Chương 172: Tiếng gió
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2901 chữ
- 2022-02-04 04:45:25
loại chuyện này chẳng thể lấy
nguy hiểm
làm thước đo cân nhắc, bằng không đã chẳng có người điên cuồng vì chí hướng, không có quan võ8 nguyện chết trên chiến trường, cũng không có quan văn liều mạng can gián quân vương.
Nói tới vấn đề này của cánh nam giới, Lâ3m Di và Nhân Ngữ Thu cũng chỉ biết nhìn nhau cười.
Bất kể tin tức có phải là thật hay không, cho dù Trần Doãn Viễn quyết định nhắm mắt làm lơ không tố con rể mình thì cũng chẳng ngăn được đông đảo quan viên Khoa Đạo khác.
Thu xếp cho Trần Doãn Chu xong, Điền thị cùng Lâm Phương vào buồng trong ngồi nói chuyện.
Lâm Phương thắc mắc:
Cho dù không ai dâng tẩu thì Hoàng thượng cũng phải hỏi tới chứ?
Thời khắc mấu chốt như vậy, làm sao lại không hỏi han Khoa Đạo, Tam thúc phụ khó khăn lắm mới với tới được vị trí kia, bây giờ chắc đang như ngồi bàn chông.
Lâm Phương vừa dứt lời, Trầm Hương bên ngoài vén màn lên báo:
Nhị lão gia trở về rồi ạ.
.
Dù sao con gái cũng là thê tử cưới hỏi đàng hoàng, chỉ cần không phạm sai lầm và sinh được một đứa con trai nối dòng, vị thế của con gái sẽ không bị lung lay.
Ý của Điền thị là gì Lâm Phương hiểu rất rõ, cho nên nàng ta gật đầu đáp:
Con biết thưa mẹ.
Bây giờ nàng ta bị Lâm gia bắt thóp, đành phải nhịn để cầu toàn thôi.
Nhị lão thái thái Đổng thị nhíu mày,
Tại sao lại uống rượu vào lúc này?
Bà ta nhìn đồng hồ cát,
Vẫn chưa đến giờ rời nha môn mà.
Trần Doãn Chu cười xem thường,
Mẹ không hiểu, hiện giờ triều đình đang rần rần chuyện ở Phúc Kiến, quan văn nhao nhao lên án các quan võ chủ chiến, mấy người đứng ngoài vòng chính sự như bọn con vừa hay không có chuyện gì để làm, mỗi ngày ngoại trừ uống rượu ăn thịt ra thì chẳng tìm được việc gì khác.
Nhắc tới cũng phải cảm ơn cữu cữu, nếu không có cữu cữu nhắc nhở, tới bây giờ con vẫn chưa rõ tình hình.
Nhân Ngữ Thu đặt túi thuốc lên bàn,
Số lượng chưa đủ, thuốc thoa ngoài da cần phải dùng nhiều mới thấy được hiệu quả.
Lâm Di cười nói:
Đều nghệ tiên sinh, lúc tiên sinh điều chế ta sẽ mời ngày đến xem.
Nhân Ngữ Thu cười nhìn Lâm Di,
Nếu Quận vương phi đã chuẩn bị xong hết, vậy cứ theo ý Quận vương phi mà làm đi.
Chuyện này không thể chậm trễ, Lâm Di sai Quất Hồng:
Đi bảo người gác cổng chuẩn bị xe, ta và tiên sinh muốn trở về phủ Khang Quận vương.
Quất Hồng nhỏ giọng đáp lời rồi đi làm việc ngay.
Cữu cữu nói rất đúng, bớt làm thì ít sai, hễ tổ chế cấm võ tướng tham dự chuyện triều chính còn đó, chúng ta cứ dựa vào đó che gió che mưa thôi.
Nhị lão thái thái Đổng thị liếc nhìn con trai đang đắc ý,
Cho dù vậy thì cũng vừa vừa phải phải thôi.
