Chương 151: Đánh cược
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2476 chữ
- 2022-02-04 04:45:05
Đồng hồ cát chuyển tới cuối giờ Tỵ(11h sáng), Lâm Di ở trong phòng Chu lão phu nhân nghe Chu Nguyễn Cảnh hùng hồn nói như tận mắt chứng kiến mọi ch8uyện,
Quận vương gia quỳ suốt đêm trong cung.
Đã quỳ cả một đêm mà vẫn chưa thể trở về phủ.
Những năm qua Chu gia không trải qua sóng to3 gió lớn gì, cho nên tin này đủ khiến mặt Chu lão phu nhân biến sắc,
Dẫu gì cũng từng lập công to mà, cho dù có sai cũng đâu đến mức này chứ.
Ch9u Nguyễn Cảnh hừ mũi nói:
Mẫu thân không hiểu triều cục mới nói vậy, đây chính là tội khi quân đấy.
Chân thị hơi nhướng khóe mắt nhìn Lâm Di ngồ6i ở đối diện, ánh mắt rõ ràng đang trách nàng trẻ tuổi không hiểu chuyện,
Mẫu thân, phải mau nghĩ cách thôi, chần chừ nữa sẽ không kịp mất.
5
Chu lão phu nhân tự suy xét hồi lâu mới nắm chặt phật châu trong tay, giương mắt nhìn cả phòng,
Để ta tiến cung một chuyến xem bên Thái hậu nói sao.
Tin tức chúng ta nhận được chưa chắc đã chính xác, chúng ta tuyệt đối không thể nhận tội danh khi quân này.
Lâm Di đưa đôi mắt trong trẻo của mình trực diện đối mặt với Chu Nguyên Cảnh,
Chính như Đại bá đã nói, tối qua Quận vương gia quỳ trong cung cả đêm, nhưng hôm nay thương triều Hoàng thượng vẫn không phán Quận vương gia có tội, chúng ta gấp làm gì.
Gân xanh nơi thái dương Chu Nguyễn Cảnh nổi, tiểu nha hoàn trong phòng nhìn thấy thì sợ tái mét mặt,
Quận vương phi ở nhà mẹ đẻ chưa từng gặp tình huống này nên mới nói vậy, chưa kể, có vãn bối nhà nào mà không nghe lời trưởng bối đầu hả...
Lâm Di biết ngay Chu gia sẽ lôi xuất thân của mình và chu lão phu nhân ra dọa, cho nên cũng không thấy kinh ngạc, vẫn bình thản thong dong như cũ.
Nhà mẹ nàng tuy chỉ là quan ngũ phẩm, nhưng cha nàng là thần tử chính trực cả triều đều biết,
Phụ thân ta đã từng nói, thần tử chính trực không nên lùi bước trong mọi hoàn cảnh, trên triều phải trắng đen rõ ràng, trong không bênh vực thân thích, ngoài chẳng kết bè kết đảng, làm được thể sẽ không cần sợ hãi bất kỳ chuyện gì.
Lâm Di dừng một thoáng mới nói tiếp:
Nếu chúng ta đi nhờ cậy Thái hậu, cho dù có thể áp chế được chuyện này, nhưng tương lai Quận vương gia sẽ bị nói là nhờ thân phận tôn thất mới được miễn tội.
Quan võ chương binh không có uy nghiêm sẽ không thể thần phục thuộc hạ, về sau có được ban chức cũng chỉ là chức suông, có danh mà không có thực.
Thế nhưng Lâm Di biết, lưỡi kiếm này chỉ treo trên đầu hai vợ chồng nàng, không liên quan gì tới người khác cả.
Thẩm nương.
Lâm Di lên tiếng cản bước chân của Chu lão phu nhân,
Sao thẩm không đợi Quận vương gia trở về rồi hãy quyết định?
Đề nghị của Lâm Di tựa như một mũi thương đâm thẳng vào mông Chu Nguyên Cạnh, gã lập tức nhảy lên, hung dữ trợn mắt nhìn Lâm Di,
Đúng là đàn bà ngu muội, nếu Quận vương gia có thể xuất cung thì tối qua đã trở về rồi, còn chờ tới bây giờ à?
