Chương 97: Đàn bà đanh đá
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2225 chữ
- 2022-02-04 04:43:20
Tứ tiểu thư cũng bị nhốt trong phòng hối lỗi.
Hiện giờ bên Nhị lão thái thái Đổng thị đúng là cảnh gà bay chó chạy.
Đạ8i thái thái Đổng thị và Lâm Uyển ở nhà tổ cũng không yên, Bạch ma ma nhỏ giọng kể:
Nhị lão thái thái cho người gửi thư mời Đạ3i thái thái trở về.
Lão thái thái nhánh cả cười khẽ,
Để cô cháu bọn họ từ từ bàn tính đi.
Bà dừng một thoáng,
Nhị lão thái9 thái chắc chắn sẽ cho người đến nhà tổ xin giúp đỡ, ngươi hãy cho người trông chừng, xem thử là ai giúp đỡ Nhị lão thái thái 6giở trò.
Bách ma ma gật đầu,
Lão thái thái cứ yên tâm, chúng ta bày bố lâu như vậy, đang ở thời điểm mấu chốt, nô tỳ nào dám5 bất cẩn.
Bà muốn thừa cơ hội này, điều tra xem là chi nào thông đồng với tổng thị.
Người đàn bà kia quay đầu lại, Lâm Di nhìn thấy trên vạt áo của cô ta có vết đỏ tươi, từ xa nhìn lại trông khá dễ sợ.
Lâm Sương giảng giải:
Đây là nãi nãi bên chị thứ năm, đừng thấy cô ta gầy như thế mà lầm, kỳ thật cô ta vốn là con gái nhà giàu sa cơ thất thế.
Ngẫm đi ngẫm lại cũng chỉ có mấy tên này, nhưng chẳng tên nào xứng với muội cả.
Khi nhắc tới Lý Tứ, rõ ràng Lâm Sương nói nhiều hơn những người khác.
Đích nữ nhà đứng đắn phối với con thứ nhà khác sẽ bị người ta chê cười, trưởng bối Trần gia đương nhiên sẽ không đồng ý.
Lâm Sương cố nuốt ngược nước mắt trở vào, Lâm Di chỉ có thể và không hiểu được, nắm chặt tay Lâm Sương.
đúng là không cam lòng nối.
Nói xong nàng ngước lên nhìn Lâm Di,
Tương lai muội sẽ gả cho kiểu người thế nào nhỉ?
Lâm Di cười khổ, chuyện này ai có thể nói trước được chứ, lão thái thái nhánh cả vừa ý Tề Nhị lang, nàng cũng thấy chấp nhận được, chỉ là Tề gia luôn né tránh, xem ra phải chờ đến khi Tề Nhị lang qua kỳ thi mùa Xuân, có công danh rồi mới có thể nhắc tới chuyện cưới hỏi.
chỉ là một tên nhà quê mà cứ muốn so với con cháu gia tộc lớn.
Thì ra người trong lòng Lâm Sương và người nàng ấy phải gả là hai người khác nhau, thảo nào Lâm Sương lại cảm thấy uất ức.
Hai người đi đến một chỗ vắng, Lâm Sương mới ấp úng giải thích:
Mẹ ta có cho người hỏi thăm rồi, trong phòng hắn có hai đại nha đầu đều rất xinh đẹp, thành ra hai người trong nhà chọn giúp ta lúc trước liền trở nên hơi kém sắc, cho nên lần này ta phải chọn thêm hai người nữa.
Phòng xa thì tốt, nhưng nha đầu biết mình có cơ hội làm thông phòng sẽ có thể một lòng với chủ sao?
Nhị lão thái thái Đổng thị cho người tặng Ngũ lão thái gia trong tộc một miếng ngọc như ý, Nhị lão thái thái Đổng thị đúng là thương đứa con út Trần Doãn Chu đến mức không tiếc bạc.
Đại thái thái Đông thì cũng không cam lòng yêu thế, liên tục qua lại thân thiết với con dâu của Tứ lão thái gia.
Ngũ lão thái gia đến nhà tông trưởng chơi, Tứ lão thái gia cũng đi theo, lôi đài giữa hai bên lại được dựng lên.
Lão thái gia nhà mình tới chỗ tông trưởng phát uy, hai lão thái thái chi thứ tự và chi thứ năm cũng lần lượt tìm trưởng lão thái thái chi thứ ba nói chuyện.
Đọc thư xong, Lâm Di lấy giấy viết thư ra định hồi âm thì phát hiện trong bao thư còn một tờ giấy xếp nữa.
Nàng mở tờ giấy ra, chữ viết trên đó hoàn toàn khác chữ của Trịnh Thất tiểu thư, nét bút mạnh mẽ nhưng kiểu chữ lại vô cùng đẹp đẽ.
Lâm Sương bắt đầu liệt kê tường tận mấy biểu ca thân thiết với mình:
Trình Nhị quá háo sắc, Lý Tam nhu nhược lắm, Lý Tứ thì...
hẹp hòi, tính tình lại thất thường, hơi tí là xụ mặt người quỷ đều không muốn tới gần, nhìn thấy mặt tên đó là thấy xui rồi.
