Chương 148: Hỏi han


Hoàng thượng trẻ tuổi muốn tự mình chấp chính, vì thế càng thêm mong ngóng có trưởng tử.

Khó khăn lắm Hoàng hậu mới hoài thai, Hoàng thượng cũ8ng bắt đầu tìm cách đoạt lại quyền lực từ trong tay các đại thần chấp chính, ai ngờ ở thời khắc mấu chốt Hoàng hậu lại sinh non.
Ví dụ như các vị vương phi phải ở lại hầu chuyện, sau đó sẽ...

Muội là nàng dâu mới, phải chuẩn bị đi.
Hiển Quận vương phi che miệng cười cười,
Lần trước Hoàng hậu cũng giữ ta lại hỏi han sở thích đấy.

Hoàng thượng3 vừa không thể tự mình chấp chính, vừa đau đớn vì mất hoàng tử, cùng năm đó nhà mẹ Hoàng hậu xảy ra chuyện lớn, ca ca của Hoàng hậu tham ô bạc chế tạ9o thuyền chiến, Đại Chu thảm bại dưới tay giặc Oa, cuối cùng nhờ có Thành Quốc công, sóng dữ mới bị chặn.
Sau chuyện này, Hoàng hậu quả quyết6 đứng về phía Hoàng đế, ca ca của Hoàng hậu bị tử hình theo luật.
Lần này cũng vì Hoàng thượng có thêm hoàng tử, nhất định phải do quốc mẫu chủ trì lễ tắm ba ngày, bằng không chắc Hoàng hậu đã chẳng lộ mặt.
Lâm Di im lặng ngồi một bên chờ đợi, khi chén trà đã thấy đáy,nội thị vén rèm lên, Ngữ vương phi khép nép bước vào.
Quả nhiên giống như Hiển Quận vương phi nói, Hoàng hậu nương nương giữ mấy vị vương phi lại.
Lâm Di yên lặng chờ, một nội thị tươi cười đi tới trước mặt nàng,
Khang Quận vương phi ngồi tạm, lát nữa Hoàng hậu nương sẽ truyền triệu người.
Lâm Di gật đầu, cảm ơn nội thị.
Lâm Di khẽ cười, hoàn toàn không thèm để ý.
Nội thị mời nàng chờ một lát, Lâm Di hơi cúi đầu nhìn sàn điện bóng loáng soi rõ bóng người.
Hoàng hậu nương nương đang ngồi trên ghế chủ vị điêu khắc hình long phượng, tay nâng chén trà.
Lâm Di tiến lên hành lễ, động tác nhẹ nhàng đến mức ngọc bội trên người không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Hiến Quận vương phi lớn hơn Lâm Di vài tuổi, vốn dày dặn kinh nghiệm trong những dịp tụ hội thế này, cho nên liên tục ở bên cạnh giúp Lâm Di khai sáng,
Phải gần đến giờ Hoàng hậu nương nương mới lộ diện.
Nói cách khác, ngoại trừ chủ trì nghi thức, bình thường Hoàng hậu nương nương sẽ không đơn độc gặp gỡ mọi người.
Hiển Quận vương phi mỉm cười, để lộ hai lúm đồng tiền tròn xoe,
Hôm muội thành thân ta cũng có mặt, nhưng đông quá nên chẳng nói được câu nào, hôm nay vừa gặp ta liền biết ngay muội là người nhanh nhẹn.
Con cháu tôn thất quả thật quá nhiều, hôm nàng và Chu Thập Cửu thành thân, xe ngựa đông như kiến, chen không lọt.
Ngũ vương phi đảo mắt quanh phòng, thoáng dừng lại trên mặt Lâm Di, Lâm Di mỉm cười đáp lại rồi tiếp tục nói chuyện với vị phu nhân bên cạnh mình.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu bây giờ đã là Ngũ vương phi cao quý, thân phận khác xa khi trước, trong cung lại đặc biệt chú trọng cấp bậc, đương nhiên nàng ta phải biết khiêm tốn, vì vậy ánh mắt nhìn Lâm Di cũng hiền hòa hơn hẳn.
Ngũ vương phi cứ việc ra sức thể hiện đặc quyền thân phận, Lâm Di chỉ cần ở một bên hông chuyện là được rồi.
Ở đâu có nữ giới, ở đó sẽ thành cái chợ, đông đảo mệnh phụ tụ tập như vậy, đương nhiên sẽ có nhiều chuyện để nói, Lâm Di nhanh chóng làm quen với Hiển Quận vương phi.
Qua chuyện đó, Hoàng hậu mất dần sự ủng hộ của các thần tử, không những thể5 bên ngoài còn lan truyền đủ loại đồn đãi, nào là Hoàng hậu trẻ tuổi mà ra tay độc ác, nào là nhà Hoàng hậu nhân lúc Hoàng thượng chưa đủ kinh nghiệm mưu đồ đoạt quyền.
Tình cảm giữa để hậu vốn sâu đậm nhưng vẫn không chịu nổi gièm pha.
Hoàng hậu mỉm cười, lấy lý do khó chịu nên trở về nghỉ ngơi.
Thế nhưng nhóm nữ quyến vẫn không dám đi, ngồi lại chờ cung nhân tới chuyển lời.
Ai cũng muốn thể hiện mặt tốt của mình ở trước mặt mẹ chồng, huống chi bà mẹ chồng này còn là mẫu nghi một nước.
Cho nên bàn về quyền lợi hay thân phận, Ngũ vương phi và mọi người ở đây không cùng cấp bậc, đương nhiên sẽ không có khả năng xảy ra xung đột.
Nội điện cực kỳ yên tĩnh, thi thoảng mới nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng của đám cung nhân.
Không bao lâu sau, Lâm Di được truyền gọi, nàng lập tức kính cẩn đi vào.
Chỉ là...
Nói tới đây cô cô ngừng ngang.
Lâm Di lại vội vàng cầu khẩn, cô cô mới nói tiếp:
Quận vương phi là nàng dâu mới, cho nên không khó hiểu, nhưng Quận vương phi mang nhiều túi thơm cầu con như vậy, khó tránh khỏi bị người ta xầm xì.
Nghe thể Lâm Di cuống quýt tháo túi thơm xuống bỏ vào trong tay áo.
Hoàng hậu nương nương gật đầu rồi sai cung nhân bày ghế.
Lâm Di nhẹ nhàng ngồi xuống.
Lâm Di cúi đầu, để lộ cần cổ trắng như tuyết, hàng mi dày rậm hơi run run, muốn che giấu sự căng thẳng nhưng không thành.
Vẻ mặt này là vẻ mặt Hoàng hậu quen thuộc nhất.
Nữ giới qua ba mươi nhan sắc sẽ suy giảm, Hoàng hậu nương nương lớn tuổi hơn lứa tiểu Tiểu thị nhiều, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
Nếu mặc ăn mặc trang điểm tỉ mỉ, bà chẳng những hơn nữ quyến cả phòng ở khí chất cao quý, mà dung mạo cũng sẽ không thua bất kỳ ai.
Hoàng hậu bảo cung nhân lấy đồ ban thưởng ra,
Ta từng xem qua bức thêu ngươi làm, rất đẹp.
Vừa nói bà vừa nhấp một hộp trà,
Theo ta nhớ, tổ mẫu người xuất thân từ Đổng gia ở Thiểm Xuyên, đúng không?

