Chương 169: Xích mích


Hôm sau Chu Thập Cửu rời phủ đến nha môn như thường lệ, Lâm Di chỉ tiễn đến cửa rồi về phòng.

Ba ngày liên tiếp đều 8như thế, tin tức này rất nhanh được Lâm Uyển mang đến Trần gia.

Người nói thể cũng phải.
Bà ta hơi ngừng một thoáng,
Vậy giờ tính sao với hai thị tỳ do Vinh Thân vương đưa tới ạ?

Chu lão phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Di nhìn Bạch Thược,
Dẫn xuống đi, xem thử có chuyện gì cần làm thì giao cho bọn họ.
Hai nha hoàn kia nghe vậy đều thở nhẹ ra.
Thân ma ma cũng cười,
Vậy nô tỳ sẽ cho người báo với phủ Vinh Thân vương một tiếng.
Lâm Di khẽ gật đầu,
Làm phiền ma ma.
Dứt lời, nàng mệt mỏi trở vào trong buồng.
Chưa hẳn vừa vào phủ sẽ được thu vào phòng ngay, nhưng cuối cùng họ đều có thể chiếm được hảo cảm của nam chủ nhân.
Tối hôm qua Vinh Thân vương uống rượu say, hứng khởi đòi tặng cho Chu Thập Cửu hai nha hoàn, hôm nay liền đưa người sang.
Tiêu gia - bên ngoại của phu nhân Quảng Bình hầu vốn có quan hệ thân thiết với Nhâ5n gia, lúc Quảng Bình hầu ở Phúc Ninh hai nhà cũng lui tới thường xuyên.
Lần này Nhận gia xảy ra chuyện, Quận vương gia rõ ràng không vừa mắt Nhân gia, cho nên không định nhúng tay vào.
Lâm Uyển nửa tin nửa ngờ nhìn Đổng thị,
Con cũng nghe nói vậy, chẳng qua không biết thật giả thế nào.

Nhưng cánh nam giới ấy à, chỉ cần liên quan tới chính sự và tiền đồ, phụ nữ trẻ con gì đó đều sẽ bị vứt hết sang một bên ngay.
Không phải lúc nào lập luận đó cũng đúng, Lâm Uyển nhấp một hộp trà kỷ tử,
Vài ngày trước Quận vương gia vì Lục muội muội mà bị bỏng, có thể thấy Quận vương gia thật lòng yêu thương Lục muội muội.


Cho nên mới nói, càng được nuông chiều càng không ra gì.
Lâm Uyển kéo tay Đổng thị,
Được rồi, mẹ đừng nói lung tung, những thứ chính sự kia chúng ta cũng có hiểu đâu nào...

Đổng thị nói:
Chúng ta không hiểu, nhưng cữu tổ phụ con hiểu, theo lời cữu tổ mẫu của con nói thì thành lập thủy quân Phúc Kiến nào có dễ như vậy, Khang Quận vương nghĩ hay lắm, nhưng chỉ cần chuyện hồi trước bị lôi ra, thế nào việc này cũng bị áp chế ngay.

Hai nha hoàn, một mặc váy vàng nhạt thêu hoa cúc, còn một mặc váy xanh thêu hoa văn chìm, đang cúi đầu đứng trong góc.

Là tặng cho Quận vương gia, ta đương nhiên không tự quyết được.
Chu lão phu nhân thở dài,
Cứ đưa sang chỗ Quận vương phi, để Quận vương phi xử lý đi.
Thân ma ma vâng lệnh rồi dẫn hai nha hoàn kia đến Nhị Tiến viện.

Người nói xem phải làm sao bây giờ? Mỗi ngày vẫn tới thăm người và lão thái gia, biểu hiện giống như chẳng có chuyện gì, nhưng thật ra...
lại nhốt mình trong phòng loay hoay với đống thuốc kia, rõ ràng là đang làm mình làm mẩy với Quận vương gia.
Thân ma ma vừa nói vừa châm thêm trà cho Chu lão phu nhân,
Nghe nói tối hôm qua Quận vương gia đứng ngoài phòng một hồi vẫn không đi vào...
Lâm Di tự tay đảo thuốc.
Thân ma ma ở trong sân hóng hớt, nghe thấy tiếng
lạch cạch
liên hồi như ai đó đang mượn công việc trút giận thì trở về Tam Tiền viện thuật lại cho Chu lão phu nhân nghe.
Một cơn gió thổi tới, cỏ cây trong vườn đung đưa theo gió.
Lâm Di quay đầu không nhìn nữa, thật lâu sau mới nói:
Chừng nào mùi thuốc tan bớt thì đóng cửa sổ lại.
Nàng vừa dứt lời, bên ngoài bỗng vọng vào vài tiếng ho khan.
Dù sao người cũng là trưởng bối, có phải cũng nên ra mặt nói vài lời không?

