Chương 94: Giăng lưới


Đại tẩu nói:
Đây là thôn trang có sản lượng tốt nhất ở lân cận tộc chúng ta đấy, trang trưởng nơi này rất giỏi, năm đó chỗ khác đều bị ảnh hưở8ng bởi nạn đói, chỉ mình thôn trang này là lại dự ra mấy trăm lượng bạc.
Lâm Di và Lâm Sương nghe Đại tẩu giảng cả buổi, cái gì quan trọng nh3ất là không được để người nhà chồng nhúng tay vào thôn trang hồi môn của mình, chọn trang trưởng phải chọn người đáng tin, ngẫu nhiên bị thiên9 tai cũng vẫn phải hậu đại tá điền và người ở, hằng năm cần theo dõi thật sít sao mây khoản nợ, không được qua loa.

Mấy ca ca trong tộ6c dẫn Lâm Di, Lâm Uyển và Lâm Phương dạo một vòng thôn trang, ngay cả Lâm Phương ban đầu không quá hào hứng cũng dần dần thích nơi này.
Trang trưởng ân cần đưa ít thịt rừng lên, Lâm Phương thích nhất là xem gà rừng đá nhau, chúng khỏe, đánh, đá, vặt lông nhau vô cùng mạnh mẽ.


Trưởng lão thái thái chi thứ ba cũng có thôn trang ở gần đây, thôn trong đó còn lớn hơn cả nơi này.
Đại tẩu cười nói:
Thu hoạch hằng năm cũng vô cùng tốt.
Bà tử trong thôn trang cũng nói:
Sao không tốt được, nhà bên kia không ăn mấy thứ thịt rừng này nên đều nuôi đến già, chỗ chúng ta cũng chỉ có bấy nhiêu, còn bên kia nuôi cả đàn hươu luôn đấy, lộc nhung với sừng hươu bán làm dược liệu giá cao khỏi phải nói.
Lâm Sương cười bảo:
Nói không chừng trưởng lão thái thái chi thứ ba sẽ dẫn muội muội qua đó xem đấy.

Lâm Phương mở to hai mắt, để Đại bá mẫu nhờ cậy Đổng thị...
Sở bà tử tiếp lời:
Lúc chúng ta chuẩn bị đi nhà tổ, lão thái thái chỉ bảo Đại thái thái nhìn chằm chằm lão thái thái nhánh cả, đừng để tộc trưởng viết văn thư nhận con thừa tự, không hề nói đến chuyện này.
Lâm Phương cũng nghe ra ẩn ý sau lời của Sở bà tử,
Còn gì nữa?
Sở bà tử tiến lại thì thầm:
Trưởng lão thái thái chi trưởng nhắc nhở lão thái thái nhánh cả rằng nếu không thể cứu được Tam lão gia, nhà họ chỉ còn lại cô nhi quả mẫu thôi, có thể làm được gì.
Lão thái thái nhánh cả liền thở dài nói, Tam thái thái quá nhu nhược, e rằng không thể chống đỡ nổi cả nhà, Nhị gia và Lục tiểu thư lại nhỏ tuổi...
Chỉ cần hắn ta có thể bình yên hồi Kinh, cơ hội cứu cha ra khỏi ngục sẽ rất lớn.
Nhưng nếu thua thì phải làm sao? Chu Thập Cửu chỉ có thể bảo vệ mạng mình, chu đương nhiên sẽ...
Thôi, bây giờ chỉ có thể đừng nghĩ tới kết quả xấu nhất.
Lâm Phương vặn khăn tay, chuyện này đúng là rất có khả năng, nghĩ tới đây trước mặt nàng ta lập tức hiện lên hình ảnh Đại bá mẫu thân mật lôi kéo Lâm Uyên và Lâm Di,
Bà mau cho người trở về báo cho mẹ ta biết.

Sau đó đương nhiên Lâm Di nhìn thấy Lâm Phương treo bộ mặt lầm lì bước vào phòng, ngồi ở một bên mà cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lâm Uyển đang thắt dây.
Từ đó đến giờ đều là Lâm Phương nhìn nàng chằm chằm và ầm ĩ với nàng, lần này nàng cũng muốn nếm thử cảm giác đứng ngoài bóng chuyện là thế nào.
Thì ra...

