Chương 174: Lừa (2)


Trần thị rõ ràng nghe thấy vừa rồi bọn họ nói gì, bây giờ cố tình tung hỏa mù đây mà.

Trước mắt bao người, thị k8hông tiện tung hê hết mọi chuyện...

Chu Đại thái thái Chân thị lấy lại tinh thần, xung quanh thi thoảng lại có 3vài ánh mắt tưởng như vô tình hướng về phía thị.
Cũng may lúc này bỗng có cung nữ vào mời các nữ quyến tôn thất9 đi xem kịch, Chân thị mới thở phào.
Dường như Lâm Di biết Chân thị đang nghẹn họng, cho nên cũng tỏ ra biết đi6ều, quay sang trò chuyện với Hiến Quận vương phi.
Xưa nay Mẫn Quận vương phi thích xem hí kịch, lại không thích5 bị cuốn vào mấy chuyện này, cho nên nhìn thấy Ngũ vương phi từ trong nội điện đi ra liên tiến lên nghênh đón.
Chân thị lấy làm lạ, song cũng chỉ có thể kiên nhẫn nghe tiếp.
Huệ Thân vương phi cười nói:
Chứ còn gì nữa ạ, thanh danh của Nhân Ngữ Thu tiên sinh ở triều Đại Chu còn ai không rõ đâu, tiếc là Nhân gia lại khăng khăng dọn tới Phúc Ninh, cho nên chúng ta muốn xin một đơn thuốc cũng khó.
Tuy không hiểu được nguyên nhân, song Huệ Thân vương phi vẫn biết nhìn mặt mà nói chuyện.

Thần thiếp cũng không học được bao nhiêu y lý, lúc ở Phúc Ninh chỉ giúp đỡ tiên sinh phối thuốc thôi ạ.

Hoàng hậu nương nương thoải mái đang ngồi trên chiếc ghế dựa lưng cao bằng gỗ tử đàn chạm trổ hình hoa hải đường, tay cầm chén trà có nắp, lắng nghe Tam vương phi bông đùa, bên cạnh còn có Huệ Thân vương phi, Đoan Quận vương phi và Chung Quân vương phi.
Lâm Di tiến lên hành lễ.
Hoàng hậu nương nương dịu dàng bảo:
Mau đứng dậy đi.
Nữ quan bên cạnh vội vàng mang ghế tới, Lâm Di cung kính ngồi xuống.
xem ra không phải chỉ một mình nàng được triệu kiển.
Lâm Di yên lòng hơn một chút.
Nữ quan vén rèm châu bằng bảo thạch lên, Lâm Di khẽ gật đầu rồi đi vào.
Chân thị cầm khăn tay, nhất thời cảm thấy vô cùng khó xử.
Nhưng ngẫm nghĩ tới lui, thị vẫn ngẩng cao đầu, thầm cười lạnh.
Bây giờ quan hệ giữa Trần gia và Khang Quận vương thế nào, còn cần thị bới móc ra sao, Trần thị giảo biển thì có ích gì, sớm muộn gì bên ngoài cũng biết được tình hình thật thôi.
phép thần thiếp nói cho người khác biết, biện hộ rằng người học võ đao thương bất nhập, làm sao lại sợ mấy thứ thảo dược này.
Trong đầu Chân thị lại như vừa được thắp đèn.
Đây chính là nguyên nhân Khang Quận vương dọn sang thư phòng ngủ? Lâm Di cúi đầu cười ngượng ngùng, Hoàng hậu nương cương cũng mỉm cười,
Đừng xem thường những thứ thảo dược này, có thể cứu người cũng có thể hại người, ai nói không so được với đao thương chứ.
Lâm Di nói:
Thần thiếp cũng nghĩ vậy.
Nhân Ngữ Thu tiên sinh từng nói, cùng một phương thuốc, nhưng dùng kiểu khác sẽ không chữa được bệnh.
Rung chuyển trên triều vốn liên quan tới nhà mẹ của bản thân, bây giờ Hoàng hậu nương nương muốn gặp Khang Quận vương phi cũng chẳng có gì lạ.
Lâm Di đứng dậy đi theo nữ quan vào chính điện.
Trong Đông các vọng ra tiếng nữ quyến cười nói...
Số thuốc này cũng phải nhờ Nhân Ngữ Thu tiên sinh sau khi vào Kinh chỉnh lại, để Tất đại nhân của Thái Y viện xem qua xong, thân thiệp mới dám trình lên cho nương nương dùng.
Chợ thuốc ở ngay dưới mắt của Thái Y viện quả thật không hề dễ dàng, cũng may gần đây sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào cục diện chính trị.

