Chương 144: Say rượu
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2040 chữ
- 2022-02-04 04:44:47
Chu Đại thái thái liếc nhìn ra sau lưng Quách thị, ầm ĩ như vậy mà Khang Quận Vương Trần thị không cùng theo ra xem.
Quách thị đ8i tới chặn giữa Chu Nguyễn Cảnh và Chu Nguyễn Quý,
Đại bá, đều là người một nhà cả, có lời gì khó mà nói chứ, ngày mai tỉnh rượu lão g3ia nhất định sẽ tới phòng Đại bá nói rõ ràng mọi chuyện.
Vừa nói nàng ta vừa ra hiệu cho nha hoàn, nha hoàn nhanh nhảu tới đỡ Chu Nguy9ên Quý lên.
Chu Nguyễn Cảnh nào chịu, chân đã loạng choạng song gã vẫn la hét đòi đi gặp Chu lão phu nhân.
Chu Đại thái thái và Thân ma ma phải vừa dỗ vừa lừa mới đưa được gã về Động viện.
Chu Đại thái thái đưa Thân ma ma vào phòng nói thêm vài lời rồi đưa tiễn bà ta ra về.
Tam Tiến viện thoáng cái trở nên yên tĩnh lại.
Trong lúc Chu lão phu nhân răn dạy hai con trai mình, Lâm Di an vị trong phòng mình chờ nghe kết quả sau cùng.
Khoảng một canh giờ sau, cửa phòng Chu lão phu nhân mở ra, Chu Nguyễn Cảnh tựa như con nhím bị nhổ sạch lông, còn Chu Nguyễn Quý thẳng sống lưng như vừa được rửa sạch mọi oan khuất.
Lâm Di thay y phục xong bèn sai nhà bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, lúc trở về Chu Thập Cửu lại để nàng giúp đỡ rửa mặt thay đổi trường bào mặc nhà, Quất Hồng vội vàng lui xuống dọn đồ ăn vào.
Bữa sáng là cháo ngũ cốc và đồ ăn kèm thanh đạm, Chu Thập Cửu ăn khá nhiều.
Dù không quay mặt lại, Lâm Di cũng có thể mường tượng được nụ cười của Chu Thập Cửu, bất kể xảy ra chuyện gì anh chàng này vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi.
Ta bây giờ rất nghèo.
Chàng dừng một thoáng rồi chậm rãi cúi xuống tựa đầu vào hõm cổ Lâm Di, nụ cười nơi khóe miệng thêm rõ ràng,
Về sau sẽ tốt hơn.
Bàn tay vẫn còn vuốt ve eo Lâm Di.
Nha hoàn5 vội vàng dìu Chu Nguyễn Quý đi.
Đại bá.
Quách thị vẫn muốn khuyên nhủ Chu Nguyên Cảnh.
Có điều phủ to như vậy, chi tiêu cũng tăng theo cấp số nhân, tôn thất lại nhiều bạn bè, người thân, tiền quà cáp phải tốn không biết bao nhiêu mà kể.
Quan trọng nhất là năm nay còn phải tu sửa lại phủ.
Không ai có thể thản nhiên nhận mình nghèo như thế cả.
Chu Thập Cửu lớn lên ở nhà thúc thúc, đương nhiên chẳng sở hữu được bao nhiêu tiền bạc, nàng hiểu rất rõ, cũng may bổng lộc của Quận vương không ít, mỗi năm năm nghìn lượng, hơn cha nàng rất nhiều rồi.
Nếu không biết hạn chế, có bao nhiêu cũng không đủ cả, chúng ta chỉ xài vào chỗ cần thì sẽ không sao.
Lâm Di nhỏ giọng nói:
Quận vương gia không cần lo chuyện này.
Nằm trong lòng Chu Thập Cửu, trong phòng yên tĩnh đến mức Lâm Di có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương,
Không đến mức bị đói đâu.
Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng nói đùa ở trước mặt chàng, Chu Thập Cửu khẽ cười, giọng trở nên lười nhác hơn hẳn,
Chỉ cần có ăn có mặc là ta không lo.
Có ăn có mặc thôi...
Yêu cầu cơ bản thật.
Lúc chuẩn bị tiệc Lâm Dịcũng biết sẽ là thế này, tân lang làm gì thoát khỏi việc bị chuốc say chứ...
Tiếp rượu mười mấy bàn, tửu lượng có lợi hại đến đâu cũng sẽ không chịu nổi, cho nên vừa rồi thấy Chu Thập Cửu vẫn chưa ngủ, nàng mới kinh ngạc như vậy.
Chu Nguyễn Cảnh lập tức định vượt qua Quách thị đuổi theo Chu Nguyễn Quý, ai ngờ suýt chút nữa đã đâm sầm vào Thân ma ma chuyên hầu hạ bên người Chu lão phu nhân.