Theo nô tỳ thấy, chuyện Đại lão gia không có con nối dòng thật sự trúng ý của lão thái thái nhánh cả.
Nhánh cả có thể nhận con thừa tự, cớ sao Đại lão gia lại không thể chứ?
Nếu Đại bá muốn nhận con thừa tự, đầu tiên sẽ chọn từ trong nhà của huynh đệ, Tam thúc phụ không còn, Hoành ca vừa hay có một mình.
Nhìn thấy Lâm Phương dựng lỗ tai lên nghe, Lâm Di chỉ nói:
Ta nào hiểu mấy chuyện này, lúc chúng ta ra khỏi phòng, có nghe thấy bá tổ mẫu cũng sai hạ nhân dẫn Đại bá mẫu đi một chuyến tới thôn trang, để trang trường nói vài chuyện cho Đại bá mẫu biết.
Đại thái thái Đổng thị tự đề cử mình phân ưu bớt cho lão thái thái nhánh cả, lão thái thái nhánh cả vì chuyện của cha nên không có tâm trạng hỏi han về thôn trang, cho nên liền giao chuyện này cho Đại bá mẫu quản lý.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình ở sau lưng, thân làm con ve nàng cần phải nhắc nhở bọ ngựa, đằng sau vẫn còn chim sẻ đấy! Quả nhiên Lâm Phương lập tức nhướng mày, liếc mắt nhìn về phía Lâm Uyển.
Lâm Uyển vẫn giữ vẻ mặt bình thản như cái gì cũng không biết, ai sống với Lâm Uyển một thời gian đều khen Lâm Uyển hiền lành lễ độ.
để người khác mua mất rồi...
Nói đến chuyện này, trưởng lão thái thái nhánh cả vẫn vô cùng đau lòng, nhìn chằm chằm nhiều năm như vậy mà nháy mắt cái đã bị người ta đào thẳng góc tường, giờ thì hay rồi, ngay cả bán cho ai cũng không biết.
Lão thái thái nhánh cả lần phật châu,
Nếu là Khang Quận vương mua, vậy giấu giếm danh tính cũng là chuyện dễ hiểu.
Nói thế nào thì Khang Quận vương cũng do thúc thẩm nuôi lớn, ra ngoài tậu sản nghiệp đương nhiên phải giấu, không thì sẽ bị thúc thấm nuốt mất.
nói thế nào cũng cần người trong tộc trông nom.
Sở bà tử nói đây thì dừng một chút,
Nô tỳ nghe vậy liền nghĩ trong bụng, năm nay Đại lão gia đã ba mươi chín mà vẫn chưa có con nối dõi, Đại thái thái lại ân cần với Nhị gia thế kia, có khi nào là muốn...
muốn...
Chẳng lẽ Đại bá mẫu định nhận con trai của Tam thúc làm con thừa tự?
Tứ tiểu thư, cô nhìn đi, lão thái thái nhánh cả thích Nhị gia và Lục tiểu thư như vậy, nếu Tam lão gia có bất trắc gì, lão thái thái nhánh cả sao có thể không đứng ra sắp xếp cho Nhị gia và Lục tiểu thư chứ?
Lâm Phương cũng nghĩ tới điểm này, thảo nào lão thái thái nhánh cả muốn để Đại bá mẫu đi quản lý thôn trang của nhánh cả...
Thì ra...
Sở bà tử đáp:
Hôm nay mấy vị lão thái thái ở trong phòng nói chuyện, lão thái thái nhánh cả nhân được thư từ Trinh gia, Trịnh Các lão ở trước mặt Thánh thương lên tiếng nói hộ cho Tam lão gia, kết quả lại bị Thánh thượng quở trách, bây giờ đang tĩnh dưỡng ở nhà.
Lão thái thái nhánh cả nghe xong liền cuống cuồng, Đại lão gia nhánh cả cũng nói, quan văn và võ tướng từ trước đến nay luôn bất hòa, muốn tìm đường thoát thì nhờ võ tướng biện hộ vẫn hơn.
Lão thái thái nhánh cả liền bảo Đại thái thái viết thư cho nhà mẹ đẻ, cầu Đổng thị hỗ trợ.

Lâm Di đang ngồi hóng mát trên hành lang thì nghe thấy trong Kinh đưa tin rằng ít ngày nữa Thành Quốc công sẽ khởi hành đến Phúc Kiến dẹp giặc Oa, đi cùng Thành Quốc công còn có Khang Quận vương.
Không rõ vì sao mà khi nghe nói thế, Lâm Di lại lặng lẽ thở ra.
Người tính toán giỏi như Chu Thập Cửu hẳn sẽ không dễ dàng bị thua.
Trước có sói sau có hổ, Lâm Di thu hai tay về, nhắm mắt lại, có thể tranh thủ được gì đều đã tranh thủ rồi, giờ nàng chỉ có thể cầu ông trời có mắt, để Chu Thập Cửu xử lý được tên đại gian thần Thành Quốc công kia thôi.
Lâm Di ngồi thêm một lúc, Linh Lung chạy tới đưa áo choàng cho nàng,
ở đây lạnh hơn trong Kinh, tiểu thư nên mặc nhiều lớp một chút.
Linh Lung mới nói xong, Lâm Di đã lấy khăn ra che mũi, hắt hơi hai cái.
Linh Lung nói:
Ôi chết, để em tới nhà bếp nhờ hâm canh nóng cho tiểu thư.
Hắt hơi đâu tính là cảm lạnh, nàng chỉ bị gió thổi nên ngứa mũi một tí thôi.
Doãn Lễ mất ta cũng chẳng còn tâm trạng quản lý nơi đó, vẫn là lão Tam nhắc nhở răng nên hoàn thành chuyện tu sửa mà Doãn Lễ đang làm dở dang...
Nói tới đây vành mắt bà lại đỏ lên.
Đại thái thái đi tới khuyên bà:
Người đừng cuống, chẳng phải Hoành ca đã nói rồi sao, trong Kinh có rất nhiều người kêu oan hộ Tam thúc.
Lão thái thái nhánh cả không để lọt tai lời của Đại thái thái, chỉ chăm chú nhìn Hoành ca và Lâm Di.
Sáng hôm sau trận giằng co này mới rốt cuộc có kết quả sơ bộ.
Kiếp trước bị Nhi lão thái thái Đông thì tính toán, cả nhà nàng hoàn toàn không có cơ hội chống cự.
Lần này có lão thái thái nhánh cả làm chỗ dựa, rốt cuộc bọn họ cũng có thể phản kháng.
Trước khi đến nhà tổ, lão thái thái nhánh cả đã sắp xếp sẵn mọi thứ, cố ý khiến Tiêu thị khóc lóc nức nở ở trước mặt người trong tộc rồi đưa bà về Kinh.

