái Đổng thị nắm chặt đầu bạc của quái trượng, âm u nói:
Trưởng tử thì nên ở nhà kế thừa hương hỏa, tương lai chẳng phải toàn bộ nhánh thứ hai đều vào tay các cô cậu hay sao, cô cậu cần gì tranh với đệ đệ chứ.
Cùng lúc đó Tề Tam tiểu thư và Tề Ngũ tiểu thư cũng ở trong phòng nói chuyện.
Tề Tam tiểu thư bất bình nói:
Ta thấy cha với mẹ đúng là càng già càng hồ đồ.
Cha làm thầy nhưng cũng phải bợ đỡ cha mẹ của mấy người đó đấy thôi, sống đến tuổi này rồi mà còn sợ phiền phức, Nhị ca chỉ mới thi đậu cử nhân mà mắt đã để lên trán rồi.
Tề Ngũ tiểu thư rót trà cho tỷ tỷ mình,
Được rồi, được rồi, đừng nói là hôn nhân của ca ca, cho dù là của chính mình...
5Ta cũng vì nghe nói nhánh cả Trần gia muốn nhận Trần Tam lão gia làm con thừa tự, Trần Tam lão gia lại ở lại Kinh làm quan...
tuy chức quan tòng ngũ phẩm không cao, nhưng lúc trước nhà người ta là huân quý, lão gia cũng nói hai năm vừa qua Hoàng thượng liên tục phục tước cho vài huân quý, nói không chừng Trân gia së...
Chỉ biết nghe mấy lời đồn thổi vô căn cứ của đám đàn bà bên ngoài kia thôi.
Tề Nhị lão gia dằn mạnh chén trà xuống bàn,
Nếu bà đã nghĩ vậy thì đặt vấn đề với Trần gia đi, tại sao còn để Lâm gia quậy ra trận kia? Còn chưa chính thức đặt vấn đề cưới hỏi mà bà đã làm mất mặt nhà chúng ta rồi!
Ta cũng chỉ muốn về sau già bên cạnh có người nói chuyện mà thôi.
Tề Nhị lão gia chau mày,
Cho nên mới nói tóc bà dài mà tầm nhìn hạn hẹp, tiền đồ của con trai quan trọng hay máy tính toán nhỏ nhặt đó của bà quan trọng?
Tề Nhị thái thái không còn lời nào để nói, nhớ tới đơn thuốc của Trần Lục tiểu thư viết thì liền lấy ra đưa cho Tề Nhị lão gia,
Trần Lục tiểu thư là đồ đệ của Nhân Ngữ Thu, phương thuốc này chắc dùng được.
Tề Nhị lão gia nhìn nét chữ nhỏ nhắn nhưng mượt mà xinh đẹp trên giấy, nữ giới mà có thể luyện ra bút pháp như thể đúng là chẳng đơn giản, không khỏi vuốt râu nhìn kỹ hơn,
Xem ra danh tiếng tài nữ của Nhân Ngữ Thu tiên sinh không phải là giả.
Tề Nhị thái thái mỉm cười,
Lão gia nói vậy tức là chữ thật sự rất tốt.
Tề Nhị lão gia trả đơn thuốc lại cho Tề Nhị thái thái,
Ta nhìn thì thấy không có vấn đề gì, để tiên sinh nhìn qua rồi thử cho Hiên Nhi dùng xem sao.
Còn về hôn nhân của nó, chờ đến sang năm rồi hẵng nói.
Tề Nhị thái thái biết lão gia cũng chỉ nghĩ cho nhà thôi, cho nên cũng gật đầu.
Dù gì cũng chưa cần tính gấp chuyện cưới hỏi của mấy đứa con, đặc biệt là con trai đang phấn đấu cho tương lai, ít nhất phải có được kết quả của kỳ thi mùa Xuân, như thể mới dễ đi kết thân với người ta.
Tề Nhị lão gia đứng lên,
Ta đi xem Hiên Nhi một chút.
