Chương 143: Ân oán


Chu lão thái gia và Chu lão phu nhân chuyển vào phủ Khang Quận vương, trong phủ hẳn phải tổ chức yến tiệc mừng tân gia, khách mời đều là tôn thất, cấ8p bậc lễ nghĩa có sai sót gì thì sẽ bị chê cười ngay.

Ma ma và hạ nhân nàng dẫn từ Trần gia sang tuy tận tâm, nhưng đương nhiên không hiểu h3ết quy tắc của tôn thất.

Vì vậy nàng muốn mời một ma ma đến dạy dỗ bọn họ phòng ngừa phiền toái về sau, ai ngờ vừa viết thư hỏi thăm Trịnh T9hất tiểu thư, cô bé chẳng những dẫn ma ma tới mà còn đích thân chạy sang theo.
Nụ cười cong cong nơi khóe môi vẫn hướng về phía nàng, vừa đơn thuần vừa mông lung, so với vị tướng khoác giáp uy phong cười trên lưng ngựa cứ như hai người khác nhau.
Sự khác biệt rõ rệt thật sự khiến người ta thấy thấp thỏm.
Có thể bộc lộ hết chín
đức
của cầm, không phải nhờ cầm tốt mà nhờ người chơi.
Hạ nhân trong bếp đều phấn chấn tinh thần lại, bọn họ vốn cho rằng Quận vương phi sẽ đổi người trong bếp thành người dẫn từ nhà mẹ đẻ sang, hôm nay họ mới biết, bất luận thân sơ, Quận vương phi chỉ chọn người có thể đảm đương.
Miễn là làm tốt nhiệm vụ, ai cũng có khả năng cắm rễ ở đây.
Chờ các ma ma đi khỏi, mấy tức phụ trẻ trong phủ tụ tập lại một chỗ, bàn bạc xem nên thu xếp yến tiệc thế nào.
Không sơ hở cũng không có nghĩa là sẽ yên ổn.
Cánh nam giới ra tiền viện nói chính sự, nữ quyền ở lại hậu trạch tán gẫu chuyện nhà.
Con trai của Chu Đại lão gia là Toàn ca chơi đùa trong sân, Lâm Di đón đĩa bánh ngọt từ tay tiểu nha hoàn, vừa định bày xuống trước mặt Chu Lão phu nhân thì chợt thấy một bóng dáng nho nhỏ chạy ù tới, đâm sầm vào lòng nàng.
Quách thị chỉ nói mấy câu đã để lộ tình hình hiện giờ, Chu gia do Chu Đại thái thái quán xuyến, Quách thì cũng chỉ là phận sống nhờ đoán sắc mặt người khác.

Sao hôm nay không thấy Nhị lão gia vậy?
Lâm Di sực nhớ không thấy Chu Nguyễn Quý đâu.
Quách thị lúng túng mím môi, nhưng cũng chẳng có ý định giấu giếm,
Không phải ta không sợ Quận vương phi cười.
Nàng ta dùng một chút,
Nhưng dù ta không nói, sớm muộn gì Quận vương phi cũng biết thôi.
Nhưng từ khi Quận vương phi gả vào, ngay cả mặt Quận vương gia nàng ta và Bích Ngọc cũng không thấy được, bây giờ còn thê thảm tới mức bị đám tức phụ trong phủ chế nhạo.
Tường Vi cười lạnh,
Từ khi nào mà trong phủ chúng ta không có cả tiểu nha hoàn chạy vặt vậy, dám bảo ta tự bưng trà bưng nước?
Tường Vi tức đến mức tay chân run rẩy, đi thẳng về khu phòng dành cho hạ nhân.
Bích Ngọc đang ở trên giường thêu thùa may vá, nhìn thấy sắc mặt của Tường Vi thì chau mày hỏi:
Sao vậy?

