Chương 95: Đánh nhau


Trong vườn nhà sao lại có rắn bò vào, phòng tới phòng lui rốt cuộc vẫn bị ám hại.


Trong viện quá đông người, mấy ngày nay l8ại có nhiều người trong tộc tới lui, đó là chưa kể con cháu họ hàng xa...
Bạch ma ma vừa hầu hạ lão thái thái đi giày vừa nói.

Nhanh...

nhanh...
Lâm Uyển thoa thuốc xong thì nằm xuống, Đại thái thái Đổng thị lại đi thu xếp bên chỗ Hoành ca, sắp xếp thỏa đáng cả hai bên xong mới trở về nghỉ ngơi.
Trưởng bối trong tộc đều khen:
Bình thường con dâu chi thứ ba trông hơi gay gắt khó chịu nhưng lại tốt hơn ai hết, lại nói gánh vác trách nhiệm chưởng gia ai không mạnh mẽ chứ, bằng không sẽ chẳng quản được hạ nhân, chủ mẫu phải đảm đang nhanh nhẹn như vậy mới tốt.
Lão thái thái nhánh cả cũng gật đầu,
Mấy năm gần nay đúng là Đổng thị trưởng thành hơn nhiều.
Đại thái thái Đổng thị mà nghe được câu này, tim hẳn sẽ nảy ngược lên cổ cho mà xem.
Lâm Di lại nghĩ bụng, kiếp trước chính vì vậy nên nhà nàng mới lọt bẫy, người bên ngoài đều thấy Nhị lão thái thái Đổng thị và hai vị bá phụ đối đãi với nhà nàng vô cùng tốt, chạy đôn chạy đáo tìm cách cứu cha nàng ra khỏi ngục, lại tìm cho nàng một mối tốt.
Nhị lão thái thái Đổng thị còn tặng thêm của hồi môn cho nàng, Tiêu thị bệnh nặng trên giường cũng đều do hai vị bá mẫu chăm sóc, còn tốn công đưa ca ca đển nông thôn lánh nạn để khỏi bị cha liên lụy.
Bây giờ thủ đoạn của cả nhà Nhị lão thái thái lại hiện ra từng màn một ở trước mắt, chỉ là lần này nàng không mặc cho bọn họ sắp đặt mình nữa.
Đại bá mẫu và Lâm Uyển muốn liên thủ, mua chuộc người trong tộc để Đại bá phụ có thể trở thành con thừa tự của nhánh cả, vậy nàng sẽ nhóm thêm một cây đuốc cho bọn họ, để bọn họ thấy rõ trong tay mình là củ khoai nóng bỏng đến nhường nào.
Lão thái thái nhánh cả nhìn Đổng thị,
Tam nha đầu sao rồi?
Đại thái thái Đổng thị quanh co đáp lời:
Con dâu...
mãi lo nhìn Nhị gia, nên vẫn chưa đi thăm Tam tỷ...

Lâm Di lặng lẽ liếc nhìn vẻ mặt thành thật của Đại thái thái Đổng thị, nếu là Tiêu thị ở đây, cuống lắm cũng chỉ đến cỡ này thôi.
tuy trong vườn được sắp xếp nhiều núi nhỏ làm cảnh, nhưng trong tộc nhiều hạ nhân như vậy, làm sao có chuyện để đá rơi lung tung làm tổn thương chân của các vị tiểu thư chứ.
Ai nghe được cũng sẽ ngầm hiểu.
Lâm Phương ở cạnh đó lại như được hồi sinh.
Ai cũng biết thứ nàng ta am hiểu nhất chính là thi từ ca phú, Lâm Uyển lại nói:
Trưởng bởi trong tộc nói rồi, con gái nên giỏi nữ công vẫn hơn.