Trần Doãn Chu cười hì hì,
Bình thường cứ thấp thỏm sợ bị đám ngự sử kia bắt thóp, giờ khó khăn lắm mới có được một hai ngày thả lỏng, mẹ yên tâm đi, con cũng chỉ ăn uống thôi, không hề đụng vào thứ khác.
Vừa nói ông ta vừa liếc trộm ngắm Điền thị.
Điền thị vờ như không nhìn thấy.
Sau khi cả nhà Trần Doãn Chu rời khỏi Hòa Hợp đường, Đống ma ma rót chén trà cho Nhị lão thái thái Đổng thị rồi an ủi:
Cũng chẳng thể trách Nhị lão gia, từ lần nghe nói Tam lão gia được chọn thừa kế tước Quảng Bình hầu, Nhị lão gia vẫn nghẹn một bụng tức, lần này dựa vào men rượu phát tác một chút cũng tốt, tránh cho đè nén quá mức rồi sinh bệnh.
Nhị lão thái thái Đổng thị thở dài hỏi Đổng ma ma:
Phủ Quảng Bình hầu bên kia thế nào?
Đống ma ma đáp:
Miễn cưỡng chống đỡ ạ, mở tiệc chiêu đãi Nhân Ngữ Thu tiên sinh cũng chỉ là một cách lên dây cót tinh thần thôi.
Khang Quận vương và Quận vương phi chắc chắn vẫn còn chiến tranh lạnh, đến mức Tam thái thái phải khuyên nhủ Quận vương phi răng triều chính và chuyện nhà khác nhau, bảo Quận vương phi đừng để trong lòng.
Xem ra tin tức là thật.
Trước đó đường làm quan của Khang Quận vương còn rộng mở thênh thang, được người người tranh nhau mời làm khách, song chỉ chớp mắt chàng lại bị mắc vào thế cục giằng co ở Phúc Kiển.
Sáng sớm Châu Lạng Huyên trở về thăm nhà mẹ, chưa ngồi nóng mông đã bị mẫu thân thuyết giảng:
Tổ phụ con và Khang Quận vương qua lại gần gũi, con và Khang Quận vương phi lại thân hơn bình thường, người bên ngoài đều đang nhìn chằm chằm hai nhà chúng ta...
Mẫu thân nghe được gì sao? Châu Lang Huyền cúi đầu mỉm cười,
Mẫu thân yên tâm, con cũng biết vậy.
Chưa kể, với sự thông minh của Khang Quận vương phi, cho dù bị kẹp giữa nhà mẹ và Khang Quận vương, nàng ấy cũng có biện pháp giải quyết thôi, mẫu thân đừng nghe bên ngoài nói lung tung, Khang Quận vương và Quận vương phi nhất định có thể biến nguy thành an.
Châu Đại thái thái nhìn khuôn mặt tươi cười của con gái,
Con bé này, sao quan hệ với Khang Quận vương phi lại tốt như vậy.
Đành chịu thôi.
Châu Lang Huyên dầu môi,
Ai bảo mẫu thân không sinh được cho con một muội muội thông minh lanh lợi như thế.
Châu Đại thái thái nghe vậy liền bật cười,
Tỷ muội ở Châu gia đầu ít mà nào có thấy con thích ai đến vậy.
Lần đầu tiên gặp mặt nàng đã thích Trần Lục tiểu thư, càng qua lại càng thích hơn, chẳng những hợp tính nhau mà nàng còn thưởng thức sự tinh tế khéo léo của đối phương.
Tiểu Tiêu thị đưa tiễn Lâm Di và Nhân Ngữ Thu lên xe xong mới trở vào trong.
Thấy xe ngựa đi ra khỏi hẻm, bà tử bên nhánh thứ hai Trần gia tới dò la vội vàng trở về viện của của Nhị lão thái thái Đổng thị bẩm báo lại với Đổng ma ma.
Thừa dịp trong phòng không có ai khác, Điền thị hỏi nhỏ Lâm Phương:
Bây giờ cô gia đối đãi với con thế nào?
Lâm Phương đỏ mặt, nhẹ gật đầu đáp:
Tốt hơn nhiều ạ...
cũng...