Thưa không phải.
Lâm Di kính cẩn đáp:
Phụ thân thần phụ được nhánh cả nhận làm con thừa tự, nhà ngoại của tổ mẫu thân phụ là Lý thị ở Kinh thành.
Hoàng hậu

một tiếng,
Còn trước đó?
Lâm Di đáp:
Trước khi được nhận làm con thừa tự, tổ mẫu ruột của thần phụ là Triệu thị.
Hoàng hậu nương nương khẽ nhướng mày, thôi không hỏi chuyện nhà của Lâm Di nữa,
Ngươi khéo tay thêu thùa, chắc hẳn cũng khá cầm kỳ thư họa?
Lâm Di không dám giấu giếm,
Từng theo tiên sinh học, biết chút chút ạ.
Hoàng hậu cười ôn hòa,
Nghe nói người được Nhân Ngữ Thu dạy dỗ, bản cũng rất thích tranh chữ của vị tài nữ này.
À, Nhân Ngữ Thu còn thông thạo dược lý, ngươi có học được chút gì không?
Nói tới đây Lâm Di bắt đầu ngại ngùng,
Chỉ biết làm chút dược thiện thôi ạ.
Hoàng hậu bật cười,
Như thế cũng rất tốt rồi.
Dứt lời bà quay ra cửa sổ quan sát sắc trời,
Không còn sớm nữa, ngươi trở về đi.
Lâm Di đứng dậy hành lễ với Hoàng hậu rồi đi ra ngoài.
Lâm Di cười nói:
Về sau tỷ tỷ cứ tới phủ chơi, ta nhất định sẽ chiêu đãi nồng hậu.
Tuy nàng chưa hiểu nhiều về Hiển Quận vương phi, nhưng đã tới đây rồi, nàng không thể cứ ngồi im như khúc gỗ, không chừng sẽ kết được thêm bạn hợp ý thì sao.
Có lẽ Hiến Quận vương phi cũng nghĩ vậy cho nên nàng nhắc nhở Lâm Di:
Làm lễ xong Hoàng hậu nương nương sẽ giữ vài người lại nói chuyện.
Cho dù Hoàng hậu không muốn, mấy màn xã giao ra vẻ này vẫn phải làm cho đầy đủ.
Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn, trước mặt bà là một khuôn mặt non nớt, vị Quân vương phi này chỉ chừng mười lăm tuổi, tay hơi siết khăn, chân đi giày thêu cây lựu, bên hông đeo ba cái túi hương, một cái thêu hoa văn cây lựu cầu con, một cái thêu đẩy chữ Phạn, cái còn lại thêu hình đồng tử, hoàn toàn là kiểu ăn mặc của một nàng dâu mới.
Mấy thứ túi hương cầu may mắn này bao nhiêu năm qua vẫn chưa từng thay đổi, lúc được đưa vào cung bà cũng đeo rất nhiều túi hương, thế nhưng con đường cầu con vẫn đầy chông gai trắc trở, khiến bà cả đời cũng không quên được.
Cô cô bên cạnh Hoàng hậu bừng khay đồ ban thưởng theo, đưa Lâm Di ra khỏi Cảnh Nhân cung.
Lâm Di nhìn vẻ mặt tươi cười của cô cô,
Làm phiền cô cô đưa ta ra ngoài.
Nàng nắm chặt vạt áo, một lúc sau mới quyết định mở miệng:
Ta có chỗ nào không thỏa đáng thì xin cô cô chỉ bảo thêm.
Cô cố cười nói:
Nào có, cử chỉ của Quận vương phi đúng mực, hiếm thấy ai cấp bậc lễ nghĩa chu đáo như vậy lắm...
Sau khi nhũ mẫu bồng tiểu hoàng tử đi, Hoàng hậu nương nương mới bước ra khỏi rèm che.
Hôm nay là ngày lành, Hoàng hậu nương nương mặc y phục gấm đen thêu chim phượng vàng, chải búi tóc cầu kỳ cao ngất, trâm bằng vàng ròng với chuỗi ngọc thả dài xuống hai bên, ẩn đường vẽ ẩn ký hình phượng đỏ tươi.
