Chương 173: Lừa (1)
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1871 chữ
- 2022-02-04 04:45:24
Việc Trần gia được phục tước thoạt nhìn là vì Hoàng thượng khen thưởng Trần Doãn Viễn làm quan chính trực, lập được đại côn8g trong án xử Thành Quốc công, nhưng sự thật thì có người giật dây Quảng Bình hầu để lôi chuyên thủy quân Phúc Kiến ra ánh3 sáng...
Tề Trọng Hiên không nói lời nào, Tề Tam tiểu thư bảo:
Ngày mai là lễ mừng thọ của Hoàng hậu nương nương 9rồi, nếu có tin tức gì thì cũng phải là trong hai ngày nay.
Trời bắt đầu sập tối, Châu Lang Huyện gần như có thể ngửi đượ6c mùi ẩm ướt trong không khí.
Lúc ấy nàng cảm thấy rất tốt, chí ít Tệ gia và Trần gia vòng tới vòng lui vẫn thân nhau, nàng và Trần Lục tiểu thư lại có quan hệ tốt, tiểu thư Tề gia cũng thân thiết với Trần Lục tiểu thư không kém, cứ như vậy mọi người ở cùng nhau sẽ vui vẻ hơn nhiều.
Châu Lang Huyền ngẫm nghĩ rồi xoay người, đi ngược về phía đầu kia của hành lang, Quế Nhi vội vàng đi theo.
Đại tẩu đang nói gì thế ạ?
Một giọng nói lanh lảnh vang lên, Chân thị nhìn thấy Lâm Di đang tươi cười đi tới.
Chân thị liếc nhìn Mẫn Quận vương phi bên cạnh mình rồi cười đáp:
Nói vài chuyện vặt trong nhà ấy mà.
Đại tẩu đang nói về ta có đúng không nào?
Lâm Di tinh ranh nháy mắt như đang đùa giỡn rồi nhìn Mẫn Quận vương phi giải thích:
Đại tẩu thường xuyên nói đỡ cho ta, các vị tẩu tẩu đừng cười nhé.
Hai câu này của Lâm Di ngụ ý tổn thất đều là người một nhà cả, khiến Mẫn Quận vương phi phải tươi cười kéo nàng ngồi xuống,
Xem miệng lưỡi của con bé này kìa, thảo nào được nhiều người thương như vậy.
Lâm Di thân thiết nhìn Chu Đại thái thái Chân thị.
Hai ngày nay chuyện phủ Khang Quận vương xào xáo không yên đã sớm lan truyền khắp Tôn Thất doanh.
Cho nên bây giờ bọn họ bàn tán thầm thì là vì muốn có được tin tức chuẩn xác hơn.
Người ngoài sẽ không nhận ra, nhưng kề cận bên cạnh, bấy lâu qua, nàng có thể rõ ràng cảm giác được trên người phu quân có một sự phản kháng thầm lặng, y vừa không muốn làm chồng vừa mang sự bất đắc dĩ của kẻ làm con...
Châu Lang Huyên hơi mím môi, nàng vốn đã ném toàn bộ lời mẫu thân nói ra sau đầu, nhưng bây giờ ma xui quỷ khiến lại nhớ rõ ràng từng câu một.
Tề Trọng Hiên là người tốt, hành xử không thể bắt bẻ, luôn đối xử dịu dàng với nàng, rất hiếm khi từ chối yêu cầu của nàng, nhưng sau khi gạt đi những hành động khách sáo mặt ngoài này, muốn biết được y rốt cuộc đang nghĩ gì lại vô cùng khó.
Đôi khi nhìn thấy vết sẹo lưu lại từ khoảng thời gian bị cầm tù trên người phu quân, nàng hỏi thăm thầy lại xua tay xem thường, tựa như sự kiện kia chỉ là mây khói thoảng qua.
Việc Chu Nguyễn Cảnh một mực đòi nạp thiếp khiển Chân thị phẫn nộ cực cùng, chẳng qua Chân thị vốn là dạng người hậu viện cháy cũng có thể biến thành sân khấu kịch của mình, cho nên trong nháy mắt liền lên tinh thần lại.
Lâm Di tiến vào trắc điện, lập tức cảm thấy ánh mắt cả phòng đều đổ dồn về phía mình.
