Chương 99: Hội kinh
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2187 chữ
- 2022-02-04 04:43:17
Lâm Di trò chuyện với Lâm Sương cả một đêm, nên sau khi lên xe liền bảo Linh Lung lót đệm tựa lưng vào thành xe, mơ màng th8iếp đi.
Ngủ được một giấc, mở mắt ra nàng nhìn thấy nụ cười thân thiết của Lâm Uyển,
Ngủ tiếp đi, khi nào đến bến3 đò ta sẽ gọi muội.
Vỏ quýt của Hóa Châu là cống phẩm, ở ngoài chợ thường không bán, thái thái nghĩ cách hỏi thăm giao thiệp một chút thì may ra.
Bình thường cống phẩm đều được thưởng cho các gia đình huân quý, trọng thân hay tổn thất.
Chẳng những hào phóng chia sẻ đơn thuốc mà còn chỉ rõ làm sao lấy được vị thuốc cần thiết, Trần Lục tiểu thư đúng là tốt bụng.
Nhưng khi nhắc tới thông phòng của người nọ, Lâm Sương thật sự không quá hào hứng.
Lão thái thái nhánh cả thở dài,
Làm gì có hôn nhân nào thập toàn thập mỹ chứ, ta thấy tính tình con bé Lâm Sương đó không quá cố chấp, qua một thời gian nó sẽ nghĩ thông thôi.
Cả ngày phải đối phó với thông phòng, phải tìm mọi cách giữ phu quân lại trong phòng, còn phải cố gắng có con...
Hoa thành hình cầu.
Quả nang, trong chứa nhiều hạt.
Những chuyện này...
tương lai nàng cũng phải trải qua sao? Sau khi xuống bến đò, xe ngựa chở đoàn người về thẳng phủ nhảnh cả, Tam thái thái Tiêu thị đã chờ sẵn ở cửa thùy hoa, đón lão thái thái nhánh cả và Đại thái thái Đổng thị xong thì đi thăm con trai con gái mình.
Lão thái thái nhánh cả cho hạ nhân lấy một nửa số quà trong tộc tặng để Đại thái thái mang về cho Nhị lão thái thái Đồng thị.
Tiễn hai mẹ con luôn bám lấy mình như keo dán xong, lão thái thái nhánh cả mới thở phào một hơi.
Nếu không phải Trần gia đang trong tình cảnh rối ren, thì dù địa vị nhà họ có hơi thấp một chút, đây cũng là một mối tốt.
Tề Nhị thái thái kéo tay Lâm Di,
Đứa bé ngoan, cháu vừa giúp ta nhiều lắm đấy.
Lâm Di cười, vờ như không hiểu rõ nội tình,
Cháu cũng chỉ vừa vặn biết thứ thái thái cẩn thôi.
Tờ giấy nhỏ lần trước của Chu Thập Cửu đã thay đổi thói quen của nàng.
Nàng mở thư ra, bên trong có kèm theo một nhúm cỏ.
Tiêu thị thở dài,
Mấy ngày nay mẹ đi ngủ cũng thấp thỏm, chỉ sợ có tin tức gì xấu.
Giờ lo lắng cũng chẳng làm được gì, nếu Chu Thập Cửu cho người mang câu đằng vào Kinh, tức là bên Phúc Kiến đã có tin tức rồi.
Sang hôm sau Lâm Di gửi tin bảo mình đã về cho Trịnh Thất tiểu thư và Tề Tam tiểu thư.
Bệnh chỉ là cái cớ, Nhị thái thái Điền thị muốn giải vây cho Lâm Phương thôi.
Mẹ đừng lo lắng quá.
Lâm Di nhìn thấy vẻ u sầu trên mặt Tiêu thị thì nhỏ giọng khuyên nhủ.
Nghe Lâm Uyển nói vậy, cơn ngái ngủ của Lâm Di đều biến mất, nàng ngồi dậy lấy cửu liên hoàn 9Lâm Sương tặng mình ra chơi.
Lâm Uyển thì giết thời gian bằng cách thêu thùa, nàng ta đang thêu một chiếc đai buộc6 trán, cũng chẳng rõ là định tặng cho vị phu nhân nào.
() Câu đằng là loại dây leo, dài tới 7- 8m.
Lá mọc đối, phiến lá hình trứng đầu nhọn, mặt trên bóng nhẵn, mặt dưới có phấn mốc, ở kẽ lá có hai móc (giống móc câu) ở hai bên đối xứng như lá.
Được một lúc lâu sau, chắc chắn rằng người nghe trộm đã cảm thấy chán, đi sang một bên nghỉ ngơi rồi, Lâm Di mới nhắc tới chuyện của Lâm Sương,
Tổ mẫu có biết người đó không?
Lão thái thái nhánh cả gật nhẹ,
Ta có nghe thẩm của chi trưởng đề cập qua, thằng bé bên kia là người có chí tiến thủ, quản lý điền sản trong nhà không tệ, còn biết lên núi trồng dược liệu kiếm thêm thu nhập, không phải là hàng chỉ biết ăn chơi đàn đúm.
