Chương 152: Thắng
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2926 chữ
- 2022-02-04 04:45:03
Trong Kinh ít quan lại bất chính hơn ở ngoài, nhưng ông vẫn có khổ mà không thể nói, lần này con rể bị tố tội, ông chỉ muốn nói 8giúp mấy câu đã rước về vô số ánh mắt đầy thâm ý từ người khác.
Con đã dâng tấu chương lên rồi.
Trần Doãn Viễn ngồi t3rong phòng lão thái thái nhánh cả uống trà nóng, miễn cưỡng nói.
Bị liên lụy thì bị liên lụy, bằng không làm một quan v9iên câm điếc cũng chẳng nghĩa lý gì.
Thế rồi, trên triều liên tục có người bị mất tước vô cớ, bị bãi chức oan uổng.
Sau trận mưa bão cuồng phong lần đó, tội lỗi của vị quân chủ trẻ tuổi đã được thổi bay sạch sẽ.
Trừ những người tham dự, bên ngoài gần như chẳng ai biết gì về nội tình.
Nghe thấy Chu Nguyên Triệt không sao, lòng thị đang khó chịu muốn chết đây, chỉ hận không thể về phòng đóng cửa lại phát tiết một phen thôi, nhân tiện hỏi thăm xem rốt cuộc là thế nào, tại sao lại trật quẻ hết vậy.
Nhưng Trần thị lại bám thị một cách khác thường, ngay cả xuống bếp cũng phải lôi thị theo.
Đầu óc Chân thị không ở trong bếp, Lâm Di lại vờ như không nhìn thấy, liên tục hỏi han Chân thị về sở thích ăn uống của Chu Thập Cửu.
Đây không phải là lần đầu trên triều xảy ra tranh luận trái chiều, dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, thánh chỉ xử lý phải được bán ra từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ chẳng những không thấy thánh chỉ mà Hoàng thượng còn giữ Khang Quận vương lại trong cung.
Đây rõ ràng là một cái bẫy, một cái bẫy đã được sắp đặt sẵn từ trước...
cả thần tử có công mà cũng bị bắt sao...
Vụ án Thành Quốc công đã khiến không ít võ tướng bất mãn, chắc là...
Theo đà này mà nghĩ thì kết quả của Khang Quận vương chắc cũng...
Chân thị nhìn Lâm Di,
Đệ muội đừng suy nghĩ nhiều quá.
Bây giờ nghe tin tức đối với Trần thị quả thực là cực hình.
Tề Trọng Hiên đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính Thanh,
Học sĩ đã dặn chúng ta ít bàn luận về chính sự, Lâm huynh không nên nhắc tới thì hơn.
Lâm Chính Thanh mỉm cười, trấn an Tề Trọng Hiên,
Không sao, dù gì lát nữa cũng sẽ có kết luận thôi, Hoàng thượng còn chưa rời khỏi nam thư phòng thì chúng ta cũng khỏi cần ra về.
Nhờ quen biết của Lâm gia, Lâm Chính Thanh ở Hàn Lâm viện luôn được tin nhanh hơn người khác.
Tề Trọng Hiên muốn hỏi tới, song cuối cùng vẫn kiềm lại, đúng như Lâm Chính Thanh nói, chỉ cần ở lại đây qua đêm nay, bọn họ sẽ biết được kết quả cuối cùng thôi.
Chốc lát sau Lâm Chính Thanh ngồi xuống, mặt lộ vẻ sầu lo,
Chỉ e Trần Doãn Viễn đại nhân sắp không ổn rồi, đánh giá kiểm tra ở Lại bộ đã không được tốt, bây giờ lại dính vào vụ này.
Tính cách của Trần Hán và Đồng Ninh hoàn toàn trái ngược nhau, Đồng Ninh mồm miệng lanh lợi tay chân linh hoạt, Trần Hán không giỏi ăn nói nhưng trung thực, cho nên Đồng Ninh thường làm chân chạy, còn Trần Hán thì làm ít chuyện vặt cho Chu Thập Cửu,
Nếu là bình thường, Lâm Di sẽ lập tức hỏi dò Trần Hán làm rõ ràng chân tướng hơn, nhưng nhìn vẻ vui sướng không giấu được trên mặt của Chân thị, Lâm Di đã hiểu rõ nhưng vẫn cố tình không mở miệng.
