Chương 145: Lợi dụng


Quận vương phi chỉ mới mười lăm tuổi, song làm việc vô cùng chu đáo, vốn không cần bà nhắc nhở, Quận vương gia càng khỏi phải nói tới,8 tính tình ôn hòa nhưng không ai nhìn thấu được.

Là bà già, đầu óc bớt minh mẫn rồi hay là...

hai vị chủ nhân này quá3 thông minh vậy? Lâm Di bảo Củng ma ma:
Ma ma đi hỏi thăm Thân ma ma xem lão phu nhân đã đem món hồi môn nào đi cầm vậy, sau đó bỏ t9iền nghĩ cách chuộc chúng về.
Chuộc về...
Bạch ma ma lắc đầu,
Quận vương phi chỉ hỏi han sức khỏe của lão thái thái, lão gia và thái thái thôi, cũng hỏi thăm Nhị gia và Bát tiểu thư thế nào rồi.
Tiểu Tiêu thị lắc đầu,
Con bé này, bây giờ nhà chồng quan trọng hơn, nhớ làm gì mấy chuyện vụn vặt này chứ.
.
Lão thái thái nhánh cả liếc nhìn tiểu Tiêu thị, Lâm Di có bảo Bạch ma ma mang vài khúc vải đẹp về, tiểu Tiểu thị biết con gái nghĩ tới mình thì cười không ngậm được miệng, cho nên mấy lời này cũng chỉ là nghĩ một đằng nói một nẻo thôi.
Mọi người còn đang nói chuyện, Trần Doãn Viễn vừa hay từ nha mốn trở về, biết Bạch ma ma hôm nay sang phủ Khang Quận vương thăm Lâm Di, ông nhân tiện cũng nhắc tới Khang Quận vương:
Hôm nay Khang Quận vương đến nha môn.

Củng ma ma bưng trà vào phòng, đứng một bên lặng lẽ nhìn Quận vương gia và Quận vương phi.
Sự hòa hợp ăn ý giữa hai người luôn được thể hiện từ những hoạt động sinh hoạt thường ngày.
Bưng trà, uống trà đều mang vẻ thoải mái, ánh mắt thản nhiên trong trẻo, nhìn hai người sẽ thấy nhẹ nhàng như mây bay trên trời, trông rất gần nhưng lại với không tới.
Bà khom người hành lễ, sau đó nhìn Khang Quận vương bước vào phòng mà thầm cầu trời khấn phật trong lòng, tình cảm vợ chồng giữa Quận vương gia và Quân vương phi rất thắm thiết, làm ơn đừng để Quận vương gia phải đi biên cương, chia cắt uyên ương mỗi người một nơi.
Dùng bữa tối xong, Lâm Di nói cho Chu Thập Cửu biết ý định muốn sửa Đông phòng bên cạnh thành thư phòng riêng cho mình.
Mặc dù hai phòng Đông Tây ở viện nàng gọi là phòng nhỏ, nhưng tính ra cũng lớn gần bằng phòng chính, thừa sức bỏ mấy đồ dùng sách vở này nọ.
tức là định trả lại.

Chuyện này...

Lâm Di cười nói:
Ma ma cứ là6m theo lời ta đi, ta đã gả vào Chu gia, đương nhiên không thể trả sính lễ lại, nhưng mua lại đồ vật thẩm nương yêu thích, có thể giúp5 thấm nương vui vẻ mà.
Chiêu gì đây nhỉ, Củng ma ma suy nghĩ trong khoảnh khắc, bỗng sáng rõ, vẻ ngơ ngác trên mặt lập tức biến mất,
Quận vương phi yên tâm, nô tỳ đi xử lý ngay đây.
Những lời Chu Thập Cửu nói với nàng tối hôm qua, nàng đã ngẫm kỹ rồi.
Tiền bạc trong tay tuy không nhiều, nhưng không nhiều cũng có cái tốt của nó.
Chu Đại thái thái nhìn Lâm Di sắp xếp Quận vương phủ, bàn về sự thông minh thì Trần thị coi như xuất chúng rồi, chẳng qua nói thế nào cũng chỉ là một con nhãi mới mười lăm tuổi, lo trước được sống lại không thể lo sau.
Chu Đại thái thái tỏ ra quan tâm, sợ Lâm Di gặp khó khăn trong việc quản gia nên cẩn thận lôi kéo Lâm Di nói riêng.
Lâm Di mà để lọt tại những lời này, nàng chắc chắn sẽ ngủ không yên, nói không chừng sẽ lập tức muốn chạy tới trước mặt Chu lão phu nhân hỏi thăm thực hư.

