Chương 146: Làm khó


Chu Thập Cửu nhấc bút lên.

Cây hoa lê chậm rãi hiện hình trên mặt giấy, gốc hoa lê không khô cằn như gốc mai vàng, d8áng cây mềm dẻo, trong nhu có cương, duyên dáng vô ngần, lá xanh mượt mà.

Chu Thập Cửu chấm bút vào mực trắng, từ t3ốn điểm năm cánh hoa.
Tính ra đã mấy ngày bọn họ không...
Chu Thập Cửu hơi nâng người lên, lọn tóc đen dài trượt qua vai rơi xuống cọ nhè nhẹ lên người nàng, ngón tay luồn vào mái tóc dài mượt của Lâm Di, đôi mắt sáng ngời vẫn chăm chú nhìn nàng.
Sau màn giường mờ ảo, Lâm Di cũng đang nhìn Chu Thập Cửu.
Quất Hồng và Linh Lung dẫn nha hoàn vào thu dọn bở hơi tai, năm sáu loại bút, bảng màu nhỏ bảng màu lớn bày khắp bàn.
Nha hoàn bận bịu, hai chủ nhân lại nhàn nhã ngồi một bên uống trà.
Trong đôi mắt sâu đen nhánh của Chu Thập Cửu lướt qua một tia sáng nhàn nhạt, soi rõ bóng dáng Lâm Di ngồi ở đối diện, tựa như vầng trăng sáng sau khi mưa gió qua đi.
Chàng hơi động eo, đôi mắt màu đen như dần nổi sóng theo cử động của thân thể.
Mặc dù không đau như đêm tân hôn, nhưng cũng ê ẩm khó tả, may Chu Thập Cửu không dùng nhiều sức lắm.
Một lúc sau Lâm Di dần thích ứng, song vừa thả lỏng người nàng liền hối hận, Chu Thập Cửu rõ ràng tăng tốc nhanh hơn.
Ánh mắt Lâm Di hơi biến đổi, nàng nghĩ gì đều không thể che đậy ở trước mặt anh ta, Chu Thập Cửu nhất định sẽ nhìn ra.
Nụ cười trên mặt Chu Thập Cửu càng thêm sâu,
Nguyên Nguyên, cởi dây lưng giúp ta nào.
Suy nghĩ bị câu này ngắt ngang, Lâm Di lấy lại tinh thần thì phát hiện quần áo của mình đã bị vất sang một bên, còn của đối phương vẫn gọn gàng trên người.
Bình thường Chu Thập Cửu luôn tự mình cởi đồ mà, sao hôm nay lại yêu cầu nàng cởi vậy? Đương nhiên Lâm Di không chịu.
Ánh mắt Chân thị vẫn luôn không rời số đồ cổ kia.

Giống như thẩm nương bỏ tiền ra chuẩn bị sính lễ cho Khang Quận vương vậy.
Lâm Di cụp mắt nhìn xuống,
Đó là tấm lòng của thẩm nương, bây giờ chuộc những vật này về cũng là tấm lòng của Quận vương gia và cháu thấm nương không nhận, về sau chúng cháu biết làm thế nào đây.

Đã nói tới mức này mà còn không chịu nhận thì trái lại là trưởng bối vô lý.
Sau chuyện này, nàng dâu mới như nàng sẽ dễ sống hơn nhiều.
Từ trước đến nay giá đồ cổ luôn được đẩy cao hơn thực tế, lúc Trần Hán đưa bản báo giá cho nàng, nàng cũng giật nảy mình, cộng lại hết thảy hơn tám nghìn lượng bạc.
Thật ra Chu Thập Cửu cũng chỉ cho quản sự chi khoảng hai nghìn lượng, nhưng nàng biết, theo giá thị trường thì ít nhất cũng năm sáu nghìn lượng.
Lâm Di đổi cách vẽ, nụ mai e ấp chực nở bung, thay cho cành lá xum xuê.
Không bao lâu sau, mặc dù trên trán đã lấm tấm mồ hôi, nhưng Lâm Di lại thấy sảng khoái khó tả.
Cứ thế đến khi bức họa Xuân được hoàn thành, bước ra xa nhìn lại, hoa mai vừa rực rỡ vừa e ấp, hoa lê phóng khoáng, uyển chuyển và dẻo dai khác thường.
Lâm Di phát hiện, người này không còn là anh chàng khù khờ mới nếm mùi đời nữa.
Mồ hôi ướt thân thể, hương từ lư đồng không còn lấn át được hương tình nồng nàn sau màn nữa.
Lâm Di đẩy Chu Thập Cửu ra, run rẩy nói:
Được rồi, ngày mai còn phải tới nha môn đấy.
Giọng nói lười biếng của Chu Thập Cửu mang theo ít bất đắc dĩ,
Nguyên Nguyên, không thể làm khó người ta như vậy.
Thêm một lát nữa được không? Ta vẫn chưa xong mà.
Làm khó? Người này biết khó xử là gì sao?
Nam giới và nữ giới thật sự khác biệt đến vậy ư? Lâm Di dậy sớm, nhìn bên cạnh trống rỗng.
Chu Thập Cửu dậy sớm hơn cả bình thường.
Đầu ngón tay nhỏ nhắn của Lâm Di dính màu vẽ trắng.
Màn đấu họa vừa rồi thật sự vô cùng ý vị.
Hai người mới uống được một chén trà thì có ma ma tới giục:
Quận vương gia, Quận vương phi, nên đi nghỉ rồi ạ.
Hai người cùng nhau ra khỏi thư phòng, bọn nha hoàn vội vàng đi lấy nước hầu hạ họ rửa mặt.
Cho nên cháu đã đánh tiếng với Quận vương gia, chi tiêu trong phủ bây giờ khá ổn rồi, vẫn nên chuộc chúng về thì hơn.
Dứt lời Lâm Di sai quản sự mang số đồ cổ vừa được chuộc về tới đây.
Phải bỏ bạc trắng ra chuộc từ hiệu cầm đồ về, chớp mắt đã tiêu không ít bạc.
Về sau nếu Chu Đại lão gia, Chu Nhị lão gia, cộng thêm đám thân thích tôn thất kia phàn nàn Khang Quận vương không chăm lo thúc thẩm thỏa đáng, nàng cũng có cái mà ăn nói.
Lâm Di giao số đồ cổ và giấy tờ mua bán ra.
Chu Đại thái thái lại gần nhìn, lập tức bị con số trên giấy làm cho choáng váng, không ngờ mấy thứ này lại đáng tiền như vậy.
Chu lão phu nhân tỏ ra không vui, trách cứ nhìn Lâm Di,
Mua những vật này về làm gì? Để bạc đó để khi mấy đứa cẩn thì có mà dùng, duy trì phủ Quận vương lớn như vậy nào dễ dàng gì.