Ngày Hai sáu tháng Ba, sao đại cát thay ngôi, xe ngựa của Chu lão thái gia và Chu lão phu nhân dừng ở cổng thùy hoa của phủ Khang Quận vương, Lâm Di tiến lên đỡ Chu lão phu nhân xuống xe.
Chu Thập Cửu và vẫn bối trong tổn thất chung tay khiêng Chu lão thái gia đưa vào nhà chính của Tam Tiến viện.
Nha hoàn phủ Khang Quận vương đều mặc đồng phục áo xanh váy lụa hồng, đứng hai bên đường chào khách, nữ quyền nhìn thấy đều tấm tắc khen ngợi.
Vành mắt Tường Vi đỏ au, tim đập
thình thịch
vì tức,
Chúng ta thành thứ gì rồi? Lúc trước còn có thể hầu hạ Quận vương gia, bây giờ bị ném tít sang một bên không ai ngó ngàng.
Bích Ngọc thoáng khựng tay, gượng an ủi Tường Vi:
Quận vương gia và Quận vương phi vừa mới thành thân mà, có nhiều chuyện đâu thể lo hết, về sau sẽ tốt hơn thôi.
Tường Vi vẫn tức giận, chỉ e ngày đó không bao giờ tới,
Chúng ta không thể ngồi yên chờ như vậy được.
Dứt lời nàng ta đứng phắt dậy.
Bích Ngọc giật mình, định ngăn lại nhưng không kịp, đành trơ mắt nhìn Tường Vi chạy ra ngoài.
Chu Thập Cửu muốn luyện chữ, Lâm Di ở một bên mài mực, Tường Vi cắn chặt môi đứng bên ngoài chờ.
Lâm Di bảo Quất Hồng lấy một cái hộp gỗ điêu khắc hình song ngư tới, trong hộp là một miếng ngọc bội hình chú cá bằng ngọc, túi lưới mắt hoa mai đính phía dưới là do Lâm Di tự tay tết,
Xem thử có thích không, ngọc bội này có một cặp, lúc ta thành thân trong nhà lây ra cho ta xem, ta giữ một cái, cái này cho muội.
Trịnh Thất tiểu thư nghe nói Lâm Di cũng có một cái giống y vậy thì vui vẻ nhận lấy.
Biết Trịnh Thất tiểu thư tới, Lâm Di đã dặn nhà bếp làm sẵn bánh xốp hạnh nhân và bánh nhân hạch đào.
Trịnh Thất tiểu thư nhìn mấy dĩa bánh ngọt, nhướng mày cười nói:
Ta biết ngay tỷ tỷ tốt nhất trần đời.
Hai người nói chuyện thêm một lát, Lâm Di đưa tiễn Trịnh Thất tiểu thư ra về.
() Tiêu chuẩn đánh giá cẩm tốt ở đời Minh, do Lãnh Khiêm – một nhà âm nhạc có tầm ảnh hưởng lớn - đưa ra.
Bốn thiện
tức thanh tao, êm mượt, giòn giã, réo rắt; chín
đức
là kỳ, cổ, thấu, nhuận, tĩnh, tròn, đẩy, rõ, diệu.
Nữ thương nhân bên cạnh khom người tán tụng huyền cầm của tiệm nhà mình:
...
Thế nhưng ngay sau khi Quận vương gia thành thần, nàng ta liền bị gạt sang một bên, ngay cả cửa phòng cũng không được vào.
Nhìn khí thể bây giờ của Quận vương phi, hai đại nha hoàn Tường Vi và Bích Ngọc này sớm muộn gì cũng sẽ bị gả đi thôi.
Muốn lấy lòng Quận vương phi thì đương nhiên sẽ thờ ơ với nha hoàn thông phòng trong phòng Quận vương gia, tức phụ Khương Tứ cười nói:
Chè đường đỏ thì dễ nấu thôi, nhưng xin cô nương thông cảm, chúng tôi không đưa tới phòng được, bên này còn phải lo chuyện tổ chức yến tiệc, cô nương ở đây chờ một chút đi, tí nữa nấu xong ăn ngay cho nóng.
Trường Vi lập tức sầm mặt, nàng ta hầu hạ trong phòng Quận vương gia lâu như vậy, trước giờ luôn được hạ nhân bà tử trong phủ săn đón hết mực.
