Chương 114: Giết người
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2192 chữ
- 2022-02-04 04:43:21
Nội trạch các gia tộc lớn xảy ra án mạng đều dùng tiền che đậy kiểu này, nhưng nếu là ở bên ngoài thì...
Lâm Di hỏi thăm:
Vậy phải làm s8ao? Có thử bỏ tiền dàn xếp chưa?
Lâm Sương uống cạn chén trà, xoay người về giường trùm chăn khóc rưng rức suốt một canh giờ mới nín.
Lâm Di bảo Linh Lung tắt đèn trong phòng, nắm tay Lâm Sương nằm trên giường.
Lão thái thái nhánh cả hỏi:
Không có ai làm chứng cho thằng bé Cát gia sao?
Tam thái thái chi trưởng lắc đầu,
Ban đầu có, nhưng đến công đường tất cả liền đổi lời khai, cứ thể thằng bé Cát gia bị phán tội giết người.
Đây rõ ràng là cạm bẫy đã được sắp xếp từ trước, chỉ còn đợi người Trần gia nhảy xuống thôi.
Lâm Di nhìn Lâm Sương bên cạnh, thảo nào Lâm Sương lại sốt ruột như vậy, chuyện này vốn chẳng liên can gì tới cậu ấm nhà họ Cát cả.
Tam thái thái chi trưởng đáp:
Lão gia nhà con đã nói với tông trưởng rồi, chỉ cần thằng bé Cát gia có thể trở về, chúng con sẽ xin hoàn trả đất đai của dòng tộc lại cho tổn thất.
Ruộng đất đứng tên nhà con đương nhiên không cần phải nói, của các nhà còn lại thì chúng con sẽ bỏ tiền ra bù.
Lão thái thái nhánh cả nhíu mày,
Lúc trước bán đất đã ghi văn thư chuyển nhượng rõ ràng, bây giờ sao có thể nói thu là thu chứ.
Tam thái thái chi trưởng nghe hỏi càng thêm uất ức,
Thì đấy, cho dù là tổn thất cũng phải dựa theo văn thư có dấu mốc rõ ràng.
Chưa kể chuyện đó đã hơn hai mươi năm rồi, lúc được mua về, mấy điền trang kia đều bị bỏ hoang chẳng ai quản lý, giờ thấy đến cây trên núi cũng ra trái, đất đai màu mỡ, đám người kia lại đòi dựa theo số tiền lúc bán ghi trên văn thư mua lại, như thế...
Cùng lúc đó, trong phòng của lão thái thái nhánh cả...
Họa đều từ mấy điền trang kia cả.
Tam thái thái chi trưởng ủ rũ cúi đầu, kể lại mọi chuyện cho lão thái thái nhánh cả biết:
Hóa ra thôn trang của nhà chúng con vốn được mua từ tay tôn thất, chắc lão thái thái cũng nhớ, thôn trang của người cũng vậy...
Lúc ấy đứa hạ nhân kia chỉ ngã nhẹ, trầy trụa sơ sơ, ngoài ra không còn gì khác, ai ngờ hôm sau bên đó liền loan tin hạ nhân nhà mình chết rồi, lập tức có quan phủ ập tới giải thằng bé Cát gia đi mất.
Lúc ấy không sao, trở về mới chết mà cũng có thể phán là đánh chết người.
Đây chính là kết quả mà vị tôn thất kia muốn, không tốn đồng nào cũng bỏ túi được cả đống đất đai.
Lấy ra nhiều ruộng nương như vậy, Tam lão gia và Tam thái thái chi trưởng hắn đã dốc cạn tiền bạc trong nhà.
làm sao được.
Lâm Di và Lâm Sương đi đến gần bình phong, vừa vặn nghe tới đoạn này.
Mấy ngày qua Lâm Sương đã nghe mòn tại rồi nên cũng chẳng tỏ thái độ gì, Lâm Di lại không nhịn được chau mày.
Lâm Di đã từng trải qua chuyện đó, cho nên đời này nàng mới cẩn thận đến vậy, làm hết khả năng để không phạm lại sai lầm của kiếp trước.
Chẳng qua...
Lâm Sương chán nản lắc đầu,
Thời gian qua người trong tộc cực khổ chạy chọt biết bao bận, nhưng bên k3ia cứ khăng khăng đòi quan phủ phân giải.
Lâm Di hỏi thêm:
Người bị đánh chết là ai thế?
Dám ức hiếp người Trần gia ngay tại đất của Trần thị9, kẻ này nhất định có lai lịch không nhỏ.
Nhớ tới chuyện này Lâm Sương lại tức muốn chết, ứa nước mắt nói:
Là hạ nhân trong nhà tôn thấ6t, cho nên mới...
Lâm Sương lại ăn nhanh hơn, quả nhiên mới nuốt mấy miếng đã bị nghẹn.
Lâm Di vội vàng đón lấy chén trà từ tay Linh Lung đưa cho Lâm Sương.
