Chương 168: Lo lắng


Song bà vẫn bình tĩnh hỏi:
Khang Quận vương đã nhắc tới chuyện này với con?
Trần Doãn Viễn gật đầu,
Đến nay Hoàng thượn8g vẫn canh cánh về trận thủy chiến đại bại năm xưa, trước kia mỗi lần bàn về chiến sự ở biên cương, triều thần đều thiên 3về dùng vũ lực, cho nên khi Khang Quận vương nhắc tới chuyện này, con ngẫm nghĩ một chút thì cảm thấy ngài ấy có ý đó.
L9úc trước Khang Quận vương luôn hành động bí mật, không để ai biết mình nghĩ gì, lần này biết được chính kiến của hai bên 6trái ngược, ngài ấy lại chủ động tỏ rõ ý kiến của mình trước.

Lão thái thái nhánh cả không nói lời nào.
Vì sao phòng cưới của Trạng nguyên lang bị cháy,mới vài ngày Lâm gia đã tìm được nguyên nhân, mọi lỗi đều đổ lên đầu Lâm Phương, Không ngờ Trần Nhị thái thái Điện thị lại chịu mặc cho Lâm gia nói như vậy.
Một lát sau, tiểu Tiêu thị vào buồng trong thăm Bát tỷ, Lâm Di ở lại trò chuyện với lão thái thái nhánh cả,
Tổ mẫu.
Nàng dựa vào người bà,
Tổ mẫu có chuyện gì giấu cháu đúng không?
Vừa nói nàng vừa nhìn Bạch ma ma ở gần đó.
Mà thành lập thủy quân cần một khoản phí tổn khổng lồ, chỉ có tăng thuế mới bù được số bạc này.
Và khi chiến tranh nổ ra, dân chúng sống gần đó sẽ phải rời đi lánh nạn, ngư dân đời đời kiếp kiếp sinh sống bên bờ biển cũng sẽ mất kế sinh nhai.
Sau khi gả đi, cháu luôn theo lời tổ mẫu, cẩn thận từng lời lẽ cử chỉ, đứng một bên nhìn bọn họ tự giày vò nhau, bởi vì nào có lượt cho cháu ra tay.
Lão thái thái nhánh cả bị trêu phải phì cười.
Ở bên ngoài nghe được tiếng cười, Bạch ma ma mới vào nhà,
Tốt quá, tốt quá, rốt cuộc lão thái thái cũng cười rồi.
Lâm Di tự tay châm trà cho lão thái thái nhánh cả.
Trần Doãn Viễn kể:
Quan viên trên triều có cùng suy nghĩ với con không hề ít, chỉ cần Hoàng thượng nhắc tới chuyện thành lập thủy quân, ngự sử và ngôn quan nhất định sẽ dâng tấu can gián.
Lão thái thái nhánh cả lần phật châu, hồi lâu sau mới nói:
Con có biết không, khi xưa lão hầu gia nhà ta bị đoạt tước chính là vì liên quan tới thất bại của thủy quân Phúc Kiển đấy.
Trần Doãn Viễn kinh ngạc mở to hai mắt,
Chuyện này...
con không hề nghe nói tới.
Cũng nhờ quan hệ thân thiết với Trịnh lão phu nhân, bà mới có thể biết được việc Trần gia bị đoạt tước có liên quan đến chuyện này.
Lúc này mà còn lo cho bà, con bé này làm sao có thể khiến người ta ngừng đau lòng đấy, lão thái thái nhánh cả cố tình nghiêm mặt, cứng giọng nói:
Gặp chuyện khó thì phải nói cho ta biết, cho dù ta già rồi, không giải quyết được vấn đề, ta cũng sẽ có trăm phương nghìn kể che chở cháu.

Vâng.
Lâm Di ôm lấy lão thái thái nhánh cả,
Ở dưới cánh của tổ mẫu luôn ấm áp nhất.
Lão thái thái nhánh cả lại thở dài.