Ngày nào ta cũng ôm ốm nâng niu, chẳng lẽ còn chưa đủ thành ý sao?
Vừa nói ông ta vừa liên tục vuốt ve trên dưới người Điền thị.
Điển thị mới giảng kinh cho các phu nhân nhà Trần Quốc công trở về, đang cảm thấy miệng đắng lưỡi khô nên đẩy Trần Doãn Chu ra,
Ngộ nhỡ không thành thì lão gia sẽ oán ta à.
Vừa nói bà ta vừa nhỏm dậy định đi lấy trà uống.
Trần Doãn Chu lập tức đi rót trà tới tận miệng Điển thị, thu lại nụ cười trên mặt,
Bên Trấn Quốc công có tin tức gì sao?
Trần Doãn Ninh không có cửa tranh được tước vị rồi, phủ Trần Quốc công mới đánh bắt tay với bọn họ.
Chu Nguyễn Cảnh nói:
Đúng đó ạ, bây giờ là giang sơn của họ Chu, chỉ có tôn thất như chúng ta mới tuyệt đối không hài lòng với Hoàng thượng.
Đây chính là ưu điểm của việc là một thành viên trong tổn thất.
Chân thị đỡ Chu lão phu nhân đứng dậy, Chu Nguyễn Cảnh đi theo dặn dò bà ta:
Mẫu thân tiến cung rồi phải nhớ, chỉ nói về chuyện Quận vương gia từ tối qua đến giờ vẫn chưa về phủ thối, Thái hậu không hỏi tới thì mẫu thân cứ tỏ ra hoàn toàn không biết gì hết,Quận vương gia trở về quan trọng hơn hết thảy.
Chân thị cũng nói:
Uất ức gì Quận vương gia cũng đã chịu rồi, còn có thể thể nào nữa...
Sự kiện này tựa như một thanh kiểm treo trên đầu Chu Thập Cửu, không biết lúc nào sẽ rơi xuống, người Chu gia dường như cảm giác rất rõ lưỡi kiểm kia sắc bén đến cỡ nào.
Dù sao cũng là người một nhà, làm lớn chuyện cũng chẳng ích gì.
Đây chính là cách thẩm tương đối đãi với cháu trai và cháu dâu của Chu lão phu nhân.
Lâm Di bỗng thấy buồn thay cho Chu Thập Cửu, là người khác thì đã bị nuốt chẳng còn mẩu xương rồi.
Làm quan ở Lại bộ vốn phải công tư phân minh, giữ mình trong sạch, không làm được thì nên đổi chức là vừa.
Cho dù Chu Nguyên Triệt và Trần thị đã tính toán kỹ từ trước thì hai đứa nó cũng coi thường trận phong ba này rồi.
Bà ta đồng ý tìm Thái hậu biện hộ cho Chu Nguyên Triệt là bởi vì bà ta là thẩm nương của Chu Nguyên Triệt.
Bây giờ bà ta khoanh tay đứng nhìn là vì Trần thị ngăn cản.
Tóm lại kết quả có là thế nào thì cũng không phải lỗi của bà ta.
Chu lão phu nhân đặt chén trà xuống bàn, nheo mắt nhìn bình hoa bày gần cửa sổ, tiến một bước bà ta có thể đổ thêm dầu vào lửa, lui một bước bà ta cũng có thể đứng ngoài cuộc nhìn bọn chúng vùng vẫy, vì vậy cớ gì bà ta lại không thuận theo ý Trần thị chứ,
Hai đứa lui xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi một lúc.
Chu lão phu nhân bên này đã ngủ rồi, Điền thị ở nhánh thứ hai Trần thị bên kia vẫn còn quỳ trước bàn thờ Phật niệm kinh.
Lâm Uyển vô cùng kính cẩn với Nhị thúc là ông ta, chẳng phải vì sau này muốn cữu cữu giúp Thể tử Trần Quốc công có được tiền đồ ư? Điền thị nhấp hớp trà thẩm giọng, ánh mắt lúng liếng khiến nốt chu sa nơi ấn đường càng thêm xinh đẹp,
Quận vương gia không có bệ đứng nhưng vẫn có người bước ra biện hộ giùm ngài ấy, chẳng qua lời của bọn họ đều không thể lọt vào tai thánh giá.
