Chương 92: Bồ tát


Trưởng lão thái thái chi thứ ba muốn ổn định tinh thần suy nghĩ thật kỹ, tất nhiên gạt phăng ý định này của Tiêu thị,
Cô nói xem, cho dù8 trở về ngay bây giờ, chúng ta có thể làm gì?
Tiêu thị không đưa ra được ý kiến nào.

Thấy Tiêu thị vô dụng như vậy, Trưởng lão 3thái thái chi thứ ba chán nản, chẳng buồn nói nữa.
Nhị lão thái thái Đổng thị kéo Nhị thái thái Điền thị ngồi xuống cạnh mình,
Con đang có mang, không nên để mình quá mệt nhọc, chỉ cần điều dưỡng cho thật tốt, tương lai sinh được con nổi dòng cho Trần gia chúng ta thì chính là công lớn rồi.
Nói tới đây bà ta lại thở dài,
Đại ca con không có con nối dòng, các con nên sinh nhiều một chút để về sau có thể đỡ đần lẫn nhau.
Liễu di nương bên cạnh Đại lão gia khổ sở sinh nở lại chi sinh được một đứa con gái.
Nhị lão thái thái Đổng thi nghe tin xong liền mất ngủ mấy ngày liên tục.
Lâm Sương cũng không còn tâm trạng chơi đùa, ở bên cạnh an ủi Lâm Di:
Chắc chắn sẽ có cách giải quyết thôi.
Tất cả trải qua một đêm thấp thỏm sợ hãi, hôm sau rốt cuộc cũng có tin tức mới, Trần Doãn Viễn viết huyết thư nói rằng nếu Thành Quốc công thật sự có bản lĩnh dẹp giặc Oa, ông nguyện lấy cái chết trả lại danh trung thần cho Thành Quốc công.
Tiểu Tiêu thị nghe xong liền ngất xỉu, ma ma bà tử trong phòng hết ấn nhân trung tới rót thuốc vào miệng mới cứu bà tỉnh lại được.
Sau khi vào phòng, Trần Doãn Chu liền đuổi nha hoàn đi, rồi bỗng quỳ xuống, đưa hai tay ôm chặt chân Điền thị.
Điền thị giật mình, suýt kêu thành tiếng.
Mặc dù mọi chuyện đều diễn biến theo như dự đoán, song chỉ cần nghĩ đến tình cảnh của cha là tim Lâm Di lại bị treo tót lên cao.
Nàng có thể làm lại cuộc đời một lần nữa, nhưng cha mẹ và trưởng bối không thể.
Nhưng bất kể Lâm Di khuyên thể nào, tiểu Tiêu thị vẫn buồn bã lấy nước mắt rửa mặt,
Vốn đang bình yên mà, lão gia, lại sao ông lại làm chuyện điên rồ đến vậy...
sớm biết vậy mẹ đã không rời khỏi nhà.
Bà lấy khăn che tiếng nức nở trong miệng, nghe nói bệnh tình của lão thái thái nhánh cả đỡ hơn một chút lại chạy tới xin được trở về Kinh.
Ngoại trừ thua một cái tước vị, cơ sở của nhánh thứ hai có thể nói là vững hơn nhánh cả nhiều.
Ra khỏi phòng Nhị lão thái thái Đổng thị, Nhị lão gia Trần Doãn Chu và Nhị thái thái Điền thị cùng nhau trở về Tử Trúc viện.
Ăn cơm tối xong, chờ trong nhà yên ắng lại, Nhị lão gia Trần Doãn Chu và Nhị thái thái Điện thị mới đi tới phòng Nhị lão thái thái Đổng thị.

