Chương 150: Trò cười
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2302 chữ
- 2022-02-04 04:44:35
Cho nên họ đã chờ một mạch hai canh giờ.
Ở trong phòng, Lâm Di sai nha hoàn đổi rèm cưới đỏ thành rèm lụa mỏng màu vàng nhạt, lại cho n8gười bày một chậu mẫu đơn Thủ Án Hồng
cạnh chiếc kháng sơn đen đối diện giường, phía trên treo tranh sơn thủy, cứ thể diện mạo phòng liên tha3y đổi khác hẳn.
Thấy trong phòng không còn ai khác, Chân thị lo lắng nói:
Mẫu thân, người bị Trần thị nói đến mụ mị rồi sao, lúc này phải tiến cung tố khổ với Thái hậu, đề nghị cho Quận vương gia đến biên cương mới phải chứ, tương lai lập thêm công thì xin về Kinh nhậm chức, như vậy đám quan lại kia sẽ không dám cãi lý nữa, võ tướng đều dựa vào công lao để nói chuyện mà...
Nghĩ thì dễ lắm, Chu lão phu nhân liếc nhìn Chân thị, chưa rõ ràng tình hình mà đã hành động chính là có đi mà không có về.
Lâm Di ở trong phòng Chu lão phu nhân đợi một lúc vẫn không có thêm tin tức của Chu Thập Cửu.
Chu Đại lão gia và Chu Đại thái thái quyết định ở lại phủ chờ nghe tin, để Chu Nhị lão gia và Chu Nhị thái thái Quách thị trở về nhà cũ.
Lâm Di còn chưa lên tiếng, hai người đã đến trước cửa phòng Chu lão phu nhân, tiểu nha hoàn tiền lên vén rèm cho họ vào.
Nhìn thấy Lâm Di, Chu Đại thái thái lập tức nói:
Quận vương phi tới rồi, mau đến cùng bàn xem nên làm thế nào.
Lâm Di ngồi xuống, nha hoàn thả rèm cửa xuống, Chu Đại thái thái liền tuôn một tràng:
Thấy người ta lập quân công là bắt đầu đỏ mắt, muốn nói thì phải có bằng chứng hẳn hoi hẵng nói, Quận vương gia chúng ta đời nào làm mấy chuyện như vậy, bây giờ Trương Qua bị giết rồi, đến cùng là thế nào ai biết được chứ.
Hoàn toàn là dáng vẻ sốt ruột lo nghĩ cho Quận vương gia.
Chu Nhị thái thái Quách thị ngồi bên cạnh dè dặt nói:
Làm vậy có khác nào thừa nhận lời đồn là thật đâu.
Theo ta thấy, vẫn nên chờ nghe ngóng thêm đã.
Chân thị liếc xéo Quách thị, mỉa mai:
Chờ đến khi Hoàng thượng chính thức định tội luôn à?
Lâm Di đang nghĩ ngợi thì Củng ma ma dẫn nha hoàn bưng điểm tâm vào,
Đại thái thái lại tới, bảo là có chuyện muốn nói với Quận vương phi, mời người cùng tới phòng lão phu nhân ạ.
Lại chuyện gì đây? Củng ma ma nói:
Xem ra rất sốt ruột, có vẻ như không phải là chuyện gì tốt.
Lâm Di thay một chiếc váy gấm xanh nhạt thêu hoa tường vi rồi đi đến Tam Tiến viện, trên đường gặp Chu Nhị thái thái Quách thị chờ sẵn ở khúc quanh hành lang,
Là về Quận vương gia, Đại bá nghe ngóng được tin mới, nên bảo Đại tấu đến tìm mẫu thân nghĩ cách.
Lâm Di và Quách thị vừa đi vừa nói.
Quách thị kể tiếp:
Người ta nói Quận vương gia quản thúc thuộc hạ không nghiêm, trên đường hành quân bắt con gái nhà lành cho quân sĩ vui đùa, còn nói Trương Qua vốn có ý định đầu thú nhận tội, song Quận vương gia vẫn dấy binh đánh để hổi Kinh lĩnh công.
