Chương 93: Thân cận


Hai người đang nói chuyện thì Lâm Sương dẫn nha hoàn tới, không hề khách khí mà ngồi xuống giường,
Nha hoàn trong thành các muội còn không hiểu 8biết nhiều bằng nha hoàn ở nông thôn chúng ta, chỉ biết đưa nào kem nào phấn cho muội bội che đỡ thôi.
Vừa nói nàng vừa cười nhìn Lâm Di,
Ở ch3ỗ ta có bảo bối này, đắp lên bảo đảm ngày mai mắt muội sẽ hết sưng.
Lâm Sương cho nha hoàn lấy ra một cái chén nhỏ.

Lâm Di Lâm Uyển tò 9mò ghé mắt nhìn thì thấy bên trong chỉ có hai vắt mì sợi nhỏ.
Nhị thái thái Điền thị thông minh, nhưng Đại thái thái Đổng thị nhìn như vụng về này cũng không kém tí nào.
Hôm sau người trong tộc Trần thị đều tụ tập ở nhà tổ cúng tế tổ tiên, Hoành ca đến muộn nên chỉ bắt kịp phần nghi thức cuối, trên người cậu vẫn còn vẻ phong trần mệt mỏi, khiến cậu trong trưởng thành hơn nhiều.
Lâm Sương nói:
Mì vắt ướp lạnh, mau đắp lên mắt đi.
Lâm Di còn chưa lên 6tiếng, Lâm Sương đã nhanh tay cầm lấy vắt mì muốn đắp cho Lâm Di, ba thiếu nữ cứ thế đẩy tới đẩy lui, không khí nhất thời trở nên rộn ràng, tâm 5trạng vốn nặng nề của Lâm Di cũng bỗng chốc sáng sủa hơn.
Lâm Sương đắp vắt mì lên mí mắt của Lâm Di xong mới chịu thôi.
Bọn Lâm Dira hành lang ngồi, Hoành ca hỏi thăm Lâm Di tình hình mấy ngày qua rồi nói sơ về không khí căng thẳng trong Kinh.
Bệnh của Thành Quốc công tới quá bất ngờ, được Hoàng thượng ban thuốc thượng hạng mới dẫn chuyển biến tốt, cứ theo đà này thì chẳng mấy chốc nữa ông ta sẽ lên đường đi Phúc Kiến.
Mấy chuyện này đều là Tiêu thị nói cho Lâm Di nghe.
Về sau Đại bá phụ nạp thêm Chu di nương, Liễu di nương; Chu di nương sinh hạ một thứ nữ, năm ngoái Liễu di nương cũng sinh ra một bé gái.
Mấy năm qua Trưởng lão thái thái chi thứ ba chưa từng có ý định nhận con thừa tự, mãi đến khi Trần Doãn Viễn dẫn một trai một gái trở về Kinh, bà mới tỏ ý đó, xem ra người bà thích chính là hai đứa cháu trai cháu gái này.
Trưởng bối trong tộc vào nhà chính ngồi xuống bàn chuyện.
Sau khi dâng hương, cậu lui về đứng thẳng bên cạnh người nhà mình,
Ở thư viện có không ít người âm thầm khen cha đáng mặt nhân sĩ chính nghĩa.
Trong mắt cậu đẩy tia máu, nhưng không hề có giọt nước mắt nào.
Trưởng lão thái thái chi thứ ba khen ngợi:
Hoành ca khá lắm.
Đại thái thái Đổng thị ở một bên nhìn cũng hâm mộ nói:
Nữ quyến chúng ta đúng là không bằng cả một đứa bé.
Trưởng lão thái thái chi trưởng kéo Hoành ca sang nhìn,
Đứa bé ngoan, đi đường mệt lắm đúng không, mau đi nghỉ ngơi đi.
Hoành ca chỉ dẫn theo gã sai vặt đến đây, Đại thái thái Đổng thị sợ nha hoàn hầu hạ không chu toàn thì đứng dậy đi cùng, chỉ chốc lát sau Hoành ca đã rửa sạch bụi đất trên mặt trên người, trở lại nhà chính.
không thể sinh đệ đệ nên tính tình mới lúc tốt lúc xấu như vậy...