Tổ mẫu đừng lo lắng.
Lâm Di nhoẻn miệng cười,
Nói thế nào thì cháu cũng là Khang Quận vương phi mà, cho dù cháu không có người bà thông minh như tổ mẫu thì muốn làm khó cháu cũng chẳng dễ đâu.
Bởi vì Khang Quận vương thông minh đến mức khó tưởng, bất kỳ chuyện gì cũng đặt lợi ích lên trên hết, ngộ nhỡ khi phải chọn lựa, chẳng biết đứa cháu rể này có bỏ Lục nha đầu mà chọn lợi ích hay không...
Bạch ma ma nói:
Lần trước chẳng phải Củng ma ma đã kể với lão thái thái rồi sao, Quận vương gia và Quận vương phi chung sống hòa hợp lắm, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Vào buồng trong thay quần áo mặc nhà xong, Lâm Di liền gọi Củng ma ma tới,
Thế nào, có hỏi thăm được không?
Củng ma ma thấp giọng đáp:
Hôm qua lão thái thái đến Trịnh gia chơi, sau khi trở về thì như luôn có tâm sự.
Củng ma ma vốn là hạ nhân trong phòng của lão thái thái nhánh cả, hỏi thăm tin tức cũng khá dễ dàng, nhưng lần này bà lại nói quanh co không rõ ràng.
Lâm Di ngẩng đầu nhìn Củng ma ma,
Ma ma định giúp đỡ tổ mẫu giấu giếm ta sao? Nếu có thể giấu cả đời đương nhiên tốt, nhưng nếu không thì về sau...
Củng ma ma vội nói:
Quận vương phi đừng nói vậy, nô tỳ làm gì dám giấu giếm Quận vương phi, chỉ là nhất thời không biết nên nói thế nào.
Lão thái thái nhánh cả không nói cũng chỉ vì sợ Quận vương phi nghe xong sẽ khó chịu.
Đêm đó lão thái thái nhánh cả nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, Bạch ma ma lo lắng nên không về nghỉ mà ở lại trông chừng, nghe thấy động tĩnh thì cầm đèn bước vào hầu ở đầu giường của lão thái thái nhánh cả.
Bạch ma ma hỏi:
Lão thái thái lo cho Lục tiểu thư ư?
Sau khi ở Trịnh gia nghe được tin tức này, trong lòng bà liền có một cái gai thật dài, để yên thì không thấy gì, thoáng động nhẹ liền đau thấu tim, nhưng cũng không đến mức chẳng chịu nổi.
Cơm được bày lên, Lâm Di sai hạ nhân đi mời nữ tiên sinh đến phòng khách, nữ tiên sinh biết hát thanh khúc Dương Châu, nghe rất ý vị.
Lâm Di nói:
Tổ mẫu và mẫu thân nghe thấy hay thì hôm mừng thọ cha lại mời đến đi.


Còn một tin tốt nữa ạ.
Bạch ma ma vui vẻ nói tiếp:
Người Chu gia gửi hai đại nha hoàn tới cho Khang Quận vương làm thông phòng, nhất định là muốn chờ xem Quận vương phi thành trò cười, ai ngờ tới bây giờ vẫn chẳng nên cơm cháo gì, một đứa đã bị đuổi ra khỏi phủ, đứa còn lại chỉ là thùng rỗng kêu to...
Cũng chẳng rõ có phải vì Chu Đại thái thái quá để tâm tới phủ Quận vương hay không mà lại đế nha hoàn bên người trèo lên giường của Chu Đại lão gia, bây giờ Chu Đại lão gia đang ầm ĩ đòi thu nha hoàn kia làm thiếp, Chu Đại thái thái đập vỡ gần hết đồ đạc trong phòng cũng không ngăn được.
Lão thái thái nhánh cả không gạt được nàng, đành thẳng thắn nhắc tới Nhân gia,
Cháu định thế nào? Nghĩ cách thuyết phục Nhân gia hay khuyên nhủ Quận vương gia?

