Chương 115: Đối đầu
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2298 chữ
- 2022-02-04 04:43:44
Thân ma ma vô cùng tán thành,
Chuyện nội trạch nô tỳ đã nghe thấy nhiều lắm rồi, con dâu cơ mưu quá thế nào cũng làm trong nhà xà8o xáo.
Chu phu nhân thở dài,
Là con dâu của ta thì đâu phải lo nhiều vậy, chưa kể Quận vương gia lại vô cùng khó đoán, tới bây 3giờ vẫn luôn giữ khoảng cách với ta.
Bà ta chau mày,
Không tin người cứ chờ xem, Quận vương gia tuyệt đối sẽ không nói thẳng vớ9i ta.
Nói cũng phải, những năm qua cái ăn cái mặc của Quận vương gia đều do một tay phu nhân lo liệu, nhưng dẫu gì cũng vẫn là c6on người khác, bề ngoài khách khí nhưng thật ra vô cùng xa cách.
Giống lần đi Phúc Kiến vừa rồi, Quận vương gia chẳng hề 5cho phu nhân biết về kế hoạch thật sự.
Hai chủ tớ đang nói chuyện thì nha hoàn bên ngoài vén màn lên, Chu phu nhân ngồi dậy, nở nụ cười hiền từ đón chào Chu Thập Cửu,
Mau tới đây ngồi xuống đi, cháu đã ăn cơm chưa?
Không đợi Chu Thập Cửu lên tiếng, Thân ma ma đã tiếp lời:
Phu nhân nghe nói Quận vương gia ở nhà nên khăng khăng chờ Quận vương gia đến cùng dùng bữa đấy.
Mọi người vào nhà chính ngồi xuống, lão thái thái nhánh cả hợp ngụm trà thấm giọng rồi mới nói:
Lúc trước ta quen biết không ít tổn thất, nhưng hai năm qua không thường ra ngoài, cho nên mấy ngày nay mới xem như tinh thông tin tức lại.
Nói tới đây ánh mặt bà hơi tối đi,
Những gì cần nói ta đã nói hết rồi, chủ mẫu của nhà ta nhờ vả nhận lời đi nói giúp một tiếng, nếu có thể thành, bên kia sẽ nói gã sai vặt vừa chết vốn có bệnh cũ, sau khi về tới nhà mới phát bệnh qua đời chứ không phải bị thằng bé Cát gia đánh chết.
Như vậy tôi đánh chết người sẽ biến thành đả thương người, thằng bé Cát gia nhiều lắm chỉ chịu một trận đòn gây là qua chuyện.
Nghe xong Lâm Sương nắm chặt tay Lâm Di vì xúc động.
Thẩm nương yên tâm, cháu trai chưa hề quên chuyện này, Hoàng thượng đã cho người chuẩn bị phủ đệ ban thưởng.
Chu phu nhân ngớ người, mãi mới nói thành lời,
Thằng bé này...
sao bây giờ mới nói...
Nhưng cháu từ chối rồi.
Chu Thập Cửu đặt chén trà trong tay xuống bàn,
Công của cháu đâu đáng được thánh thượng ưu ái đến vậy, ngay cả Ngữ vương gia cũng phải chờ sau khi đính hôn mới được ban thưởng phủ đệ, cháu trai không dám phá lệ, cho nên đành lùi một bước, nhờ thẩm nương tiến cung cầu xin Hoàng thượng tứ hôn cho cháu trước.
Thì ra là đang nhử sẵn ở đây chờ bà ta, chỉ cần chủ động nói cho bà ta biết, như vậy sẽ thuận tiện đòi bà ta tiến cung cầu thân...
Hôm nay Chu Thập Cửu mặc trường bào gầm màu lam nhạt, hoa văn thêu chìm như ẩn như hiện dưới ánh mặt trời, tóc búi gọn được giữ bằng ngọc quan kiểu mắt trúc, màu xanh biếc của ngọc khiến nụ cười trên mặt chàng càng thêm thanh nhã, khiến người ta không mường tượng được lúc chàng khoác giáp bạc đứng đối diện với Thành Quốc công trông như thế nào.