Quách thị càng nói càng bối rối, căng thẳng nhìn Lâm Di,
Đệ muội cũng đừng sốt ruột, nhóm Ngự sử vẫn chưa ai lên tiếng, đợi một thời gian nữa tin đồn lắng lại sẽ ổn thôi.
Muốn đi cầu xin cũng phải đợi đến khi nào không còn đường lui cơ, bây giờ mới phong phanh nhận được tin mà đã nóng nảy tiến cung, nếu thật sự xảy ra chuyện, thấm nương là bà ta còn chỗ đứng sao.
Chân thị đành ngóng trông trong triều không ai đứng ra bênh vực Chu Thập Cửu Rất nhanh Chu Nguyên Cảnh đã mang thêm tin trở về,
Trên triều chỉ có một gã lang trung cục tuyển võ của tinh bộ biện hộ cho Quận vương gia vài câu, tiếc rằng gã kia có tật nói lắp, đứng giữa triều cả buổi cũng nói chưa hết câu, đúng là chỉ tổ đổ thêm dầu vào lửa.
Nghe vậy Chân thị bật cười,
Sao lại có thể như vậy chứ.
Nói một câu tử tế cũng không nói được mà còn đòi ra mặt biện hộ giùm người ta, nghe nói làm Hoàng thượng giận tới mức phất tay bãi triều.
Người cục tuyển võ vốn khá có mặt mũi trên triều lần trước Hoàng thượng có ý định phát binh đến phương Bắc, mỗi mình Khang Quận vương là chịu đi, nếu đổi lại là một người có tài ăn nói, chỉ cần đưa chuyện này ra là đủ khiến cả triệu ngậm họng rồi.
Vẫn nên chờ nghe ngóng thêm rồi hẵng tính.
Chân thị nóng nảy kêu lên:
Mẫu thân, nếu Quận vương gia thật sự xảy ra chuyện...
chúng ta có hối hận cũng không kịp.
Đại tẩu đừng cuống.
Ngược lại là Lâm Di khuyên nhủ Chân thị:
Phụ thân ta cũng từng bị tố tội, nhưng thành thương anh minh, sẽ không tùy tiện phán tội lương thần đâu.
Nghe xong Chu Thập Cửu khoác áo choàng đứng dậy rồi kéo Lâm Di dậy theo,
Nghĩ thôi có ích gì, cứ thử liền biết.
Thế là chàng vừa kéo tay nàng, vừa vạch rèm trướng ra hết cho ánh sáng ùa vào, đi quanh phòng gợi ý chỗ đặt để đồ đạc.
Nói đến vị trí bày hoa, Chu Thập Cửu đột nhiên buông tay Lâm Dira, đi tới một góc so tay ước chừng, nụ cười trên môi chàng càng thêm rõ ràng, làm sáng bừng cả khuôn mặt,
Trông đẹp không?
Bất chợt bị hỏi như vậy, Lâm Di bất giác ngước nhìn mặt Chu Thập Cửu.
Quách thị không biết cãi thế nào, đành nhìn sang Lâm Di.
Lâm Di ngước lên nhìn Chu lão phu nhân, từ tốn cất tiếng:
Quận vương gia vẫn chưa trở về, chúng ta cũng không biết đến cùng là thế nào, lúc trước mọi chuyện trong nhà đều theo ý thím...
Bình thường phải có chuyện thượng tấu lang trung cục tuyển võ mới được vào triều, nghe nói người này bước ra, ban đầu còn tưởng sẽ làm nên cơm cháo gì, ai ngờ lại biến khéo thành vụng.
Chân thị cười toét miệng,
Khang Quận vương làm sao tìm được ai giúp đỡ chứ, vừa mới nhờ hoàng ân lập công to, người ta còn chưa hết đỏ mắt ghen ghét kìa, bây giờ xảy ra chuyện, người ta không giẫm thêm một đạp thì cũng chỉ khoanh tay hóng hớt thôi.