Chính vì nghe thấy câu đó, nàng ta mới mất chừng mực, không khống chế được xô Lâm Uyển một cái.
Lâm Phương nhớ lại chuyện khi nãy mà vẫn chưa tỉnh hồn.
Nói được thêm vài ba câu, người trong nhà đã dẫn tiên sinh tới, tiên sinh nhìn con rắn đã bị đánh chết bên ngoài rồi nhìn vết cắn trên đùi Hoành ca,
Loại rắn này thường gặp ở quanh đây, đã đắp thảo dược giải độc rồi, trong uống ngoài thoa bảo đảm sẽ không việc gì.
Đại thái thái Đổng thị nói:
Mời tiên sinh mau kê đơn để tôi cho người đi sắc.
Tiên sinh kê đơn xong lại tự tay khuấy thuốc đắp cho Hoành ca, luôn miệng bảo đảm sẽ không sao, mọi người mới yên lòng.
Trưởng bối trong tộc thở phào, bỗng nhiên nhớ tới Lâm Uyển,
Này, Tam tiểu thư của chi thứ ba thế nào rồi?

Nghe người khác nhắc tới Lâm Uyển, Đại thái thái Đổng thị như mới nhớ ra đứa con gái vừa bị ngã khỏi sườn núi của mình, lập tức giật nảy mình.
Lâm Uyển chỉ bị trầy khuỷu tay và đầu gối, thoa thuốc xong là ổn.
Ma ma quân sự trong tộc ngượng ngùng cáo lỗi với lão thái thái nhánh cả:
Đều do nô tỳ không an bài thỏa đáng.
Người trong phòng đều im lặng chờ nghe lão thái thái nhánh cả nói chuyện.
Cháu trai cháu gái đều bị thương, e rằng bà sẽ không để yên, nhất định điều tra rõ ràng.
Nhanh cùng ta đi xem Tam nha đầu sao rồi...

Đại thái thái Đổng thị nghe vậy mới vội vã theo ra ngoài.
Mọi người đi tới tiểu viện, nha hoàn vén rèm lên, Lâm Uyển tái nhợt mặt đang được nha hoàn dìu đi ra.
Ở đó đã có rất đông trưởn5g bởi trong tộc.
Nhìn thấy Hoành ca vẫn còn tỉnh táo ngồi trên giường, lão thái thái nhánh cả liền thở phào, bây giờ mới cảm thấy dưới chân mềm nhũn, Lâm Di vội vàng đỡ bà ngồi xuống bên mép giường.
Đại thái thái Đổng thị nhìn chân Hoành ca,lau nước mắt,
Chỗ bị cắn sưng phồng rồi kìa, phải làm sao bây giờ.
Bà tử bên cạnh nói:
Đã đắp thảo dược rồi, chắc sẽ không sao đâu ạ, nô tỳ nhận ra loại rắn này, độc của nó không quá mạnh, may có người lanh trí nặn máu độc ra sớm.
Hoành ca trấn an lão thái thái nhánh cả:
Bá tổ mẫu đừng lo quá, cháu không sao.
.

Chắc là lồng chim treo trong đình hấp dẫn rắn bò ra.
Lâm Uyển biết ca ca thích chơi đùa với chim chóc.
Lâm Phương là người không biết che giấu, nàng ta muốn tính kế Lâm Uyển tất nhiên sẽ bị Lâm Uyển phát giác.
Lâm Uyển liền nhân đó lôi kéo ca ca cùng đi xem chim, ca ca chắc chắn sẽ đi trước dẫn đường, như vậy người gặp phải rắn trước tiên sẽ chính là ca ca.

Nói gì vậy, đều là người một nhà cả, không cần khách sáo như thế.
Lão thái thái nhánh cả trấn an ma ma quản sự.
Trong phòng có người kinh ngạc, có người thở phào.
Cho dù đổ lỗi chuyện này lên đầu nhà tổ, nhà tổ cũng chỉ có thể chấp nhận.

Ta biết.
Lâm Uyển đưa khăn lau nhẹ chóp mũi, mở to hai mắt,
Chúng ta là tỷ muội, ta biết muội không có ý gì.