Đổng ma ma cười nói:
Lão thái thái yên tâm, tin từ Tôn Thất doanh mà, nhất định không sai.
Nhị lão thái thái Đổng thị đứng dậy để Đổng ma ma đỡ vào buồng trong nghỉ ngơi.
Nụ cười trên mặt Trần Doãn Chu càng rộng hơn, hiển nhiên ông ta đã uống hơi quá chén.
Nhị lão thái thái Đổng thị sai Đổng ma ma:
Đi chuẩn bị một chén canh giải rượu cho Nhị lão gia.
Trần Doãn Chu lại khoát tay,
Mẹ đừng làm lớn chuyện thế, con không hề say.
Vừa nói ông ta vừa loạng choạng đứng lên,
Mà con phải nói chứ, Tam đệ ngồi không vững cái chức Quảng Bình hầu kia, chẳng bằng nhường con cho rồi, nếu lại bị đoạt tước thì mặt mũi Trần gia còn biết giấu vào đầu nữa? Cùng là con cháu Trần gia cả...
Cho dù tình thế bây giờ khá căng thẳng, nhưng nói thế nào thì cũng chưa tới mức cháy nhà mà.
4 Châu Đại thái thái cố tình xụ mặt,
Quả nhiên là người trẻ tuổi, không hiểu trời cao đất rộng là gì cả, vài ngày trước đó tổ phụ con cũng ăn ngủ chẳng yên đấy.
Hiểu rõ tính tình của mẫu thân, Châu Lạng Huyên nhanh chóng nhìn ra manh mối từ vẻ mặt của bà,
Có phải ai đó đã nói gì với mẫu thân không?
Cũng không hẳn.
Châu Đại thái thái mỉm cười, thỏa mãn nhìn tay nghề thêu thùa của mình, mặc trên người con gái vô cùng hợp,
Hôm qua Trần Nhị thái thái có nhắc tới Khang Quận vương phi, còn khen con thiện lương.
Trần gia và Tề gia vốn thường qua lại với nhau, bây giờ có con thân càng thêm thận.
Đương nhiên bà hiểu ý trong lời của đối phương, Điện thị rõ ràng đang ám chỉ chuyện Châu Lang Huyên về phe Khang Quận vương phi.
Nhị thái thái Điền thị và Lâm Phương cũng đang ở trong phòng nói chuyện với Nhị lão thái thái Đổng thị.
Đổng ma ma thuật lại:
Khang Quận vương phi đưa Nhân Ngữ Thu tiên sinh trở về phủ Khang Quận vương rồi ạ.
Lâm Phương nghe thế, hai mắt liền sáng rỡ.
Châu Đại thái thái nói:
Ta nghe vậy liền biết ngay con với cô gia đang giúp đỡ Khang Quận vương và Trần gia, hôm nay vừa hay con trở về nên ta mới muốn nhắc nhở vài câu.
Danh tiếng hiền huệ, từ bi của Trần Nhị thái thái Điền thị lan truyền rộng rãi trong giới thế gia, nhưng Châu Lang Huyên lại càng ngày càng xem thường vị Bồ Tát sống kia.
Nhị lão thái thái Đổng thị cũng cao giọng hơn,
Được rồi, mau về phòng nghỉ đi, chớ ở đây ăn nói linh tinh.
Cuối cùng Điền thị nói hết lời mới khuyên được Trần Doãn Chu đi về ngủ.
Lúc gần đi ông ta vẫn còn càu nhàu:
Mấy ngày nay ta rảnh rỗi mới muốn trò chuyện với mẹ nhiều một chút, hai người làm gì vậy?
Đại gia còn kể chuyện trên triều cho con nghe.
Lâm Phương thuật lại lời của Lâm Chính Thanh cho Điền thị nghe với ý định nói nghe cho vui, ai ngờ Điền thị lại bắt được chỗ huyền diệu.
Nghĩ tới quan hệ giữa Tề gia và Quảng Bình hầu...
chưa từng nhắc tới chuyện lúc trước...