Trở lại trong phòng, Lâm Di nghe Cát ma ma nhận xét về tình hình của phủ, hiện giờ nhân thủ trong phủ Quận vương hiển nhiên còn thiếu, nhưng không thể hấp tấp tìm môi giới mua người, làm vậy chỉ tổ rước thêm phiền.
Theo Cát ma ma, cũng may Nhị Tiến viện và Tam Tiến viện đã được thu xếp ổn rồi, Tứ Tiến và Ngũ Tiến viện phải tới cuối năm mới cần sử dụng, khi ấy người làm đã được bổ sung, có thể từ đó chọn ra một quản sự đắc lực, dễ trấn áp người mới vào phủ hơn.
Lâm Di cũng nghĩ thế, chuyện Cát ma ma tới phủ Quận vương giúp đỡ Quận vương phi chọn quản sự rất nhanh sẽ truyền ra ngoài, ai vàng ai bạc cũng sẽ tìm mọi cách tỏa sáng, nàng chỉ cần ở một bên cẩn thận nhìn là sẽ có thể chọn được người thích hợp.
Trăm năm em muốn chu toàn tình ta.
Đôi ta cẩm sắt hiệp hoà, Đời ta thắm thiết, tình ta êm đềm.
Khúc nhạc kết thúc, nữ thương gia cung kính khen:
Đây là cây huyền cầm tốt nhất của tiệm, ở trong tay Quận vương gia càng thêm tuyệt diệu.
Chu Thập Cửu ngẩng đầu lên nhìn Lâm Di bằng đôi mắt sáng ngời,
Ta không rành chọn cầm lắm, em đến nhìn thử xem có được không?
Cầm tốt có bốn
thiện
và chín
đức
, người biết chơi cầm đương nhiên chỉ cần thử một khúc sẽ biết cây cẩm này rốt cuộc có dùng được hay không.
Quận vương phi muốn lập uy, để hạ nhận biết tuy mình còn trẻ nhưng không dễ qua mặt.
Cát ma ma đem quy tắc giảng giải một lượt, Quận vương phi ở một bên chọn ra vài ma ma quản sự gia nhận được ban thưởng cùng với phủ để không nhiều lắm, nếu không dạy dỗ kỹ lưỡng, về sau e rằng đấu không lại hạ nhân do Chu lão phu nhân dẫn tới.
Trịnh Thất tiểu thư ở một bên nhỏ giọng nói:
Mẹ nói hai người vừa mới cưới, không cho ta ở lại chơi lâu, nếu không vì chuyện này, ta còn không được phép tới cơ.
Lâm Di vừa mới thành thân, phải mấy tháng nữa mới có thể chính thức ra ngoài đi lại.
Củng ma ma vẫn còn bận tâm,
Có đắc tội Chu lão phu nhân sớm quá không ạ?
Chu lão phu nhân sẽ không vì một đứa thông phòng mà trở mặt với nàng.
Lúc này cần phải sát phạt quyết đoán, cũng coi như là cảnh tỉnh Bích Ngọc, đừng phạm phải sai lầm giống Tường Vi.
Bận rộn cả ngày Lâm Di mới lên giường nằm, ngắm tấm chăn bách tử đắp trên người mà tự hỏi, cái chăn này có thể mang lại may mắn trong bao lâu đây...
Lâm Di đi tới, một khúc nhạc uyển chuyển lập tức vang lên, nàng không quen thuộc từ khúc này nhưng cũng biết là phần sau của bài lần trước mình nghe.
Trong gian phòng nhất thời chỉ có tiếng đàn réo rắt.
Lâm Di bỗng nghĩ đến, câu
cầm sắt tại ngự, mạc bất tỉnh hẩu
hẳn là ý này, chẳng qua cầm đúng, người cũng chẳng sai, chỉ là cảm giác có hơi không khớp.
Lâm Di muốn ra vườn hoa tản bộ một vòng, Quất Hồng lại tới nói:
Quận vương gia đã trở lại, mời Quấn vương phi về phòng ạ.