Lễ mừng kết thúc, Hoàng hậu đi thay y phục khác, các mệnh phụ ở thiên điện chờ Hoàng hậu nương nương triệu kiển.
Lần lượt có nữ quan bưng bánh ngọt lên, từ đây tới giờ khai tiệc chính thức vẫn còn một lúc, vừa vặn cho mọi người tụ tập cùng nói chuyện.
Khi Lâm Di tắm rửa thay đổi y phục xong, trời vẫn chưa sáng.
Năm nay tiệc mừng thọ của Hoàng hậu nương nương náo nhiệt hơn hẳn những năm trước, tiệc chiêu đãi nữ quyền cũng mời động hơn, nhà nào ở Tôn Thất doanh cũng được mời.
Khi đủ loại lễ chế phức tạp kết thúc, Lâm Di không nhớ được mình đã quỳ lạy bao nhiêu lần rồi.
Sau khi quan viên Bộ lễ hô to câu
Buổi lễ kết thúc
, Hoàng hậu mới cười bảo:
Vì sinh nhật của bản cung mà các ngươi vất vả rồi.
Nhóm mệnh phụ tỏ ra sợ hãi, vẫn là Ngũ vương phi biết ăn nói lên tiếng giải vây:
Nương nương thiên thu, khắp chốn mừng vui, nhờ phúc của nương nương mà chúng thần thiếp mới được dính lây hỉ khí đấy.
Hoàng hậu nương nương cười,
Các ngươi có lòng.
Mọi người lại hành lễ đáp tạ.
Nàng lùi về sau một bước, Tề Trọng Hiên không bao giờ nói về những chuyện này trước 5mặt nàng.
Khoảng thời gian qua, cho dù trăn trở trên giường ngủ không yên, Tề Trọng Hiên cũng chưa từng mở miệng than vãn với nàng.
Nàng nhiều lần nhắc tới quan hệ thân thiết giữa mình và Khang Quận vương phi, Tề Trọng Hiện cũng chỉ thuận miệng ậm ừ đáp lại chứ không nói gì thêm.
Thoạt nhìn là y trầm mặc kiệm lời, nhưng ngẫm kỹ lại thì giống như có tâm sự hơn.
Vì vậy cả Kinh thành gần như thức trắng đêm không ngủ.
() Nội mệnh phụ là các phu nhân có tước từ tần tới phi trong cung, còn ngoại mệnh phụ là phu nhân của các công tôn vương hầu.
Chạy đến trước cửa cung xe ngựa dừng lại, các vị phu nhân lục đục xuống xe, nữ quan và nội thị trong cung tiến lên hầu hạ dẫn đường cho họ.
Mọi người đổi sang ngồi kiệu nhỏ đến Cảnh Nhân cung.
() Trắc điện tức thiện điện: sảnh phụ của một cung điện.
Khang Quận vương phi kìa, hình như gầy hơn so với lúc trước.
Phải đó, y phục cũng rộng hẳn đi.
Nghe nói là...
Đủ loại lời xầm xì lọt vào tai nàng, nếu không phải đang ở trong cung, e rằng đã sớm có người công khai tiến lên hỏi han nàng tìm hiểu tin tức rồi.
Ra tới cổng nguyệt lượng, Quế Nhi mới hỏi:
Sao Nhị nãi nãi không vào ạ?
Châu Lang Huyên đáp:
Để Nhị gia và Tam cô nãi nói chuyện với nhau thêm một lát, chúng ta đi thỉnh an thái thái trước.
Nghe vậy Quế Nhi mới hiểu được, cười nói:
Nhị nãi nãi chu đáo với Nhị gia ghê.
Châu Lang Huyên không nói lời nào, chỉ khẽ mỉm cười.
Trong lúc các cung nhân bận rộn túi bụi, các nữ quyền thoải mái nói chuyện phiếm với nhau.
Lâm Di lẳng lặng cầm chén trà lên uống, khi giờ lành đến, quan viên Bộ lễ trình diện, Hoàng hậu nương nương mặc cung trang bằng gấm thêu hoa văn chữ thọ màu xanh nhạt; được Tam vương phi, Ngũ vương phi đều mặc cát phục thêu hoa văn bình thủy giang nha tháp tùng bước ra.
Trước khi được gả tới nàng cũng biết Tề gia và Trần gia từng muốn kết thông gia.