Thân ma ma định thần lại,
Sao Đại lão gia nóng nảy vậy, lão phu nhân mời ngài sang nói chuyện ạ.
Nghe thấy ba chữ
lão phu nhân
, dường như vẻ dữ dằn trên mặt Chu Nguyễn Cảnh đã nhạt đi.
Chu Thập Cửu đáp:
Hôm nay vẫn còn là ngày nghỉ, nhưng muốn cháu đến nha môn một lát.
Sau mấy ngày được nghỉ tân hôn, ngày mai phải trở lại làm việc như bình thường rồi, Chu Thập Cửu không phải thượng triều, thời gian làm việc và nghỉ ngơi khá tương tự với Trần Doãn Viễn nên Lâm Di chống chóng thích ứng được.
Chu Thập Cửu nói thêm hai ba câu rồi dẫn Trần Hán và Đồng Ninh ra ngoài.
Đệ muội cũng biết tính lão gia rồi đấy, hễ rượu vào là...
Chu Nguyễn Cảnh đã sớm hết kiên nhẫn lắng nghe, quắc mắt nhìn Chu Đại thái thái,
Đàn bà như bà biết cái gì?
Lão gia không gạt Đại bá đâu...
Chu Nguyễn Cảnh cười khẩy,
Tưởng ai cũng là đồ ngu à.
Nếu nói có chỗ nào thật sự khác biệt...
Lâm Di xoay người lại.
Bạch Thược ở ngoài trực đêm, Lâm Di cúi đầu thổi tắt đèn trong buồng, chỉ để sáng một ngọn ở đầu giường.
Cửa sổ hơi hé để hở một khoảng nhỏ, khiến màn giường khẽ lay động.
Có lẽ do uống rượu nên ăn lá bạc hà khử mùi.
Nàng thích mùi bạc hà, Chu Thập Cửu hình như cũng nhanh chóng thích ứng với thói quen của nàng.
Chu Thập Cửu không nói thêm lời nào nữa, bên tại Lâm Di truyền đến tiếng thở đều đều.
Vừa rồi còn nói chuyện, nháy mắt cái liền ngủ rồi.
Nhưng có men rượu tiếp sức, Chu Nguyễn Cảnh vẫn hùng hồn lớn giọng:
Vừa hay ta cũng có lời muốn nói với mẫu thân đây.
Vừa nói gã vừa nhìn Thân ma ma,
Thân ma ma, bà là người bên cạnh mẫu thân, trong phòng mẫu thân có đồ đạc gì bà rõ ràng nhất, bộ chén hình cánh hoa thời tiền triều đâu rồi? Đó chính là bảo bối của mẫu thân, lúc còn bé ta muốn sờ một cái cũng không được.
Còn cái bát bằng sứ mỏng điêu khắc hoa văn chìm nữa, lần này dọn nhà mất hút đầu rồi? Đã bán cho lão Nhị mua chim rồi phải không?
Quách thị không nói nên lời, nước mắt tràn mi,
Thật sự không có...
Chân thị và Quách thị nhìn nhau, không ai nói gì.
Chẳng qua tin tức nhanh chóng được truyền ra ngoài.
Lâm Di không cảm thấy bất ngờ, ban nãy bà tử hầu hạ cũng đã nói trước với nàng rằng Chu Thập Cửu uống rất nhiều rượu.
Lần trước vì còn phải vào động phòng nên thân thích tôn thất không ầm ĩ quá mức, lần này họ không nể mặt nữa.
Chu Nguyễn Cảnh trợn ngược mắt,
Ta xem đứa nào dám đi.
Vừa nói vừa dẫn cơ thể nồng nặc mùi rượu của mình lên mấy 6bước, suýt nữa đã va phải Quách thị.
Quách thị vẫn không tránh đi, chau mày nhìn nha hoàn vẫn đứng sững ra đó.
Ở chung mấy ngày, Lâm Di dần nắm được thói quen của Chu Thập Cửu, lúc ngủ Chu Thập Cửu thích để cửa sổ mở hờ.
Lâm Di cúi đầu thổi tắt luôn ngọn đèn bên giường rồi từ tốn bỏ qua người Chu Thập Cửu, xốc chắn bách tử lên rồi chui vào.
Gã uống xong trà pha giấm, lại quậy thêm một chặp mới chịu nằm xuống ngủ.
Chu Đại thái thái nói với Thân ma ma:
Phiền ma ma trở về nói với mẫu thân một tiếng, lão gia say rồi, giờ có gặp e cũng chỉ chọc bà tức giận thôi, chờ ngày mai tỉnh rượu hằng...
Thân ma ma cười đáp:
Đại thái thái yên tâm, nô tỳ sẽ nói lại với lão phu nhân.
Tật xấu này của Đại lão gia không phải chỉ có mới đây, người trong nhà đã sớm quen rồi.