Từ trước đến giờ Trần Hán hễ cuống là sẽ nói lung tung, không diễn đạt được trọng điểm.
Trần Doãn Viễn càng nghĩ càng thấy tức giận bất bình.
Song có nói gì đi nữa thì bên bọn họ vẫn dễ dàng hơn, tiểu Tiêu thị nhíu mày,
Nhà chúng ta còn như thế, không biết Lâm Di sẽ thế nào.
Hoàng thượng ở nam thư phòng xử lý chính sự, Hàn Lâm viện chìm trong bầu không khí im lặng chờ đợi.
Lúc ở Phúc Ninh Trần Doãn Viễn có quen một vị thanh quan, ở trong Kinh làm đồng tiến sĩ chín năm mãi vẫn không lên được, sau khi rời Kinh lại bị giáng chức hết lần này đến lần khác, qua ngũ tuần vẫn chỉ là một trị huyện tiểu tốt.
Mỗi lần nhớ tới vị lão đại nhân này, Trần Doãn Viễn lại thấy chức lang trung Lại bộ này của mình thật sự ngồi chẳng vững chút nào.
Luận lý lịch hay gia thế, Đổng Trường Mẫu đều rất khó áp chế.
Hơn nữa Hoàng thượng còn có ý nâng đỡ Đổng Trường Mậu, quan võ trong triều cũng vô cùng nể mặt ông ta, Trần Doãn Chu làm việc trong nhóm võ tướng càng lúc càng thoải mái, cho dù không tới nha môn mỗi ngày vẫn vơ được nhiều lợi lộc.
Một tu soạn tiểu tốt như Lâm Chính Thanh không dám đi, Tề Trọng Hiên cũng vừa hay có văn thư cần sao chép, cho nên hai người đều đang có mặt ở Hàn Lâm viện.
Từ sau án gian lận khoa cử, Tề Trọng Hiên rất hiếm khi nói chuyện với Lâm Chính Thanh.
Vấn đề cấm vận biển và đến nhà quan chủ khảo mượn sách đều là gợi ý của Lâm Chính Thanh, mặc dù sau đó Lâm Chính Thanh có lên tiếng giải thích, nhưng Tề Trọng Hiên không phải đồ đần, y biết Lâm Chính Thanh là loại người âm hiểm tàn độc, lấy được ngôi vị trạng nguyên không phải nhờ thực lực.
Lâm Di thở phào, tươi cười nắm tay Chân thị đã cứng người trên ghế,
Đại tẩu, Quận vương gia không sao, chúng ta có thể yên tâm rồi, tẩu mau trở về báo cho thấm nương biết đi, đừng để thẩm nương sốt ruột.
Có tin xấu liền xồng xộc chạy tới nói cho nàng biết, giờ là tin tốt thì cũng nên có qua có lại cho đều chứ.
Bẩm báo với Chu lão phu nhân xong, Lâm Di lại lôi kéo Chân thị làm một bàn tiệc nhỏ,
Phập phồng lo sợ suốt mấy ngày qua, giờ Quận vương gia có thể bình an trở về, chúng ta cũng nên ăn mừng một chút.
Đây mới là chuyện nữ giới nội trạch nên làm.
Lâm Di cùng chân thị đi tới nhà bếp,
Đại tẩu luôn quản chuyện bếp núc rất tốt, nhân dịp này dạy ta một chút đi.
Chân thị nhìn Lâm Di, gả vào Chu gia mấy tháng qua không hỏi, giờ lại chọn hôm nay bảo thị chỉ dạy.
Trần Hán đầm đìa mồ hôi, lắp bắp mãi không thành câu.