Chu Nguyễn Cảnh nói:
Có trách thì trách thằng đó không biết thu mình, trong ngày cưới mặc giáp trụ đón dâu, quá mức khoa trương, võ tướng có thể đứng trên triều người nào không vào sinh ra tử, mà có ai làm vậy đâu.
Đẹp, đặt mẫu đơn ở đó nhất định sẽ đẹp.
Nụ cười trên mặt Chu Thập Cửu lại rõ ràng hơn một chút,
Vậy cứ quyết định đặt đây nhé, như vậy lúc nằm trên giường, chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấy ngay.
Có ý gì? Muốn ám chỉ vừa rồi nàng vờ ngủ ư? Hừ, đâu phải chỉ mình nàng vờ ngủ, Lâm Di cũng mỉm cười, đường đường chính chính nói:
Nếu Quận vương gia muốn nhìn thấy thì có thể đặt ở góc phía Tây.
Bị vạch trần song Chu Thập Cửu vẫn cười thản nhiên như cũ,
Cũng được, như vậy cả ta cũng nhìn thấy.
Lâm Di nhớ tới khi còn bé nàng và ca ca lẻn vào bếp ăn vụng bánh trái để cúng giao thừa, hôm sau tiểu Tiêu thị phát hiện tới hỏi hai huynh muội, nàng và ca ca mặt dày nói mình không biết, làm Tiểu Tiêu thị bán tín bán nghi quy là bị chuột ăn vụng.
Nếu nàng giống Chu Thập Cửu, bị người ta bắt tại trận mà vẫn mặt không đỏ tim không đập, chắc chắn tiểu Tiêu thị sẽ sai người tới bắt chuột thành tinh trong nhà.
Ký ức sáng sớm vài ngày trước vẫn còn mới mẻ, nên nàng dời suy nghĩ sang xem nên sắp xếp lại nội 6thất thế nào.
Dường như có thể đoán được nàng nghĩ gì, Chu Thập Cửu bỗng lên tiếng hỏi:
Em thích màu sắc gì?
Lâm Di quay đầu lại, ch5ạm phải ánh mắt sáng ngời của Chu Thập Cửu,
Các màu nhạt.
Thích hoa gì?
.
Chu lão phu nhân cũng chau mày.
Chu Đại thái thái Chân thị nói tiếp:
Hay là mời Thái hậu ra mặt cầu xin hộ?
Lâm Di vẫn chưa lên tiếng.
Thật ra nàng chưa từng cẩn thận nhìn Chu Thập Cửu như thể bao giờ, tuy Chu Thập Cửu luôn treo nụ cười trên mặt, nhưng vẫn không thể che giấu được khí thế bức người của mình.
Ánh mắt Chu Thập Cửu có khả năng khiến người khác không dám nhìn thẳng vào anh ta, vừa hay có thể giảm bớt sự chú ý vào ngũ quan quá mức anh tuấn của mình.
Thằng đó ỷ mình có chút võ công và tuổi trẻ, khiến người ta chướng mắt là đúng rồi...
Chân thị kể lại chuyện Lâm Di không chịu để Chu lão phu nhân tiến cung cầu xin tha thứ,
Hai đứa nó đều mắt cao hơn đầu, quá đề cao bản thân, tự cho mình thông minh, sớm muộn gì cũng rơi vào cảnh đầu rơi máu chảy cho mà xem.
Đêm xuống Chu Thập Cửu vẫn chưa trở về.
Chu Nguyên Cảnh còn đang suy đoán có phải chàng bị triệu vào cung rồi hay không thì Trần Hán quay lại bẩm báo:
Quận vương gia đã tiến cung rồi ạ.
Chu Nguyễn Cảnh nhướng mày, mọi chuyện đều như dự đoán của bọngã.
