Chương 98: Độc kế



Với bên ngoài thì chỉ nói rằng ta muốn nhận cha cháu làm con thừa tự, xảy ra sai sót gì ta sẽ chọn người khác.
Đây là kế hoãn binh lão thái t8hái nhánh cả dùng để đối phó với tâm tư của Đại bá và Đại thái thái Đổng thị.

Trong suy nghĩ của họ, lão thái thái nhánh cả hết lòng t3hương yêu nàng và ca ca, cho dù cha nàng không thể ra khỏi lao ngục, lão thái thái nhánh cả vẫn sẽ chăm sóc huynh muội bọn họ chu toàn.
Lúc lão thái thái nhánh cả tuyển con thừa tựa, hẳn sẽ ưu tiên chọn Đại bá không có con nối dòng.
Lâm gia không cần thoái thác mối này, bởi vì Lâm Chính Thanh đã biết trước rằng Thôi Nhị tiểu thư sẽ không có khả năng gả vào Lâm gia.
Trong Kinh bắt đầu rục rịch rồi, chứng minh khoảng cách đến điểm cuối đã không còn xa.
Nhưng sau khi trải qua một kiếp, nàng xin phép nói chữ
miễn
với dạng người khó lường đó.
Người như thế cần kẻ khác làm tốt thí để bản thân thêm sáng, ở chung rất khổ, làm gì cũng phải cẩn thận dè chừng.
Lâm Di chống cằm nhìn mây trôi trên trời, Nhị thái thái Điền thị ở trong Kinh thao túng mà vẫn có thể gây khó khăn cho Đại thái thái Đổng thị, có thể thấy thị ta đúng là được Phật quang chiếu sáng.
Thời gian này Hoành ca ở bên ngoài cả ngày, không cưỡi ngựa bắn tên thì là bắt cá, da nhanh chóng đen xạm đi.
Có điều như vậy vẫn chống chẳng lại lòng nhiệt tình của nhóm nữ quyến cậu con trong tộc.
Vì vậy Đại thái thái Đổng thị đành tung đòn sát thủ, đưa mình ra làm ví dụ, bà ta đi theo Nhị thái thái Điện thị bái Quan Âm niệm Phật biết bao nhiêu lần, đến nay bụng vẫn không thấy động tĩnh gì.
Cả nhà chị thứ năm liền như nhặt được bảo vật, bắt đầu dốc sức tán dương sự lương thiện của Bồ Tát sống Điển thị.
Nhị lão thái thái Đổng thị bệnh nằm trên giường, Nhị thái thái Điển thị bụng mang dạ chửa mà vẫn phụng dưỡng bên giường.
Sau khi bắt được vài con thỏ tặng cho Lâm Di như hiện vật quý, Hoành ca còn cảm thán:
Thư sinh yếu ớt lắm, nam giới vẫn nên biết chút võ nghệ thì hơn.
Nếu Tề Nhị lang học ít võ công, huynh ấy đã chẳng ngã bệnh vào lúc thi Hương, nói không chừng còn có thể lấy được hàng đầu nữa.
Nếu biết chút võ công, cậu đã nhanh hơn con rắn kia một nhịp.
Phận gái học ít một chút, mơ mộng ít một chút chưa hẳn là chuyện xấu.
Lâm Di đứng dậy, chỉnh lại váy rồi trở về đi ngủ.
Lâm Di đỡ tay lão thái thái nhánh cả, mở miệng gọi:
Tổ mẫu.
Lão thái thái nhánh cả cười gật đầu,
Tốt, tốt rồi.
Chờ cha cháu bình an quay lại, tự tay viết tục danh của nó vào thì tờ văn thư này sẽ hoàn chỉnh.
Mặc dù cha vẫn chưa được thả ra, nhưng rốt cuộc cũng lấy được văn thư nhận con thừa tự, lão thái thái nhánh cả và Lâm Di đều thấy nhẹ nhõm hơn.
Lâm Uyển nổi danh hiền lành từ lâu, mấy ngày qua lại rù rì giúp tỷ muội trong tộc thiểu không ít túi thơm, nên đại đa số tỷ muội trong tộc đều đứng về phía nàng ta.
Nhờ hào quang của con gái, Đại thái thái Đổng thị khóc lóc một bạn cũng thu được không ít cảm thông.
Thôi Nhị tiểu thư chưa vào được cửa nhà Lâm gia đã bị Lâm gia lợi dụng rồi.
Việc Thôi Ngự sử tố cáo cha nàng, nhất định là Lâm gia cố tình thêm dầu vào lửa, bằng không sao không bỏ nhỏ cho thông gia tương lai biết mà tránh chứ.
Lão thái thái nhánh cả nhìn sang Lâm Di,
Chúng ta cũng nên thu dọn đồ đạc hội Kinh thôi.
Trước khi trở về tất nhiên phải phát lệnh họp tộc rồi, bô lão trong tộc đều tề tụ trong sảnh chính thức bàn về chuyện nhận con thừa tự của chi thứ ba.
Chỉ cần được trong tộc thông qua, viết xong văn thư thì cha nàng sẽ được ghi dưới danh nghĩa của lão thái thái nhánh cả.
Chưa kể, thủ đoạn của Nhị thái thái Điển thị tuyệt đối không hề đơn giản.
Hôm sau vụ này quả nhiên có kết quả, thì ra vật Nhị lão thái thái Đổng thị đưa cho chị thứ năm là một miếng ngọc như ý cầu con, ngoài ra còn có kinh văn do Điển thị tự tay chép.
Trong khi đó Đại thái thái Đổng thị lại ở lì trong tộc để tranh giành vị trí con thừa tự, vẻ hiền lành hiếu thảo của Đại thái thái Đổng thị và Lâm Uyển đều chỉ là mặt ngoài.
Cứ thể truyền đi truyền lại, Đại thái thái Đổng thị và Lâm Uyển ở trong tộc đều không thể ngẩng đầu lên.
Mẫu hình lý tưởng của nàng chính là kiểu thong dong không màng danh lợi, lý trí biết kiềm chế, nhưng lại khiến người ta nhìn không thấu, vừa sắc bén vừa uyển chuyển, bất kể trải qua bao mài giũa cũng chỉ càng lúc càng sáng ngời.
Cho nên kiếp trước nàng mới vui vẻ gả cho Lâm Chính Thanh.