Thế nào?
Nhị lão thái thái Đổng thị hỏi con trai:
Còn cơ hội cứu vãn hay không?
Trần Doãn Chu mím môi khẽ lắc đầu, sau đó hơi nhếch khóe mắt, vẻ nặng nề trên mặt biến thành đắc ý,
Lần này Tam đệ tự đào huyệt cho chính mình.
Nhị lão thái thái Đổng thị khẽ gật đầu, mặt vẫn không đổi sắc,
Luận làm quan, cả ba đứa đều không bằng phụ thân mình, Tam đệ con càng không hiểu thế nào là biết co giãn theo thời thế.
Trần Doãn Chu nhấp một ngụm trà, vui vẻ đưa mắt nhìn Điển thị.
Trước khi con dâu cả đi, bà ta đã nói rõ ràng, không phải bà ta không muốn để lão Đại đến nhánh cả, nhưng con thừa tự nhất định phải có con nối dòng, mà lão Đại đến một đứa con trai cũng không có, cả cửa ải chỗ nhà tổ Trần thị cũng không qua được.
Cho dù không thể thừa kế tước vị, về sau gia sản của nhánh thứ hai cũng thuộc về lão Đại mà.
Gần đây do mang thai mà Điển thị trong hồng hào đẫy đà hơn hẳn.
Thầy bói nói phải sau ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi ông ta mới có thể phất lên, bây giờ xem ra quả đúng là vậy,
Tam đệ xem như nổi danh rồi, phe cánh của Thành Quốc công đều đang nhìn nó chằm chằm, vậy mà thằng đó vẫn không do dự đưa mạng nhỏ của mình vào tay Thành Quốc công.
Trần Doãn Viễn nở nụ cười, ngước lên thành kính cầu khẩn:
Bồ Tát thân yêu, xin thưởng cho ta một giọt cam lộ, để ta được thưởng vinh hoa phú quý bất tận, kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa cho nàng.
? Điền thị dựa vào bản sách sau lưng, dường như nốt chu sa nơi ấn đường đỏ thắm hơn.
Lâm Sương cho dọn dẹp qua khuê phòng rồi bảo Lâm Di đến cùng ngủ chung với mình.
Mẹ nói xem, mấy năm qua nó ở Phúc Ninh làm quan kiểu gì vậy nhỉ.
Nhị lão thái thái Đổng thị liếc nhìn Trần Doãn Chu,
Nói thế nào cũng là đệ đệ con, để người ta nghe được thì còn ra thể thống gì nữa.
Trần Doãn Chu cười bâng quơ,
Đang ở nhà mà, bên ngoài con nào dám như vậy, hễ là chuyện dính dáng đến Tam đệ con đều tránh thật xa, mất công lại bị thằng đó liên lụy.
Nhị thái thái Điện thị liếc nhìn trượng phu,
Mẹ nói rất đúng, hôm nay có chị dâu từ chi trưởng tới...
Trần Doãn Chu nhưởng cao mày,
Ta còn đang thắc mắc sao lão thái thái nhánh cả lại vội vàng dẫn Tam đệ muội và Lục nha đầu đi nhà tổ, thì ra là muốn để người trong tộc tới dọa chúng ta, chẳng qua chuyện này còn phải xem ý triều đình thế nào.
Nhà chúng ta không ai được phong hầu bái tướng, làm gì có bản lĩnh cửu Tam đệ chứ.
Nói rồi ông ta đặt chén trà xuống bàn,
Vẫn phải trách bà già nhánh cả kia, nếu bà ta chịu nhận ta làm con thừa tự, thể nào cữu cữu cũng đi lôi kéo quan hệ giúp Trần gia được phục tước từ lâu, ta đã là Quảng Bình hầu rồi...
Nhìn con trai đắc ý cười đùa, Nhị lão thái thái Đổng thị phất phất tay,
Được rồi, trước khi chuyện thành thì đừng nói lung tung.
Trần Doãn Chu cười hề hề,
Mẹ cẩn thận quá rồi.
Chuyện ở Phúc Kiến đã bành trướng tới mức này, Hoàng thượng biết cân nhắc lợi hại sẽ không để ý đến mạng của tiểu tốt như Trần Doãn Viễn.
Lão thái thái nhánh cả gật đầu,
Rốt cuộc ta cũng không phí công dạy dỗ cháu.
Lần này Nhị lão thái thái để Đại bá mẫu cháu tới ngăn chặn ta, nhưng thật ra không biết rằng Đại bá mẫu cháu đang nuôi dự tính khác.
Trưởng lão thái thái chi thứ ba cũng phát bệnh cũ, ho khan liên tục.
Lâm Di vừa phải trấn an mẹ vừa phải chăm sóc bà tổ mẫu, Đại thái thái Đổng thị cũng ở lại giúp nàng một tay.
Vừa rồi còn muốn chèn ép Đổng thị, bây giờ lại tới cầu cạnh Đổng gia...
Trưởng lão thái thái chi thứ ba im lặng không nói lời nào.
Trưởng lão thái thái chi trưởng khuyên nhủ:
Thôi cứ hoãn chuyên nhận con thừa từ một thời gian đi, nói gì cũng phải cứu Doãn Viễn ra trước.
Nhà tổ Trần thị vừa mới hân hoan chào đón người thân, ngay sau đó lại bị bầu không khí nặng nề bao trùm.
Mọi người còn đang hâm mộ người trong tộc làm quan trong Kinh, không ngờ nháy mắt lại được tin chẳng những mất toi chức quan, mà còn bị giam vào đại lao.
Nhưng lão thái thái nhánh cả vẫn chưa khỏe, Lâm Di không yên tâm nên vẫn ở ngủ sau vách ngăn lụa trong phòng bà.
Ban đêm hai bà cháu nằm trên giường nói chuyện.
Trưởng lão thái thái chi trưởng đành an ủi tiểu Tiêu thị:
Mọi người đã cất c9ông tới đây rồi, chúng ta có thể cùng ngồi xuống bàn bạc, vẫn tốt hơn là tất tả chạy về đó rồi không làm được gì.
Trần Doãn Khoan cũng 6vội vàng đứng dậy,
Để con cho người ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Trưởng lão thái thái chi thứ ba bảo Đại thái thái Đổng thị đỡ tiểu Tiêu5 thị về phòng nghỉ trước.
Đến khi trong phòng không còn ai khác, Trưởng lão thái thái chi trưởng mới đề nghị:
Bằng không thử hỏi Đổng gia xem?
Tốt xấu gì Đổng thì cũng có người cha làm quan tam phẩm, nói không chừng có thể ra mặt nói chuyện với Thành Quốc công.
Cho dù Hoàng thượng muốn xử trí Thành Quốc công, bây giờ cũng không phải là thời cơ tốt nhất, kỳ này Trần Doãn Viễn chết chắc rồi.
Nhị thái thái Điền thị đứng lên, đi tới xoa bóp vai cho Nhị lão thái thái Đổng thị.
Nhị thái thái Điển thị lo lắng nói:
Cũng không biết Đại tẩu ở nhà tổ thế nào rồi.