Sau khi đám người Ngũ vương phi nói cười bước ra, Lâm Di mới bình tĩnh đi vào nội điện trước cái nhìn chăm chú của Ngũ vương phi.
Ánh mắt Ngũ vương phi ẩn chứa vẻ nhạo báng.
Mọi người ở đây đều là tôn thất họ hàng xa của hoàng gia, Hiến Quận vương nổi danh là con mọt sách trong các tổn thất, Chu Thập Cửu theo con đường võ tướng.
Địa vị hai nhà giống nhau, nhưng chức tước khác hẳn, không phụ thuộc hay ảnh hưởng gì nhau, cho nên nàng và Hiển Quận vương không cần đề phòng cũng chẳng cần nịnh hót nhau, nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều.
Quả nhiên, gần đến giờ lành cung nhân mới mời mọi người vào chính điện, trên bàn bày đẩy bánh dẻo mừng trẻ con vừa ra đời.
Phía sau rèm che, Hoàng hậu ôm tiểu hoàng tử lần lượt hoàn thành từng nghi thức, nhóm mệnh phụ đứng quan sát, thỉnh thoảng lại phụ họa bằng vài lời may mắn.
Câu hỏi rập khuôn, câu trả lời rập khuôn.
Bởi vì Hoàng hậu không thích
quan tâm
, người khác muốn nịnh hót cũng chẳng có cơ hội.
Lâm Di vào Kinh lâu như vậy, mỗi lần nghe Trần Doãn Viễn nói đến chuyện trong triều, gần như đều có liên quan tới Huệ phi nương nương - Đại tiểu thư nhà Ninh Bình hầu, rất ít khi đề cập tới Hoàng hậu.
Nàng được tứ hôn cũng là do Thái hậu làm chủ, Hoàng hậu dường như rất ít hỏi tới chuyện trong triều.
Chưa kể do Hoàng thượng mãi không có con nối dòng, Thái hậu cứng rắn ra mặt tuyển Đức phi và Thục phi vào cung, từ đó về sau, mỹ nhân trong cung bắt đầu đông dân.
Nhan sắc mới lấn át nhan sắc cũ, địa vị của Hoàng hậu vẫn không lung lay, nhưng cũng coi như dần bị xa lánh, Cảnh Nhân cũng từng vô ngần náo nhiệt dần dần biến thành vắng lặng như bây giờ.
Lâm Di cái nhìn giày gấm thêu cây lựu dưới chân mình.
Hiến Quận vương lấy khăn che miệng cười,
Muội đó, đừng quá nóng vội.
Dứt lời nàng ngắm nghía Lâm Di từ trên xuống dưới một lượt,
Muội còn nhỏ tuổi, vẫn nhiều thời gian lắm.
Mong ước cầu con của mình rõ ràng đến vậy sao? Lâm Di cười ngượng ngùng.
Cô cô nói tiếp:
Vậy ổn rồi, Quận vương phi còn trẻ...
Nghe nói tới đây, sắc mặt Lâm Di liền trở nên ảm đạm,
Mặc dù bây giờ chi của Quận vương gia chỉ còn một mình Quận vương gia...

nhưng ta cũng quá bất cẩn...

không nên lộ liễu như vậy...
Cô cô bên cạnh Hoàng hậu tỏ ra quan tâm an ủi,
Không sao, đây cũng chẳng phải là sai sót cấp bậc lễ nghĩa gì, Quận vương phi thành thân mới chỉ một tháng, lời của nô tỳ cũng như bới xương trong trứng gà thôi.
Nghe vậy Lâm Di mới thở phào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.