Bản cũng dùng thấy rất tốt.
Hoàng hậu từ tốn mỉm cười,
Chẳng qua khiến Khang Quận vương phải chịu thiệt rồi.
Nhắc tới chuyện này, Lâm Di cầm lấy khăn chấm khóe mắt, bột ớt cay giấu trong khăn lập tức phát huy công dụng, nước mắt liền trào ra, nàng nhanh chóng cúi đầu, khẽ thút thít.
Huệ Thân vương phi vui vẻ cười nói với Hoàng hậu nương nương:
Ngay từ đầu thân thiếp đã cảm thấy giày của nương nương đẹp vô cùng, vẫn nhịn không dám mở miệng hỏi đây này, thì ra là do Khang Quận vương phi làm, thảo nào ai cũng khen Khang Quận vương phi khéo tay.
Lâm Di thừa cơ dùng góc khăn khác lau nước mắt đi, nhưng lúc ngẩng đầu lên vành mắt vẫn còn ửng đỏ.
Chân thị mới nghĩ tới đây thì bỗng nghe thấy nữ quan trong cung Hoàng hậu đi vào báo:
Hoàng hậu nương nương triệu kiển Khang Quận vương phi.
Tiếng nói chuyện trong điện lập tức nhỏ hẳn đi.
Không ngờ Hoàng hậu nương nương lại bỏ qua đông đảo tôn thất, muốn gặp Khang Quận vương phi nhỏ tuổi nhất trước tiên...
Chỉ trong một tích tắc, vẻ mặt của mọi người từ kinh ngạc liền biến thành vỡ lẽ.
Hoàng hậu nương nương nhìn đồng hồ cát gần đó,
Không còn sớm nữa, cũng sắp tới giờ khai tiệc rồi.
Rồi bà lại nhìn Lâm Di,
Khang Quận vương phi đỡ bản cung đi thay y phục, các ngươi ra ngoài chờ đi.
Huệ Thân vương phi dẫn các nữ quyển tôn thất còn lại đứng dậy hành lễ.
Lâm Di tiến lên đưa Hoàng hậu nương nương vào buồng trong.
Trước khi rời khỏi phòng, nhóm người Huệ Thân vương phi còn nghe thấy Hoàng hậu nương nương thân thiết hỏi thăm Khang Quận vương phi:
Sao thế? Có oan ức gì nói ra đi, bản cũng sẽ giúp người đòi lại công bằng.
Sau đó Khang Quận vương phi nhỏ giọng đáp:
Thưa không có gì ạ, thần thiếp bị bụi vào mắt thôi...
Hoàng hậu nương nương vẫn không tin,
Có lời gì mà bản cũng không thể nghe chứ?