Vậy Tam tỷ sẽ không nói chuyện này cho trưởng bối biết chứ?
Lâm Uyển lắc nhẹ,
Đương nhiên là không, ta nói ra Tứ muội muội sẽ bị mắng.
Hai người vừa mới nói đến đây, cửa ra vào chợt bị đẩy ra, Lâm Di nhanh chân bước vào phòng.
Lâm Di kinh ngạc nhìn Lâm Phương,
Là Tứ tỷ đẩy Tam tỷ ngã? Đều là tỷ muội thân thiết, sao Tứ tỷ có thể làm vậy, cho dù chỉ là núi nhỏ làm cảnh thì cũng rất cao, ngộ nhỡ Tam tỷ có bất trắc gì, Tứ tỷ cũng định âm thân lừa dối cho qua ải ư?
Lâm Phương muốn mở miệng, nhưng Lâm Di không có ý định cho nàng ta cơ hội đó,
Ta nghe nha hoàn bên ngoài xầm xì rằng lúc đó Tứ tỷ cứ đòi lên đỉnh núi ngắm cảnh, chuyện này rõ ràng là Tứ tỷ đã tính toán sẵn từ trước.
Ta phải đi nói cho lão thái thái nhánh cả và Đại bá mẫu biết, Tứ tỷ quá tùy tiện rồi.
Tứ Hỉ bên cạnh cầu xin khẩn thiết:
Xin Lục tiểu thư thương xót, tiểu thư nhà nô tỳ không cố ý.
Lâm Di không buồn nghe, xoay người định thì lại bị Lâm Phương túm tay kéo lại.
Đại thái thái Đổng thị lo cho Hoành ca hơn cả con gái ruột, phẩm hạnh như thể thật sự khiến tất cả mọi người ở đây phải thẹn với mình.
Hai mẹ con Đại thái thái quả thật đã giở hết kỹ xảo diễn xuất ở trước mặt các người trong tộc, tiếc là không có Nhị thái thái Điện thị một lòng hướng thiện ở đây, bằng không sẽ càng thêm đặc sắc.
Lão thái thái nhánh cả gượng đứng dậy,
Nhanh...
Có thể làm chuyện ngu xuẩn thể này cũng chỉ có Lâm Phương thôi.
Nhưng đứng trước sự bình tĩnh của Lâm Uyển, Đại thái thái Đổng thị lại xem ra hơi nóng vội, như thế càng tô thêm sự hiền thục của Lâm Uyển,
Đám hạ nhân chết cả rồi à, đang êm đẹp sao lại bị ngã?
Lâm Phương mím môi, vẻ mặt căng thẳng.
Lâm Uyên chớp mắt, vẻ mặt yếu đuối,
Không phải lỗi của hạ nhân, là con muốn đi ngắm cảnh, giẫm phải đá trơn nên mới bị ngã.
Giẫm phải đá mới bị ngã, nghe thì có vẻ hợp lý đấy, chẳng qua...
Lâm Uyển hành động chưa từng bỏ sót chi tiết nhỏ nào, cho dù hại người cũng sẽ không để bị người ta bắt thóp.
Lợi dụng người khác trước giờ luôn là tác phong của Lâm Uyển.
Không biết nàng suy đoán có đúng không, cũng nên chứng thực xem thế nào...
cầm tất cả thuốc chúng ta mang theo...
tới đó.
Sau khi hồi thần, Lâm Di nhớ tới Đa9n Lộ hoàn trong ngăn tủ,
Thuốc đó có tác dụng giải độc, mang theo nó nữa.
Bạch ma ma gật đầu, đích thân đi lấy thuốc.
Lâm6 Di dìu lão thái thái nhánh cả men theo hành lang đi thẳng đến Mai cứ cách sườn núi nhỏ không xa.
Thấy trong phòng Lâm Uyển không còn ai khác, Lâm Phương mới ngượng ngùng đi sang nói chuyện,
Không phải ta cố ý đẩy tỷ.
Nhìn thấy Hoành ca đi ở phía trước, nàng ta sợ con rắn mình đã sắp xếp sẵn dọa nhằm mục tiêu, cũng sợ nó bỗng nhiên bò tới chân mình.
Lúc nàng ta còn đang rối rắm, Lâm Uyển lại lấy hầu bao lão thái thái trong tộc cho muốn chia cho nàng ta một cái.
Khi đó ánh mắt của Lâm Uyển hệt như là đang bố thí, chỉ là cái hầu bao mà thôi, hiểm lạ gì chứ, hỏa khi đang dâng trào trong ngực nàng ta, Lâm Uyển lại tỏ vẻ tỷ tỷ dạy dỗ nàng ta nên chuyên cần học thêu thùa hơn, nàng ta liền trả treo ngay với Lâm Uyển.
Đại thái thái Đổng thị nhìn thấy con gái thì vành mắt liền đỏ ửng,
Con định đi đâu vậy?
Lâm Uyển vội vàng đáp:
Con muốn đi xem Nhị đệ, Nhị đệ sao rồi ạ?
.