Đúng là quá không biết điều, vì tiên sinh từng dạy mình mà hờn mát với Quận vương gia.
Người Tôn Thất doanh đều xầm xì rằng Lục muội muội con thiếu hiểu biết và vô phép tắc, không bằng một góc của con.
Đổng thị nhìn con gái, lúc trước bà ta hâm mộ tài mạo xuất chúng của Lâm Phương và Lâm Di, bây giờ mới thấy thì ra con gái mình tốt hơn ai hết.
Lâm Uyển ngượng ngùng nói:
Mẹ nói vậy làm con không biết giấu mặt vào đâu đấy.
Đồng thị phất khăn tay,
Mẹ nói không đúng à? Đều lấy chồng cùng thời gian, nhưng con mang thai ngay, còn bụng Lâm Di vẫn chẳng thấy tăm hơi gì.
Ngày nào Chu Thập Cửu cũng đứng đấy nhìn vào phòng, không bao lâu nữa thế nào nàng cũng bị trưởng bổi Chu gia gọi tới cho mà xem.
Nghĩ tới đây, Lâm Di cụp mắt để che giấu tâm trạng,
Chuẩn bị đi ngủ thôi.
Ngày mai nàng còn phải tiếp đón Nhân Ngữ Thu tiên sinh nữa.
Trong phòng vẫn sáng đèn, Lâm Di đang lật xem sách thuốc, thỉnh thoảng lại lấy thảo dược trong hộp ra đối chiếu.
Linh Lung bưng lò hương đặt ở ngoài phòng, mới vén rèm lên mùi thuốc nồng nặc liền xộc vào mũi,
Vẫn nên mở cửa sổ ra đi ạ, không lỡ Quận vương phi bị say mùi thuốc thì làm sao.
Lâm Di buồn cười liếc nhìn Linh Lung,
Lúc ở Phúc Ninh ta cũng thường loay hoay với thuốc thế này, sao không thấy bị gì?
Linh Lung như bị tóm trúng đuôi nhỏ, đỏ mặt nói:
Quận vương gia quay lại rồi ạ.

Lâm Di mím môi, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dưới cây trúc đào thấp thoáng một bóng người đứng thẳng.
Lâm Uyển uống một hộp trà, nói:
Cũng không biết là3 vì sao.
Lâm Uyển vừa cấn bầu thì bị động thai, điều dưỡng một thời gian mới có chuyển biến tốt, cho nên hôm nay cùng Chu 9Nguyên Quảng trở về thăm nhà mẹ đẻ.
Chu Đại thái thái Đổng thị cười tít mắt,
Mẹ nghe nói là bởi vì chuyện của Nhân6 gia nên hai đứa nó mới trở mặt.
Thân ma ma ngẩng đầu lên nhìn, mặt Quận vương phi trắng bệch như sứ, tròng mắt lại chằng chịt tơ máu, rõ ràng hai ngày nay đi ngủ rất sớm, vậy mà tinh thần trong không bằng lúc trước.
Lâm Di nhìn thoáng qua hai nha hoàn cầm tay nải đứng gần đó rồi ngồi xuống ghế.
Chu lão phu nhân vẫn không thay đổi sắc mặt, tựa nệm êm nhìn hoa văn khảm trên giường la hán, mãi mới mở miệng:
Còn muốn ta nói gì nữa, ta đã hỏi, Trần thị đã đáp rằng Quận vương gia bận rộn công vụ nên
mới ngủ lại ở thư phòng còn gì?
Rõ ràng là lừa gạt mà, bận rộn công vụ mà còn có thể đứng tần ngần ngoài phòng cả buổi à? Thân ma ma nói:
Nếu không thì mời trưởng bối Trần gia tới nói chuyện một chút...

Gấp cái gì.
Chu lão phu nhân bình thản gạt đi,
Người trẻ tuổi luôn xốc nổi, qua hai ba ngày nữa sẽ ổn thôi, bây giờ khiến mọi người đều biết chỉ thành trò cười cho họ.
Mắt Thân ma ma bỗng sáng lên, lão phu nhân nói vậy tức là vẫn chưa tới thời điểm chín muồi...
Lúc nhà nàng còn ở Phúc Kiến, thỉnh thoảng cũng có người tặng thị tỳ cho cha, nhưng đa số đều bị ông trả trở về.
Phàm là thị tỳ được tặng cho người khác, đương nhiên đều sở hữu nhan sắc xinh đẹp, được cho học cấp bậc lễ nghĩa tử tế.
Đồng thị cười nói:
Đó là bởi vì con với con bé kia là tỷ muội cùng họ nên không ai dám kể với con thôi.
Nghe nói Lâm Di làm dữ lắm, Quận vương gia cũng không chịu nhượng bộ, cha con còn nghe nói có người chuẩn bị tặng thiếp cho Quận vương gia đây.