Ban nãy biết Đoan Quận vương phi và phu nhân của Chu Nguyên Giác là chị em dâu, Hoàng hậu nương nương đã đồng thời triệu kiến hai người họ.
Mặc dù chỉ là thay đổi rất nhỏ...
nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Vẻ mặt của nữ quyến tôn thất trong phòng ít nhiều điều thay đổi.
Chân thị tươi cười chúc thọ Hoàng hậu nương nương, lại chào hỏi mọi người ở đây rồi mới ngồi xuống.
Hoàng hậu nương nương cười nói:
Vừa rồi chúng ta còn nói về Khang Quận vương phi đấy, Khang Quận vương phi nhận Nhân Ngữ Thu làm thầy đúng không?
Chân thị nghe được lời này liền gần như ngừng thở, trong lòng nổi cuồng phong, nữ quyến tôn thất làm gì sai đều đến tại Hoàng hậu và Thái hậu nương nương ngay.
Hoàng hậu nương nương quan sát Lâm Di một lúc, khóe môi ẩn hiện ý cười.
Bên ngoài bỗng vọng vào tiếng bước chân, nữ quan lại vén rèm châu lên, Lâm Di nhìn thấy Chu Đại thái thái Chân thị.
Vừa rồi Hoàng hậu nương nương không bảo nữ quan gọi nàng và Chu Đại thái thái vào cùng một lúc...
Hoàng hậu nương nương gật đầu,
Ta uống nhiều thuốc của Thái Y viện như vậy cũng không hiệu quả bằng thuốc thoa ngoài da Khang Quận vương phi đưa tặng, mới dùng có một ngày mà đã thấy dễ chịu hơn hẳn.
Giày ngươi làm cũng vừa chân vô cùng, bỏ thuốc bột trong giày đúng là một ý kiến hay.
Da mặt Lâm Di vẫn chưa đủ dày để nhận tán thưởng như thế,
Thân thiệp cũng chỉ biết làm mấy thứ này thôi, lần trước rời khỏi cung của nương nương thân thiếp nhớ ra Nhân tiên sinh có phương thuốc này, nhưng không dám chắc mình nhớ có đúng không, viết thư gửi tới Phúc Ninh hỏi thì sợ nhỡ thời gian, cũng may lúc Nhân tiên sinh dùng thuốc, thân thiếp ở bên cạnh ngửi được mùi thuốc, cho nên mới tìm loại mùi tương tự pha thử, phải mài thành bột trộn với nhau mới có thể biết được là đúng hay không.

Chân thị nghe vậy liền giật mình, thì ra thời gian qua Trần thị nhốt mình trong phòng là để chế thuốc, hơn nữa còn là thuốc cho Hoàng hậu nương nương dùng.
Không hợp ý liền ép Khang Quận vương thay đổi, đây rõ ràng là hành động tổn hại tới đức hạnh, chỉ cần Hoàng hậu nương lên tiếng khiển trách, mẫu thân sẽ có thể công khai dạy dỗ Khang Quận vương phi chuyện quản lý phủ.
Lâm Di đáp:
Lúc ở Phúc Ninh thần thiếp từng theo Nhân Ngữ Thu tiên sinh học tập mấy năm.
Hoàng hậu nương nương đặt chén trà trong tay xuống bàn, nhìn Huệ Thân vương phi nói:
Thảo nào, ai cũng nói cả thần y trong Kinh cũng không so được với Nhân Ngữ Thu tiên sinh, Khang Quận vương phi lại học được không ít từ vị tiên sinh ấy.

Không nhân tiện nhắc tới cục diện chính trị hiện giờ...
Nghe tới đây của buồng trong đã đóng lại, ngăn cách mọi âm thanh.
Chân thị nhìn về phía Huệ Thân vương phi, muốn mở miệng hỏi thăm.
Huệ Thân vương phi vẫn giữ vẻ mặt bình thản, song mắt thoáng sáng lên, đi trước một bước, không để chân thị kịp hỏi dò.
Lâm Di cười nói tiếp:
Quận vương gia không chịu được mùi thuốc này, hễ tới gần là hắt hơi, chảy cả nước mắt.
Phải chi Hoàng hậu nương nương có thể nhìn thấy dáng vẻ đó của ngài ấy...
Quận vương gia không cho
Theo lý thì hôm nay là ngày mừng thọ của Hoàng hậu nương nương, buổi triều chầu sẽ nhanh chóng kết thúc, thế nhưng sau khi chuyện ở Phúc Kiển được đưa ra, tấu sớ của quan văn liền tràn vào như thủy triều lên.

Bình thường triều đình âm u đầy tử khí, hôm nay lại bừng bừng sức sống.

Quan văn dâng tấu áp chế binh quyền của võ tướng, lấy cớ là để bảo đảm cho thiên hạ thái bình, từng câu từng chữ đều trực tiếp chỉ trích phe chủ chiến trong vụ ở Phúc Kiến.

Hoàng để ngẩng đầu khởi động tấu chương chất cao như núi, đưa mắt nhìn các thần tử bên dưới.

Đám lão thần rầu hoa râm hăng hái múa môi, nhắm mắt lại cũng có thể thuật lại từng chữ một tổ chế được định ra từ thời Thái Tổ, Hoàng để thu ánh mắt, võ tướng vẫn chưa mở lời mà đã bị quan văn dùng tổ chế chặn miệng rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.