Ông quay lại nhìn Tề Nhị thái thái,
Bà hãy chọn hôm nào đến Trần gia cảm ơn trưởng bối nhà họ, lén lút hỏi xin đơn thuốc như vậy thì ra thể thống gì, Tam tỷ nói không sai, đừng để người ta xem thường nhà chúng ta.
Tề Nhị thái thái nghe vậy liền cúi gằm đầu.
Nét chữ trên đơn thuốc rõ ràng là do nữ giới viết, kết hợp với sự kiện hôm nay Trần Lục tiểu thư đến chơi, Tề Trọng Hiên lập tức hiểu ra.
Y lập tức sầm mặt, cứng nhắc hỏi:
Mẫu thân lấy được đơn thuốc này từ đầu vậy?
Tề Nhị thái thái cười nói:
Con đừng để ý, là mẹ hỏi thăm được, lát nữa sẽ để tiên sinh...
Tề Trọng Hiên ngước mặt lên, bên Thái dương mơ hồ nổi gân xanh,
Mẫu thân mau trả đơn thuốc này lại đi, không thể thản nhiên kết giao với người ta thì đừng che che giấu giấu.
Bình thường con trai không thích nói chuyện, cũng hiểm khi nổi cáu, sao hôm nay lại vì một đơn thuốc mà...
Sao mẫu thân lại làm vậy...
Tề Trọng Hiên chợt gặp người ho khan, tiếng ho nghe vô cùng dọa người.
Lão thái thái cười nói:
Con bé này, chỉ biết khéo miệng giúp ta giải sầu là giỏi.
Nhà bọn họ muốn chờ qua kỳ thi mùa Xuân, vậy chúng ta cũng sẽ chờ xem bảng vàng, đến lúc đó thanh niên tài tuần đầy cả ra thì sợ gì.
Cháu vẫn còn nhỏ tuổi, ta cũng không nỡ gả cháu đi sớm.
có nghiêm trọng đến vậy sao...
Thật ra lúc mở miệng hỏi xin, bà cũng cảm thấy không ổn, Trần Lục tiểu thư là một cô nương khôn khéo, làm sao không phát hiện ra.
Nhưng bà thật sự không ngờ cô bé lại sảng khoái giao đơn thuốc cho bà như vậy.
chúng ta cũng đâu được phép nói gì.
Tề Tam tiểu thư tức tối giậm chân,
Phụ thân của Trần Lục tiểu thư đang phác họa không rõ, mẹ sợ bị người ta liên lụy thì đừng lên tiếng xin xỏ người ta, ta có nói gì sai sao?
Tề Tam tiểu thư vừa dứt lời, ngoài cửa liền vọng vào tiếng ho khan, Tề Trọng Hiên cau mày nhìn hai muội muội,
Hai muội...
đang nói gì vậy? Mẫu thân làm sao?
Tề Ngũ tiểu thư ấp úng không dám nói, còn Tề Tam tiểu thư thì tức giận bỏ vào buồng trong.
Tề Trọng Hiên vốn đã nghe ra được một ít nên đi thẳng tới phòng Tề Nhị thái thái, vừa vặn gặp Tể Nhị thái thái cho người cầm đơn thuốc đi gặp lang trung.
Lâm Di trở về liền kể lại chuyện đơn thuốc cho lão thái thái nhánh cả nghe.
Lão thái thái nhánh cả nhíu mày,
Sao Tề gia lại có thể làm như vậy.
Ngẫm kỹ lại, quả thật khiến người ta khó chịu.
Tiến sĩ tuy đáng quý nhưng cũng đâu phải chỉ mình con trai nhà họ thi đậu được.
nhờ cậy người ta...
mà còn đánh vào mặt mũi của người ta...
mẫu thân dựa vào cái gì...
Chuyện này...
Con dưỡng cho khỏi bệnh đi rồi mẹ sẽ đến nhà họ cảm ơn.
Hiến Nhi chưa bao giờ lớn tiếng với bà cả.
Mẫu thân.
Tề Trọng Hiên ngẩng đầu lên,
Nếu mẫu thân không đi nhờ cậy Trần gia một cách đường hoàng, con sẽ không dùng tới thuốc này.
Tề Nhị thái thái kinh ngạc, thể này là thế nào.