Nhị lão thái thái Đổng thị phất tay,
Ta đã dặn dò nó rất kỹ, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.
Nếu không vì con dâu thứ hai đang mang thai và muốn ở trong Kinh nghe tin tức, bà ta đã chẳng để con dâu cả đi nhà tổ ngăn cản nhánh cả nhận lão Tam làm con thừa tự.

Thành Quốc công và Khang Quận vương vẫn chưa lên đường đi Phúc Ninh, bây giờ cha cháu xem như vẫn được an toàn.
Lâm Di nhẹ gật đầu, hẳn bá tổ mẫu còn căng thẳng hơn cả nàng.
Lão thái thái nhánh cả thở dài,
Cha cháu thì ở trong ngục sầu lo cho đất nước, chuyện nhà chúng ta bên này cũng chẳng dễ xử lý gì.
Theo dự định của lão thái thái nhánh cả, không những phải bảo vệ được địa vị con trai trưởng của cha, mà còn phải nhận cha làm con thừa tự của nhánh cả, như thế sau này cha mới có thể đấu lại cả nhà Nhị lão thái thái Đổng thị.
Tiểu Tiêu thị không nói hai lời đã quỳ xuống trước mặt Nhị lão thái thái Đổng thị,
Mẫu thân, lão gia mà không thể trở về, cả nhà chúng con biết sống thế nào đây.
a Nhị lão thái thái Điền thị bước tới đỡ tiểu Tiêu thị dậy,
Tam đệ muội, mẹ vẫn đang nghĩ cách mà, chuyện này không thể giải quyết nhanh chóng, nhất thời được, đệ muội bình tĩnh lại đã, ngày mai mẹ sẽ sai người ra ngoài nghe ngóng thêm.
Nghe nói Nhị lão thái thái Đổng thị chịu giúp đỡ, tiểu Tiêu thị ngừng khóc, quay lại nhìn Nhị lão thái thái Đổng thị chằm chằm.
Lúc này Nhị lão thái thái Đổng thị mới thở dài,
Con đó, Doãn Viễn có xảy ra chuyện, con cũng không thể suy sụp, bằng không ai sẽ lo lắng cho hai đứa nhỏ hả?
Tiêu thị và Tam thái thái Lý thị của chi trưởng ngồi nói thêm vài lời với Nhị lão thái thái Đổng thị, sau đó Nhị thái thái Điền thị nhanh nhẹn sắp xếp cho hai người đi nghỉ ngơi.
Lão thái thái nhánh cả cuối cùng cũng đồng ý, mời Tam thái thái lý thị của chi trưởng đưa tiểu Tiêu thị trở về.
Tiểu Tiêu thị không dám trì hoãn, vừa vào Kinh liền cùng Tam thái thái Lý thị của chi trưởng chạy tới phòng của Nhị lão thái thái Đổng thị ngay.

Giờ chỉ là mới bắt đầu, chúng ta phải tính toán kỹ chút, một bước cũng không thể đi nhầm.
Chỉ cần văn thư nhận con thừa tự được viết xong, cha cháu lại lập công lớn qua vụ án lần này, khi Trần gia chúng ta được phục tước, tước vị này sẽ rơi vào tay cha cháu.
Lão thái thái nhánh cả tựa lưng vào nệm, chậm rãi lần phật châu,
Lần này Đại bá mẫu của cháu có chuẩn bị mà đến, e rằng lại bị Nhị lão thái thái Đổng thị dùng mấy lời đường mật làm cho mông muội rồi.

Cháu vẫn không hiểu một chuyện.
Lâm Di nhìn lão thái thái nhánh cả, lớn gan suy đoán:
Dưới gối không con trai thì không thể làm con thừa tự, sao Đại bá phụ vẫn tranh giành vị trí này nhỉ.
Lão thái thái nhánh cả nheo mắt nhìn nàng,
Cháu nghĩ sao?
Lâm Di nói:
Cháu cảm thấy, Đại bá phụ hẳn có con rơi bên ngoài.
Lão thái thái nhánh cả từng nói, nếu trong nhà không có con trai dòng chính, đừng nói là con vợ lẽ, cho dù là con ngoài giá thú cũng sẽ được gọi về thừa kế gia nghiệp,
Hơn nữa tám trên mười phần là đang bị Đổng gia trông nom.
Cho nên Đại bá mẫu mới có thể thắng sống lưng như thế.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.