Chương 96: Xem kịch


Lục nha đầu muốn nói cho ta biết sự thật, cháu còn nói con bé muốn hại chết cháu.

Ngộ nhỡ mặt Tam tỷ cháu bị thư8ơng thì làm sao lấy chồng đây? Xế chiều hôm nay nghe Tam tỷ cháu trả lời ấp úng là ta liền biết trong chuyện này có vấn3 đề, bằng không đã chẳng tới đây hỏi thăm cho rõ ràng.

vẫn nên trở về thì hơn...
Tính Lâm Phương ấy à, vào thời điểm mấu chốt, nàng ta chỉ nhớ mỗi vị mẫu thân Quan Thế Âm Bồ Tát kia của mình thôi.
Mọi người người đạt được thỏa thân chung xong, Đại thái thái ra mặt sắp xếp đưa Lâm Phương về Kinh.
gì vậy...
Lão thái thái nhánh cả vừa định lên tiếng thì lại ôm ngực ho khan, Bạch ma ma vội vàng đi tới vuốt lưng cho bà.

Đại thái thái, chuyện hôm nay...
Trong vườn nhà tất nhiên đâu dễ gặp rắn, vì vậy Lâm Phương sai bà tự tìm rắn thả sẵn ở đình để hù dọa Lâm Uyển, không ngờ Lâm Uyển lại gọi Hoành ca cùng đi ngắm chim.

May mà rắn cắn Nhị đệ cháu không phải là rắn kịch độc, bằng không thằng bé đã mất mạng rồi.
Lão thái thái nhánh cả nhìn Lâm Phương chằm chằm,
Cháu chọn đi, tự mình trở về nói rõ ràng với tổ mẫu cháu, hay là muốn ta giao cháu cho trưởng bối trong tộc phân xử, xem có phải ta trách oan cháu hay không.
Lâm Phương gần như đã không còn đường nào để đi, quỳ rạp trên mặt đất,
Cháu gái sai rồi, cháu tranh cãi với Tam tỷ mấy câu nên mới đẩy Tam tỷ một cái, còn chuyện con rắn kia ở đâu ra, cháu thật sự không biết.
Lão thái thái nhánh cả nói:
Chuyện khác ta không biết, cháu tốt nhất nên cầu mong bà tử bên người cháu làm việc chu toàn đi.
cháu...
Vừa nói nàng ta vừa kéo tay Điển thị xin giúp đỡ.
Điền thị còn chưa lên tiếng, Nhị lão thái thái Đổng thị đã nói:
Đều do ngày thường cháu quá kiêu căng mới ra cớ sự.
Chuyện này không thể để trôi qua như vậy, nếu không trừng trị Lâm Phương, bọn họ sẽ không còn lập trường nói chuyện với người trong tộc.
Đây là một lựa chọn khó khăn.
Lâm Di cụp mắt nhìn xuống, im lặng ngồi ở một bên, thả lỏng tất cả dây thần kinh.
Có lẽ trong mắt của Đại thái thái Đổng thị, Lâm Phương đi rồi, bên cạnh lão thái thái nhánh cả sẽ chỉ còn lại người nhà bà ta.
Lâm Uyển cau mày nói:
Để một mình Tứ muội muội trở về như thế không tốt lắm.
Ảnh hưởng lớn nhất với bọn Lâm Di chính là Đổng thị chăm sóc cho Hoành ca quá chu đáo, ngày nào Hoành ca cũng phải sầu não chau mày với Lâm Di, cũng may Hoành ca giỏi chịu đựng, từ từ rồi cũng qua.
Tin tức chậm rãi được truyền về kinh, cuối cùng cũng đến tại Nhị lão thái thái Đổng thị.
Hay là cháu về cùng với Tứ muội muội?
Lão thái thái nhánh cả sầm mặt nói:
Cháu vừa ngã bị thương, đi đường xóc nảy làm sao chịu được? Chưa kể chúng ta đã nói rõ với mọi người là trong Kinh vừa gửi thư, Nhị thái thái không được khỏe, Tứ nha đầu mới nóng ruột muốn trở về gặp mẫu thân.
Lão thái thái nhánh cả lại quay sang hỏi Lâm Phương,
Tứ nha đầu muốn ở lại hay muốn hồi Kinh?

Lâm Phương nuốt

một cái,
Cháu...
Kể tiếp phải xem Nhị lão thái thái Đổng thị và Nhị thái thái Điền thị chuẩn bị đối phó thế nào.