Tề Nhị thái thái không nên nổi sự đau lòng.
Thằng bé này, gấp cái gì hả, sắp đến kỳ thi mùa Xuân rồi, phải mau trị hết bệnh thì mới thi tốt được chứ.
Cho nên bà mới trăm phương nghìn kế tìm cách, nghe được Tam tỷ kể lúc ở Trần gia nhìn thấy lão thái thái nhánh cả nhà họ nhờ ăn một loại thuốc mà khỏi ho, bà liền nhớ ra Nhân gia vốn nổi tiếng mát tay chữa bệnh phổi.
Nhưng tính cách người nhà họ Nhân rất quái gở, bọn họ làm gì dám trưng mặt ra đi hỏi, cho nên mới bất đắc dĩ đành nhờ cậy Trần gia.
Lão thái thái nhánh cả Trần gia rất tinh tường, bà đương nhiên không dám tùy tiện mở miệng hỏi.
Nhưng bà thấy hỏi xin Trần Lục tiểu thư đơn thuốc cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao, đầu đến mức cả nhà vì chuyện này mà nổi giận với bà.
Sắc mặt Tề Trọng Hiên càng lúc càng khó coi,
Chỉ vì muốn trị khỏi bệnh cho con ư...
Khi nghe ngóng được nhà gái không phải là Trần gia, bà cũng nhẹ nhõm được một ít.
Chỉ là không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện của Trần Tam lão gia...
Thấy Trần Lục tiểu thư tướng mạo không tệ, ta mới sinh ra ý định đó.
Tề Nhị thái thái phân bua:
Hôn nhân của Vũ ca là do lão gia chọn, khuê nữ của Tôn gia tốt nhưng miệng lại như nút hồ lô, ở với Tam tỷ và Ngũ tỷ mà cả ngày không nói được câu nào.
Nếu không phải vừa ý tính cách của thằng bé đó, ta đã chẳng buồn thân cận với nhà họ.
Lâm Di xoa bóp vai cho lão thái thái nhánh cả,
Cũng đâu có gì to tát ạ, chỉ là một đơn thuốc thôi mà.
Lão thái thái nhánh cả ngạc nhiên nhướng mày,
Cháu nghĩ thoáng thật đấy.
Hôn nhân là chuyện người tình ta nguyện, cho dù không có phần liên kết này thì Tể Nhị thái thái cũng đã mở lời rồi, còn có thể không giúp đỡ sao? Dẫu gì chuyện cưới hỏi giữa nàng và Tề Nhị lang cũng chưa được chính thức bàn luận, trải qua sự kiện với Lâm gia, Tề gia vốn có khoảng cách với nhà nàng...
Lâm Sương từng nói, nhà nào cũng muốn kỹ lưỡng chọn một mối tất cả, huống chi đến ước định bằng miệng cũng không có, nhà họ muốn tránh bị liên lụy cũng không trách được.
Tổ mẫu vừa ý phẩm hạnh tốt của Tề Nhị lang nên cũng đưa đẩy với người ta mà...
Nói qua cũng phải nói lại, hai bên đều có quyền tự do cân nhắc chọn lựa, bớt xét nét thì sống sẽ thoải mái hơn.
Không nói tới chuyện nhánh cả có thể lấy lại tước vị hay không, cho dù có cơ hội phục tước thì cũng phải lập công mới tranh thủ được, cô nhìn xem Trần Doãn Ninh có khiếu làm quan hay không? Nhị đệ cô vừa mới nhậm chức hộ vệ mà đã kết giao được với không ít con cháu nhà huấn quý, làm quan thì phải biết khéo léo móc nối quan hệ, bằng không sẽ giống lão Tam, chẳng những không thể thăng chức mà còn nguy hiểm tới tính mạng.
Hai đứa nó đều là con ta sinh, lòng bàn tay hay mu bàn tay thì đều là thịt cả, ta hy vọng tất cả đều được vinh hoa phú quý.
Đâu phải ai cũng có khả năng đi trên con đường làm quan này, đó cùng lắm cũng chỉ là một cái danh thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.