Quách thị cố nén nước mắt, quay sang kề vai đỡ Chu Nguyễn Quý ra khỏi tiểu viện.
Chu Đại thái thái tiến lên khuyên:
Được rồi lão gia, có gì trở về hẵng nói, đừng tổn thương hòa khí trong nhà.
Nói rồi thị đưa mắt nhìn Quách thị,
Lão gia cũng vì sợ Nhị thúc mê chơi rồi mất ý chí như đám người bên ngoài thôi, huynh trưởng mà, luôn lo lắng cho đệ đệ mình...
Lâm Di nhân tiện lấy cớ đưa tiễn Chu Thập Cửu thoát thân luôn.
Lúc trở về tới hành lang, nàng nhìn thấy Chu Nguyên Cảnh, Chân thị, Chu Nguyễn Quý và Quách thị không hẹn mà cùng đi tới phòng của Chu lão phu nhân.
Củng ma ma nhắc nhở Lâm Di,
Quận vương phi phải cẩn thận, nô tỳ thấy chuyện này tám trên mười là nhắm vào Quận vương gia và người.
Ban đầu nhìn như không liên quan tới nhà mình, nhưng chẳng mấy chốc đám lửa này sẽ đốt tới trên đầu họ thôi.
Lâm Di gật đầu, uống một chén trà nhạt rồi vào buồng trong nghỉ ngơi.
Lâm Di vừa định hỏi Chu Thập Cửu có muốn sai nha hoàn mang canh giải rượu vào không, thì một bên tại chợt thấy ngưa ngứa.
Chu Thập Cửu cúi đầu xuống, hơi thở phả nhẹ lên vành tai nàng,
Nguyên Nguyên.
Giọng Chu Thập Cửu tựa như dòng suối lững lờ trôi, nụ cười thản nhiên, thoang thoảng mùi cây cỏ.
Củng ma ma là gia phó ở phủ nhánh cả Trần gia, hầu hạ trong phòng lão thái thái nhánh cả nhiều năm, đã sớm quen mắt việc giao tranh ở nội trạch, bất kỳ chuyện gì cũng chỉ liếc mắt một cái liền rõ ràng, vì vậy lão thái thái nhánh cả mới để cả nhà Củng ma ma làm thị tì cho Lâm Di.
Củng ma ma ra ngoài một chuyến đã hỏi thăm rõ ràng chuyện ở Tam Tiến viện.
Trong bóng tối về mặt Chu Thập Cửu vô cùng yên bình.
Hôm sau lúc Lâm Di tỉnh giấc, Chu Thập Cửu đã ra ngoài cưỡi ngựa từ rất sớm.
Chu Thập Cửu nằm trên giường không ngủ, muốn chờ nàng vào để thú nhận rằng mình rất nghèo.
Cũng chẳng rõ có phải là vì uống say nên mới như vậy không nữa.
Thân ma ma bước ra giảng hòa, cười nhìn Quách thị,
Nhị thái thái, người về trước chăm sóc Nhị lão gia đi, ở đây có nô tỳ rồi.
Quách thị được Thân ma ma giải vây, vội vàng cùng nha hoàn đi ngay.
Chu Đại thái thái cũng tiến tới đỡ Chu Nguyên Cảnh,
Lão gia say rồi, trở về uống trà pha giấm cho tỉnh người đã.
Cả chuyện này cũng không để người ta đoán ra.
Chu Đại lão gia uống say sẽ tùy ý nổi sùng, Chu Thập Cửu lại chỉ cười cười, không có gì khác với bình thường cả.
Dùng bữa xong, hai người cùng đi thỉnh an Chu lão phu nhân.
Hôm nay cháu trở lại nha môn đúng không?
Chu lão phu nhân quan tâm hỏi.
Hai huynh đệ Chu Đại lão gia đánh nhau vì Chu Nhị lão gia mê chơi chim, không khác gì lời của Quách thị nói lúc trước.
Nhưng đánh nhau ở đâu không đánh, nhất định phải đợi tới hôm nay, ngay lúc dự tiệc ở phủ Khang Quận vương mà làm ầm lên.
Nàng mới thở phào thì eo bỗng bị siết chặt, sau đó lọt thỏm vào vòng tay của Chu Thập Cửu.
Lâm Di đã không còn lạ lẫm gì động tác thân mật này nữa, chỉ hơi ngạc nhiên,
Quận vương gia chưa ngủ sao?
Chưa.
Chu Thập Cửu cất giọng trong trẻo đáp lời nàng, hơi thở nhàn nhạt mùi bạc hà.
Củng ma ma kể lại:
Đồ cổ trong phòng lão phu nhân quả thật mất khá nhiều, nhưng không phải bán sạch cho Nhị lão gia mua chim mà là...
Lâm Di đưa tay cầm chén trà trên bàn lên uống,
Mà là dùng để mua sính lễ đưa tới nhà chúng ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.