Ma ma đi xem cát phục tiến cung của ta chuẩn bị thế nào rồi, đừng để có sai sót gì.
Hoàng thượng lại có thêm một vị hoàng tử, Hoàng hậu nương nương chủ trì lễ tắm ba ngày, mệnh phụ đều phải vào cung chia vui, Lâm Di cũng nhận được lệnh bài tiến cung.
Củng ma ma đi xem chuẩn bị cát phục cho Lâm Di, vừa ra tới sân thì gặp Khang Quận vương.
Bà thật sự chẳng dám tưởng tượng.
Lão thái thái nhánh cả thở dài nhìn tiểu Tiêu thị,
Khang Quận vương có phải rời Kinh nhậm chức thì Lâm Di cũng không thể đi theo, bằng không ai quản lý phủ Khang Quận vương đây?

Tiểu Tiêu thị nghe vậy cũng không biết nên mừng hay nên lo.
Ngay cả tiểu Tiêu thị cũng nghe ra thâm ý trong mấy lời này.
Tiểu Tiêu thị buồn bã than:
Cái nhà như vậy, Lâm Di có sống nổi không đây?
Trái lại lão thái thái nhánh cả rất tin tưởng cháu gái, trước khi gả Lục nha đầu đã chuẩn bị tâm lý rồi, làm sao có thể bị những chuyện này làm khó chứ.
Bà ngẫm nghĩ một chút rồi nhìn Bạch ma ma, hỏi:
Lục tiểu thư có nói gì không?

Mà dường như Chu Thập Cửu cũng không định chủ động nhắc tới chính sự với nàng.
Chu Thập Cửu không phản đối, cười nói:
Em cứ sắp xếp theo ý mình.
Lúc còn ở Phúc Ninh và phủ nhánh cả Trần gia, Lâm Di đều có một gian riêng làm thư phòng.
Nàng thích ở thư phòng đánh cờ, thi thoảng sẽ kê bàn ngồi gần cửa sổ thưởng trà, có những lúc lại thả hồn hồi tưởng lại kiếp trước rồi cười khẽ.
Trần Doãn Viễn
vâng
đáp lại, lần đầu tiên làm nhạc phụ, ông cần thời gian từ từ thích ứng.
Chẳng qua muốn kiên nhẫn chờ tin cũng không hề dễ dàng, chỉ mới hai ngày mà đủ loại tin tức đã lần lượt rót vào tai.
Lâm Di ngồi thêu túi hương đeo bên người, mẫu do Chu Đại thái thái đưa, là hình cây lựu cầu con, đeo bên hông thì đường con cái sẽ may mắn.
Ban ngày qua đó đọc sách, uống trà, đánh cờ sẽ yên tĩnh và thoải mái hơn ở phòng chính, đặc biệt lúc khách đến cũng có chỗ nói chuyện.
Thư phòng của Chu Thập Cửu ở dãy nhà chính đã chiếm hết hai gian rồi, nàng không tiện nhét thêm chỗ cho mình ở đó nữa, vì vậy mới nghĩ tới Đông phòng...
Đều là chuyện nhà, hoàn toàn không hỏi tới chuyện triều chính.

Thể...
mới thành thân đã phải tách ra rồi? Tương lai con cái làm sao bây giờ?
Không phải bà chưa từng nghe nói về tình huống này, mới thành thân trượng phu đã bị phái rời Kinh, lúc về thế nào cũng có tiểu thiếp với thứ tử thứ nữ theo sau đuôi, cứ thể chính thể bị ném sang một bên vài chục năm...
Tuổi xuân của con gái đầu dùng một chỗ mà chờ hoài được.

Con cháu có phúc của con cháu.
Lão thái thái nhánh cả từ tốn mở miệng,
Khi nào cần nhà mẹ đẻ giúp đỡ, Lục nha đầu sẽ lên tiếng, con bé không nói gì tức là có thể tự mình đối phó.
Khang Quận vương trăm phương nghìn kế lật đổ Thành Quốc công, lại tính toán tỉ mỉ để cưới được Lục nha đầu về nhà, ngài ấy không đời nào để mặc tiến đồ của mình bị kẻ khác tính toán.
Trần Doãn Viễn cũng cảm thấy Khang Quận vương bây giờ là hồng nhân trong mắt thiên tử, đường công danh chắc chắn không tệ, nên đây không phải vấn đề khiến ông buồn lo,
Con sợ Khang Quận vương phải rời Kinh nhậm chức.
Quan võ tam phẩm trở lên trong Kinh đều giàu kinh nghiệm, gia cảnh càng khỏi phải nói, muốn từ điểm đặt chân hiện giờ trèo cao hơn còn khó hơn cả chuyện phục tước.
Tiểu Tiêu thị không hiểu được thâm sâu trong việc này, chỉ nghĩ ngay tới Lâm Di,
Vậy Lâm Di cũng phải rời Kinh ư?
Con gái không còn bên người bà đã buồn khổ lắm rồi, bây giờ lại phải rời Kinh đi xa tít tắp...
Tiểu Tiêu thị càng nghĩ càng suy diễn đủ loại tình huống.