Lang trung đã kê thuốc.
Đại thái thái Đổng thị vội vàng dìu Lâm Uyển ngồi trở xuống giường,
Hai đứa thật sự làm mẹ sợ muốn chết.
Hai mẹ con bộc lộ chân tình với nhau thì cũng thôi đi, đằng này còn luôn treo Hoành ca ở khóe miệng, muội muội ruột như Lâm Di lại thành người ngoài cuộc.
Trong tộc lần lượt có người đến thăm Lâm Uyển, Lâm Phương bình thường háo danh lại nấp trong một góc, thỉnh thoảng lại cúi gằm mặt tránh né ánh mắt của người khác.
Lâm Di tới phòng Hoành ca xem vết thương của ca ca,
Không biết khi nào mới có thể hết sưng đây.

Cho dù dùng thuốc cũng phải một thời gian mới có tác dụng.

Lang trung đã nói sẽ không sao.
Hoành ca cười an ủi muội muội:
Lúc còn ở Phúc Ninh đâu phải chúng ta chưa từng thấy hạ nhân bị rắn cắn, còn nặng hơn nhiều so với thế này.

Tại sao lại có rắn ở đó?
Lâm Di nhíu mày, lão thái thái nhánh cả đã cho người canh chừng Đại thái thái, Lâm Uyển và Lâm Phương, cũng không phát hiện bọn họ có động tác gì, xem ra chỉ đơn thuần đề phòng thôi vẫn không đủ.
Lâm Phương hốt hoảng nói:
Muội dám...
Lâm Phương hãm hại nàng không phải chỉ một hai lần, ở Lâm gia thậm chí còn bắt tay với Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu chuẩn bị nhìn nàng thành trò cười.
Kiếp trước khi nàng sắp gả cho Lâm Chính Thanh, Lâm Phương từng tới phòng nàng mỉa mai nói bóng gió không biết bao nhiêu bạn.
Lần này khó khăn lắm mới được làm người ngoài cuộc, nàng tất nhiên sẽ có gan góp phần khua chiêng gõ trống cho vang thêm chút.
Lâm Phương nghiến răng nói:
Tam tỷ vẫn bình yên không bị gì hết, muội muốn hại chết ta sao?
Lâm Di ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phương,
Là Tứ tỷ muốn hại chết chính mình thì đúng hơn.

Vất vả cho Tam tỷ còn nghĩ tình tỷ muội, Tứ tỷ nghe mà không thấy xấu hổ à?

Được rồi, được rồi.
Lâm Uyển muốn đưa tay ngăn cả, lại bất cẩn đẩy đổ chén thuốc trên bàn nhỏ cạnh giường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.