Lâm Di thản nhiên nói:
Mặc kệ nàng ta đi, để xem nàng ta có thể quấy ra động tĩnh lớn cỡ nào.
Nghe vậy Quất Hồng đành nén cơn giận trong lòng.
Lâm Di buông chiếc cân nhỏ trong tay xuống, thở dài một hơi.
Tục ngữ có câu dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó, chính là chỉ những tình huống thế này.
Lục muội muội của con vốn cao ngạo, cho rằng làm vậy là có thể khiến Quận vương gia thay đổi ý định.
Nàng dâu vừa gả vào liền giả bệnh hờn dỗi với phu quân, không biết cuối cùng sẽ thu xếp thế nào đây.
Ban đêm, Thân ma ma chờ Khang Quận vương hồi phủ, sau đó sai tiểu nha hoàn sang nghe ngóng tình hình.
Thân ma ma bước nhanh trở về bẩm báo với chu lão phu nhân:
Nhận rồi.
Có thể có lý do gì mà không nhận chứ, đã ầm ĩ với Quận vương đến mức đó, giờ còn trị phủ hà khắc nữa thì trước mặt trưởng bối ngẩng đầu kiểu gì nữa.
Chu lão phu nhân nói:
Bảo nhà bếp hầm ít thuốc bổ đưa tới chỗ Quận vương phi, để Quận vương phi dưỡng bệnh thật tốt.
Cho dù bệnh này tám trên mười phần là giả vờ.
Rất lâu sau Lâm Di mới từ phòng trong ra, vừa đi vừa dùng khăn che miệng ho khan.
Quất Hồng vội vàng lấy nước trà cho nàng thông cổ.
Chọn lúc này để tặng thiếp...
Lâm Uyển giật mình,
Vậy mai phải khuyên Lục muội muội, làm lớn chuyện chỉ tổ để người ngoài nói xấu thôi.
Đổng thị cười khẩy,
Con đúng là lương thiện quá mức, con đi khuyên, người ta chưa chắc đã cảm kích, không chừng còn cho rằng con cố tình tới cười vào mặt người ta nữa.
()ông cậu () Bà mợ
Chuyện hồi trước?
Lâm Uyển càng mù tịt.
Đổng thị chỉnh lại tóc mai cho con gái,
Con cứ chuyên tâm làm hiền thê lương mẫu đi, không cần chú ý tới mấy chuyện này.
Hoàng thượng một mực ngậm miệng không nhắc tới chuyện cũ là bởi vì ngộ nhỡ khuấy cặn nổi lên, thể diện của hoàng thất sẽ bị bôi tro trát trấu ngay.
Linh Lung khẽ cắn môi,
Quận vương gia bị bệnh ư?
Cánh tay đang bốc thuốc của Lâm Di thoáng khựng lại.
Chỉ chốc lát sau, ngoài sân liền có người nũng nịu gọi:
Quận vương gia.
Quất Hồng lập tức trợn tròn mắt, hồ ly tinh phủ Vinh Thân vương đưa tới vô phép vô tắc đến mức này...
Con bé đó người mỏng dính, nói không chừng không sinh đẻ được.
Khang Quận vương là độc đinh, làm sao có thể không có con thừa kế chứ? Theo mẹ thấy, chưa tới năm năm, ngài ấy sẽ đòi trưởng bối ra mặt nạp thiếp cho mà xem.
Tôn thất chú trọng việc nối dõi tông đường hơn ai hết, Lâm Uyển chỉ mới mang thai mà đã có không biết bao nhiêu trưởng bối tới cửa thăm hỏi.
Lâm Di thoáng dừng tay, song cũng chỉ tùy ý lừ
một tiếng.
Linh Lung quay sang nhìn Quất Hồng, Quất Hồng chu môi, Linh Lung đẩy cửa sổ ra.
Cùng lúc đó ở Trần gia vẫn sáng trưng đèn, các tiểu nha hoàn thay nhau bưng đồ ăn ra khỏi phòng lão thái thái nhánh cả, đổi thành hai chén trà xanh.

Lão thái thái nhánh cả và Trần Doãn Viễn vừa uống trà vừa trò chuyện.


Khang Quận vương tìm mấy quan võ có ý nhắc lại chuyện thành lập thủy quân Phúc Kiến lúc trước, ngự sử và ngôn quan đều đã viết xong tấu chương, chuẩn bị tổ ngài ấy tội hại nước hại dân.
Trần Doãn Viễn cảm thấy vô cùng đau đầu,
Những chuyện này con muốn tránh cũng không được, ấy là con chẳng mở miệng nói câu nào hết.
Cuối cùng vẫn ồn ào đến trên triều rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.