Chương 171: Tranh luận
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2384 chữ
- 2022-02-04 04:45:26
Bắt đầu từ thời Thái Tổ lập ra triều Đại Chu, Hoàng đế các đời đều vô cùng chuyên cần việc nước, sáng sớm khi triều thần còn8 chưa tới điện Kim Loan thì Hoàng đế đã ở nam thư phòng chấp bút, ban đêm cửa cung khóa rồi Hoàng đế vẫn còn ở Dưỡng Tâm đi3ện xem tấu chương.
Thái Tổ, Thành Tổ, Cao Tông, đời sau lại anh minh chăm chỉ hơn đời trước.
Vì vậy cho dù 9vốn bị tiền triều bóc lột đến mức cằn cỗi, đất nước vẫn dần dần trở nên phồn vinh no đủ.
Ở trong phòng lão thái thái nhánh cả, Trần Doãn Viễn kể lại chuyện trên triều mất hơn nửa canh giờ,
Quan văn nói võ tướng không được tham gia chính sự, đây là quy định từ thời Thái Tổ, bây giờ làm trái tức là tội bất tuân với Thái Tổ.
Phán tội không tuân theo tổ chế tuy là lời nham tai, nhưng Cao Tông Hoàng đế cam chịu số phận để Thành Quốc công phụ chính rồi dưỡng thành mầm họa chính là sự thật không thể chối bỏ.
Ngự sử và ngôn quan lấy Thành Quốc công ra làm ví dụ để lên án Khang Quận vương, quả thật là nói có sách mách có chứng; còn nhà họ Nhẫn lôi lại vết sẹo cũ về thủy quân Phúc Kiển là hành động nghịchí Hoàng đế.
Tiểu Tiêu thị hớn hở nói:
Bát tỷ nhà chúng ta đúng là có phúc khí mới được tiên sinh tự tay khắc con dấu tặng.
Con gái nhỏ của bà quả thật may mắn khi được sinh ra ở Kinh thành, không phải bôn ba bên ngoài như Hoành ca và Lâm Di.
Hễ nghĩ tới điều này là tiểu Tiêu thị thấy thỏa mãn vô cùng, trong lòng càng muốn đổi xử tốt với Hoành ca và Lâm Di hơn.
Lâm Di và tiểu Tiêu thị đón Nhân Ngữ Thu tiên sinh vào Niệm Từ đường, Nhân Ngữ Thu hành lễ với lão thái thái nhánh cả, lão thái thái nhánh cả nhanh chóng đứng dậy đỡ nàng tới ngồi xuống cạnh mình.
Lão thái thái lần phật châu, các hạt châu va vào nhau tạo thành âm thanh lanh lảnh,
Đổng gia bên kia có động tĩnh gì không?
Trần Doãn Viễn lắc đầu,
Không ạ, võ tướng không được tham dự chính sự, chỉ có thể nghe lệnh của triều đình, qua chuyện này thanh danh của Đổng Trường Mậu càng tăng vọt.
Lão thái thái nhánh cả cười mỉa mai,
Người Đổng gia luôn giỏi thu lợi cho mình nhất.
Mấy ngày nay bên nhánh thứ hai yên ắng vô cùng, rõ ràng là muốn chờ xem thể cục, ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Cho nên lần này bọn họ không tránh khỏi bị lôi vào phiền phức này.
Lão thái thái nhánh cả hằng giọng, Trần Doãn Viễn vội vàng khoanh tay lắng nghe.
Nhưng càng nghe ông càng cảm thấy khó hiểu,
Cách này...
khả thi sao ạ? Con thật sự nên phản đối thành lập thủy quân? Làm vậy chẳng phải sẽ ngược ý với Khang Quận vương ư?
Lão thái thái nhánh cả nói:
Chẳng phải đây vốn là suy nghĩ thật lòng của con ư? Hẳn con cũng đã chuẩn bị sẵn lời giải thích rồi, không trái với lương tâm thì ở trên triều mới có thể mạnh miệng.
Trần Doãn Viễn không quen che giấu tâm tư, e rằng mấy ngày nay đã bị người khác nhìn ra bản thân nghĩ gì rồi.