Đúng là không dễ ạ.
Nhắc đến chuyện khổ cực, Lâm Di tỏ ra ngây ngô,
Nhưng hiếu thảo trưởng bối vẫn là việc phải làm, thẩm nương nuôi dưỡng Quận vương gia trưởng thành cũng đâu dễ dàng gì.
Chu lão phu nhân đã có lòng nói giúp một câu, sao nàng có thể chối từ chứ.
Cùng với từng cái thúc mạnh của đối phương, Lâm Di chỉ thấy hai chân bủn rủn, vành tai nóng bừng, thân thể như sắp bị nghiền nát.
Theo hai lần kinh nghiệm trước của nàng, tốc độ càng nhanh tức là sắp kết thúc...
Nhưng tại sao càng kéo càng lâu vậy ...
Hai mắt Chu Thập Cửu sáng ngời,
Ta quên mất, Nguyên Nguyên mãi về mai nên mỏi tay rồi.
Dứt lời chàng từ tốn nắm tay Lâm Di kéo tới chỗ thắt lưng mình.
Lâm Di muốn rụt tay về, nhưng Chu Thập Cửu chỉ hơi dùng sức là ấn được ngón tay nàng xuống nút thắt, kéo nhẹ một cái, thắt lưng liền tuột ra.
Chu Thập Cửu mỉm cười, bình tĩnh nhìn nàng, hơi thay đổi vị trí, da thịt hai người lập tức cận kề.
Chàng đọc xong câu thơ thì dừng lại, như muốn dò ý nàng.
Tim Lâm Di không khỏi thít chặt, nhịp thở cũng hơi nhanh hơn một chút.
Y phục lót trên người chậm rãi bị cởi ra, bàn tay với các ngón thon dài ở eo nàng thuận đường dời lên trước ngực.
Rửa sạch mùi mực trên người xong, thay y phục thoang thoảng mùi hoa cỏ, Lâm Di vùi mình trên giường nệm, giãn tay giãn chân cho đỡ mỏi, hất mái tóc dài qua một bên, ngước lên nhìn từng túi hương tinh tế treo trong màn.
Chu Thập Cửu đưa tay ôm Lâm Di vào lòng, đưa các ngón tay thon dài đùa nghịch tóc nàng,
Nguyên Nguyên, có muốn đề tự cho bức tranh kia không?
Đề tự? Nàng còn chưa nghĩ tới chuyện đó.

Một gốc hoa lê một suối trắng, chẳng hay đêm nay thuộc về ai.
Giọng Chu Thập Cửu như xen lẫn cùng mưa phùn, mát mẻ tiến vào lòng người nghe.
Nhất là nửa câu sau cùng, về sau làm sao ở chung với nhau được nữa...
Chu lão phu nhân thở dài,
Ta coi hai đứa như con ruột mình, tốn chút bạc cũng là chuyện phải làm, làm gì có cha mẹ nào đòi hỏi con cái hoàn trả công ơn đâu, hai đứa cứ thế này thì coi ta là người xa lạ rồi.

