Chương 149: Tố cáo
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2129 chữ
- 2022-02-04 04:44:37
Tiểu Tiêu thị nghe mà thấy như lọt vào sương mù, quay sang ngắm nghía Lâm Di từ trên xuống dưới lần nữa, vẫn không nhìn ra được chỗ nà8o không ổn.
Bạch ma ma cho nha hoàn trong phòng lui ra hết, còn nhẹ nhàng khép bình phong lại, lão thái thái nhánh cả mới nhỏ3 giọng hỏi Lâm Di:
Quận vương gia và cháu đã bàn tỉnh đầu vào đó hết rồi?
Nếu nói về tính toán thì có đấy, chỉ là...
Chu Thập Cửu đã sớm chuẩn bị kỹ càng rồi, con người đó giỏi nhất lợi dụng sở trường và tránh né nhược điểm của mình.
Chưa kể đôi khi điểm yếu sẽ có thể biến thành sở trường.
Người này không chỉ lên án nàng mà còn từ phía sau đầm nàng một thương nữa.
Lâm Di đành hơi cúi đầu, dùng vẻ e dè của nàng dâu mới để qua mặt tiểu Tiêu thị,
Để con về hỏi.
Trước khi Lâm Di đi, tiểu Tiêu thị lại nhắc nàng đừng quên đám cưới của Lâm Phương, nàng là muội muội, không thể không có mặt.
Làm sao cho biết hằng ngày Chu Thập Cửu dậy lúc nào?
Lâm Di không nói lời nào, Trần Doãn Viễn hiển nhiên ngượng không tiện hỏi thêm, nên quay lại nhìn tiểu Tiêu thị, tiểu Tiểu thị cũng nói một câu không đầu không đuôi:
Hay là đổi sang cách ngày một lần đi.
Lâm Di ôm lấy cánh tay lão thái thái nhánh cả,
Tổ mẫu yên tâm, có ra sao cháu cũng sẽ không bị thua thiệt đâu, cho dù Quận vương gia thật sự phải đến biên cương, cháu vẫn sẽ trăm phương nghìn kế tìm cách củng cố chỗ đứng.
Hôm nay Lâm Di đeo cả đống túi thơm cẩu con lên người tiến cung, mục đích chính là để thu hút sự chú ý của Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương từng trải qua hoàn cảnh giống nàng gả sớm, không có chỗ dựa, phải nhanh có con vì con nổi dòng là biện pháp duy nhất có thể thay đổi cục diện.
Giờ này đại đa số quan to hiển quý trong Kinh đều đã ngủ, Hoàng đế cũng bước ra khỏi Dưỡng Tâm điện, mũi giày giẫm trên hành lang sáng bóng, công công đi theo bên cạnh nhỏ giọng hỏi:
Đêm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của Huệ phi nương nương...
Vậy bây giờ chúng ta...
Đến Cảnh Nhận cung.
Hoàng đế cất giọng uy nghiêm.
Kinh nghiệm của Khang Quận vương còn thấp, bây giờ lại lập công lớn, Hoàng đế hẳn có ý định phải thần tử này ra biên cương trui rèn thêm, bằng không đã chẳng chậm chạp chưa ấn định chức vụ cho Khang Quận vương, đây cũng chính là vấn đề lão thái thái nhánh cả lo lắng nhất,
Phải chi chức vụ chính thức của Khang Quận vương được xác định sớm, càng kéo dài càng không tốt.
Nàng cũng biết tất cả mọi người đang chờ cười nhạo nàng, nếu Chu Thập Cửu bị điều rời khỏi Kinh, Khang Quận vương phi là nàng sẽ mất chỗ dựa ngay.
Hoàng hậu búi gọn mái tóc, chỉ cài trâm phượng cổ định rồi đi ra.
Để hậu hai người ngồi trên kháng, Hoàng hậu tự tay châm trà, Hoàng để đưa ánh mắt thâm trầm nhìn Hoàng hậu,
Hoàng hậu còn nhớ Khang Quận vương trẫm từng nhắc với nàng không?
Mỗi lần đến Cảnh Nhân cung, Hoàng đế thường chỉ nói vài ba câu, Hoàng hậu im lặng không nói gì, bà quá rõ tính của Hoàng đế, đây là câu hỏi, nhưng Hoàng để không phải đang chờ đáp án của bà.
Hoàng để nhìn bà,
Trẫm bây giờ, ngay cả một thần tử dùng được cũng không có.
Dứt lời ông đứng lên, vén rèm đi thẳng ra ngoài, không hề quay đầu lại lần nào.
Hoàng hậu khom người đưa tiễn, nghe tiếng Hoàng đế vọng vào từ bên ngoài,
Trở về Dưỡng Tâm điện.
Chu Thập Cửu hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Lâm Di,
Đi cưỡi ngựa.
Ba chữ này nàng đã nghe nhiều từ hạ nhân rồi, nhưng hôm nay phải hỏi cho rõ,
Với ai?