Lâm Di chờ Chân thị cười thầm đã đời xong mới gián tiếp nhắc nhở thị ta rằng Trần Hán sốt ruột không phải vì lo cho Chu Thập Cửu, mà vì hắn diễn đạt không giỏi,
Trần Hán, bình tĩnh nói rõ xem Quận vương gia làm sao?
Trần Hán lau mồ hôi, cố trấn tĩnh lại, cúi đầu đáp:
Quận vương gia đến Hộ quân doanh ạ.
Đến Hộ quân doanh làm gì?
Trần Hán đáp:
Thưa, là phụng lệnh đi lấy phù bài thống lĩnh Hộ quân.
Chân thị giật mình, không hiểu ý của Trần Hán.
Hai người còn chưa nói được mấy câu thì Trần Hán thăm dò được tin tức trở về.
Trần Hán bẩm báo:
Hộ quân doanh bên kia đang cực kỳ loạn, bị rất nhiều binh mã bao vây,nghe nói bắt không ít người, thống lĩnh và phó thống lĩnh đều bị tống giam.
Chân thị kinh ngạc,
Xảy ra chuyện gì mà ồn ào đến vậy?
Phó thống lĩnh Hộ quân doanh từng đến Phúc Kiển bình loạn, cũng vừa mới lĩnh thưởng...
Chân thị không khỏi mừng thầm,
Chuyện này...
Lão thái thái nhánh cả để Thính Trúc dùng chùy mỹ nhân đấm chân cho mình, bầu khôn6g khí trong phòng vô cùng nặng nề, hồi lâu sau bà mới thở dài,
Con ở Lại bộ, theo lý phải có tiếng nói hơn ở chỗ khác.
Mới đầu Trần Doãn Viễn cũng không có ý định dâng tấu chương lên, chẳng qua...
Thật sự rất đáng hận.
Đại nhân cục tuyển võ Bình bộ bị ép khai bậy mà không dám nói, năm ngoái lúc Quận vương gia dẫn mấy trăm khinh ky binh rời Kinh, Hoàng thượng cũng có hỏi về hôn lễ của Lâm Di, nếu khi đó con nói những gì nên nói thì bây giờ có mở miệng cũng không thẹn với lòng, Ngự sử muốn tố thì tố đi, cùng lắm mất chức về nhà thôi.
Bây giờ làm quan đều thích lôi căn cơ ra mà nói chuyện, mấy kẻ bình thường không đạt được thành tích chỉ cần chăm chăm nịnh nọt bề trên, còn kẻ có gia thế thì chỉ cần cho chú mở đường, cứ thể kẻ nào kẻ nấy đều phất lên như diều gặp gió.
Lúc trước Hoàng thượng triệu kiến Thượng thư Lại bộ, Thượng thư Lại bộ từng nói Trần Doãn Viễn đại nhân vẫn chưa thích ứng với việc làm quan ở Kinh thành.
Nếu thật là vậy thì tình hình cực kỳ nghiêm trọng.
Được điều đến Lại bộ lâu như vậy mà vẫn chưa thích ứng, nói cách khác, ông không thể đảm nhiệm chức vị lang trung Lại bộ này.
Lâm Chính Thanh nói đến đây, Tề Trọng Hiên không khỏi nhíu mày,
Lâm huynh không cảm thấy có kẻ thao túng trong chuyện này sao? Nói thế nào Khang Quận vương cũng từng lập đại công, cớ gì lại không một ai nói đỡ cho ngài ấy?
Tiểu quan lục phẩm thất phẩm như bọn họ đương nhiên không có quyền mở miệng, thế nhưng làm sao các vị đại nhân trên triều có thể muôn miệng một lời như vậy chứ.
Lúc trước Chu gia đều do chấn thị chăm nom từ già tới trẻ đấy, nàng là cô dâu mới, đương nhiên sẽ không rành mấy chuyện này.
Củng ma ma ở bên cạnh cười nói:
Quận vương gia ở ngoài nhất định ăn uống không tử tế, trở về cần phải bồi bổ nhiều một chút.
Đại tẩu.
Lâm Di chăm chú nhìn khuôn mặt sượng cứng của Chân thị,
Quận vương gia thích ăn gì vậy?