Nhưng bao nhiêu vụ mai mối đâu phải mối nào cũng thành, chưa kể loại chuyện này đều theo lệnh cha mẹ mà làm, tính ra chẳng liên can gì tới Tế Trọng Hiên và Trần Lục tiểu thư, cho nên nàng cũng không để bụng.
Châu Đại thái thái Chân thị nhìn thoáng qua Lâm Di bằng ánh mắt thương hại rồi nói với vị phu nhân bên cạnh:
Cũng khó cho nàng.
Nhưng cho dù vậy thì phần làm thê tử cũng không nên làm mình làm mẩy với phu quân như thế.
Chu lão phu nhân chỉ là thẩm nương, không phải mẹ chồng thật sự nên không tiện mở miệng.
Triều Đại Chu quy định chỉ có mừng thọ Hoàng đế mới miễn buổi chầu triều, mừng thọ Hoàng hậu nương nương thì vẫn vào triều như bình thường, nhưng sẽ sớm hơn nửa canh giờ để chúc tụng Hoàng hậu nương nương.
Hai ngày trước bộ Lễ đã phát ra thông cáo, viết rõ trình tự sắp xếp của buổi lễ, các nội mệnh phụ lẫn ngoại mệnh phụ đều phải dậy cực sớm để kịp vào cung trước giờ lành.
Nhưng cho dù không vây quanh nàng, bọn họ cũng tìm được người thích hợp để hỏi thăm.
Vì vậy số người bên cạnh Chu Đại thái thái Chân thị bỗng tăng vọt, nữ quyến ngồi gần đó không tham dự cuộc nói chuyện cũng dỏng tai lắng nghe.
Chu Đại thái thái Chân thị đã tới từ trước, nên khi Lâm Di bước vào thì nhìn thấy thị đang nói chuyện với các nữ quyến khác.
Chân thị đã hoàn toàn rũ bỏ dáng vẻ chán chường của mấy ngày trước, trên mặt đắp không ít son phấn, môi tô son đỏ rực.
Có thể ở đây thương lượng với Tề Tam tiểu thư, nhưng ở trước mặt nàng lại ngậm miệng không nhắc tới nửa chữ...
Từ khi cưới đến nay bọn họ luôn tôn trọng khách khí với nhau, cứ như giữa hai người có một lớp màng mỏng ngăn cách nào đó không nói rõ được.
Từ thân vương tới tổn thất nhàn tản, chỉ cần là họ Chu hay họ hàng xa của họ Chu là đều nhận được bài thiếp tiến cung.
Chu Đại thái thái Chân thị khỏi bệnh kịp lúc, vừa hay có thể vào cung, Chu lão phu nhân cố tình gọi Chân thị tới dặn dò, bảo thị sau khi tiến cũng phải chú ý lễ nghi.
Chân thị nửa đùa nửa thật đáp:
Sẽ không có vấn đề gì đâu thưa mẫu thân, ngộ nhỡ có thì con cứ nghe theo Quận vương phi là ổn mà.
Lâm Di tỏ ra khó xử,
Có mấy chuyện ta cũng phải thương lượng với Đại tẩu trước...
Từ rất sớm ở Tôn Thất doanh đã có xe ngựa chạy ra ngoài, sau đó là chiếc này nổi tiếp chiếc nọ xếp thành hàng mà đi, trông vô cùng khí thể.
Bách tính rối rít chạy ra ngoài xem, tất cả các cửa hàng trong Kinh đều treo cờ đỏ, đầu tường cũng được phủ lụa đỏ, khiến Kinh thành bừng sáng như sắp đón năm mới.
() Hoa văn nước chảy êm đềm, ngụ ý mọi chuyện đều suôn sẻ.
Đợi Hoàng hậu ngồi xuống xong, Tam vương phi, Ngũ vương phi và các nữ quyền đồng loạt quỳ xuống bắt đầu chúc tụng.
Hiến Quận vương phi cũng tươi cười nhìn Chân thị,
Đương nhiên rồi, dù sao cũng là họ hàng gần, lại nói Khang Quận vương có khác nào huynh đệ ruột của nhà họ đâu chứ, Chu Đại thái thái không giúp thì còn ai giúp nữa?
Lời Chân thị nói trước đó Hiến Quận vương phi cũng nghe được một ít, bây giờ nhắc lại làm nụ cười trên mặt Chân thị trở nên sường sượng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.