Nhắc tới chuyện này, Tiêu thị thẹn thùng nhận lỗi:
Trước đó con luôn cho người để mắt trông chừng, nhưng không phát hiện thấy động tĩnh gì.
Nhị tẩu vẫn ra ngoài giảng Kinh như thường lệ, Nhị lão thái thái chỉ quan tâm đến chuyện trong tộc, chẳng ngờ...
Đây là thư của Chu Thập Cửu sai người gửi về cho nàng.
Tiêu thị nhìn thấy văn thư nhận con thừa tự trong tộc viết, trên mặt cũng hiện lên nụ cười,
Lão gia trở về, nhìn thấy chắc chắn sẽ rất mừng.
Nói tới đây, ánh mắt bà lại ảm đạm đi.
Nghe thấy chuyện các nàng dâu trong tộc đánh nhau vì hai đứa con trai của Nhị lão thái thái Đổng thị, Tiêu thị cũng bật cười,
Sao họ lại có thể như vậy nhỉ.
Nhà bên này thì không có gì ồn ào.
Tiêu thị kéo Lâm Di ngồi xuống cạnh mình,
Chỉ có Tứ tỷ tỷ con mới bị nhốt trong phòng chưa được hai ngày đã đổ bệnh, cho nên Nhị bá mẫu con đưa con bé tới Tử Trúc viện ở cùng mình, vừa dưỡng bệnh vừa học phép tắc luôn.
Lâm Uyển không những giỏi mưu tính mà còn rất nỗ lực.
<5br>Sau khi lên thuyền, Lâm Di mới có cơ hội nói chuyện với lão thái thái nhánh cả.
Sợ Đại thái thái Đổng thị và Lâm Uyển nghe trộm, nàng bỏ qua không nhắc tới chuyện trong Kinh mà chỉ nói ít việc nhà với bà.
Tề Tam tiểu thư lại mời Lâm Di đến Tề gia chơi, lão thái thái nhánh cả cũng đồng ý, cho bà tử tháp tùng Lâm Di đến Tề gia làm khách.
Vừa đón Lâm Di vào phủ, Tề Tam tiểu thư và Tề Ngũ tiểu thư liền luôn miệng hỏi thăm.
Bạch ma ma đóng cửa lại, Hoành ca và Lâm Di ngồi trên giường nghe Tiêu thị kể chuyện trong Kinh:
Đã ba ngày rồi
Nhị bá vẫn chưa về nhà, con dâu cũng mới cho người hỏi thăm được, lần này hình như Nhị bá định tòng quân...
Tòng quân vào thời điểm này? Lão thái thái nhánh cả giật mình, song chỉ thoáng sau liền hiểu ra,
Đổng thị trước giờ không thiếu thủ đoạn, huống chi bà ta còn một đứa con dâu hiền đức giao du rộng rãi.
Vẻ mặt của bà bình thản trở lại,
Đã có kẻ đi trước bán mạng rồi, giờ đến lúc gặt hái lợi lộc, chẳng ai muốn bị tụt lại đằng sau cả.
Nhị thái thái Điện thị đã thiết lập quan hệ với các quan to và gia đình hiển quý trong khoảng thời gian dài, vào thời khắc quan trọng đương nhiên có thể bản lĩnh như thế.
Hoành ca đen hơn, gầy hơn, người cũng cao lên, Tiểu thị quan tâm hỏi:
Vết thương trên đùi con thế nào rồi?
Hoành ca cười đáp:
Đã lành rồi, mẹ yên tâm đi!
Tiêu thị lại quay sang Lâm Di,
Sao con cũng gầy đi vậy.
Bà nhỏ giọng nói:
Ta đã cho người hâm canh con thích, lát nữa ăn nhiều một chút.
Thức ăn thức uống ở nhà tổ không hề tệ, nàng hơi gầy đi chỉ vì vừa lo lắng tình hình trong Kinh, lại vừa bị Lâm Sương lôi kéo chạy đi khắp nơi thôi.
Thu xếp cho lão thái thái nhánh cả xong, Đại thái thái Đổng thị mới dẫn Lâm Uyển trở về phủ của nhánh thứ hai.
Không trách được con.
Lão thái thái nhánh cả nhấp một hớp trà,
Chuyện lớn tầm ấy, bọn họ tất nhiên sẽ che chắn không để lọt giọt nước.
Để có thể nhận lão Tam làm con thừa tự, bà cũng phải sắp đặt kín kẽ như vậy mà.
Tiêu thị nghe xong liền khuỵu xuống hành lễ với lão thái thái nhánh cả,
Lão thái thái đã vất vả vì chuyện của lão gia rồi.
Lão thái thái nhánh cả đưa tay đỡ Tiêu thị dậy,
Trong này cũng có công lao của con.
Bà ngừng một chút rồi hỏi:
Trịnh gia có đưa tin gì mới không?
Tiêu thị khẽ lắc đầu, quay lại nhìn Lâm Di,
Nhưng hôm qua Trịnh Thất tiểu thư có gửi thư cho Lâm Di.
