Chương 170: Lời khách sáo
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2218 chữ
- 2022-02-04 04:45:28
Có trách thì phải trách bà dì Tiết khó ưa kia
.
() Nhân vật này xuất hiện ở chương 18, dì Tiết là em gái ruột của Lâm Đại t8hái thái, chồng mất sớm nên dì Tiết hiện sống cùng một trai một gái, lúc rảnh rỗi thường đến Lâm gia chơi với Lâm Đại thái thái.
Hôm qua Lâm Phương tới thỉnh an Lâm Đại thái thái, dì Tiết nhìn thấy hầu bao trên người Lâm Phương thì nói:
Khéo tay thật, s9o sánh với độ chúng ta mang liền thấy vô cùng xấu hổ.
Đương nhiên Lâm Phương nghe ra được ẩn ý trong lời bà ta, đành cười xòa bảo:6
Nếu dì không ghét bỏ, vậy con sẽ thêu một cái tặng dì.
Nếu là nữ quyến nhà khác, thế nào cũng sẽ từ chối đẩy đưa một chút, song 5dì Tiết lại hết sức thản nhiên nhận.
Lâm Đại thái thái ở bên cạnh cười đùa với dì Tiết:
Nhắc tới điểm yếu của ta ngay ở trước mặt ta, sao muội không nói về con dâu muội quản lý cửa hàng khéo léo thể nào đi, hầu bao của muội chắc đã bục chỉ vì đừng quá nhiều tiền từ lâu rồi nhỉ.
Lâm Phương còn đang nghĩ ngợi, nha hoàn bên ngoài bỗng lên tiếng báo:
Đại gia trở về rồi ạ.
Lâm Phương đứng dậy ra ngoài đón.
Gần đây Lâm Chính Thanh bận bịu công vụ, song lại trông rất vui vẻ, hắn đảo mắt trên người Lâm Phương một lượt rồi chủ động nói:
Xem ra Khang Quận vương sắp lập công lớn nữa rồi.
Tay Lâm Phương run lên, song vẫn cố thản nhiên hỏi:
Sao...
Đại gia lại đột nhiên nhắc tới chuyện này...
Lâm Chính Thanh để Lâm Phương hầu hạ mình thay y phục rồi ngồi xuống giường la hán uống trà, đôi môi đẹp hơi nhếch, nước trà trong trẻo phản chiếu đôi mắt đen láy của hắn,
Từ Trịnh Các lão đến người trong Hàn Lâm viện đều hết lòng giúp đỡ Quận vương gia phỏng đoán tâm tư của Hoàng thượng, thậm chí đến nhà Quảng Bình hầu cũng có người quan tâm hết mực.
như vậy sao Lâm gia dám coi thường tiểu thư.
Địa vị và nhân duyên của nàng ta đều bị Lâm Di đoạt mất, chỉ cần nghĩ tới chuyện này, Lâm Phương liền hận không thể nghiền xương Lâm Di thành tro.
Trong Kinh nhiều quan to hiển quý như vậy, nhiều mối hôn sự như vậy, tại sao Lâm Di phải cướp đoạt của nàng ta cơ chứ.
Chưa kể, Kinh thành vốn cũng không phải là chỗ cho người như Lâm Di đặt chân, thế mà Lâm Di lại làm tu hú chiếm tổ chim khách của nàng ta...
Nghe Lâm Chính Thanh nhắc tới Tam thúc phụ, Lâm Phương trở nên vô cùng mẫn cảm,
Đại gia nói có ai giúp nhà Tam thúc phụ cơ?
Lâm Chính Thanh bóp bóp cổ tay, cả ngày ở Hàn Lâm viện ghi ghi chép chép nên không khỏi thấy hơi mỏi,
Tề Trọng Hiên cực kỳ để tâm tới sự kiện này, Hàn Lâm viện có gió thổi cỏ lay gìy đều trăm phương nghìn kế đi hỏi thăm, hôm nay ta lại thấy y cùng Quảng Bình hầu vừa đi vừa nói chuyện, dường như có nhắc tới Khang Quận vương phi.