Đại thái thái Đổng thị vừa gả vào thì năm sau liền mang thai, sinh được một đứa con trai bụ bẫm, nhưng không ngờ chỉ nuôi được một năm đã chết yểu.
Nghe nói Nhị lão thái thái Đổng thị đi khắp nơi tìm danh y điều dưỡng thân thể cho Đại thái thái, về sau Đại thái thái mới sinh thêm Lâm Uyển.
Một năm sau khi sinh Lâm Uyển, Đại thái thái Đổng thị lại hoài thai, nhưng lần này đứa bé chưa đủ tháng đã sinh non, cũng là con trai như lần đầu tiên.
Đại thái thái vì vậy mà bị di chứng, đến nay vẫn không thể có thai lại.
Nếu quả thật Đại bá phụ có con rơi ở bên ngoài, vậy sự vụng về ngày thường của Đại thái thái Đổng thị chính là cố ý để cho Nhị thái thái Điển thị nhìn thấy.
Cháu gái đương nhiên hiểu tính cô mình, Đại thái thái Đổng thị nhất định biết rõ Nhị lão thái thái chỉ thiên vị con trai thứ hai, cho nên liên chơi chiêu rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp nhờ gia tộc họ Đổng giúp đỡ, âm thầm tranh giành tước vị.
Trưởng lão thái thái chi trưởng nói:
Doãn Viễn sinh được một đứa con trai tốt.
Đại thái thái Đổng thị cũng nói:
Nhìn thấy Hoành ca liền nghĩ tới...
Nói tới đây bà ta bỗng im bặt, lén lút nhìn thoáng qua lão thái thái nhánh cả.
Đại thái thái Đổng thị không nói hết câu, nhưng tất cả mọi người đều nhớ đến con trai lớn Trần Doãn Lễ của Trưởng lão thái thái chi thứ ba.
Hồ Đào vừa vặn bước vào, nhìn thấy liền giật nảy mình,
Túi trà nô tỳ mới mang tới cho Lục tiểu thư đâu ạ...
Đại thái thái Đổng thị tới thăm lão thái thái nhánh cả, nghe tiếng huyên náo phía sương phòng thì cũng sang xem, tươi cười ngồi xuống ở trước giường,
Mấy đứa mau đi ngủ đi, ngày mai tế tổ còn phải dậy sớm đấy.
Nói rồi bà ta nhìn vắt mì trên mặt Lâm Di,
Mắt cháu sao rồi?
Lâm Sương cười đáp thay:
Thẩm yên tâm, bảo đảm ngày mai hết ngay.
Đại thái thái Đổng thị nghe vậy mới gật đầu, tự tay đắp mền cho Lâm Di, Lâm Uyển rồi dẫn Lâm Sương ra ngoài.
Linh Lung tắt đèn trong phòng, Lâm Uyên nắm lấy tay Lâm Di, tựa sát vào người nàng rù rì, thân mật như tỷ muội ruột,
Thật ra lúc trước mẹ ta vốn rất tốt, chỉ là mấy năm gần đây...
Nghe huynh muội Hoành ca và Lâm Di nặng nề nói chuyện, Lâm Sương chợt nhớ tới một sự kiện,
Lát nữa tổ mẫu sẽ dẫn ta đến thôn trang trên, hai đứa cũng đi theo đi!
Lâm Sương sắp thành hôn, cho nên muốn theo trưởng bối học cách quản lý thôn trang.

Lâm Sương nói:
Về phương diện này Đại tẩu nhà chúng ta cừ khối lắm, trong nhà có vài thôn trang đều là được tẩu ấy hồi sinh lại đây, nên tổ mẫu bảo ta tới đó học hỏi.

Dù sao tương lai muội cũng phải học, không bằng cùng đi đi!
Lâm Di nói lại cho lão thái thái nhánh cả đề nghị của Lâm Sương, lão thái thái nhánh cả cũng tán thành:
Hiếm khi có cơ hội như vậy, mấy đứa cùng đi xem xem.
Thôn trang cách nhà tổ không xa lắm, trong tộc còn có vài ca ca đi theo nên hành trình vô cùng bình yên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.