Nhanh như vậy đã về rồi?
Lâm Di quay lại Nhị Tiến viện, mới bước lên bậc thang thông với viện, nàng bỗng nghe thấy tiếng so đàn.
Lúc trước ở Trần gia, Lâm Di từng nghe Chu Thập Cửu đánh đàn, nhưng khi ấy chỉ nghe được nửa khúc thôi.
Lâm Di vào phòng, nhìn thấy một nữ thương gia cung kính chắp tay đứng một bên, nữ thương gia gặp Lâm Di bèn tiến lên hành lễ với nàng.
Chu Thập Cửu đang ngồi trước huyền cảm, mỉm cười so dây đàn.
Gặp tình huống như này, nam giới nên cố nhịn im lặng cho qua, nữ giới phải uyển chuyển đáp lời.
Nàng còn trẻ, có chỗ nào chưa đủ chu đáo hay sai sót gì cũng không phải do nàng cố ý.
Chu lão phu nhân gật nhẹ, trả lời như vậy sẽ khiến người ta hết đường bắt bẻ, cả hai vợ chồng đều không sơ hở điểm nào.
Tiệc khai màn và kết thúc trong bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Lâm Di cùng Chu Đại thái thái Chân thị và Nhị thái thái Quách thị đưa tiễn khách khứa ra về.
Chu Đại thái thái Chân thị vốn định giữ Lâm Di lại nói chuyện, hạ nhân lại tới báo Chu Đại lão gia Chu Nguyễn Cảnh uống say, thị đành đi chăm chóc phu quân.
Lâm Di bảo Quất Hồng:
Bảo nhà bếp dọn cơm lên đi.
Đồ ngọt là Lâm Di dạy nữ đầu bếp làm, cách làm bánh xốp nghìn lớp, bánh tai mèo và bánh dẻo của nàng không giống bên ngoài, bánh nghìn lớp của nàng thêm nhân sữa đặc, bánh tai mèo có tẩm hạt vừng và bột hạnh nhân, bánh dẻo thơm mùa hoa quế.
Ngoài ra còn mấy món rau xanh xào ăn cùng thịt ba chỉ thái lát chiên xù và canh nấu mận chua.
Chờ Khang Quận vương và Quận vương phi dùng bữa xong, Tiền ma ma từ Chu gia chuyển tới tươi cười vào nhà bếp nói chuyện với nữ đầu bếp:
Đó giờ ta chưa từng thấy đồ ăn tinh tế đến vậy, Quận vương gia ăn hết sạch, Quận vương phi của chúng ta khéo tay thật, đâu phải dễ mà nghĩ ra được mấy cách chế biến như vậy.