Nói tới đây hắn dùng một chút,
Cũng khó trách, giữa Tề gia và nhà Quảng Bình hầu không phải là quan hệ xã giao bình thường, ta nhớ lúc trước Tề gia còn từng muốn kết làm thông gia với Quảng Bình hầu, nhưng vì Tề Trọng Hiên bị dính vào án gian lận thi cử nên mới gác lại...
Lâm Chính Thanh tỏ vẻ không hiểu nguồn cơn, cười hỏi Lâm Phương:
Sau đó ta lại đột nhiên nghe nói Quảng Bình hầu kết thân với Khang Quận vương, cùng là con gái của Trần gia, nàng hắn biết được chân tướng
.
Câu hỏi này gợi lên toàn bộ hồi ức chua xót của Lâm Phương, vành mắt nàng ta liền phiếm hồng, phẫn hận cùng xấu hổ đan xen, chính là vì chuyện đó mà sau này nàng ta bị xem như trò cười.
Bởi vì là Đồng Ninh hầu hạ nên nô tỳ cũng không rõ...
Hôm nay nữ đầu bếp báo, Đồng Ninh lấy hộp đi vẫn chưa trả lại, nô tỳ mới đi cầm về.
Vốn là một hộp đựng thức ăn rỗng, giờ lại thêm hai con thỏ béo.
() Tấm vải trắng lót dưới người tân nương để chứng tỏ tân nương còn trong trắng.
Điền thị khuyên nàng ta tạm thời nhẫn nại, nàng ta đành nuốt cục tức này.
Nhưng chuyện gì cũng có giới hạn của nó.
Lâm Di gật đầu,
Chính là thế này.
Nữ đầu bếp nghe vậy mới chịu nở nụ cười,
Đây là lần đầu tiên nô tỳ làm bánh này nên cứ sợ không đúng, đêm qua có thử làm theo phương pháp của Quận vương phi.
Dứt lời bà lại bận rộn đi làm mẻ bánh khác.
Lâm Di ngồi xuống xem lại danh sách món ăn cho buổi tiệc.
Bên trong là cục bột đen tròn tròn mũm mĩm, nhìn kỹ thì dường như được nặn thành hai con thỏ.
Hộp cơm này rõ ràng là từ thư phòng của Chu Thập Cửu đưa tới.
Quất Hồng nói:
Tối hôm qua Quận vương gia muốn ăn mì sợi, nhà bếp theo lệnh làm...
Nguyễn ma ma cười nói:
Thế thì nô tỳ an tâm rồi, có Đại gia ra mặt, thái thái chắc chắn sẽ đồng ý.
Cứ thế u sầu trong lòng Lâm Phương được gỡ bỏ không ít.
Lâm Di ở trong bếp chỉ huy nữ đầu bếp chuẩn bị bánh ngọt cho tiệc đón khách ngày mai.
Đã vài năm không gặp Nhân Ngữ Thu tiên sinh, Lâm Di quyết định làm một bàn toàn những món điểm tâm tiên sinh thích ăn nhất.
Chỉ khi nghĩ tới chuyện nhà họ Nhân ồn ào gần đây làm Lâm Di ngột ngạt, Lâm Phương mới có thể dễ chịu hơn một chút.
Lâm Phương nghiến răng,
Tại sao Nhân gia vẫn chưa vào Kinh?
Nhân gia mau đến đi, tốt nhất là kéo Lâm Di xuống nước theo...
Không, phải kéo cả nhà Quảng Bình hầu xuống nước luôn, khiến Quảng Bình hầu mất tước, Lâm Di bị Khang Quận vương bỏ, như thế nàng ta mới có thể hả lòng hả dạ.
nàng ta còn có thể nói gì nữa chứ? Nàng ta trở lại nhà mẹ đẻ kể lại mọi chuyện cho Điền thị nghe, Điển thị cũng không có cách nào khác, chẳng lẽ bây giờ đi tranh luận với Lâm gia?