Tam thái thái chi trưởng đáp:
Vị gia nhà tôn thất kia không thèm nghe chúng con xin thương lượng, chẳng nói chẳng rằng đuổi người trong thôn trong ra ngoài.
Thằng bé Cát gia giao thiệp rộng nên thử vào nói chuyện, kết quả...
Bà dùng một chút,
Không biết nói thế nào lại dây tới đám con gái nhà con, hẳn gã kia dùng từ ngữ vô cùng bẩn thỉu, thằng bé Cát gia trong cơn tức giận đã đẩy hạ nhân của gã một cái.
Tam thái thái chi trưởng sụt sùi nói tiếp:
Thật là một đứa trẻ ngoan, Lâm Sương vẫn chưa gả cho nó mà, nó không ra mặt giúp, chúng ta cũng đâu oán trách nó.
Lâm Sương càng siết chặt nắm tay hơn, Lâm Di đưa tay nắm tay nàng, Lâm Sương mới buông ra, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Sự rối rắm trong chuyện này lão thái thái nhánh cả không cần hỏi cũng biết, Trần gia tất nhiên đã làm hết mọi cách, bằng không đã chẳng chạy tới tận đây cầu cạnh bà,
Đã hỏi thăm kỹ càng về vị tôn thất kia chưa? Là nhà nào vậy?
Lão thái thái nhánh cả gật đầu,
Ta cũng nghĩ thế.
Bây giờ người bên mình đang ở trong đại lao, không thể lấy cứng đối cứng, bằng không tính mạng thằng bé nhà họ Cát sẽ khó bảo đảm, sau đó Trần gia chúng ta cũng sống không yên.
Thôn trang là của cải ngoài thân, đương nhiên không so được với tính mạng.
Sau khi nói ra câu này, Lâm Sương cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, đứng dậy lấy quả mận trên bàn cắn một miếng thật lớn.
Lâm Di khuyên nàng ăn từ từ, đừng để nghẹn.
Đối phương nhất định không chỉ muốn số ruộng nương kia, bằng không chỉ cần tông trưởng ra mặt là giải quyết được rồi, đầu tới mức phải chạy đến đây tìm tổ mẫu.
Lâm Di đưa tay đấm vai cho lão thái thái nhánh
cả.
Chuyện này không hề dễ giải quyết.
Lão thái thái nhánh cả thở dài, hỏi:
Trong tộc có dự định gì không?
Lâm Di kéo Lâm Sương ngồi xuống một bên, lắng nghe bên ngoài nói chuyện.
Lão thái thái nhánh cả nói:
Đều là người Trần gia cả, không cần khách khi đến vậy.
Bạch ma ma dẫn Tam thái thái chi trưởng đi nghỉ ngơi, Lâm Sương đi đường mệt mỏi cũng không trụ được nữa, tự đi ngủ một giấc, trong phòng chỉ còn lại Lâm Di và lão thái thái nhánh cả.
Bấy giờ bà mới nói với Lâm Di những lời không thể nói trước mặt Tam thái thái chi trưởng:
Chuyện này không đơn giản, xem ra thật sự phải dùng tiền mới có thể mua mạng của thằng bé Cát gia về.
Trong chuyện này, rõ ràng Trần gia đang bị người khác nắm trong tay...
làm gì cũng vô dụng.
Đắc tội tôn thất...
Lâm Di mở to hai mắt, tôn thất sao lại tới chỗ hẻo lánh như huyện Ta5m Hà...
Lâm Sương nghẹn ngào:
Trên đời này sao lại có người quá đáng đến vậy?
Lâm Di không đáp, lẳng lặng lắng nghe Lâm Sương thổ lộ hết buồn khổ trong lòng, sau đó mới dỗ dành nàng ngủ đi.
Trên đời này có vài người, chỉ cần động tâm tư là có thể hủy đi cuộc đời kẻ khác.
Lâm Di có một dự cảm xấu,
Chỉ e sau khi tốn hao nhiều tiền bạc, chuyện này vẫn không qua dễ như chúng ta muốn.
Lão thái thái nhánh cả lần phật châu trong tay,
Ngày mai ta sai người đi hỏi thăm một chút rồi hẵng bàn tiếp.
Ban đêm Lâm Sương ngủ cùng với Lâm Di.
Gần đây Trần gia đắc tội tôn thất nào sao? Tam thái thái chi trưởng nói thêm:
Chúng con đã hết cách, đành lên Kinh xem còn cơ hội thay đổi tình thể không, chẳng thể trơ mắt nhìn thằng bé Cát gia cứ thế bị...
bị...
Tam thái thái chi trưởng nói tới đây lại nhịn không được rơi nước mắt.
Cho dù là tôn thất, cũng đâu thể ngang ngược như vậy.
Lão thái thái nhánh cả cố kìm cơn giận, cẩn thận hỏi Tam thái thái chi trưởng:
Rồi làm sao thằng bé nhà họ Cát kia lại làm chết người?
như thế không có nghĩa là sẽ không bị người khác hại.