Lâm Di cười nhìn Quách thị,
Làm sao tẩu nhớ được kỳ vậy?
Quách thị e lệ cười khẽ,
Ta có ghi lại trong sổ, hôm khác sẽ cho muội mượn xem, chỉ là ta không biết nhiều chữ, cho nên dùng kha khá ký hiệu.

Quách thị được hỏi cho Chu Nguyễn Quý từ rất sớm, nên mặc dù nữ giới Giang Nam thích đọc sách, Quách gia vì muốn lấy lòng Chu gia mà bắt Quách thị học quy tắc lễ nghi nhiều hơn đọc sách; được làm thân với tôn thất, danh vọng của Quách gia ở Dương Châu tăng lên không ít.
Do một lát nữa yến tiệc mới khai màn, Quách thị lại nhắc tới một chuyện khác,
Quận vương phi thân với Châu Lạng Huyên, Nhị tiểu thư nhà quốc cữu lắm sao?
Lâm Di gật đầu,
Ta và Châu tỷ tỷ cũng chỉ mới quen biết nhau.
Quách thị cười nói:
Thảo nào lần trước ở gặp Châu Nhị tiểu thư ở Châu gia, Châu Nhị tiểu thư có nhắc tới Quận vương phi với ta, còn bảo ta để mắt giúp đỡ Quận vương phi nhiều hơn.
Ở trước mặt đông đảo thân thích, Chu lão phu nhân quan tâm hỏi thăm Chu Thập Cửu, tựa như là lần đầu tiên con trai rời khỏi mẫu thân, mẫu thân lo lắng không biết nữ nhân khác chăm sóc con mình có tốt hay không.
Trên mặt Chu Thập Cửu vẫn treo nụ cười mỉm muôn thuở, như đã quen với chuyện được quan tâm thái quá ở trước mắt bao người.
Khi ánh mắt Chu lão phu nhân chuyển đến trên người Lâm Di, nàng mới chính thức hiểu được chỗ khó của Chu Thập Cửu.
Chậu đồng bị quẳng xuống đất, Tường Vi quỳ gối trong vùng nước, Quận vương gia, Quận vương phi, nô tỳ vốn là kẻ hồ đồ, không biết tay chân vụng về đã làm sai chuyện gì, Quận vương gia và Quận vương phi đánh chửi thế nào cũng được, chỉ xin đừng vứt bỏ nô tỳ.

Trước giờ đều là chủ nhân sai bảo nha hoàn, nào có chuyện nha hoàn chủ động chỉ trỏ này nọ với chủ nhân chứ.
Chu Thập Cửu liếc nhìn Tường Vi, vẻ mặt bình thản không đổi.
() Hai câu cuối trong bài
Nữ Viết Kế Minh
của Trịnh Phong: Dực ngôn gia chỉ, Dữ tử nga chi.
Nghi ngôn ẩm tửu, Dữ tử giai lỗng Cầm sắt tại ngự Mạc bất tĩnh hầu Dịch thơ: Được mong chàng hãy đưa em, Em nấu em nướng em đem dâng chàng.
Đôi ta chuốc chén hân hoan,
Lâm Di vừa nói chuyện với Cát ma ma xong, Quất Hồng bước vào bẩm báo:
Quận vương gia ra ngoài, nói rằng lát nữa sẽ về ngay.
Mặc dù Hoàng thượng cho phép Chu Thập Cửu nghỉ tân hôn, có điều cục diện chính trị sớm chiều thay đổi, hơi không chú ý là sẽ vuột mất cơ hội, nên Chu Thập Cửu ở nhà mà vẫn để tâm ở triều đình.
Lâm Di cùng Bạch Thược và Quất Hồng ra khỏi phòng,
Đi xem bữa tối nhà bếp định làm món gì.
Ở nhà bếp sắp xếp đồ ăn xong xuôi, nàng gọi nữ đầu bếp tới hỏi han vài câu.
Đồ ăn nữ đầu bếp này nấu tuy không hợp khẩu vị của nàng lắm nhưng lại theo tiêu chuẩn trong Kinh, chắc hẳn làm yến tiệc sẽ vừa miệng khách mời.
Lâm Di nhìn xuống túi hương bên hông Quách thị, đường kim mũi chỉ cực kỳ tinh tế.
Quách thị lên tiếng trước:
Nghe nói Quận vương phi lớn lên ở Phúc Ninh.

Lâm Di đáp:
Phải, ta cùng gia đình ở đó theo nhiệm kỳ của cha, mới hồi Kinh chỉ hai năm nay thôi.