Ta muốn tìm người đưa Lâm Phương trở về Kinh trước, cô thấy sao?
Lão thái thái nhánh cả hỏi thẳng ý Đại thái thái Đổng thị.
sao cháu có thể độc ác như thế, cháu có cố giải thích với lão thái thái nhánh cả, nhưng không ai chịu nghe...
Khóe mắt Nhị lão thái thái Đổng thị hơi lóe lên,
Cháu nói lúc cháu đang nói chuyện với Tam nha đầu, Lục nha đầu vừa vặn xông vào...
Bên ngoài không có nha hoàn trông chừng?
Lâm Phương dùng khăn lau nước mắt,
Cháu gái cũng thấy lạ.
Rõ ràng là đã được sắp đặt sẵn từ trước, cố ý khiến Tứ nha đầu gây ra tai họa ở nhà tổ, khiến bà ta không thể nói ra miệng chuyên đề cử lão Nhị làm con thừa tự.
Cho dù Lâm Phương nhìn không thấu thì trở về thế nào cũng sẽ kể lại hết với Điền thị.
Điền thị thông minh như vậy, làm sao không rõ chiêu trò trong màn này.
Vừa hay trong tộc cũng có người muốn vào Kinh mua một số sách, nhờ vậy bọn họ đỡ phải chuẩn bị nhiều.
Sau đó, dẫu cho Đại thái thái Đổng thị ở lo trên lo dưới thế nào, chuyện về Lâm Phương vẫn bị tuồn ra ngoài như hạt cát chảy qua kẽ tay.
Lâm Phương sụt sùi, vùi vào lòng Điện thị,
Tổ mẫu, cháu gái nói không sai mà!
Nhị lão thái thái Đổng thị liếc nhìn Lâm Phương,
Rốt cuộc cháu có đẩy Tam tỷ của cháu không?
Đương nhiên Lâm Phương đã được Nhị thái thái Điền thị mách bài trước,
Cháu và Tam tỷ tỷ cùng bắt bướm không cẩn thận mới...
thật sự là do không cẩn thận thôi...

Tổ mẫu...
vì cháu tức quá, Đại bá mẫu và bọn Tam tỷ rõ ràng âm thầm...
Mặt Lâm Phương cắt không còn hột máu, cúi đầu nhận lỗi với Lâm Uyển.
Lâm Uyển giật mình, vội vàng muốn đi chân trần xuống giường cầu xin lão thái thái nhánh cả giúp Lâm Phương.
Đại thái thái Đổng thị nghe vậy liền khấp khởi mừng thầm, vội vàng gật đầu,
Lão thái thái yên tâm, con dâu sẽ nhất định tìm cách hỏi thăm.
Lão thái thái nhánh cả lại nhìn về phía Lâm Phương,
Tứ nha đầu, nếu về sau còn xảy ra những chuyện thế này, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho cháu.
Ánh mắt của Lâm Uyển hơi lóe lên.
Bây giờ hẳn Lâm Uyển đã phát hiện ra, hành động răn dạy Lâm Phương của lão thái thái nhánh cả trước đó giống như là tạo cơ hội cho Đại thái thái Đổng thị đứng ra dàn xếp ổn thỏa, trừng phạt Lâm Phương trước rồi lại nói đỡ cho nàng ta, tính ra đều là vì nghĩ cho Lâm Phương cả.
Lâm Phương xụi lơ khuyu xuống đất.
Lão thái thái nhánh cả vẫn không cho Lâm Phương cơ hội thở lấy hơi,
Cháu nghĩ thế nào mà đòi lên đỉnh núi ngắm cảnh?
Lâm Phương vẫn không chịu nói thật,
Là cháu vừa hay đi ngang đó, nghe nói trên đó có một cái đình vừa được sơn mới rất đẹp, cho nên cháu mới muốn lên nhìn một cái.
Lão thái thái nhánh cả cười khẩy,
Cho nên bà tử hầu hạ bên người cháu mới sớm chờ sẵn cạnh đình từ trước?
.
Lão thái thái nhánh cả vội đỡ Lâm Uyển dậy,
Đứa bé ngoan, ta chỉ muốn cho Tứ nha đầu một bài học thôi, để con bé hiểu được tình nghĩa giữa tỷ muội, tương lai các cháu đều lần lượt gả ra ngoài, còn phải giúp đỡ nhau nhiều.
Cháu càng bao che cho Tứ muội cháu là càng hại nó, chuyện này cháu không nói ra, ta không xử lý sớm, ngộ nhỡ bị người trong tộc làm rõ ràng trước, cháu nói xem về sau làm sao Tứ nha đầu còn mặt mũi để sống nữa? Tông trưởng lên tiếng có người trong tộc nào dám không nghe đâu, vì vậy ta mới muốn đưa Từ nha đầu về Kinh, tạm thời lánh mặt sẽ tốt hơn.
Lâm Phương nghe xong, mồ hôi lạnh rịn ra đến mức ướt người.
Đây là địa bàn của Trần thị, nếu để người trong tộc nhìn ra được mánh khóe, ta có muốn che giấu giúp cháu cũng không được.
Nghĩ tới nhà tổ nhiều người như vậy, Lâm Phương bắt đầu luống cuống,
Bá tổ mẫu...
người vẫn luôn thương cháu mà, lần này người phải giúp cháu, cháu thật sự không có ý hại ai hết.
Dứt lời nàng ta òa khóc.
Lâm Phương trở về Kinh, sao người trong tộc không hiểu được nguyên do chứ? Còn nếu Lâm Phương ở lại, ngộ nhỡ người trong tộc cứng rắn, quyết điều tra đến cùng thì sao?
Đại thái thái Đổng thị dẫu có lợi hại hơn nữa, cũng hơn được với lão thái thái nhánh cả ư? Cuối cùng Đại thái thái Đổng thị chọn đưa Lâm Phương về Kinh.