Rõ ràng là tin vui mà.
Điền thị như không đành lòng,
Chúng ta và Quận vương gia vốn không oán không thù.
Trần Doãn Chu kéo tay Điển thị,
Chúng ta không đánh đòn phủ đầu, chẳng lẽ còn ngồi chờ tương lai thành cá trên thớt à.
Bồ Tát hướng thiện song cũng phải trừng trị kẻ ác chứ, những gì nàng làm đều vì gia đình cả.
Con bé này, mau dậy đi.
Chu lão phu nhân tự mình kéo Lâm Di dậy,
Cháu làm gì vậy...
Ta cũng vì Quận vương gia thôi, bằng không đã chẳng liều mặt mo này đi cầu Thái hậu.
Chu lão phu nhân với với vẻ oan ức, nếu lần này Chu Thập Cửu thật sự bị định tội, về sau nàng sẽ không còn lý do biện bạch trước mặt Chu lão phu nhân nữa.
Sau khi chuyện hôm nay truyền ra ngoài, người ta cũng sẽ nói nàng lấy thân phận Quận vương phi ra ép trưởng bối.
Muốn đánh trống kêu không nhất thiết phải dùng chùy nặng, bà ta đã nói hết những gì cần nói, tạm thời nhường một bước cũng không sao.
Chu lão phu nhân nói:
Phụ thân cháu là đường quan, chờ nghe ý kiến của ông ấy trước cũng tốt, đừng thấy chúng ta nhiều thân thích như vậy mà tưởng, chẳng có bao nhiêu người giúp được đâu.
Áp lực đều ở trên người Trần thị và Trần gia, Chu Nguyên Triệt chọn cưới Trần thị, vào thời điểm mấu chốt nhà vợ chẳng những không giúp được mà còn thêm phiền.
Bà ta sớm lường trước sẽ bị Trần thị ngăn cản, cho nên đã chuẩn bị sẵn cách đối đáp.
Trần Doãn Chu không kiên nhẫn nổi, đi thẳng vào phòng quỳ xuống trước mặt thị vờ là một thiện nam tín nữ cầu nguyện:
Mong lần này nhà chúng ta thuận lợi được như ý muốn.
Điền thị chỉ mỉm cười, không nói gì.
Trần Doãn Chu nắm lấy bàn tay trắng nõn của Điền thị,
Bồ Tát ơi Bồ Tát à, thắng bại đều ở lần này, Bồ Tát phải đại phát từ bi, thương xót đệ tử đấy.
Điền thị vờ tỏ ra tức giận,
Sao lão gia lại nói những lời như vậy ở trước mặt Phật.
Trần Doãn Chu ôm lấy thân thể thơm ngát của Điển thị,
Ông trời thiên vị ta thế này, ta còn sợ cái gì chứ? Không thể vì không được như mong muốn mà chờ kiếp sau làm lại.
Người ta ngày ngày cầu khẩn Bồ Tát nhưng ta thì không cần, bởi vì nhà ta có một Bồ Tát sống sờ sờ ra này...
Điền thị nghe vậy mới nhẹ nhõm hơn phần nào,
Tam thúc nhất định sẽ đứng ra hỗ trợ, đám lửa này cuối cùng cũng sẽ đốt tới đầu Trần gia chúng ta thôi.
Trần Doãn Chu cười khinh thường,
Sợ cái gì, một gã quan mới nhậm chức trong Kinh còn có thể đối phó lại Lâm gia hay sao? Lâm gia có người quen trong nam thư phòng, có động tĩnh gì Lâm gia sẽ biết ngay.
Phải chờ khi bên Trần Doãn Viễn căn cơ bất ổn mới động thủ được, như vậy cơ hội lấy được tước vị sẽ nghiêng về phía bọn họ.
Trần Doãn Chu càng nghĩ càng thấy đắc ý, đang định ôm Điền thị sờ soạng thêm một phen thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng hớt hải:
Mẹ, mẹ có ở trong đó không?