Quách thị gả vào Chu gia sớm hơn Lâm Di mấy năm, ở mặt này có kinh nghiệm hơn, cho nên mấy điều nàng ta nói đều là lần đầu Lâm Di nghe được:
Đoan Quân vương phi và Đại tẩu thích dùng đũa ngọc.
Đại tẩu rất kỹ tính, chỉ dùng bát đũa của riêng mình, một lát nữa thể nào cũng có hạ nhân đưa lại.
Chung Quân vương phi chỉ dùng đũa muỗng bạc, Mẫn Quận vương phi luôn phải uống nước muối ấm trước khi dùng bữa...
Nàng ta nói một hơi như thuộc lòng.
Nhị lão gia nhà ta vốn nhát gan, vài ngày trước chơi chim tước bị Đại lão gia bắt gặp măng vài câu, cho nên mấy ngày nay luôn tránh mặt không dám gặp Đại lão gia.
Nếu chơi chim tước mà bị mắng, vậy con cháu huân quý cả Kinh thành đều khỏi cần ngẩng đầu lên nữa.
Những năm gần đây, chơi chim quý có thể làm tăng giá trị của bản thân đấy.
Hai người nói một lát đã đi tới nhà bếp, Quách thị vội vàng giúp Lâm Di chia thức ăn, bày đũa.
Lâm Di giật nảy mình.
Chu Đại thái thái lập tức quát to:
Toàn ca, không được phá, và phải khiến Quận vương phi ngã thì làm sao.
Việc gì phải răn dạy con nít ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, thế nào đi nữa thì nàng cũng sẽ không bị một đứa trẻ năm sáu tuổi xô ngã.
Lâm Di tươi cười cúi xuống nhìn, Chu Vĩnh Toàn đang mím môi phụng phịu, mắt nhìn chằm chằm điểm tay trên tay nàng,
Thẩm nương cho cháu ăn, cháu thích cái tròn tròn màu vàng kia.
Thì ra cậu nhóc đói bụng, muốn ăn điểm tâm.
À, ta và Đại tiểu thư nhà quốc cữu thường xuyên qua lại với nhau.

Thảo nào kiếp trước Châu Lang Huyên lại gả cho Chu Thập Cửu.
Sau khi sắp xếp các bàn tiệc xong xuôi, Quách thị và Lâm Di mời chúng nữ quyến vào phòng khách.
Từ sau khi thành thân, Chu Thập Cửu luôn dính chặt lấy nàng, gần như người nào cũng biết, Khang Quận vương hết sức hài lòng với hôn sự này, bởi vậy nàng làm chức Quận vương phi của mình cực kỳ xuôi gió xuôi nước.
Cứ như vậy, cả nàng và Chu Thập Cửu đều thuận theo ý nhau.
Lâm Di quay đầu nhìn nữ thương gia,
Quận vương gia dụng khá thuận tay, chúng ta sẽ giữ nó lại.
Nữ thương gia mừng rỡ lui ra đi lĩnh bạc với quản sự.
Chẳng rõ vì sao Tường Vi có lòng tin vững chắc rằng mình sẽ không sao, nàng ta hầu hạ Khang Quận vương nhiều năm như vậy, Quận vương gia xưa nay luôn rất ôn hòa với nàng ta, nàng ta nhất định sẽ tranh được một chỗ đứng cho mình.

Ngươi vốn là người trong phòng của lão phu nhân?
Tưởng Vi vội vàng gật đầu, cũng chính vì thế mà tất cả hạ nhân đều kính nể nàng ta.
Giọng Chu Thập Cửu vô cùng điềm đạm, ngoại trừ vừa rồi hơi to giọng, vẻ mặt chàng bây giờ không có gì là giận dữ cả,
Năm nay ngươi cũng đã lớn, ngày mai ta sẽ để Quận vương phi chuẩn bị ít hồi môn cho ngươi, ra ngoài đi.
Tường Vi trợn tròn mắt như không dám tin, cả buổi sau mới kêu lên:
Quận...
() Tức phụ: hạ nhân đã có chồng.
Đúng lúc đó Tường Vi vào bếp nói mình muốn ăn chè, sai một nàng dâu đi làm,
Cho thêm ít đường đỏ rồi đưa tới phòng ta.