Chu phu nhân ngắm nghía Chu Nguyên Triệt từ trên xuống dưới, từ sau khi chàng bước chân vào cái nhà này, gần như lần nào gặp bà ta cũng chỉ nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của chàng, nhưng sau nụ cười kia là cái gì thì bà ta chưa từng thấy được.
Chu Thập Cửu nói:
Vậy ta sẽ dùng bữa với thẩm nương.
Chu phu nhân tỏ vẻ ngạc nhiên, Thân ma ma mừng rỡ nhoẻn miệng cười, dường như đây là chuyện vô cùng hiếm thấy,
Nô tỳ đi chuẩn bị ngay đây.
Chu Thập Cửu đỡ Chu phu nhân đứng dậy ra ngoài dùng bữa, xong xuôi hai người cùng trở vào phòng nói vài câu chuyện nhà.
Chưa chắc Quận vương gia đã thích Trần Lục tiểu thư, mấy năm qua ngươi có bao giờ thấy nó để ý ai không? Nó nhắm trúng Trần Lục tiểu thư chỉ vì đã cân nhắc thiệt hơn xong xuôi hết rồi, dạng tinh ranh như Trần Lục tiểu thư mới không dễ bị bắt nạt.
Trước đó khi tin Quận vương gia chết truyền về, chính là con bé đó diễn trò che đậy ở trước mặt bà ta.
Bây giờ nghĩ lại bà ta vẫn nuốt không trôi, trong Kinh nhiều khuê tú danh môn như vậy, nhưng nào ai có bản lĩnh cỡ đó.
Thân ma ma nhỏ giọng nói:
Quận vương gia cố tình đi ngược với với ý phu nhân...
Bất kể nó nghĩ thế nào, ta làm trưởng bối đương nhiên không thể mặc nó làm bậy, nó muốn đi ngược thì ta sẽ bắt nó về lại đúng dòng chảy.
Chu phu nhân cười cười, để chén trà sang một bên,
Nói thử xem nào, phải xem ta có bản lĩnh giúp hay không đã.
Chu Thập Cửu bình thản nói bằng giọng đều đều và trong trẻo tựa dòng suối chảy trên núi, hai mắt sáng ngời như phản chiếu ánh sáng mặt trời,
Thẩm nương đương nhiên giúp được.
Chàng dùng một chút,
Nhờ thấm nương tiến cung mời Hoàng Thái hậu ra mặt, xin Hoàng thượng tứ hôn cho nhà chúng ta.
Thằng này nói vậy trước là để chặn miệng bà ta, nếu bây giờ bà ta từ chối, bà ta sẽ bị cho là làm trưởng bối mà lơ là hôn nhân của cháu trai, nó sẽ danh chính ngôn thuận tự quyết định chuyện đời của mình.
Nụ cười của Chu phu nhân cứng ngắc, mãi mới lấy lại tinh thần,
Chuyện này...
Nếu không nhờ trước đó bà ta đã cho người hỏi thăm được chút tin tức, với kiểu hành sự giấu giếm đến giọt nước cũng không lọt của thằng nhãi này, hắn đến tận khi ngày thành hơn được xác định xong, bà ta mới được biết rốt cuộc là khuê tú nhà nào sắp vào cửa Chu gia.
Chu Thập Cửu mỉm cười nói:
Thẩm nương nói đùa rồi, đối tượng tứ hôn là ai thì còn phải xem hoàng ân mênh mông đến đâu nữa.
Hoàng ân mênh mông đến đâu à, ở Phúc Kiến lập công lớn như vậy, phần thưởng như tứ hôn đương nhiên chẳng là gì đáng kể.
Triều đình trước giờ luôn vô cùng hào phóng với tôn thất vào sinh ra tử vì đất nước.