Cha.
Lâm Di đẩy chén trà tới trước mặt Trần Doãn Viễn,
Sao cha không thử hỏi ý kiến của tổ mẫu xem.
Vừa nói nàng vừa nhìn lão thái thái nhảnh cả.
Lão thái thái nhánh cả tựa vào giường la hán nhìn cháu gái.
Ý kiến gì đó của bà đều là Lâm Di nghĩ ra cả, chỉ mượn miệng bà nói ra thôi.
không đành lòng, càng khỏi phải nói tới chuyện đối nghịch với con rể.
Mọi người đang nói chuyện, Bạch ma ma ở bên ngoài bỗng bẩm báo:
Xe ngựa đi đón Nhân tiên sinh đã quẹo vào hẻm rồi ạ.
Lâm Di nghe thế liền vội vàng ra ngoài đón.
Từ khi từ biệt Nhân Ngữ Thu tiên sinh đến nay cũng đã một khoảng thời gian dài, chí ít là Lâm Di cảm thấy là thế.
Kiếp trước khi nàng rời Phúc Ninh vào Kinh, Nhân tiên sinh từng bảo trong Kinh người việc phức tạp, dặn dò nàng phải cẩn thận, nhưng nàng không ngờ sau này nhà nàng lại có kết cục thê thảm như vậy.
Lần này gặp lại tiên sinh, nàng có cảm giác cứ như đã trải qua mấy kiếp, mà quả thật là đã qua một đời rồi.
Nhân Ngữ Thu tiên sinh vẫn theo thói quen mặc y phục gam màu xanh nhạt, mũ mạng che mặt đã được lấy xuống, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng và sắc mặt lạnh nhạt không đổi kia.
Tiểu Tiêu thị thu xếp chuyện nhà xong cũng vội vàng đến cửa thùy hoa đón khách.
Bà không giỏi miệng lưỡi, vẫn thật thà như cũ,
Tiên sinh không thay đổi chút nào cả.
Nhân Ngữ Thu mỉm cười,
Nghe Quận vương phi nói phu nhân mới sinh được một vị tiểu thư.
Dứt lời nàng để nha hoàn đưa quà ra, là một con dấu
xinh đẹp được đặt trong hộp khảm xà cừ lót gẩm.
() Con dấu: thời xưa mỗi người đều đặt làm con dấu riêng để đóng dấu lên các giấy tờ, tương đương với chữ ký ngày nay.
Lâm Di mỉm cười nói:
Đó là vì Quận vương gia biết suy nghĩ của cha khác với ngài ấy, cha đừng lo lắng quá.
Không hợp chính kiến mà còn phải phụ họa, thường sẽ biến khéo thành vụng.
Trần Doãn Viễn cũng cảm thấy lời của lão thái thái và Lâm Di có lý, tuy vậy vẫn còn thấy do dự.
Con rể cũng gần như con mình, huống chi ông còn rất vừa ý đứa con rể này, nhìn Khang Quận vương bị tổ tội ông đã
Lúc trước khi tất cả còn chưa hiểu tường tận sự kiện thủy quân Phúc Kiến thảm bại thì thôi đi, bây giờ mọi ẩn tình đều đã được đưa ra chỗ sáng, nước cờ tốt của Khang Quận vương liền trở thành nước cờ tệ hại.
Lần này Quận vương gia quá nóng vội, nếu có thể chậm một chút, không chừng tình hình đã khác.
Trần Doãn Viễn đứng ở góc độ của con rể bình tĩnh xem xét, quả thật là tuổi trẻ bộp chộp, phải rèn luyện thêm ít nhất mười năm nữa.
Với phe đối địch, bây giờ đúng hay sai không quan trọng, quan trọng là có thể định tội được Khang Quận vương và Nhân gia thôi.
Trần Doãn Viễn khó xử liếc nhìn Lâm Di,
Mẫu thân nói vậy, đương nhiên con đồng ý, nhưng như thế Quận vương gia sẽ không còn ai giúp đỡ, tình hình bây giờ lại bất lợi cho ngài ấy.