Tường Vi là đại nha hoàn của Quận vương gia từ Chu gia chuyển tới, vốn được bạn làm thông phòng cho Quận vương gia.
Đoan Quận vương phi cười trách Chu Đại thái thái:
Thằng bé còn nhỏ mà, đừng lớn tiếng như vậy.
Lâm Di bảo nha hoàn lấy khăn ra lau tay cho Toàn ca rồi đưa miếng bánh cho cậu bé.
Toàn ca cắn một cái, cười tươi rói,
Ngọt ghê.
Chúng nữ quyền đều bật cười,
Đúng là trẻ con, tốt xấu đều bày ở trên mặt.
Đoạn Quận vương phi nói:
Toàn ca tới nhà ta không ít lần mà không lần nào tự nhiên được như vậy cá, người xưa nói đúng thật, thân thích gần vẫn hơn, Toàn ca gọi thẩm nương ngọt ngào chưa kìa.
Chu Đại thái thái bị Đoan Quận vương phi chọc cười, vui vẻ quay sang nhìn Lâm Di, Quận vương phi chúng ta gọi thẩm nương cũng ngọt ơi là ngọt.
Lâm Di gọi Chu lão phu nhân là thẩm nương, Toàn ca gọi Lâm Di là thẩm nương.
Chu lão phu nhân coi Chu Thập Cửu như con ruột, vậy có phải nàng cũng nên coi Toàn ca như con ruột không? Chu Nhị thái thái Quách thị dường như không đếm xỉa đến ồn ào bên này, chờ đến khi sắp khai tiệc thì đứng lên theo Lâm Di ra ngoài,
Hôm nay khách nhiều, để ta giúp một tay.
Nhà mẹ của Quách thị ở Dương Châu, hành vi cử chỉ đều mang vẻ uyển chuyển hàm xúc của phụ nữ Giang Nam, lúc còn ở Phúc Kiển Lâm Di cũng gặp không ít nữ quyến như Quách thị, đa phần đều tỉ mỉ và vô cùng khéo tay.
Rõ ràng không thân cận mà mặt ngoài vẫn phải tỏ ra yêu thương hết mực.
Chu lão phu nhân nở nụ cười hiền lành,
Trong phủ sắp xếp ngăn nắp như vậy, hẳn cháu mệt lắm phải không?

Không có ạ.
Lâm Di cười đáp, so với vẻ thân thiết giả tạo của Chu lão phu nhân, biểu cảm của Lâm Di vô cùng tự nhiên,
Không sợ mệt, chỉ sợ làm không đúng thôi ạ.
Nếu thấm nương cảm thấy có chỗ nào không thỏa đáng, cứ chỉ bảo để cháu sửa.

Đến khi trong phòng vọng ra lệnh truyền nước rửa mặt, nàng ta liền giành lấy chậu nước từ tay tiểu nha hoàn, bưng vào hầu hạ Khang Quận vương và Quận vương phi.
Tiểu nha hoàn thất kinh, đứng đờ ra đó, không biết mình đã làm sai cái gì.

Làm gì thế hả?
Trong phòng bỗng vọng ra tiếng quát lớn.
cũng không biết nên đặt đũa vào đâu, nhưng ở trước mặt trưởng bối...
đành cố ăn hết, ban đêm chỉ muốn uống nước.
Lâm Di nhớ tới lúc mới vào Kinh, đúng là giống hệt như Quách thị nói.