Thì ra là sợ nàng khó xử khi kẹt giữa hai bên.
Trần Lâm Hoành một mực cắm đầu trong thư phòng, tiểu Tiêu thị xót con trai nên để chuẩn bị đồ tẩm bổ cho cậu, trước khi ra khỏi phòng còn dặn:
Đọc một hồi thì phải nghỉ ngơi, sách vẫn còn ở đó, con cứ từ từ xem, đâu cần vội.

Trần Doãn Viễn nghĩ tới tương lai của con trai thì nói:
Tước vị nhà chúng ta cũng đã lấy lại được rồi, về sau sẽ do Hoành ca thừa kế, thằng bé một lòng theo võ, con lại là quan văn, e rằng tương lai không giúp được gì, vẫn phải dựa vào Quận vương gia.
Bây giờ tước vị đã trở về, thật sự không thể không tính xa hơn.
Gần đây Trần Lâm Hoành thường xuyên đến thư phòng của Trần Doãn Viễn tìm sách đọc, con trai ham học như vậy, người làm cha như Trần Doãn Viễn tất nhiên vui vẻ vô cùng.
Sau khi để thê tử khéo léo tìm hiểu, Trần Doãn Viên phát hiện sở thích của con trai càng ngày càng rộng, từ binh pháp đến cổ tích, không có gì mà không đọc, còn đọc hết sức cẩn thận, chẳng qua hơi thiên về võ học hơn một chút.
Củng ma ma thăm dò được, Chu Đại lão gia và Chu Đại thái thái còn động tay chân với nhau, hai ngày nay Chu Đại thái thái viện cớ bệnh trốn trong phòng không dám ra ngoài, không biết có phải là bị đánh sưng mặt hay không nữa...
trong thời gian ngắn chắc sẽ không chạy tới phủ Quận vương quấy nữa.
Rốt cuộc trên mặt lão thái thái cũng xuất hiện nụ cười thế này chính là hai người nhưng cuối cùng lại hại mình đây mà.
Nếu không vì tính tình cha mình quá chính trực, Lục nha đầu đã chẳng cần lo lắng đến vậy...
Lão thái thái nhánh cả nâng chén trà lên uống, con cháu có phúc của con cháu, trước đó bà muốn lão Tam đặt vững chân trong quan trường, bây giờ lão Tam ù ù cạc cạc làm tới vị trí tam phẩm, chính trực cũng có chỗ tốt của chính trực, ít ra
Lão thái thái nhánh cả thở dài,
Từ đầu ta đã cảm thấy, đường đường một Quận vương gia lại tốn nhiều tâm trí như vậy để cưới bằng được Lục nha đầu, thật sự kỳ quái.
Bây giờ mới biết, quả nhiên là có ẩn tình.
Nếu lão thái thái vẫn lo lắng, vậy ngày mai chờ Quận vương phi trở về, chúng ta lại hỏi Củng ma ma kỹ hơn một chút.
Vì thế hôm sau, Lâm Di vừa về tới Trần gia, Bạch ma ma liền gọi Củng ma ma đi nói chuyện.
Nhân dịp Lâm Di bạn chỉ huy tiểu nha hoàn bày biện thức ăn, Bạch ma ma kể lại cho lão thái thái nghe từ đầu đến cuối chuyện Khang Quận vương bị bỏng,
Qua bận này lão thái thái có thể yên tâm rồi.

không giống người thông minh, thời thời khắc khắc đều phải ôm đầu vắt óc suy nghĩ.
Hai mẹ con đang nói chuyện thì Trần Lâm Hoành bước vào thỉnh an.
Lâm Di trấn an lão thái thái nhánh cả:
Nhân Ngữ Thu tiên sinh không hỏi tới chính sự, cháu cũng chẳng xen vào chuyện triều chính, cha cháu mới là người thật sự khó xử.
E rằng những ngày tới cha sẽ không được dễ chịu, kết quả là thành lập thủy quân hay thẳng thừng cấm biển đều ở ý của Hoàng thượng cả, cha giữ thế trung lập là tốt nhất, nhưng nếu có nghiêng về bên nào...
Lâm Di cười cười,
Thì cũng đừng đưa đầu làm quân tiên phong cho người ta.