Lâm Di cầm lấy phong thư của Trịnh Thất tiểu thư ra khỏi hộp thư, chờ đến khi bên cạnh không còn ai mới mở ra, trước tiên xem bên trong có tờ giấy nhỏ nào không mới đọc thư.
Rốt cuộc là chuyện gì mà không thể nói thẳng ra nhỉ? Lâm Di mỉm cười,
Vâng, đúng là đỡ hơn nhiều rồi ạ.
Tổ tiên Nhân gia từng nhậm chức ở Thái Y viện, trong nhà cũng giữ không ít sách về y, không ngờ con cháu đời sau lại không thích nghề này, chỉ có mỗi một đứa làm y nữ, đáng tiếc, nữ giới chỉ có thể xem vài loại bệnh vặt hay bệnh thầm kín thôi.
Tể Nhị thái thái thở dài rồi cười nhìn Lâm Di,
Cháu theo Nhân Ngữ Thu tiên sinh chắc học được không ít về các loại thuốc nhỉ?
Đổi lại là người khác Lâm Di sẽ không đáp, nhưng rõ ràng là Tề Nhị thái thái có chuyện muốn nhờ, mà nàng cũng không phải lần đầu qua lại với Tề gia, cho nên thành thật đáp:
Biết được chút chút ạ, tiên sinh dạy cháu vài đơn thuốc cơ bản, ngày thường cháu sẽ theo đó thay đổi một chút làm thành được thiện.
Lâm Di từ tốn kể về cảnh vật ở Thông Châu cho hai tiểu thư Tề gia nghe.
Tề Tam tiểu thư hâm mộ nói:
Tiếc là chúng ta không có cơ hội ra ngoài như vậy.
Tề Nhị thái thái sai nha đầu bưng hoa quả tới rồi thân thiết nói mấy câu với Lâm Di, đã có lời dạo đầu thì câu kể tiếp cũng nói thuận miệng hơn,
Nghe nói lần này lão thái thái nhánh cả đi tới nhà tổ là để xin phép được nhận cha cháu làm con thừa tự?
Không nói rõ là vì không muốn Tề Nhị lang có liên quan gì tới nàng.
Dễ lắm ạ.
Lâm Di nói thẳng luôn:
Lát nữa cháu sẽ viết ra giấy cho thái thái, chẳng qua tật ho của tổ mẫu vốn là di chứng từ bệnh cũ, cũng không nặng lắm, mứt lê cháu làm chỉ giúp bà thông cổ thôi, chứ không có tác dụng gì với bệnh gốc cả.
Tề Nhị thái thái khó giấu nổi vẻ thất vọng.
Tổ mẫu hay ho khan, cháu làm mứt lê, tổ mẫu dùng một thời gian liền đỡ hẳn.
Tề Nhị thái thái nghe thế liền mừng rỡ hỏi:
Chẳng hay loại mứt lệ này có khó làm không?
Chỉ hỏi nàng mứt lê có dễ làm không chứ không nói là ai cần.
Lâm Di nhớ tới Tề Tam tiểu thư từng nói Tề Nhị lang bị bệnh, vậy Tề Nhị thái thái cần phương thuốc này hẳn để cho Tề Nhị lang rồi.
Lâm Di gật đầu,
Vâng, nhưng còn phải chờ cha cháu bình yên quay lại thì mới xong hết thủ tục.
Tề Nhị thái thái nở nụ cười tươi hơn,
Cũng nên như thế, lão thái thái nhánh cả bên đó đã lớn tuổi rồi, cũng cần có người bên cạnh đỡ đần.
Nói tới đây, bà bắt đầu quanh co,
Nghe nói bệnh ho khan của lão thái thái nhánh cả đã đỡ hơn nhiều.
Lâm Di ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tể Tam tiểu thư bĩu môi, còn Tề Ngũ tiểu thư thì chau mày, hiển nhiên vô cùng không tán thành với cách làm của mẹ mình.
Tiêu thị hầu hạ lão thái thái nhánh cả nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó giúp Lâm Di thu dọn hòm xiểng.
Lâm Di vừa thu dọn vừa kể lại chuyện trong tộc cho Tiêu thị nghe.
Nhưng tiên sinh từng dạy cháu một đơn thuốc rất hiệu quả cho bệnh ho.
Tề Nhị thái thái hẳn đã hỏi thăm kỹ rồi, Nhân gia nổi tiếng giỏi trị bệnh về phổi, cho nên bà mới tới hỏi nàng.
Lâm Di bình thản nói tiếp:
Chỉ là trong đó có một vị thuốc hơi khó tìm là vỏ quýt của khu Hóa Châu, thái thái có thể phải tốn chút công sức.
Là câu đằng.
Trên thư chỉ viết vẻn vẹn một dòng: Thường xuyên nhìn thấy câu đằng ở Phúc Ninh.
Hơn nữa, đơn thuốc này thái thái vẫn cần tìm lang trung đến xem lại, để phòng ngộ nhỡ có chỗ nào không thích hợp.
Ngoài ra xin thái thái giữ kín phương pháp chế cao, cháu chưa xin phép Nhân Ngữ Thu tiên sinh, cho nên không tiện truyền ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.