Vậy bây giờ nhà bên kia có đầu bếp làm món Hoài Dương không?
Quách thị nhẹ lắc đầu,
Người trong nhà đều không thích ăn nhạt, ta thỉnh thoảng xuống bếp làm vài món cũng chỉ có mình ta ăn...
Ở nhà chồng vốn có nhiều việc không tiện, ngay trước mặt cả nhà mà cứ ăn đồ mình tự làm mãi chắc chắn sẽ bị người ta nói ra nói vào, nhưng phàm là nàng dâu mới, ai chẳng phải nhẫn nhịn như vậy.
Quách thị lấy khăn che miệng cười khẽ,
Vậy nhất định chưa quen đồ ăn trong Kinh.
So với đồ ăn ở Phúc Ninh thì đúng là...
Lâm Di gật đầu,
Mặn ăn không nổi.
Quách thị cười nói:
Ta cũng thế...
lúc mới gả tới...
Cát ma ma nói vài câu khiêm tốn, Lâm Di bảo Củng ma ma dẫn Cá6t ma ma đi một vòng quanh phủ xem xét.
Củng ma ma cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, cho nên tập trung tinh thần cao độ.
Sau k5hi chu lão thái gia và Chu lão phu nhân chuyển vào, mọi thứ sẽ không còn thuận lợi như bây giờ.
Quận vương gia...
Bà từ bên ngoài tiến vào lôi Tường Vira, nàng ta vẫn liều mạng giãy giụa, khóc lóc ầm ĩ.
Chu Thập Cửu nhàn nhã ngồi tựa trên giường đọc sách, Lâm Di đi qua phòng bên cùng Bạch Thược và Quất Hồng chọn chỉ màu, chuẩn bị thêu mấy cái hầu bao tương lai tặng cho nữ quyến Chu gia.
Bạch Thược vẫn không yên lòng,
Hay để nô tỳ ra ngoài nhìn một cái, tránh để nàng ta ầm ĩ quá mức.
Lâm Di nhẹ lắc đầu,
Củng ma ma sẽ xử lý ổn thỏa.
Chỉ chốc lát sau, Củng ma ma vào báo với Lâm Di:
Đã bố trí xong xuôi rồi ạ, hễ ai truyền tin ra ngoài là chúng ta sẽ biết ngay.
Lúc trước Chu Đại thái thái sắp xếp phủ Khang Quận vương, đương nhiên sẽ lưu lại tai mắt trong phủ, bây giờ là cơ hội tốt lôi tai mắt này ra ánh sáng, bớt phiền cho sau này.
Thấu, nhuận, tĩnh, tròn, đầy, rõ, diệu...
Hiếm thấy cây cầm nào tốt như vậy lắm, Khang Quận vương phi, người giữ nó lại đi, bảo đảm không nhầm đâu.

Mỗi lần nữ thương nhân nói một từ trong chín
đức
, dường như nụ cười trên mặt Chu Thập Cửu càng sâu hơn một chút, ống tay áo dài lướt qua thân cầm, song cảm xúc trong mắt lại khiến người khác đoán không ra.
Băng qua hành lang vòng cung của Tam Tiến viện là tới hai tiểu viện Đông Tây, mỗi tiểu viện đều có năm gian phòng chính và ba gian phòng nhỏ, sân vườn khá rộng, đầy đủ các cảnh trí cần có.
Phía Đông vườn có trong một cây trúc đào, phía Tây trồng tường vi và mẫu đơn.
Lâm Di cùng Quách thị lo cho Chu lão phu nhân xong, vừa định đi thì Thân ma ma bên người Chu lão phu nhân bỗng hớt hải chạy tới, cúi xuống nói nhỏ bên tại Chu lão phu nhân:
Đại lão gia say rượu rồi ầm ĩ với Nhị lão gia, cả Quận vương gia cũng không khuyên được.
Quách thị ngồi gần Chu lão phu nhân hơn nên nghe được đôi chữ, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, đứng dậy nói:
Mẫu thân...
Để con đi xem thế nào...
Chu lão phu nhân nhìn Quách thị,
Chuẩn bị ít canh giải rượu nữa, hôm nay vui vẻ khó tránh khỏi uống nhiều hơn một hai chén, đưa bọn chúng về ngủ sớm đi.
Quách thị
vâng
một tiếng đáp lời.

Lâm Di theo Quách thị ra ngoài, nhẹ giọng hỏi nàng ta:
Xảy ra chuyện gì vậy?
Quách thị ấp úng:
Cũng không có gì, chẳng biết lão gia thắng được ở đầu một con chim, Đại bá lại nói là lão gia bỏ nhiều bạc ra mua, cho nên mới...

Lão gia lấy đâu ra bạc mà mua những thứ này chứ...

thật sự là người khác đưa mà.


Đưa Quách thị đến hành lang vòng cung, Lâm Dinói:
Ta không nên sang đó thì hơn, Nhị tẩu nhớ lựa lời khuyên bọn họ.
Dứt lời nàng quay sang sai Linh Lung:
Bảo nhà bếp nấu ít canh giải rượu đưa sang đó.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.