Cho dù Đại bá cháu không có con rơ6i bên ngoài, hay về sau thật sự không thể sinh thêm con trai, ta cũng không yên lòng giao ca ca cháu cho hắn.
Lão thái thái nhánh cả thoáng n5gừng lại,
Nếu quả thật cha cháu có mệnh hệ gì, ta sẽ cưu mang cả nhà cháu, tuy ta sẽ phải giao lại điền sản ruộng đất của Trần gia cho người trong tộc, nhưng hồi môn của ta vẫn đủ phần cho hai huynh muội cháu.

Lâm Di nghe xong, trong lòng liền nóng lên, lão thái thái nhánh cả cũng không còn cách nào khác, cả nhà Nhị lão thái thái Đổng thị không dễ đối phó, nếu không tranh thủ được sự ủng hộ của tổng trưởng, cha nàng sẽ không thể thuận lợi trở thành con thừa tự của lão thái thái nhánh cả.
Kỳ thật Lâm Di cảm thấy vợ chồng không cần thiết phải giống tính nhau, người ta đều nói mẹ đẻ Tiêu thị của nàng thông minh mới có thể hòa thuận với cha, nhưng tiêu Tiêu thị bây giờ thành thật lại thẳng thắn, vậy mà vẫn ân ái hòa thuận với cha đấy thôi.
Lúc trước nàng rất thích người thông minh, luôn cảm thấy người như vậy, một nụ cười một câu nói đều có thể khiến người ta kính phục.
Hôm sau nàng được tin từ trong Kinh gửi tới, Thôi Ngự sử đã bị bắt vì tội tham ô, toàn bộ tài sản trong nhà đều bị Đô Sát viện tích biên.
Lâm Di lập tức nhớ tới trận hỏa hoạn vào đêm tân hôn kiếp trước.
Lệnh họp tộc vừa được phát ra, sảnh chính liền đầy ắp bộ lão trong tộc.
Hai canh giờ sau, cửa chính mở rộng, mọi người lần lượt ra về, lão thái thái nhánh cả cẩm văn thư tươi cười nhìn Lâm Di,
Từ giờ cháu có thể gọi ta là tổ mẫu rồi.
Là tổ mẫu chứ không phải là bá tổ mẫu.
Lâm Sương nói nói một hồi thì ỉu xìu hắn,
Tìm được trượng phu tính nết giống mình là tốt nhất, như thể không cần nhiều lời cũng có thể biết được đối phương nghĩ gì.
Người ta thường nói cẩm sắt hài hòa, bởi vì cả hai món đó đều là nhạc cụ nên mới hài hòa được, chứ nếu như bên đàn bên tai trâu, vậy thành đàn gảy tai trâu rồi, chẳng ai hiểu ai nói gì, làm sao hài hòa được.
Lâm Di đỏ mặt, lấy khăn quất nhẹ vào người Lâm Sương,
Về sau tỷ đừng mang mấy lời ma ma dạy ra phân tích với ta nữa.
Lâm Sương cũng thẹn, nhưng vẫn hùng hồn nói:
Sớm muộn gì muội cũng phải biết thôi.

Lâm Di nghe vậy mới biết, thì ra Tề Nhị lang vì bị bệnh nên chỉ xếp thứ ba mươi tám.
Lâm Sương kết thúc buổi học với ma ma dạy lễ nghi xong liền đi tìm Lâm Di, truyền lại cho Lâm Di cách vẫy khăn duyên dáng, làm sao khiến mẹ chồng vui vẻ, với cách làm phu quân hài lòng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.