Chu Thập Cửu đáp bằng giọng điệu vô cùng bình thản, như thể đây là chuyện hiển nhiên đến không thể hiển nhiên hơn,
Với ca ca em.
Tối hôm qua nàng một mực án binh bất động, vốn đã không định hỏi, ai ngờ Chu Thập Cửu lại dậy đúng lúc nàng vừa tỉnh.
Ngày nào cũng dậy giờ này đi dạy ca ca cưỡi ngựa, thảo nào từ tổ mẫu đến tiểu Tiêu thị đều nhắc nhở nàng phải quan tâm Chu Thập Cửu nhiều hơn.
Mẹ nói hay đổi thành cách ngày một lần đi cho đỡ mệt.
Lâm Di vốn không muốn nói, nhưng nghĩ tới đống đồ bổ mà tiểu Tiêu thị chất lên xe ngựa, nàng lại không thể không nói.
Vậy ổn không?
Chu Thập Cửu hỏi lại Lâm Di, tựa như mình hoàn toàn không có ý kiến, mặc nàng quyết định.
nàng b9iết được suy nghĩ của Chu Thập Cửu, nhưng không hề lên tiếng hỏi, mà lúc nàng tiến cung, Chu Thập Cửu cũng chẳng mở miệng dặn dò gì. 6
Lâm Di cười khẽ,
Quận vương gia sẽ sắp xếp ổn thỏa thôi, tổ mẫu yên tâm đi.
Lão thái thái nhánh cả hơi cau mày,
Tại sao khô5ng thương lượng với nhau đã đi làm rồi? Ngộ nhỡ có sai sót thì sao?
Sẽ không, người có thể đứng vững ở vị trí hút mắt như vậy trên triều, không chỉ cần tài trí xuất sắc mà còn phải có sự ủng hộ của gia tộc, hai điều kiện này thiếu một cũng không được.
Hành động cố tình để lộ nhược điểm kia chính là cách bày tỏ ý nguyện được dựa giẫm Hoàng hậu nương nương của nàng, đây là kết quả Chu Thập Cửu muốn, mà nàng cũng vui vẻ làm thể.
Ánh mắt của Chu Thập Cửu chưa bao giờ sai, Hoàng hậu là mẫu nghi một nước, nếu có cơ hội được Hoàng hậu thưởng thức, cớ gì nàng lại từ chối chứ? Vì thể nàng sẵn lòng thuận theo ý Chu Thập Cửu, vừa thành toàn cho anh ta vừa giúp chính bản thân mình.
Lão thái thái nhánh cả nhìn Lâm Di,
Ngày thường nhớ trò chuyện với Khang Quận vương nhiều một chút.
Dù sao cũng đã gả cho người ta rồi, sau này còn sống cả đời với nhau, cháu không nên quá cố chấp, chỉ thiệt cho mình thôi.
Tiểu Tiêu thị cũng nói mấy lời nhàm tại như nào là phải dụng tâm với phu quân hơn, tranh thủ thời gian tận hôn nắm chặt tim đối phương, nếu không sau khi có cả đống tiểu thiếp, thông phòng xinh đẹp như hoa, vị trí chính thất này sẽ càng thêm khó làm.
Bàn ghế đã được bày sẵn trong nội phòng Cảnh Nhân cung, cô cô hầu hạ Hoàng hậu tự tay bày thức ăn lên bàn.
Hoàng thượng thường xử lý chính sự đến khuya, cho nên đồ ăn khuya sẽ do người thị tẩm hôm đó chuẩn bị.
Sau hôm qua nàng mới biết, thì ra không đơn giản như vậy, nàng hoàn toàn không biết gì về hành tung của phu quân mình.
Khuôn mặt tựa hải đường vừa nở, cánh môi hơi dầu, ánh mắt mông lung vì vừa tỉnh dậy, thấp thoáng vẻ hờn dỗi.
Hoàng hậu đã tháo hết trang sức, vừa định búi tóc lại thì Hoàng đế lẳng lặng bước vào nội phòng, ngồi xuống trên kháng.
Chờ được giây lát, Hoàng đế dường như đã hết kiên nhẫn, nhìn cô cô bên cạnh Hoàng hậu,
Bảo Hoàng hậu khỏi trang điểm, ra đây với trẫm.
Sau đó ông phất phất tay ra hiệu cho nội thị dọn đồ ăn khuya xuống.
() Đại thần cố mệnh: những đại thần được vua giao trách nhiệm phụ chỉnh tân vương trẻ tuổi, chưa có khả năng tự chấp chính.
Tự tiện quyết định thay Hoàng đế hay dò xét thành tâm vốn chỉ cách nhau một đường chỉ mảnh, can gián không khéo thì Hoàng đế sẽ trở mặt ngay.
Công công sững người trong khoảnh khắc, sau đó lập tức sai tiểu công công bên cạnh đến cảnh Nhân Cung sắp xếp trước,
Hoàng hậu nương nương đã ngủ chưa?