Sở hữu tướng mạo đẹp là điều tốt, nhưng đẹp quá sẽ khiến người khác cảm thấy phô trương ẻo lả, cho nên phải có khí thế bức người bù đắp, ở trước mặt người này mà khí thế hơi yếu là sẽ bị lợi dụng ngay.
Bởi vì hiểu rõ Chu Thập Cửu, nàng mới biết cách làm sao khiến mình thoải mái hơn, cực kỳ lý trí sắm tốt vai Khang Quận vương phi, đây chính là dự tính ngay từ đầu của nàng.
Chu gia ồn ào cả ngày, rốt cuộc cũng từ từ yên tĩnh lại.
Lâm Di ngồi dưới ngọn đèn, vừa đọc sách vừa đánh cờ với Quất Hồng.
Nàng giúp đỡ phu quân, phu quân cũng sẽ che chở nhà mẹ đẻ giúp nàng...
Nhưng cho tới bây giờ nguyện vọng lớn nhất của nàng vẫn chưa từng thay đổi, đó chính là có thể tự nắm giữ cuộc đời mình.
bây giờ...
cũng xin thím góp ý một hai câu...
Câu này đã gom đủ hết lý lẽ, không thể rõ hơn nữa.
Chân thị như bị kê một tảng đá vào miệng, không nuốt xuống được mà nhà cũng không ra, cả buổi sau mới cười khẩy,
Đệ muội không hề sốt ruột tí nào nhỉ
Lâm Di hơi cúi đầu,
Chúng ta là nữ quyến, làm sao hiểu được chuyện trên triều, không thông qua Quận vương gia, ngộ nhỡ làm sai, Quận vương gia trách tội là chuyện nhỏ, chỉ sợ làm hỏng đại cục thôi.
Nói rồi nàng ngẩng lên nhìn Chu lão phu nhân,
Đây cũng là điều thấm nương lo ngại đúng không?
Chu lão phu nhân gật đầu,
Chờ tối Quận vương trở về rồi lại bàn tiếp.
Lâm Di ngồi thêm một lát mới đứng dậy xin về phòng, Quách thị đưa nàng ra cửa.
() Tên một giống mẫu đơn.
Lâm Di không có thói quen đã dậy lại ngủ tiếp, nhưng do ban nãy bị Chu Thập Cửu ôm 9cứng, nàng cũng không dám ngọ nguậy.
Lâm Di cảm thấy vấn đề của Chu Thập Cửu thật buồn cười, anh chàng này không hề hiểu tâm tư phái nữ, nếu chỉ thích một loại hoa, vậy chẳng phải một năm bốn mùa đến ba mùa không được thấy loài hoa mình thích sao, thời điểm này đương nhiên chỉ có một loại trổ hoa thôi,
Mẫu đơn.
Mẫu đơn phong phú chủng loại, nàng không thích mấy giống quý như Ngụy Tử, Diệu Hoàng, Tử Nhị Kiều, ngược lại chỉ thích Thủ Án Hồng.
Có điều nàng vẫn chưa biết nên trung hoa ở chỗ nào, đặt tranh sơn thủy ở đầu, bày đồ trang trí bằng gỗ tử đàn ở vị trí nào.
Chu lão phu nhân giơ tay cầm chén trà bên cạnh lên uống.
Bảo bà ta góp ý, có gì sai liền đổ lỗi lên đầu bà ta, nhất là trong mắt Trần thị còn lóe lên vẻ ranh mãnh thế kia, bà ta đương nhiên không thể không đề phòng.
Củng ma ma đuổi nha hoàn ra ngoài hết rồi tới đứng cạnh Lâm Di.
Lâm Di lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Củng ma ma,
Ma ma trở về nghỉ đi, ở đây có bọn Bạch Thược hầu hạ được rồi.
Củng ma ma vội vàng lắc đầu,
Nô tỳ không mệt, lớn tuổi rồi vốn ngủ ít, có trở về cũng không ngủ được.
Vừa nói bà vừa lén liếc nhìn Lâm Di, sao trông Quận vương phi không lo lắng chút nào hết vậy nhỉ...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.