Hằng ngày Thẩm nương Chu thị của Khang Quận vương dậy vào giờ Mão (Từ 5 giờ đến 7 giờ sáng), tắm sơ rồi uống một ly trà nhạt, xong sẽ ngồi nghe Thân ma ma báo cáo chuyện trong nhà.
Mấy ngày qua tổng trưởng chạy khắp nơi chính là vì chuyện này.
Tam thái thái nhận lấy một cái hộp từ tay ma ma đằng sau đưa cho lão thái thái nhánh cả,
Đã thu được hơn phân nửa rồi...
Khóa hộp được mở ra, lão thái thái nhánh cả nhìn thấy một xấp khế đất dày cộm bên trong.
Phải biết rằng đất đai trong tay tổn thất đều là đất tốt, lúc trước nghe được tôn thật muốn bán đất, tổ tiên Trần thị liên quyết đoán mua hẳn một diện tích lớn.
Bất kể bị hạn hay lụt, thu hoạch ở thôn trang của lão thái thái nhánh cả luôn rất ổn định, đều nhờ đất đai tốt nên mới được như vậy.
Tam thái thái chi trưởng nhấp một hớp trà, nước trà nóng chảy qua cuống họng, khó chịu như da thịt bị cắt.
Lão thái thái nhánh cả nhìn Tam thái thái chi trưởng,
Cô về phòng khách nghỉ ngơi một lúc trước đi, ta cho người đi hỏi thăm xem còn cách không.
Tam thái thái chi trưởng nghe thấy bà chịu giúp đỡ, liền cảm kích, luôn miệng tạ ơn.
Tam thái thái chi trưởng đáp:
Nghe nói là một chi trong huynh đệ của Hưng Tổ, ban đầu nhà đó vốn được phong là Phú Quốc tướng quân, về sau sa sút rồi thành tổn thất nhàn tản.
Sau khi lên ngôi Thái Tổ đã phong tổ phụ mình là Hưng Tổ, một chi của huynh đệ tức là họ hàng xa rồi.
Tôn thất xa kiểu đó triều Đại Chu nhiều chẳng đếm xuể, nhưng không ai dám trắng trợn hại người như vậy, nhất định là có kẻ ủng hộ phía sau.
Bây giờ tôn thất kia bỗng nhiên chạy tới đòi thu lại đất đai.
Con cháu tôn thất chơi bời lêu lổng, chỉ dựa vào bổng lộc của triều đình thì không đời nào đủ, cho nên thường bán ruộng đất tổ tông để lại ăn dần.
Một mạng người đổi lấy kết quả này, dẫu là ai cũng thấy đáng.
Chẳng qua, mất tiền kiểu này quá oan uổng rồi! Triều Đại Chu luôn lấy pháp luật là trọng, cho dù là tổn thất cũng không thể làm bậy.
Lâm Sương nhìn chằm chằm đỉnh giường, thật lâu sau mới thở dài thườn thượt,
Ta nghĩ kỹ rồi, nếu huynh ấy chết, ta cũng không còn mặt mũi sống nữa, trực tiếp treo cổ lên xà nhà cho rồi, coi như trả mạng cho huynh ấy.
Nàng nhếch môi cười khẽ,
Chỉ cần nghĩ vậy, trong lòng liên dễ chịu hơn rất nhiều.
Lâm Sương vốn thẳng tính, đương nhiên sẽ không tùy tiện nói suông.
Chu Đại thái thái Chân thị cũng tới thỉnh an rất sớm, nói vài lời Chu phu nhân thích nghe,
Dạo này mẫu thân dùng phần ngự tứ, nếp nhăn khóe mắt gần như biến mất hết rồi.
Chu phu nhân mỉm cười,
Nào đến mức đó, người chứ đâu phải tiên mà có thể cải lão hoàn đồng.
Chu Đại thái thái che miệng cười,
Ai nói không thể, mẫu thân chẳng phải là minh chứng sống sờ sờ đó sao? Lần sau trong cung ban thưởng, con dâu nhất định phải xin mẫu thân vài hộp phấn về dùng mới được.
Chu phu nhân hất cằm với Thân ma ma,
Nhìn đi, công khai đòi đồ với ta kìa.
Đồ của người khác con dâu còn lâu mới thèm.
Chu Đại thái thái cười tít mắt,
Là đồ của mẫu thân con dâu mới mê ấy chứ.
Chu Đại thái thái nịnh nọt thêm một lát mới đứng dậy cáo từ.
Bấy giờ Thân ma ma bỗng bước lên nói:
Hôm nay Quận vương gia không vào triều, xem ra có chuyện muốn nói với phu nhân.
Trở về đã được một thời gian, giờ rốt cuộc cũng chịu tìm tới đây rồi...
Chu phu nhân nâng chén trà lên uống cho thông cổ,
Chuyện bên kia làm tới đâu rồi?
Thân ma ma đáp:
Nghe nói người Trần thị đã lên Kinh rồi, bây giờ đang ở tại phủ nhánh cả Trần gia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.