Lão thái thái nhánh cả trầm ngâm trong giây lát,
Chính kiến không hợp cũng chưa chắc là chuyện xấu, Hoàng thượng vừa ý sự chính trực của con mới điều con đến Khoa Đạo.
Cho dù bây giờ con không nói, quan viên ở Khoa Đạo cũng đã ghi nhớ nằm lòng các cử chỉ và hành vi của con rồi.
Chưa kể quan hệ thân thiết giữa nhà chúng ta và Nhân gia là sự thật rành rành ra đó, không cách nào chối bỏ.
Lúc con ở Phúc Ninh cũng được Nhân gia giúp đỡ không ít, rất nhiều vụ án đều nhờ họ bày mưu tính kế giúp mà phá được.
Nếu bây giờ con đột nhiên thay đổi chính kiến, thế nào cũng bị ngự sử để mắt.
() Khoa Đạo (tên khác là Ngự Sử đài): cơ quan giám sát, can gián.
Đến đầu thời Minh, bộ tộc Ngõa Lạt lớn mạnh hơn so với các bộ tộc Mông Cổ khác.
Thực ra mấy lời can gián này đều chỉ là lời quanh co cho có lệ mà thôi, chẳng ai dám trực tiếp chọc vào chỗ đau của Hoàng đế cả.
Cho nên cuối cùng triều thần bên dưới vẫn đành loan truyền ra bên ngoài rằng: Hoàng để muốn khôi phục mậu dịch trên biển, cần phải có một đội thủy quân đủ khả năng bảo vệ bờ cõi.
Nghe vậy, nút thắt trong lòng Trần Doãn Viễn liền được tháo gỡ, nhưng nghĩ tới con rể giúp đỡ mình từng bước một đi đến vị trí hiện giờ, ông vẫn thấy băn khoăn.
Cha.
Lâm Di nhỏ giọng hỏi:
Khoảng thời gian này Quận vương gia có tìm cha thương lượng cách đối phó không ạ?
Hình như không có.
Khi nói chuyện, Nhân Ngữ Thu hoàn toàn không che giấu được sự thông tuệ khéo léo của bản thân.
Lâm Di ở bên cạnh tiếp chuyện, lão thái thái nhánh cả cũng góp vào một hai câu, mỗi tiểu Tiêu thị là chỉ biết cười cười ngồi nghe.
Nghe Nhân Ngữ Thu tiên sinh kể chuyện ở Phúc Kiến, lão thái thái nhánh cả dần thích vị tài nữ nổi danh này,
Tiên sinh định ở đâu? Tây viện của phủ chúng ta vừa được tu sửa xong, tiên sinh ở đó nhất định sẽ thanh tịnh, chỉ sợ sắp xếp vụng về của chúng ta không vừa mắt tiên sinh thôi.
Nhân Ngữ Thu cười nói:
Lão thái thải khách khí quá, nhưng gia huynh đã chuẩn bị sẵn chỗ ở rồi.
() Là cách gọi chung các bộ lạc hỗn hợp Đột Quyết, Mông Cổ Thanh Tạng sống rải rác ở Bắc - Trung Á trước khi đế quốc Mông Cổ xuất hiện.
() Tộc Ngõa Lạt là một chi của Mông Cổ, trước kia sống du mục ở phía Tây Nam hồ Baikan.
Khi Thành Cát Tư Hãn thống nhất các bộ tộc Mông Cổ, Ngõa Lạt quy phục Mông Cổ rồi di chuyển dần về phía thượng lưu sông Enisei, phát triển về phía Nam, mở rộng thế lực tới sông Táp Bổn và vùng lòng chảo Chuẩn Cát Nhĩ.
Lúc khởi binh chinh phạt h6ôn quân tiền triều, Thái Tổ Hoàng đế cũng từng nói, chiến loạn chỉ khiến dân chúng chịu khổ, cho nên sau khi bình định thiê5n hạ sẽ không tùy tiện dấy binh, đặt cuộc sống bình yên của bách tính lên hàng đầu.
Sau khi lập ra triều Đại Chu, Thái Tổ quả nhiên nói được làm được.
Tính tới bây giờ, đã chừng ấy năm mà triều Đại Chu chỉ khó mở miệng với người đời về chuyện thủy quân Phúc Kiến thảm bại thôi.