Lúc trước nàng ta tưởng rằng Lâm Đại thái thái là người hiền lành, dịu dàng giống mẫu thân mình, là một mẹ chồng dễ sống chung, bây giờ mới phát hiện, thật sự là biết mặt biết người mà không biết lòng.
Phòng cưới bị cháy, nguyên khăn của nàng ta không biết bị lạc ở nơi nào, đến nay Lâm gia vẫn còn cắn chặt lấy chuyện này.
Dì Tiết cười, ngắm nghía Lâm Phương,
Đừng vội hâm mộ ta, Đại nãi nãi nhà tỷ nhất định không thua kém đâu.
Một tay Điền thị quản lý cửa hàng của nhà, chưa từng dạy Lâm Phương bao giờ, cho nên Lâm Phương nào biết gì về mấy thứ này, đành cắn môi ngồi bên cạnh nghe mà thấy như đang ngồi trên bàn chông.
Nàng ta không ngờ sau khi lấy chồng lại rơi vào tình cảnh tồi tệ thế này, đêm tân hôn phòng bị cháy, nàng ta mới được hạ nhân cứu ra khỏi biển lửa, còn chưa lấy lại tinh thần thì Lâm Đại thái thái đã rơm rớm nước mắt nói to trước mặt mọi người:
Tại sao lại bất cẩn như vậy, may mà vô sự, làm ta lo chết đi được.
Lúc ấy xung quanh vô cùng hỗn loạn, nàng ta cũng không nghĩ nhiều.
Nguyễn ma ma bên người Lâm Phương hơi do dự,
Thái thái đã dặn tiểu thư chờ mấy ngày nữa hẵng về...
Mới kết hôn thì không nên thường xuyên trở về nhà mẹ như vậy.
Đại gia sẽ đi xin thái thái hộ ta.
Nhắc tới chuyện này Lâm Phương lại thấy như trút được gánh nặng, mỗi lần gặp nàng ta Lâm Đại thái thái đều treo nụ cười mỉm trên môi, lần nào cũng như đặt mình vào hoàn cảnh của nàng ta, đều như suy nghĩ cho nàng ta, thật sự làm nàng ta muốn biện bạch cũng khó.
Nàng ta không tiện nghịch ý Lâm Đại thái thái, nhưng Lâm Chính Thanh mở miệng lại là chuyện khác.
Lâm Phương im lặng, không biết nên đáp thế nào.
Dường như nhận ra tâm trạng của Lâm Phương không được tốt, Lâm Chính Thanh lái sang chuyện khác,
Ngày mai ta sẽ xin mẫu thân cho nàng về nhà mẹ trò chuyện với nhạc mẫu một hôm.
Từ hôm phòng cưới bị
Nhưng hôm sau Tứ Hỉ lại nghe thấy mọi người xầm xì chuyện nàng ta bất cần làm nến dây vào màn, nàng ta vội vàng chạy tới phòng Lâm Đại thái thái biện bạch.
Lâm Đại thái thái cũng chẳng làm gì khác ngoài thân mật kéo nàng ta tới bên người, thuận miệng trấn an:
Mẹ biết không phải là lỗi của con, yên tâm đi, không ai trách con hết.
Nàng ta chỉ biết khóc nức nở nói:
Không phải do con, thật sự không phải do con.
Nàng ta vừa khóc vừa không ngừng lắc đầu.
Lâm Đại thái thái mềm lòng, kéo nàng ta vào lòng,
Đứa trẻ đáng thương.
Về sau...
Nàng ta vô tình nghe thấy Lâm Đại thái thái ở trong phòng nói chuyện với ma ma thân cận, nhắc tới chuyện nhà tổ mẫu ruột Triệu thị của Lâm Di có vị tiểu thư không thấy lạc hồng sau ngày cưới, nàng ta mới biết té ra mình bị Triệu thị liên lụy.