Lão thái thái nhánh cả ra ngoài hỏi thăm tin tức, Lâm Di ở lại trong phủ bầu bạn với Lâm Sương.
Lâm Sương uể oải ngồi thư dưới hiên chờ, Lâm Di sợ Lâm Sương bị cảm lạnh bèn đưa nàng đến nhà bếp của lão thái thái nhánh cả, cùng nhau làm bánh ngọt.
Khi hai người làm xong một bàn lớn đẩy bánh trái và điểm tâm, lão thái thái nhánh cả rốt cuộc cũng trở về.
sao đột ngột vậy...
Quận vương gia vừa ý khuê tủ nhà ai thể, ta là thấm nương mà không hay biết gì hết.
Bà ta nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật, vừa để thăm dò vừa để dẫn dụ đối phương khai thật.
Nhưng khuôn mặt của Chu Nguyễn Triệt vẫn không hề có bất kỳ thay đổi nào.
Chu phu nhân thở dài,
Chẳng rõ cháu còn nhớ hay không, ba năm trước Vinh Quận vương ở biên cương lập được công lớn, Hoàng thượng liên khai ân thăng tước vị cho cậu ấy.
Tổ phụ cháu lúc trước vốn là con trai của Thái Tổ, lúc phong tước lại bị hạ thấp một bậc, là Quận vương chứ không phải vương gia, ta muốn nhân cơ hội này nhờ người phụ giúp xem có thể cầu tấn tước cho cháu hay không, nhân tiện xin lại phủ đệ với đất đai bị tiền triều tịch thu lúc trước luôn.
Nói tới đây vành mắt bà ta đỏ lên,
Lúc lâm chung phụ thân cháu cứ nhớ mãi không quên tòa nhà thừa kế từ tổ tiên kia, cháu đã được phục tước Quận vương thì cũng nên có dáng vẻ giống Quận vương, tước vị thổi đầu đủ, phải có nhà cửa đàng hoàng nữa.
Nếu được như vậy, làm gì có tiểu thư nhà nào không nguyện ý gả cho cháu, tới lúc đó đi cầu thận mới hợp lẽ.
Bà ta muốn nhắc nhở chàng, muốn cưới vợ thì trước tiên phải làm sao để đáng mặt nhìn tổ tông đã.
Thánh chỉ không phải là trò đùa, Quận vương gia còn có thể kháng chỉ hay sao?
Thằng đó muốn cân nhắc thiệt hơn, vậy bà ta sẽ chiều theo, để xem với nó tiền đề quan trọng hơn hay là một đứa con gái quan trọng hơn, chẳng lẽ nó còn có thể cãi ý chỉ của Hoàng thượng?
Chưa kể, chắc gì lão thái thái nhánh cả Trần gia đã đồng ý hôn sự này, cưới hỏi giữa nam nữ ấy à, trước giờ có bao nhiêu người được theo ý mình đâu.
Thân ma ma cười nói:
Vẫn là phu nhân suy nghĩ chu đáo.
Tới bây giờ mọi chuyện vẫn từng bước diễn ra theo sắp xếp của bà ta, Chu Nguyên Triệt dẫu có thông minh tới mấy, cũng làm gì biết rõ ràng mấy chuyện nội trạch này.
Về phần Trần gia, còn có chuyện lớn hơn đang chờ đón bọn họ đấy.
Mấy ngày nữa ta sẽ tiến cung cầu xin, mong rằng nhà chúng ta có thể song hỷ lâm môn.
Chu Thập Cửu mỉm cười, song đôi mắt đen nhánh lại sau không lường được,
Khi nào ý chỉ được hạ xuống, cháu sẽ đi tế tổ, an ủi tổ tiên.
Nhắc tới cha mẹ đã qua đời của Chu Nguyên Triệt, mắt Chu phu nhân lập tức đỏ hồng,
Ừ, như thể rất tốt.