Trước mắt Lâm Di bỗng xuất hiện bóng dáng của Chu Thập Cửu.
Người này nhờ Trịnh Thất tiểu thư gửi tin cho nàng...
Lâm Di nhìn ngày gửi thư của Trịnh Thất tiểu thư, theo đó mà tính thì còn bảy tám ngày nữa hắn sẽ đến Phúc Kiến.
Cất thư của Trịnh Thất tiểu thư đi, Lâm Di nâng chén trà lên uống, cả buổi sau mới nhớ vẫn chưa mở thư của Tề Tam tiểu thư ra xem.
Rồi Trịnh Thất tiểu thư lại chuyển sang hỏi thăm Thông Châu thể nào, nói đến chuyện của Trần Doãn Viễn, cô bé an ủi khuyên Lâm Di đừng quá lo lắng, mọi chuyện nhất định sẽ ổn thôi.
Lâm Di khẽ cười, đừng thấy Trịnh Thất tiểu thư tính thẳng thắn như vậy, nhưng viết thư an ủi người ta thì toàn dùng mấy từ tối nghĩa, khó hiểu hơn cả mưu sâu mấy lớp của Lâm Uyển, thế nhưng tấm lòng của cô bé qua những con chữ mộc mạc này lại khiến nàng thấy ấm lòng.
Lâm Di ló mặt ra nhìn thì trông thấy một người đàn bà đang đấm ngực gào khóc:
Tôi còn đường sống được sao, rõ ràng là có chỗ dựa liền lên mặt ức hiếp người khác kìa.
Hôm nay phải nói cho rõ ràng ở trước mặt trong tộc, tông trường mặc kệ thì phải đi gặp quan.
Bên cạnh có ai đó đưa tay đỡ người đàn bà kia, người đàn bà kia liền hung hăng hất tay người nọ đi, tiếp tục gào lên:
Hôm nay đừng ai hòng giả lơ cho qua chuyện, cũng đừng ai hòng cản tôi...
Nữ quyền của gia đình lớn trong Kinh ấy à, có xích mích thì cũng chỉ nhướng mắt mỉa mai trong bóng tối thôi.
Lúc ở Phúc Ninh nàng cũng thi thoảng nghe thấy phụ nhân mắng chửi người ta, nhưng cũng chỉ một hai câu xéo xắt rồi thôi.
Lúc cô ta còn nhỏ từng ngã nên mũi bị tật tới giờ, va nhẹ cái là chảy máu, mà cô ta cũng thích trưng máu ra để hù dọa người khác.
Trong phòng vọng ra một giọng nữ sang sảng khác:
Chỉ bất cẩn và cô chảy máu mũi thôi mà cô đã muốn gặp quan à, đi thì đi, để coi tới lúc đó ai mất mặt.
Lâm Di trở về phòng xem thư gửi cho mình, trong thư Trịnh Thất tiểu thư kể rằng ngày nào Huệ Hòa Quận chúa cũng càm ràm về chuyện Khang Quận vương đang yên lành thoải mái tự nhiên lại muốn tiếp nhận củ khoai nóng bỏng tay như Phúc Kiến.
Huệ Hòa Quận chúa lo lắng, liên tục cho người ra ngoài hỏi thăm, hy vọng Khang Quận vương có thể bình an hối Kinh.
Lâm Di thử thăm dò:
Lý Tứ lang là ai vậy ạ?
Ánh mắt Lâm Sương liền u ám hẳn đi,
Con trai thứ nhà cô mẫu của ta, suốt ngày luôn miệng đòi lập công danh, không bằng được một góc của ca ca muội mà đòi học theo người ta...
Lâm Sương chọn từ trong mười cô bé ra được hai người hầu ở đời trong nhà, Lâm Sương cũng giải thích thêm cho Lâm Di hiểu:
Người hầu ở đời trong nhà tốt hơn, cha mẹ bọn họ đều sống ở nhà mẹ đẻ mình, khế ước bán thân cũng ở trong tay mình, có muốn vùng lên cũng không được, trừ phi không quan tâm tới người nhà.
Thiếp thất có được yêu chiều thế nào cũng không qua nổi chủ mẫu, cho nên phải xem họ một lòng với ai.
Lâm Di đi theo Lâm Sương học hỏi kinh nghiệm làm chủ mẫu, kết hôn rồi phải nghĩ cách giữ phu quân ở trong phòng mình, kể cả phải lợi dụng tới cả nha hoàn bên người, sau khi mang thai sinh được con nối dòng thì mới coi như đã ngồi vững ở vị trí chính thất.
Hai đại nha đầu bên người đương nhiên không cần phải nói, còn cần chọn thêm hai nha đầu nhị đẳng vừa trung thực vừa có mặt mũi coi được một chút.
Mặt mũi coi được lại trung thực? Thấy Lâm Di hơi giật mình, Lâm Sương nhỏ giọng nói:
Tương lai phải giữ lại làm thông phòng, như vậy sau khi gả đi mới không lo trượng phu mèo mỡ bên ngoài.
Ngay cả chuyện này Lâm Sương cũng lo sẵn rồi.