Lâm Phương nghĩ tới đây lại vò chặt khăn tay.
Tứ Hỉ nói:
Vốn nên là lão gia kế thừa tước Quảng Bình hầu...
Quất Hồng chớp chớp mắt,
Có cần nô tỳ gọi Đồng Ninh tới hỏi một chút không ạ?
Lâm Di khẽ lắc đầu, đưa tay đậy nắp hộp lại, liếc nhìn Quất Hồng,
Mang xuống trước đi.
Quất Hồng gật đầu, nhanh nhảu cầm cái hộp lui xuống.
Đúng lúc này nữ đầu bếp cũng vừa làm xong bánh, Lâm Di đi sang nhìn, một mâm bánh hạt sen áo đường hoa quế.
Lâm Di nếm thử một miếng, vừa ngọt vừa thơm ngát mùi hoa quế.
cháy đến giờ vẫn không thấy tâm trạng nàng khá hơn, trở về nhà mẹ đẻ cũng có thể giải sầu.
Sự quan tâm trong lời nói của Lâm Chính Thanh khiến Lâm Phương không kìm được nước mắt, nàng ta ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Lâm Chính Thanh, trên khuôn mặt tuấn tú của phu quân như đang treo một nụ cười dịu dàng
Cõi lòng lạnh giá của Lâm Phương như có dòng nước ấm rót vào.
Lâm Chính Thanh đến thư phòng đọc sách, Lâm Phương sai nha hoàn thu xếp chuẩn bị về nhà mẹ.
Nữ đầu bếp đang chuẩn bị thì Quất Hồng ôm một hộp cơm bước vào, lẳng lặng đặt xuống trước mặt Lâm Di.
Lâm Di kinh ngạc nhìn Quất Hồng.
Quất Hồng nhỏ giọng nói:
Quận vương phi mở ra xem đi, nô tỳ cũng chưa nhìn kỹ lắm.
Nghe vậy Lâm Di mới chậm rãi mở hộp cơm ra.
Nữ đầu bếp bên kia bắt đầu càm ràm với người khác:
Cô nói xem có kỳ quặc hay không, chén mứt táo tôi mới làm tối qua chẳng biết biến đâu mất tiêu, vốn định làm thử bánh hạt sen với bánh mứt táo, kết quả chỉ làm được bánh hạt sen, còn bánh táo thiểu mứt táo chẳng biết mùi vị thế nào...
Có khi nào bị ai đó ăn vụng rồi không?
Sáng sớm nay tôi đã kiểm tra bếp lò, không có dấu hiệu đun nấu, muốn ăn vụng cũng đâu thể để sống nhăn như vậy mà ăn chứ.
Lâm Di bỗng nhớ tới hai con thỏ đen béo múp trong hộp cơm.
Tối hôm qua tôi nấu chén mì chay cho Quận vương gia, người ngoài vào bếp cũng chỉ có mỗi cậu nhóc Đồng Ninh kia thôi.
Nhóc Đồng Ninh lấy thứ đó làm gì, theo tôi thấy, chắc là tối qua cô không đóng kỹ cửa nên bị mèo tha đi mất rồi.
Nữ đầu bếp liền lầm bầm mắng mèo hoang một trang cho hả giận.
Xét thấy có người nào đó lén lút trong bếp, trước khi đi Lâm Di bèn dặn dò nữ đầu bếp:
Làm thêm một ổ bánh táo bỏ vào hộp thức ăn.
Để tránh có người để mắt tới mứt táo sống.
Nữ đầu bếp vâng dạ, đến khi Quận vương phi đi rồi mới nhớ,
Ủa, Quận vương phi không có nói làm bánh táo cho ai.
Đần.
Một nữ đầu bếp khác nói:
Đương nhiên là cho Quân vương gia rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.