Chưa nói dứt câu Lâm Phương đã xông vào, nàng ta mặc kệ tình hình trong phòng thể nào, lập tức nhào vào lòng Điền thị,
Mẹ, là thật sao? Khang Quận vương sắp bị Hoàng thượng trừng phạt? Bởi vì lúc thành thân phô trương quá mức sao?
Mới loáng thoáng nghe hạ nhân xầm xì vài câu, Lâm Phương đã lập tức chạy thẳng tới tìm Điền thị.
Chính bởi vì chúng ta là tôn thất, cho nên bây giờ càng phải thêm cẩn thận tránh né hiểm nghi.
Lâm Di nói một hơi rồi chỉnh đốn trang phục quỳ xuống trước mặt Chu lão phu nhân,
Xin thẩm tương đừng trách nếu cháu dâu có nói gì đụng chạm.
Trong phòng lập tức yên tĩnh hẳn.
Chu Nguyên Cảnh thật sự muốn xông tới đạp một cước, song nhìn thấy y phục phẩm cấp Quận vương phi trên người Lâm Di thì lại không dám động chân.
Chu lão phu nhân vẫn im lặng, Chân thị lại nói:
Trần thị quả quyết như vậy, là do có được tin tức gì sao ạ?
Quan lại trên triều có tối tám chín phần thường do Ngự sự tố giác, vụ việc của Chu Thập Cửu lần này cũng không phải là chuyện nhỏ, vụ Thành Quốc công đã đắc tội không ít người, lại thêm chuyện chinh phạt phương Bắc khiến người ta phẫn hận không thôi.
Quan trọng nhất, võ tướng được đề bạt qua vụ án Thành Quốc công là người Đổng gia, mà Đống gia và nhánh cả Trần gia lại như nước với lửa.
Chu lão phu nhân thản nhiên nói:
Trần Doãn Chu lập công quá lớn, hiện giờ Đổng gia đang chăm chăm chờ đoạt lại tước vị lúc trước của Trần gia cho hắn, Quận vương gia là vật cản trên con đường đó, phụ thân của Quận vương phi không đứng ra nói giúp còn đỡ, bằng không sẽ bị một tội danh chờ sẵn chụp lên đầu.
Điển thị khẽ gật đầu,
Cũng có liên quan tới hôm thành thân.
Vậy...
Lâm Phương siết chặt khăn tay,
Liệu Lâm Di có bị Chu gia bỏ không, đều tại con nhỏ đó cả, con nhỏ đó mới là bắt nguồn của mọi chuyện...
Con gái khờ của mẹ ơi.
Điền thị thở dài,
Lục muội muội của con không phạm vào bảy điều cấm
, sao lại bị bỏ chứ.
() Từ gốc là thất xuất, thất xuất là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong 7 điều được nêu thì người chồng có quyền bỏ vợ.
Bảy điều phạm đó gồm có:
1) Không sinh được con;
Thắng không cần nói, nhưng thua sẽ bị người ta nắm chặt trong tay.
Bây giờ đứng đối mặt nhau thế này, đối bên hẳn đều hiểu rõ ý của nhau.
Lâm Di gật đầu trước,
Thẩm nương nói đúng lắm, cháu dâu cũng chỉ sợ biến khéo thành vụng thôi.
Chu lão phu nhân bình tĩnh nhìn Lâm Di, không thể không nói, lá gan của Trần thị thật sự rất lớn, nghé con mới đẻ không sợ cọp cũng là chuyện khó trách.
Dựa theo thân sơ trong chi, nếu Chu Thập Cửu có mệnh hệ gì, tước vị sẽ do con trai Chu lão phu nhân thừa kế.
Lâm Di đi rồi, Chu lão phu nhân bình thản ngồi xuống uống trà, Chân thị sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng,
Mẫu thân, ả quỳ thì mặc kệ ả, chúng ta sợ ả sao?
Chu Nguyên Triệt ở trong cung quỳ trước Hoàng thượng, Trần thị ở trong nhà quỳ trước bà ta.
Mỗi lần Trần thị cam tâm tình nguyện quỳ lạy đều khiến người ta không chịu nổi.
2) Ghen tuông,
3) Ác tật;
4) Dâm đãng;
5) Bất kính với cha mẹ, ông bà,
6) Bất hòa trong gia đình;
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.