Điền thị nghĩ tới chuyện luôn chu toàn cấp bậc lễ nghĩa và dáng vẻ luôn ôn tồn lịch sự của con rể rồi đổi chiếu với lời Lâm Phương nói, dẫu trong lòng biết muốn cải thiện tình hình ngay là chuyện không hề dễ dàng, song thị vẫn phải an ủi con gái:
Thế là tốt rồi, cứ từ từ lấy lòng thành đổi lấy nhân tâm, một ngày nào đó hai đứa sẽ ân ái với nhau thôi.
Đời còn rất dài, rốt cuộc ai hơn ai vẫn chưa chắc đâu.
Cuộc sống chính là vậy, cũng như viên ngọc, phải từ từ mài giũa cọ xát mới bóng được.
Trần Doãn Chu ngáy to, Điền thị đành kéo con gái sang thư phòng,
Ngày mai ta còn phải tới nhà quốc cữu gia, quốc cữu gia sắp làm tiệc mừng thọ, ta đã hứa tặng Châu Đại thái thái một quyển kinh Phật chép tay.
Lâm Phương đau lòng nói:
Cực khổ cho mẹ quả.
Điền thị cười hiền,
Làm việc thiện đầu tính cực khổ, đó là tích phúc cho huynh muội các con.
+
Nhị thái thái Điện thịnói:
Ngự sử và ngôn quan đều đang thúc giục Tam thúc dâng tấu chương.
Đương nhiên rồi, đã thuộc Khoa Đạo mà khoanh tay ngồi nhìn được mới lạ, cho dù người khác không nói lời nào, Tam thúc phụ vẫn phải xác định rõ lập trường.
Trần Doãn Chụ ngất ngưởng đi vào phòng, hành lễ với Nhị lão thái thái Đổng thị rồi ngồi xuống một bên, nha hoàn vội vàng bừng trà lên.
Khắp phòng nồng nặc mùi rượu.
Lần này biết chuyện Nhân gia vào Kinh, nàng viết thư cho Lâm Di, sau khi nhận được những lời hồi âm bình thản của Lâm Di, nàng biết mình không cần lo lắng quá nhiều.
Châu Đại thái thái nói:
Ta cũng chỉ lo cho con thôi, chuyện trên triều nào có đơn giản như bề ngoài.
Châu Lang Huyên không nhịn được mà bật cười,
Mẫu thân nhìn tổ phụ đi, vẫn ung dung ngồi trong nhà, nhiều người tìm tới mời tổ phụ ra mặt, tổ phụ đều làm lơ, vừa rồi con đến thăm còn thấy tổ phụ nhàn nhã chơi cờ.
Nếu quả thật có lòng thiện thì sẽ chẳng màng danh lợi hay so đo địa vị, trong khi đó những gia đình Điền thị thường xuyên ra vào lại toàn là nhà quan to hiển quý, thị ta có khác gì với đám tam cổ lục bà kia đâu? () Chỉ những người phụ nữ làm nghệ bất chính, lừa đảo.
Mẫu thân đừng nghe Trần Nhị thái thái, nếu như mẫu thân muốn nghe giảng kinh, tại sao không tìm sư thái đức cao vọng trọng ấy, chí ít bọn họ rời xa hồng trần thế tục, tâm tư sẽ thanh tịnh trong sạch hơn.
Châu Đại thái thái mỉm cười,
Trần Nhị thái thái cũng chẳng nói gì xấu, có mấy lời chưa hẳn sai.
Bởi vậy mới nói, đa phần người thông minh đều có thể được như ý nguyện.
tại sao lại không phải là con chứ, con không cam tâm...
cũng không phục...
Nhị thái thái Điển thị và Lâm Phương tiến lên dìu Trần Doãn Chu.
Trần Doãn Chu giấy vài cái rồi lèm bèm hỏi Nhị lão thái thái Đổng thị:
Mẹ, con nói có đúng không? Mẹ...
cam chịu được sao? Thằng đó làm gì có mệnh phú quý chứ.
Càng nói ông ta càng cao giọng.