Nữ đầu bếp đầy phòng đều mở to mắt nhìn Chân thị.
Thấy Lâm Chính Thanh đi tới, Tề Trọng Hiên vốn định tránh né, những lời của Lâm Chính Thanh khiến y không thể không dừng lại nghe.
Lâm Chính Thanh nói:
Tề huynh nói xem Thánh thượng định xử trí Khang Quận vương thế nào? Trần Doãn Viễn đại nhân dâng sớ cầu xin lại bị Hoàng thượng triệu tới nam thư phòng, vừa rồi ta nghe nói không khí
nam thư phòng đang cực kỳ căng thẳng.
Lúc y chịu tiếng oan bị nhốt vào ngục, Trần Doãn Viễn từng chạy động chạy tây giúp đỡ hết lòng.
Lâm Di tháo bao đầu gối ra đưa cho Quất Hồng, Quất Hồng nhận lấy mang đi giặt sạch sẽ.
Lâm Di nhìn đồng hồ cát trên kệ, lúc này hẳn nên có tin tức đưa về rồi,
Linh Lung, chuẩn bị giấy bút cho ta, ta muốn luyện chữ.
Chu Đại thái thái Chân thị bước vào phòng, nghe được mùi mực liền thầm buồn cười, đến nước này mà Trần thị còn có tâm trạng luyện chữ ư? Lâm Di mời Chân thị ngồi xuống.
Chân thị vốn muốn tới an ủi Lâm Di, nhưng nhìn thấy mọi thứ trong phòng đều như bình thường, lời an ủi đã chuẩn bị sẵn liền không có chỗ để dùng.
Chân thị nhìn Trần Hán trán ướt mồ hôi như đang sợ hãi, lại đảo mắt nhìn Trần thị đang siết chặt khăn tay, chắc lòng bàn tay ướt đẫm hết rồi nhỉ...
Lâm Di cũng đang nhìn Trần Hán.
Trần Hán sốt ruột đến mức nhễ nhại mồ hôi, muốn nói mà nói không nên lời.
Nếu bọn họ lấy thân phận tôn thất tiến cung cầu xin, ngược lại sẽ làm hỏng danh dự của Khang Quận vương.
Nói tới đây ông mới ngước mặt lên nhìn Hoàng hậu,
Đúng là có phong phạm của một gia đình chính trực ngay thẳng.
Hoàng thượng tường tận mọi chuyện như vậy...
Chu Thập Cửu xảy ra chuyện, phủ Khang Quận vương liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi ánh mắt, trong phủ có bất kỳ động tĩnh gì cũng đều nhanh chóng tới tai người bên ngoài.
Lâm Di muốn dựa vào đó nói ra những lời cần nói, như vậy những lời đó sẽ càng có sức thuyết phục hơn, hoàn toàn là làm ít công to.
Khang Quận vương phi Trần thị vốn xuất thân từ Trần gia của Quảng Bình hầu.
Vẻ mặt của Hoàng hậu vô cùng bình thản, giọng nói cũng không có bất kỳ gợn sóng nào,
Hoàng thượng phục tước cho Quảng Bình hầu, Trần gia chắc chắn sẽ cảm tạ ân đức của Hoàng thượng.
Quảng Bình hầu giữ kín miệng mãi đến chết, xem như đã tận trung với Đại Chu rồi.
Hoàng đế chuyên dùng thần tử không chỗ dựa, bởi vì thần tử như vậy chỉ có thể dựa vào long an, sẽ càng trung thành với quân chủ.
Tấu chương ở nam thư phòng chất chồng như núi, Hoàng đế đang bận rộn chính sự bỗng ngẩng đầu lên, học sĩ Hàn Lâm viện trong nam thư phòng lập tức ngừng việc trong tay, đứng lên chờ nghe lệnh.
Các ngươi cứ tiếp tục đi.
Hoàng để bước ra khỏi thự án,
Một lúc nữa trẫm trở lại.
Các học sĩ Hàn Lâm viện khom người đưa tiễn Hoàng đế.