Lúc nhìn thấy Lâm Di, tiên sinh cười mỉm, khiến nàng cảm thấy vạn phần ấm áp và thân thiết.
Lâm Di tiến lên hành lễ, Nhân Ngữ Thu kéo nàng lên rồi hoàn trả lại bằng lễ dành cho tôn thất.
Cấp bậc lễ nghĩa xong xuôi, Lâm Di thân mật áp sát Nhân Ngữ Thu,
Trước đó chúng ta còn thư từ qua lại, không ngờ nhanh như thế đã được gặp mặt rồi.
Nhân Ngữ Thu nhìn đôi mắt sáng ngời của Lâm Di, đây không còn là tiểu đồ đệ luôn quấn lấy nàng đòi kể chuyện nữa rồi, Lâm Di bây giờ đã trở thành một Khang Quận vương phi xinh đẹp, hào sảng, phóng khoáng.
Mặc dù về sau Thành Quốc công dân binh đánh chìm thuyền của hải tặc, khiến đặc sứ của giặc Oa phải cúi đầu nhận tội, song Hoàng đế vẫn không hài lòng.
Mọi người trên triều đều nhất trí rằng số giặc đa cấu kết với hải tặc chỉ là một nhóm ô hợp tự tung tự tác, triều Đại Chu vẫn đang thịnh vượng, không cần vì vậy mà làm lớn chuyện.
Hiện giờ đối phó với Thát Đát
, Ngõa Lạt và kỵ binh Mông Cổ mới là quan trọng nhất.
Lâm Di bưng điểm tâm tới, vừa vặn nghe được mọi chuyện.
Trần Doãn Viễn nhìn con gái, bỗng nghĩ tới một cách
Hay con thử khuyên Quận vương gia xem thành lập thủy quân vốn chẳng liên quan nhiều tới ngài ấy, mặc kệ là tốt nhất bằng không gây hãy lấy quan hệ với Nhân gia làm cớ, xin không can dự vào chuyện này...
Chu Thập Cửu là một thành viên của tôn thất, nam nhân họ Chu ngoài huyết thống tôn quý ra thì còn có một đặc điểm cực kỳ giống nhau, đó là hễ đã nhận định chuyện gì, họ sẽ không bao giờ đổi ý.
Nàng cũng từng chứng kiến thủ đoạn của nam nhân họ Chu rồi, bọn họ không cho phép bất kỳ hòn đá nhỏ nào làm vướng chân mình.
Nếu lão thái thái không ngại bị quấy rầy, vậy ta xin phép được thường xuyên đến chơi.
Bằng hữu của Nhân gia trong Kinh đã thu dọn chỗ cho huynh muội họ ở tạm rồi.
Lão thái thái nhánh cả biết bọn họ sợ liên lụy người khác nên mới từ chối,
Nếu Lục nha đầu chưa gả ra ngoài, nhà ta nhất định đã giữ tiên sinh lại bằng mọi giá.
Nói đến chuyện cưới gả, Nhân Ngữ Thu liếc nhìn Lâm Di, Lâm Di mỉm cười.
Nhân Ngữ Thu nói:
Nhắc tới cùng kỳ lạ, gia huynh thân thiết với Khang Quận vương vốn không phải là chuyện mới đây, mỗi lần Khang Quận vương đến Phúc Ninh đều làm khách ở nhà ta, khi đó Lâm Di cũng ngày ngày tới phòng ta...
Hay tin Khang Quận vương cưới Lâm Di, ta và ca ca đều cảm thấy đây là duyên phận.
Thì ra trong mắt người khác, hôn nhân giữa nàng và Chu Thập Cửu cũng là duyên phận.
Mọi người nói thêm vài lời rồi Lâm Di cùng Nhân Ngữ Thu đến Vọng Thu các ngồi trò chuyện.
Lâm Di lấy sách thuốc mua được trong Kinh ra đưa cho Nhân Ngữ Thu xem,
Mặc dù chẳng phải là sách quý giá gì, nhưng trong Tàng Thư các của tiên sinh không có quyển này.
Nhân Ngữ Thu cười nhận lấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.