Chuyện này...
con dâu...
Đứng trước ánh mắt thâm sâu của lão thái thái nhánh cả, Đại thái thái Đổng thị cảm thấy dường như năng lực trị gia của mình đang bị lôi ra đánh giá.
Lão thái thái nhánh cả quay sang nhìn Lâm Phương,
Cháu cứ trở về hỏi tổ mẫu cháu đi, trong tộc từng trừng trị nữ quyến thế nào.
Lão thái thái nhánh cả nói tới đây, Bạch ma ma bước vào báo:
Đại thái thái đến ạ.

Đại thái thái Đổng thị đi vào, nhìn thấy Lâm Phương quỳ trên đất,
Chuyện...
Bình thường đều là nàng căng thẳng suy nghĩ, lần này đổi cho mẹ con Lâm Uyển đi.
Dù sao thì chọn vế nào cũng sai cả.
Lão thái thái nhánh cả sầm mặt nói:
Cháu cho rằng ta đồng ý để cháu bị mất mặt trước người trong tộc ư, tự cháu làm cháu mất mặt chứ không ai khác.
Nói không chừng còn liên lụy tới tỷ muội của cháu, nếu ta không thương cháu, ban nãy ta đã chất vấn cháu ở trước mặt các trưởng bối trong tộc rồi, sao lại phải chờ đến bây giờ?

Nhị lão thái thái Đổng thị liếc nhìn Lâm Phương,
Từ hôm nay trở đi không cho phép cháu ra khỏi phòng.
Vẻ oan ức trên mặt Lâm Phương lập tức biển thành kinh ngạc,
Tổ mẫu...
tổ mẫu...
Lâm Phương thấy không còn biện pháp thoái thác nữa, sợ ngộ nhỡ bị người trong tộc phát hiện thì ngay cả lão thái thái nhánh cả cũng không giơ tay giúp đỡ nàng ta, liền nức nở nói:
Bá tổ mẫu nói đúng lắm, về sau cháu không dám nữa đâu.
Lão thái thái nhánh cả thở dài,
Ở trước mặt ta nhận lỗi với Tam tỷ cháu đi, đúng là luận tính tình, cháu thua xa Tam tỷ cháu.
Lâm Phương cắn răng quay sang nhìn Lâm Uyển ngồi trên giường, vành mắt Lâm Uyển đỏ hồng, nàng ta nhỏ nhẹ:
Bá tổ mẫu, chuyện này không nên trách Tứ muội muội.
Lão thái thái nhánh cả cau mày nhìn Lâm Phương,
Lúc trước ta cho rằng cháu rất hiểu chuyện, trải qua chuyện này...
Cháu phải học hỏi Tam tỷ cháu nhiều hơn, về sau mới có thể có những ngày tháng an nhàn.
Lão thái thái nhánh cả nói lời này quả thật không hề sai, nếu Lâm Phương còn tiếp tục ngu xuẩn như vậy thì chỉ tổ rước thềm quả ác vào người.
Lâm Phương nghe vậy, lòng liền chùng xuống, hơi ngẩng đ9ầu oán hận liếc nhìn Lâm Di.

Ta hỏi cháu, có phải cháu còn cho rằng là lỗi của người khác không? Coi như Lục m6uội muội cháu không tới nói cho ta biết, cháu cho rằng ta không tra ra được? Mất hết mặt của chi thứ ba rồi, trưởng bối5 trong tộc đều đang nhìn đấy, không ngờ chi chúng ta lại có một đứa cháu lòng dạ ác độc như vậy.

Phải sở hữu thủ đoạn cỡ Lâm Uyển, may ra nàng ta mới sống sót được.
Câu này mà truyền tới tại Nhị thái thái Điện thị, nhất định Điền thị cũng tán đồng.
ta cũng đã trừng phạt Tử nha đầu rồi, tục ngữ nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chúng ta phải giúp Tứ nha đầu che mắt người trong tộc...
Hãy cho người đi hỏi thăm, hễ có tin tức gì đều phải ngăn cản hết.
Bà ngừng một lát,
Ta già rồi, mấy chuyện này đành nhờ cậy cô vậy.

Đại thái thái và Lâm Uyển muốn giả làm người tốt, vậy thì để bọn họ làm người tốt đến cùng đi.
Cứ như vậy chẳng khác nào lão thái thái nhánh cả đang phơi bày ý định muốn nhận Đại bá phụ làm con thừa tự của mình.
Nhị lão thái thái Đổng thị tỏ ra chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,
Thể thì sao, ai nói cháu có thể hại tỷ tỷ cháu hả?
Lâm Phương há to miệng, cuối cùng lại không nói thêm được chữ nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.