Sao lại không có ạ.
Lâm Di nhoẻn miệng cười tươi tắn,
Trong Hiếu Kinh đều nói như vậy mà.
Từ đầu tới giờ đều là Chu lão phu nhân lấy hiểu nghĩa ra dọa nàng, bây giờ nàng cũng muốn người Chu gia nếm thử cảm giác bị Hiểu Kinh đè đầu.
Chu lão phu nhân phì cười,
Con bé này.
Lâm Di nhìn sang nha hoàn,
Mau đổi lại số đồ giả trong phòng lão phu nhân đi.
Dứt lời nàng quay sang nhìn Chu lão phu nhân,
Tấm lòng của thẩm nương chúng cháu đều biết, nhưng để những vật kia bày trong phòng thẩm nương, cá Quận vương gia và cháu đều thấy áy náy.
Mắt Chu lão phu nhân thoáng lóe lên rồi trở lại bình thường.
Phải biết rằng, trong số đồ cổ của Chu lão phu nhân có cả sứ Thanh Hoa tiền triều, bình hoa đa sắc và đĩa sứ vẽ hình mỹ nhân đùa khổng tước xanh.
() Bình hoa nhiều màu, thời xưa kỹ thuật nhuộm gốm sứ chưa phát triển nên gốm có màu rất quý.
Lâm Di rót chén trà cho Chu lão phu nhân,
Lúc mua có gặp trắc trở nho nhỏ, nhưng cuối cùng cũng thu thập được đầy đủ.
Huy động nhân lực thu mua như vậy, tất cả mọi người đều sẽ biết được đồ trong phòng Chu lão phu nhân tốt thế nào.
Cương nhu cùng tồn tại, người bên ngoài chắc chắn không vẽ ra được sắc thái này.
Đây chính là hoa lệ ban đầu nàng định về, nhưng nàng không chắc mình có vẽ được không, cho nên mới chọn vẽ hoa mai dễ hơn.
Mà Chu Thập Cửu cũng chưa từng vẽ được kiểu hoa mai muôn hình muôn vẻ kia.
Trên mặt Chu Thập Cửu luôn treo một nụ cười mỉm thản nhiên, chẳng lẽ anh ta chưa từng sợ có một ngày sẽ tính sai ư? Sau khi gả cho người này, Lâm Di mới hiểu, sự thông minh của đối phương vượt xa tưởng tượng của nàng.
Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của anh ta.
Có lẽ trên bàn cờ này của anh ta, ai cũng là quân cờ.
Quất Hồng mang nước rửa mặt vào, Lâm Di dùng khăn che miệng ngáp một cái, phải phấn chấn lên thôi, hôm nay còn có màn hay sắp được trình diễn đầy.
Sau khi Chu lão thái gia và Chu lão phu nhân chuyển vào, Chu Đại thái thái liên tục lôi kéo Chu Nhị thái thái tới phủ Quận vương làm khách.
Hôm nay là ngày mọi người tề tựu dùng trà, Lâm Di không thể bỏ qua cơ hội tốt này.
Nhánh hoa vương hạt mưa, tựa giọt lệ làm ướt váy nàng quý phi yêu kiều.
Cảnh hoa lê t9ung bay trong mưa gió, sống động như muốn bung ra khỏi trang giấy, đậu lên cành mai do Lâm Di vẽ.
Lâm Di quả quyết 6điểm bút, từng nét mực nhạt nhuộm thành hình dánh cánh hoa mai, từng đóa từng đóa hợp thành các gốc mai với dáng đứng biến 5hóa khác nhau, hoa lệ dưới ngòi bút của Chu Thập Cửu trái lại không hề thay đổi, lấy bất biến ứng vạn biến.
Tiệc trà mới mở màn được một lúc, Trần Hán vội vàng vào báo tin, Lâm Di nghe tin xong thì quay lại cười nói với Chu lão phu nhân:
Đồ cổ trong phòng thấm nương đều được tìm về hết rồi.
Chu lão phu nhân ngạc nhiên, Chu Đại thái thái Chân thị không dám tin vào tai mình.
Lâm Di nhoẻn môi cười,
Lúc Đại tẩu nói cho cháu biết chuyện nhà ta hồi trước...
Cháu đã cảm thấy, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, để đổ thẩm nương yêu thích lưu lạc bên ngoài, không những để người ngoài biết được cười nhạo mà còn làm thẩm không vui.
Mọi người hàn huyên thêm một lúc, cùng ăn bữa cơm, sau đó Lâm Di trở về Nhị Tiến viện.

Chu Nguyễn Cảnh cười hề hề với Chu lão phu nhân,
Mẫu thân, giờ tìm về được hết rồi, hay là mang về cất ở nhà cũ đi.
Thật không ngờ những vật này lại đáng giá như vậy.

Chu lão phu nhân đặt chén trà xuống bàn, ngước mắt nhìn Chu Nguyên Cảnh,
Cậu vẫn còn muốn lấy chúng về?
Chu Nguyễn Cảnh hơi sượng mặt, nghiêm nghị nói:
Con chỉ muốn cất hộ mẫu thân thôi, không có ý gì khác.
Nếu không nhờ gã làm ầm ĩ lên, bọn họ làm gì có thể tìm mấy vật này về chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.