Ta lo ngộ nhỡ...
Khang Quận vương không thật lòng với con bé...
Tuy không hiếm trường hợp kết thân vì lợi ích, nhưng bà vẫn lo lắng.
Nụ cười trên mặt Bạch ma ma nhạt đi, bà cũng tránh né ánh mắt của Lâm Di.
Lão thái thái nhánh cả nhấp một hộp trà, không thừa nhận,
Nào có chuyện gì đâu.
Theo bên người lão thái thái nhánh cả lâu như vậy, đương nhiên Lâm Di có thể nhận ra sự khác thường qua cử chỉ hành vi của bà,
Là chuyện của cháu sao?

L5ần đầu tiên có chính kiến đối lập với con rể, Trần Doãn Viễn nghĩ mãi vẫn chẳng biết làm sao.
Ông thật sự không muốn Phúc Kiến phát binh đánh trận, thuở thiếu thời thì muốn sát phạt giặc Oa không chừa mảnh giáp, nhưng sau một thời gian dài sống ở Phúc Kiến, ông chỉ quan tâm tới đời sống của dân chúng.
Lão thái thái nhánh cả thuật lại những gì mình nghe được từ miệng Trịnh lão phu nhân, Trần Doãn Viễn mãi vẫn chưa hết kinh ngạc,
Nói vậy tức là có khả năng Khang Quận vương đã sớm lường trước được chuyện này?

Lão thái thái nhánh cả ngả người tựa lưng vào nệm êm, để Trần Doãn Viễn tự suy ngẫm.
Tiểu Tiêu thị nhoẻn miệng cười,
Bây giờ trong Kinh rất thịnh nghe cái này.
Mọi người cơm nước xong, tiểu Tiêu thị nhắc tới Lâm Phương,
Mẹ gặp một lần, con bé gầy đi không ít, cũng nhút nhát hơn hẳn, cuộc sống ở Lâm gia nhất định không tốt lắm.
Lần trước nhà họ bị cháy, nghe nói là do Lâm Phương xuống giường bất cẩn làm đổ chân nến, may mà không có tổn thất gì lớn.

Nàng chấp nhận gả cho Chu Thập Cửu không phải để nhận oan nhận khổ, cho dù Chu Thập Cửu có tính toán của anh ta, nàng cũng sẽ không dễ dàng chịu thiệt,
Cháu đã nói với Quận vương gia rồi, sẽ mời tiên sinh đến phủ Quận vương ở hai ngày.
Cho nên nàng mới có thể dựa vào chuyện bị bỏng mà đóng cửa phủ Khang Quận vương, không tiếp Chu Đại thái thái Chân thị và Chu Nhị thái thái Quách thị.
Chu Thập Cửu phải trực, nên Lâm Di ở lại nhà mẹ lâu hơn một lát mới trở về phủ Khang Quận vương.
Trần Doãn Viễn vuốt râu,
Cho dù nghe ngóng được tin tức thì chưa chắc đã là thật, bằng không ngài ấy đã kể cho Lâm Di biết rồi.

Lão thái thái nhánh cả liếc nhìn Trần Doãn Viễn, xem ra lão Tam toàn tâm toàn ý tín nhiệm con rể.
Bạch ma ma nghe vậy thì lặng lẽ lui ra ngoài.
Lâm Di càng khẳng định phỏng đoán của mình.
Lâm Di cầm lấy chiếc cân nhỏ gần đó, tự tay cân đo thảo dược, vô cùng kiên nhẫn chờ Củng ma ma nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.