Sau khi nói hết lời, Chu Thập Cửu nhanh chóng rời nhà đến nha môn, Chu phu nhân cùng Thân ma ma đến phòng trồng hoa chọn cây cảnh về bày.
Phu nhân, xem ra Quận vương gia thích Trần Lục tiểu thư lắm, đến mức muốn Hoàng thượng tứ hôn luôn.
Thân ma ma nói:
Luận tài mạo, Trần Lục tiểu thư đâu có gì xuất sắc nhỉ, còn không bằng cả Trần Tứ tiểu thư.
Chu phu nhân liếc nhìn Thân ma ma,
Quận vương gia chọn vợ không vì tài mạo, với nữ giới, khả năng giúp chống dạy con quan trọng nhất, tài mạo dùng quản lý nội trạch được à? Tìm người ở hậu phương giúp nó tính toán mới là chủ yếu.
Đúng là sắp xếp trình tự đến mức giọt nước cũng không lọt.
Hoàn toàn đi ngược với ý muốn của bà ta.
Chu phu nhân chắp tay trước ngực Nam Mô A Di Đà Phật
,
Phụ thân với mẫu thân cháu yên tâm được rồi.
Bình hoa trên bàn cắm đầy hoa tươi đầu Xuân, Thân ma ma chỉ huy đám nha hoàn bổ hoa quả dâng lên, cửa sổ mở hờ để từng đợt gió nhẹ luồn vào.
Tuyết rơi liên tiếp mấy ngày, khó lắm mới được một ngày trời đẹp, không khí trong phòng ảnh hưởng thời tiết bên ngoài cũng dễ chịu hơn hẳn.
Chu Thập Cửu tự tay bưng trà đưa cho Chu phu nhân rồi mới ngồi xuống trên ghế nệm,
Cháu trai có chuyện muốn nhờ thẩm nương giúp đð.
Người một nhà làm sao có thể xa lạ như thế, Trần Lục tiểu thư là kiểu không an phận, con bé đó lại có một tổ mẫu bênh vực con cháu quá mức, thật sự không phải là mối tốt cho Quận vương gia.
Ta đồng ý tiến cung cầu xin ân điển, nhưng Quận vương gia đầu nói rõ là muốn tiểu thư nhà nào.
Hoàng thượng mở miệng tứ hôn rồi, trên thánh chỉ viết tên ai thì người đó chính là Quận vương phi.
Như thể đã coi như là kết quả tốt nhất rồi.
Tam thái thái chi trưởng cũng luôn miệng cảm tạ trời đất,
May mà có lão thái thái hỗ trợ, bằng không thật sự chẳng biết làm thế nào nữa.
Lão thái thái nhánh cả đặt chén trà xuống,
Đừng vội cảm ơn ta, bên kia còn chưa hồi đáp, vẫn chưa biết kết quả là gì, chúng ta phải chuẩn bị sẵn, ngộ nhỡ bọn họ khăng khăng không đồng ý nói vậy thì nên làm gì.
Sự mừng rỡ trong mắt Lâm Sương thoáng cái biến mất sạch, nàng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Di cầu cứu.
Lâm Di mím môi, ngước lên hỏi lão thái thái nhánh cả:
Tổ mẫu, bên được tổ mẫu nhờ vả có bao nhiêu phần chắc ạ?
Thương lượng cả một ngày, hẳn không chỉ là nhờ suông thôi.
Lão thái thái thở dài, ánh mắt đượm vẻ mệt mỏi và ưu sầu,
Rất khó nói, tôn thất dẫn gã sai vặt đến huyện Tam Hà tên là Chu Vĩnh Xương, lúc trước vốn đã là một tên ác bá không coi ai ra gì.
Lần này Khang Quận vương ở Phúc Kiến lập được công to, con nháu nhà họ càng thêm lên mặt, ương ngạnh hơn hẳn bình thường.
Người chết là gã sai vặt đắc lực bên người Chu Vĩnh Xương...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.