Được rồi.
Lão thái thái lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của con dâu,
Chúng ta vẫn chờ nghe tin đã.
Dứt lời bà quay sang nhìn Trần Doãn Viễn,
Con ở ngoài có gặp Khang Quận vương thì nhớ hỏi thăm một chút.

Làm nhạc phụ quan tâm con rể là chuyện hiển nhiên.
Đều là mấy lời cảm thán Chu Thập Cửu mất cha mẹ sớm, những năm qua sống không hề dễ dàng, thuận tiện lôi ra chuyện Chu lão phu nhân đã vất vả nuôi dưỡng cháu trai thế nào, nói đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, rồi thì Chu lão thái gia và Chu lão phu nhân lớn tuổi rồi, giờ đến phiên vãn bối hiểu thuận.
Chu Đại thái thái còn lấy chuyện dâu như thị đối xử hết lòng với cha mẹ chồng thể nào ra làm ví dụ, khéo léo biểu đạt lòng hiếu thảo của mình.
Quất Hồng đứng nghe mà sốt ruột, liên tục nháy mắt với Linh Lung.
Cuối cùng Chu Đại thái thái nắm chặt tay Lâm Di, chốt bằng câu: mặc kệ bên ngoài nói ra nói vào thể nào, bọn họ luôn là người một nhà.
Những lời này đúng lúc bị Bạch ma ma sang phủ đưa ít rau cải muối cho Lâm Di nghe được, Bạch ma ma trở về liền thuật lại từ đầu chí cuối cho lão thái thái nhánh cả Trần gia nghe.
Tiểu Tiêu thị đang ở đây, nghe vậy thì chau mày,
Nói thế là sao? Ý chê Lâm Di chúng ta không hiểu thảo, để trưởng tẩu Chu Đại thái thái phải tới nhắc nhở ư?

Thêu xong hình cây lựu, nàng ngẩng lên nhìn cũng ma ma,
Sao ma ma không nói tiếp?
Nhà cũ Chu gia lại tổ chức tiệc, cùng Lâm Di dự tiệc trở về, Củng ma ma hỏi thăm được không ít tin tức.
Lời người nào cũng như người nào, vòng vo tới lui đều là về đường công danh của Chu Thập Cửu.
Củng ma ma nói:
Đều giống nhau ạ, về sau đường công danh của Quận vương gia nhất định tốt không kể xiết.
Mới đầu đều nói vậy, nhưng một hồi sau lại đổi khác, ngay cả chuyện Chu Thập Cửu sắp đi biên cương cũng có.
Tiểu Tiêu thị rất quan tâm đến đường công danh của con rể,
Hoàng thượng có phong cho ngài ấy chức quan gì lớn không?
Trần Doãn Viễn lắc nhẹ,
Tuy Khang Quận vương lập công lớn, nhưng tuổi tác ngài ấy còn quá nhỏ, dẫu là tôn thất thì vẫn phải có người nâng đỡ mới mong được nhận vị trí tốt hơn.
Ông muốn giúp, chẳng qua chuyện này cần nhờ quan võ, ông có cố gắng chạy chọt quan hệ, song cũng chẳng ích lợi được bao nhiêu.
Lão thái thái nhánh cả lần phật châu, Chu gia chọn lúc này làm ầm ĩ về chuyện sính lễ, rõ ràng muốn dùng tiền đồ của Khang Quận vương làm áp lực.
Đối phương có hai mục đích, một là để Khang Quận vương và Lục nha đầu biết được, căn cơ của Khang Quận vương còn rất yếu, muốn có tương lai thì vẫn phải dựa vào quan hệ của Chu lão phu nhân; hai là muốn lấy chữ
hiểu
đè đầu Lục nha đầu, để về sau dễ nhúng tay vào chuyện của phủ Quận vương hơn.
Từ khi Quận vương phi gả vào phủ, ăn mặc ngủ nghỉ của Quận vương gia đều tự tay Quận vương phi lo.

Quận vương gia cũng giao toàn bộ quyền quản lý phủ cho Quận vương phi.

Bạch ma ma lại hỏi thăm, bà cũng nói Quận vương gia và Quận vương phi tương kính như tân.

Chỉ là đôi khi có vài chỗ bất thường bà không diễn tả được, rõ ràng rất hòa hợp, nhưng bầu không khí lại có hơi kỳ quái.

Củng ma ma còn đang nghĩ ngợi thì Chu Thập Cửu đứng dậy đến thư phòng đọc sách, Lâm Di cũng nhận đó sang Đông phòng nhìn qua.

Lâm Di cho dựng một bình phong thật to trong thư phòng của mình, dự định vẽ tranh bốn mùa xuân hạ thu đông lên đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.