Hễ đã gả ra ngoài, nữ giới luôn phải nghĩ cách ổn định địa vị của mình.
Cuối cùng Lâm Sương ủ rũ tựa đầu lên vai Lâm Di,
Muội nói xem, ngay cả tính cách thật sự của người đó thế nào ta cũng không biết, vậy mà phải nghĩ xem nên làm thế nào để hòa hợp.
hẳn vì biết rằng cho dù không muốn nàng cũng sẽ xem nội dung trên giấy là gì.
Đúng là mỗi tiếng nói mỗi cử động của người này đều được tính toán kỹ.
Nàng dẫn Lâm Di đi qua vài ngã rẽ quanh co thì nhìn thấy tiểu viện của lão thái thái nhánh cả.
Lâm Sương cùng Lâm Di rón rén tới gần rồi nấp dưới hiện hành lang, trước mặt vừa vặn có một bụi hoa che được thân hình của hai người.
Ỷ vào nhà mẹ đẻ có được mấy đồng tiền bẩn liền hống hách không coi ai ra gì...
Tổ tông của Trần gia ơi...
Bạch ma ma lui xuống sắp xếp, lão thái thái chi trưởng mới mở thư tiểu Tiêu thị gửi ra đọc.
Tình hình trong Kinh cực kỳ căng thẳng, Trịnh gia âm thầm đưa tin cho tiểu Tiêu thị, Trần Doãn Viễn ở trong ngục tuy khổ, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Chẳng những phải gả đi còn phải chọn mấy nha hoàn có khuôn mặt đẹp cho hắn...
Bình thường luôn cảm thấy thủ đoạn trừng trị mấy di nương trong nhà của mẹ hơi quá tàn nhẫn, bây giờ đến phiên mình mới biết...
Các người mở mắt ra mà xem này...
lật trời rồi kìa...
Ban đầu Hoành ca và Lâm Di còn nấp sau vách ngăn hóng chuyện, qua mấy lần liên không còn hứng thú nữa.
Hoành ca ra ngoài chơi cùng các huynh đệ trong tộc, Lâm Di vừa thêu thùa vừa ngủ gà gật, Lâm Sương thấy nàng như vậy thì kéo nàng ra ngoài,
Đi giúp ta chọn nha đầu thị tỳ nào.
Kiếp trước Lâm Di gả cho Lâm gia cũng trải qua chuyện này, nhưng khi đó nàng chỉ dẫn theo Linh Lung và Quất Hồng, còn lại đều do Tiêu thị sắp xếp.
Lão thái thái chi trưởng cất thư đi,
Đây cũng là tin tốt.
Lâm Di gật nhẹ, kế tiếp chỉ còn đợi tin của phía Phúc Kiến là có thể giải quyết dứt khoát rồi.
Ngoại trừ thư của Tiêu thị, trong nhà còn đưa tới cả thư của Tề Tam tiểu thư và Trịnh Thất tiểu thư gửi cho Lâm DI.
Tề Tam tiểu thư viết khá ngắn, chỉ hỏi thăm Lâm Di rồi mời nàng sau khi hội Kinh thì đến Tề gia chơi.
Những ngày sau đó, rốt cuộc Lâm Di được cũng tận hưởng không khí trong lành ở nhà tổ, cùng Hoành ca và lão thái thái nhánh cả chứng kiến thêm vài màn kịch.
thứ gì cũng có thể bước qua cửa Trần gia chúng ta...
Đúng thật là...
Lâm Sương lau khô nước mắt rồi kéo Lâm Di trở về, đến chỗ ở của lão thái thái nhánh cả, Bạch Thược tiến lên hành lễ với hai người,
Lão thái thái nhánh cả đến chỗ chi trưởng rồi ạ.
Lâm Di nhỏ giọng hỏi:
Xảy ra chuyện gì sao?
Bạch Thược nói:
Con dâu của chị thứ tư và chi thứ năm đánh nhau, nghe nói đến mức đổ cả máu, lão thái thái nhánh cả đành qua đó khuyên can...
Lâm Sương đang ủ rũ lập tức tươi trở lại, kéo tay Lâm Di,
Đi, đi, đi, cho muội mở mang tầm mắt, chi thứ ba bên muội luôn ở ngoài làm quan, làm gì có dịp thấy mấy cảnh này.
Lâm Sương là đích nữ của chủ trương, đương nhiên hiểu rõ địa hình trong nhà mình.
Trên giấy chỉ viết một hàng chữ nhỏ: Sau khi nhận được tin, trong vòng mười lăm ngày sẽ đến Phúc Kiến.
Trong vòng mười lăm ngày sẽ đến Phúc Kiến.
Cảnh tượng này đúng là lần đầu Lâm Di được chứng kiến.
Cuối cùng vẫn nhờ lão thái thái nhánh cả nổi xung lên,
Đứa nào còn nói thêm một câu, ta liền đuổi đứa đó ra ngoài.
Hai người đàn bà nghe vậy mới ngậm miệng lại.
Người ta thường nói thanh quan khó quản việc nhà, nhưng mấy màn thể này ở nhánh cả nhìn lắm thành quen rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.