Hoàng đế ngồi lên bộ liễn
, thấp giọng ra lệnh:
Đến Cảnh Nhân cung.
() Bộ liễn: là ghế ngồi do cung nhân khiêng đi Đây là lần thứ hai trong vòng vài ngày Hoàng để đến Cảnh Nhân cung, nội thị bên cạnh đều ngộ ra được gì đó.
Hoàng đế mím môi, từ tốn nói:
Trong số các mệnh phụ tiến cung lần trước, Hoàng hậu có gặp Khang Quận vương phi chứ?
Hoàng hậu không hề thấy bất ngờ khi Hoàng để hỏi chuyện này,
Có gặp, rất phép tắc, biết tiến biết lùi, không nói nhiều, hành xử lời lẽ đều rất thận trọng.
Trần thị xuất thân từ phủ Quảng Bình hầu, Quảng Bình hầu chính là một trong số ít người đứng ra bênh vực cho phụ thân và huynh trưởng bà năm đó, huống chi tình cảnh hiện giờ của Trần thị khiến bà nghĩ đến mình khi trước...
Thế nên bà không ngại nói vài lời hữu ích cho cô bé đó.
Hoàng để vẫn nhìn mặt bàn, Trẫm nghe nói, thấm nương của Khang Quân vương muốn vào cung cầu xin nhưng bị Trần thị ngăn cản, Trần thị nói phụ thân mình và Khang Quận vương trên không phụ quân chủ, dưới không thiên vị quyền quý, trong không dung thân thích, ngoài không kết băng đảng, là thần tử chính trực.
Nghe nhắc tới nhà mẹ, Hoàng hậu lại nhớ đến chuyện cũ, ngoại trừ phụ thân và huynh trưởng bà, khá nhiều người khác cũng bị liên lụy vô cớ.
Những năm qua người ngoài luôn hiểu sai về chuyện năm đó, khi ấy Hoàng thượng tuổi trẻ nóng vội, đi sai nước cờ mới khiến toàn quân bị diệt.
Hoàng thượng lo sợ bị đám đại thần cố mệnh nhân cớ đó thu hồi quyền lực, nên phụ thân và huynh trưởng bà phải một mình gánh tội, bà cũng bị giấu giếm không hay biết, về sau một số đại thần như Quảng Bình hầu biết được nội tình...
Bà cũng mãi về sau mới biết được chân tướng, sau đó giữa bà và Hoàng để xuất hiện khoảng cách, mỗi lần nhìn thấy những đồ vật lộng lẫy tráng lệ này, bà sẽ nghĩ tới tình cảnh đẫm máu của phụ thân và huynh trưởng.
Những năm qua bà đã dốc hết sức lực để làm một người thê tử và một vị Hoàng hậu, nhưng người bên cạnh bà vĩnh viễn không phải là chồng mà là quân chủ của bà.
Trải qua bao nhiêu nước mắt và máu, bà rốt cuộc cũng hiểu rõ ràng, Hoàng đế chính là Hoàng đế, thân là cửu ngũ chí tôn, trong mắt Hoàng để những người khác chỉ là cỏ rác.
Trong Cảnh Nhân cũng không xông hương nồng nặc như những nơi khác, Hoàng đế ngồi xuống, cảm thấy dễ thở hơn rất nhiều.
Hoàng hậu đuổi hết cung nhân ra ngoài, ngồi xuống một bên chờ Hoàng để mở miệng.
Quảng Bình hầu vì chuyện của nhà mẹ nàng mà bị đoạt tước, ta đã muốn chọn người thừa kế Quảng Bình hầu từ lâu, mặc dù không thể làm rõ chuyện năm đó với bên ngoài, nhưng cũng coi như đền bù phần nào.
Lâm Di buông thõng tay, mỉm cười chờ đợi.
Ta...
Nếu là ngày thường, thị đương nhiên có thể nghĩ ra cách đối đáp, nhưng bây giờ đầu óc đang loạn thành núi, nào có tâm trạng nghĩ mấy thứ vặt vãnh này,
Đột nhiên hỏi tới, tự nhiên ta nhớ không ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.