Điền thị hơi nheo mắt,
Không thành thông gia mà còn có thể tốt với nhau như vậy, hiểm thấy thật.
Lâm Phương căm hận nói:
Không biết con nhỏ Lâm Di kia lấy đâu ra nhiều phúc như vậy, được lắm người giúp đỡ đến thế.
Ai cũng thân thiết với Lâm Di, ngay cả tiểu thư nhà quốc cứu thành thân cũng muốn mời con nhỏ đó tới đưa, đi dự yến hội nào cũng phải nghe nói về nó, lúc người khác giới thiệu nàng ta luôn thêm vào một câu: đường tỷ của Khang Quận vương phi.
Điền thị yêu thương chỉnh tóc mai cho Lâm Phương,
Con phải học hỏi Tam tỷ con thêm, dỗ ngọt lấy lòng mẹ chồng và phu quân trước, sau đó sinh con trai ổn định vị thế.
Con đó, cho dù muốn giúp đỡ thì cũng không nên lộ liễu quá, cẩn thận bị người ta nói ra nói vào, nhất là cô gia chỉ mới vào Hàn Lâm viện thôi, không nên tỏ rõ lập trường quá sớm.
Châu Lang Huyên lấy làm lạ,
Sao mẫu thân lại nói vậy?
Châu Đại thái thái đặt chiếc váy gấm đỏ đang thêu đuối phượng lên bàn, Châu Lạng Huyền cầm gối mềm để mẫu thân tựa lưng vào.
Châu Đại thái thái cất nốt kim khâu vào sọt kim chỉ rồi kéo con gái ngồi xuống giường la hán với mình,
Trước giờ con ít khi nào chịu nghe lời ta, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở con, cô gia không giống như tổ phụ con, tổ phụ con dấu gì cũng đã lớn tuổi, có nói sai làm sai Hoàng thượng cũng nể tình bỏ qua, nhưng cô gia chỉ mới đặt chân vào triều, làm gì cũng phải vạn phần thận trọng.
Vừa nói bà vừa trải váy ra để nha hoàn mặc thử cho Châu Lang Huyên.
Ta có chuyện muốn mời tiên sinh hỗ trợ.
Lâm Di không khách khí với Nhân N9gữ Thu, chìa túi thuốc trong tay ra.
Nhân Ngữ Thu nhặt cái túi lên ngửi,
Muốn chế thuốc cho nữ giới?
Lâm Di gật đầu, nàng họ6c nghề không tới nơi tới chốn, cho nên phải vừa nhìn sách vừa phối thuốc mới làm xong,
Tiên sinh thấy thế nào?
Tuy chỉ là thuốc trị 5bệnh nữ thông thường, nhưng muốn canh đo liều lượng chuẩn xác cũng không phải là chuyện dễ, Nhân Ngữ Thu hơi do dự,
Khi nào cần?
Lâm Di cười,
Hai ngày sau, cho nên thời gian rất eo hẹp, ta đã điều chế mấy ngày nay rồi.
Nhân Ngữ Thu nhìn Lâm Di,
Trong Kinh thành có không ít người tài, tại sao không mời bọn họ hỗ trợ?
Lâm Di nói:
Là phương thuốc độc quyền của tiên sinh mà, người khác chưa chắc làm tốt được.
Nói vậy là muốn nàng tự tay điều chế đây mà, như thể người dùng thuốc mới muốn gặp nàng...
Nói vậy tức là Lâm Di quyết định ủng hộ Nhân gia, bằng không sao lại dám đi lại thân thiết với nhà họ vào thời điểm quan trọng thể này.
Đúng là cơ hội tốt.
Châu Lang Huyện nhỏ giọng:
Mẫu thân yên tâm, Nhị gia chỉ là một tu soạn tòng lục phẩm, có muốn giúp đỡ thì cũng lực bất tòng tâm.
Tề Trọng Hiên chưa từng ở trước mặt nàng nói muốn giúp đỡ, hiện giờ người nghe ngóng được tình hình cũng chỉ có tổ phụ nàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.