Không hỏi thăm được là nhà ai mua.

Thì ra vẫn chưa dò la được.
Lão thái thái nhánh cả nói tiếp:
Nhưng biết được là ruộng lại đổi chủ rồi.
Lâm Di lấy làm lạ,
Cháu nghe nói trong tộc luôn nhìn chằm chằm chỗ ruộng đó mà, sao lại...
Nhưng vậy cũng tốt, vừa tiện có cớ để nhà bếp bận rộn một chút, ban đêm Lâm Di dùng một chén thuốc đắng đuổi Lâm Uyển ra khỏi phòng.
Lão thái thái nhánh cả sờ trán Lâm Di,
Vẫn nên uống vài thang thuốc đề phòng đi, con gái không thể chủ quan về sức khỏe.
Lâm Di ôm lấy cánh tay bà,
Sức khỏe của cháu rất tốt, ở Phúc Ninh bị mắc mưa cũng không ngã bệnh, bá tổ mẫu yên tâm, chưa kể cháu còn giỏi y thuật nữa mà.

Chuyện lần trước cháu nhắc nhở ta, ta đã cho người đi điều tra.
Lão thái thái nhánh cả tựa lưng vào gối, từ tốn nói.
Lần trước lúc theo Lâm Sương đến thôn trang, khi đi ngang qua đồng ruộng nước, Lâm Di có nhìn thấy một người khá quen trên bờ ruộng, dường như là tùy tùng bên người của Chu Thập Cửu.
Như thế Tiêu thị vừa có thể ở trong Kinh nghe tin tức, vừa có thể dùng sự mềm yếu của mình làm nổi bật sự tài giỏi của Đại bá mẫu.
Lâm Di nghe nói trưởng bối trong tộc đều khen ngợi học vấn của Hoành ca, con cháu đọc sách trong tộc đều tới nghe ca ca kể chuyện ở thư viện trong Kinh.
Lão thái thái nhánh cả nói:
Lúc trước Doãn Lễ tu sửa Tây viện cũng là để tạo nơi thoải mái hơn cho con cháu có ý chí học hành trong tộc vào ở.
Từ thôn trang trở về, Lâm Uyển nhanh chóng bị tỷ muội trong tộc đón vào phòng xin chỉ giáo môn thêu thùa, Lâm Sương kéo Lâm Di đi nói chuyện, chỉ còn Lâm Phương đứng trơ trọi một mình.
Lâm Phương nào từng nếm qua cảm giác bị cô lập thế này, nàng ta hờn dỗi trở về phòng nghỉ, đang lật qua lật lại không yên thì Sở bà tử đi vào nói:
Tứ tiểu thư, nô tỳ thấy tình thế không ổn lắm, dường như lão thái thái nhánh cả có ý định đổi sang chọn Đại lão gia thì phải, chuyện này...
có nên cho người trở về báo cho thái thái một tiếng không ạ?

Cái gì?
Lâm Phương giật nảy mình,
Lời này bà nghe được từ đâu?

Chẳng qua ngài ấy có thể để dành được một số tiền lớn như vậy trong khi tuổi còn nhỏ, thật sự không hề dễ dàng.

Phải biết rằng tôn thất bị tội thu tước vị thì còn không bằng cả bách tính bình dân, triều đình thu hồi đất đai xong cũng thôi cấp dưỡng tiền bạc.

Bọn họ không thể tham gia khóa cử, không thể buôn bán mưu sinh, máy gia đình huân quý hay trong thần, làm gì có ai nguyện kết thân với tổn thất sa cơ chứ.



Khang Quận vương sắp xếp như vậy là để lưu lại đường lui cho mình.
Lão thái thái nhánh cả vừa nói vừa gật gù,
Biết nhìn xa như vậy, hẳn lúc trước ngài ấy cũng khổ sở không ít.
Chu Thập Cửu mua đất ở đầu không mua, sao lại tới mua đất gần chỗ Trần thị vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.