Tiếng của tiểu công công vang lên ở Cảnh Nhân cung, trên dưới Cảnh Nhân cũng đều giống như đàn chim bị kinh động, cuống cuồng cả lên.
Hoàng thượng rất ít khi tới Cảnh Nhân cung mà, sao hôm nay lại giá lâm sớm như vậy? Ngự thiện phòng vốn chuẩn bị bưng thức ăn đến cung của Huệ phi, được tin liền nhanh nhảu đổi sang đưa tới cung Hoàng hậu.
Tiểu Tiêu thị cho hạ nhân khuân một đống đồ ăn lên xe ngựa, lúc Lâm Di chuẩn bị lên xe, Trần Doãn Viễn chợt nhíu mày hỏi:
Ngày nào Quận vương gia cũng dậy cực sớm, tiếp tục mãi thế có ổn không?
Hở...? Bất ngờ bị hỏi như vậy, Lâm Di hơi giật mình.
Huống chi ngài ấy đã từ chối rất nhiều lời mời xã giao bên ngoài, trở về phủ không gặp con thì còn buồn đến thế nào nữa.
Lâm Di bỗng cảm giác như có ai đó lén lút lên án nàng với người nhà nàng.
Hoàng để uống một hớp trà, ánh mắt trở nên xa xăm, giọng cũng nặng nề hẳn,
Khang Quận vương ở Phúc Kiến lập công to, giờ lại bắt được Trương Qua, trẫm cho rằng đây là một nhân tài đáng để bồi dưỡng, nào ngờ hắn trẻ tuổi bộp chộp, gánh không nổi đại sự.
Chẳng qua nếu không vì trẫm liên tục dùng hắn, đám đại thần kia đã chẳng tới tấp dâng tấu nhặng xị.
Hoàng hậu vẫn lẳng lặng ngồi nghe.
Lát sau Trần Doãn Viễn trở về, nhìn thấy Lâm Di ở nhà mẹ đẻ, ông không nói hai lời liền xua tiểu Tiêu thị đi chuẩn bị xe ngựa ngay, Quận vương gia cũng sắp rời nha môn rồi, con mau trở về đi.
Gần đây trên triều đủ loại xầm xì, hắn trong lòng Quận vương gia cũng vô cùng rầu rĩ.
Lâm Di thật sự muốn chỉ tay vào mũi đối phương mà mắng một trận, song ngoài miệng lại nói:
Ngài đã kèm ca ca một thời gian, huynh ấy hẳn cũng học được ít nhiều rồi, bằng không từ ngày mai mời sư phụ dạy võ công cho huynh ấy đi, như vậy Quận vương gia không cần phải ngày ngày dậy sớm dạy huynh ấy nữa.
Chu Thập Cửu không đồng ý mà cũng không phủ quyết, nụ cười nơi khóe môi như thêm rạng ngời dưới nắng sớm, dịu dàng song cũng cực kỳ chói lóa,
Vậy sáng sớm ta làm gì bây giờ?
Vậy chứ hai mươi mấy năm qua thế nào? Cả chuyện này cũng phải hỏi nàng...
Hoàng thượng đăng cơ lúc còn non nớt, bên cạnh luôn bị đại thần cố mệnh kèm cặp; tuy giờ đã tự mình chấp chính, những ký ức về khoảng thời gian bị người khác trói buộc tay chân hắn vẫn rất mới mẻ với Hoàng thượng.
Nếu có kẻ muốn vượt quyền tự tiện quyết định thay Hoàng đế, kẻ đó đương nhiên sẽ bị quy tội mưu đồ trở thành một Thành Quốc công khác.
Quận vương gia muốn đi đâu vậy?
Lâm Di mở to mắt nhìn Chu Thập Cửu.
Từ trước đến nay chưa bao giờ hỏi tới, chỉ nghe bọn hạ nhân báo lại là Chu Thập Cửu đã ra ngoài, nàng cứ tưởng rằng Chu Thập Cửu thật sự đi cưỡi ngựa.
Tia sáng đầu ngày rọi lên đệm giường, những lọn tóc đen như mực tán loạn, rèm được vén lên, không khí tươi mới ùa vào.
Chu Thập Cửu đang chuẩn bị vén chặn ngồi dậy, người bên cạnh bỗng xoay đầu, kéo tay chàng lại.
Mỗi ngày vờ hồ đồ chưa đủ sao hôm nay nàng đã giơ tay giữ lại rồi mà vẫn giả ngơ với nàng, Lâm Di đành thuận miệng nói thêm một câu quan tâm,
Còn sớm lắm, Quận vương nằm thêm lát nữa đi.
Nụ cười trên môi Chu Thập Cửu bỗng trở nên mông lung.
Vừa dứt lời Lâm Di cảm thấy eo bị kéo một cái, cả người liên lọt thỏm vào lòng Chu Thập Cửu, giọng nói êm tai của đối phương vang lên ở đỉnh đầu,
Cũng tốt, về sau chúng ta cùng ngủ thêm chút nữa...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.