Chương 167: Biết chuyện (2)
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1701 chữ
- 2022-02-04 04:45:07
Chu lão phu nhân vẫn chẳng buồn nhấc mí mắt lên.
Chân thị đương nhiên không muốn nhắc tới chuyện mình bị mất mặt,
Quận vương gia đ8úng là cực kỳ tốt với Trần thị, bản thân bị thương cũng không màng.
Muốn làm bọn họ nảy sinh hiềm khích e rằng không dễ.
Hai đại nha hoàn bên người Quận vương gia rõ ràng được đưa tới làm thông phòng, nhưng cả việc hầu hạ thay đồ Quận vương gia cũng không cần tới họ.
Từ sau khi Chu Thập Cửu bị bỏng, Củng ma ma thường xuyên nhắc tới ưu điểm của Chu Thập Cửu.
Nhưng Lâm Di vẫn cảm thấy nụ cười trên môi Chu Thập Cửu luôn nửa thật nửa giả.
Nghe đến đây Chân thị liền đỏ ửng vành mắt,
Mẫu thân, không phải con không đồng ý, con chỉ sợ, lão gia bình thường hùng hùng hổ hổ nhưng nhẹ dạ hơn ai hết, con sợ ngộ nhỡ lão gia thường trúng con hồ ly tinh nào đó, nghe lời ả răm rắp...
lúc đó con và Toàn ca biết phải làm sao.
Trong mắt Chân thị, phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp hơn thị đều là hồ ly linh hết.
Chuyện ở Phúc Kiển vỡ lở rồi, lúc trước thủy quân thất bại đều là vì Quốc trượng chủ chiến...
hy sinh vô ích nhiều mạng người, khi ấy Phúc Kiến để tang trắng trời, nhà nhà đều treo cờ.
Cho nên lần này Lâm Di mới dễ dàng làm thân với Hoàng hậu nương nương như vậy.
Chu Nguyễn Quý nhìn dáng vẻ tủi thân của thế tử, bao giận dữ cũng hóa thành mây khói,
Được rồi, được rồi, ta có nói gì nàng đâu nào.
Chuyện ngày hôm nay đều là lỗi của ta, liên lụy nàng chịu uất ức rồi.
Đều tại ta không quản lý tốt chuyện trong nhà.
Quách thị quay đầu đi, không muốn đối mặt với Chu Nguyễn Quý,
Mẫu thân cũng trách ta không khuyên lão gia tử tế, bây giờ ta thật lòng khuyến lão gia đấy, hãy kiểm chế, đừng mê mải chơi dể nữa, bằng không ta không thể ngẩng đầu với người trong nhà được nữa.
Chân thị ấm ức khóc, Chu lão phu nhân vẫn giống như không nghe thấy,
Đừng có cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm nha hoàn xinh đẹp và Nguyễn Cảnh mà quên trách nhiệm quản gia của mình.
Chân thị lập tức ngừng khóc,
Ý mẫu thân là...
Chu lão phu nhân nói:
Người khác không chừng còn rõ chuyện nhà cô hơn cô.
Trần thị mà không nghe ngóng được tin tức gì thì sao lại một hai muốn dẫn Đồng ma ma tới đối chất chứ,
Chuyện của nhà cũ lại ầm ĩ đến tận phủ Khang Quận vương, để xem về sau cô cậu còn mặt mũi nào lại đây nữa.
Giọng Chu lão phu nhân càng ngày càng lạnh, trái tim Chân thị cũng dần chìm sâu xuống đáy vực.
Vừa trở lại nhà cũ Chu gia, Chu Đại thái thái Chân thị liền sai bà tử áp giải Đồng ma ma đến thôn trang nổi tiếng thu hoạch kém cỏi, tá điền thường xuyên gây chuyện nhất.
Chân thị không chịu, mắng Chi Lan là đồ ăn cây táo rào cây sung, Chu Nguyễn Cảnh liền cười khẩy hỏi Chân thị, ai là cây táo, ai là cây sung? Chi Lan vốn là nha hoàn hồi môn, gã thu làm thiếp là chuyện hợp lẽ, còn Chân thị không chịu chính là ghen tị, phạm vào một trong thất xuất.
Chân thị vô cùng hối hận, đúng ra thị nên giải quyết Chi Lan trước khi Chu Nguyễn Cảnh về nhà.
Dẫu gì người Nhận gia cũng sắp vào Kinh rồi, Chu Thập Cửu đối đãi với nàng tốt như vậy, hẳn là vì muốn lôi kéo nàng về phía mình.
Nằm ngủ cạnh một người quá thông minh, nàng không thể không thường xuyên nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo.
Mặc dù thê tử chẳng nguyện ý, song cũng không chạy tới chỗ mẫu thân tố cáo; có uất ức gì đều nuốt trong bụng; bình thường vất vả giúp tẩu tử quản gia, kết quả chẳng có được một câu cảm kích.
Chu Nguyễn Quý quyết tâm không để ý tới chuyện của Đồng ma ma nữa,
Là ta không tốt, về sau nhất định sẽ thay đổi, không để nàng bị trách lây vì ta nữa.
Trịnh lão phu nhân nói:
Trước đây Quảng Bình hầu bị đoạt tước, nhưng tốt xấu gì bây giờ nhà bà cũng đã lấy được tước vị về, nếu bà không hỏi, ta cũng sẽ không nói cho bà biết...
Bà dừng một chút,
Bà phải bảo trọng thân thể, đừng nghĩ quá nhiều.
Lão thái thái nhánh cả Trần gia dựa vào giường, tựa khuỷu tay trên bàn thấp, chuỗi phật châu dài thướt trong tay buông rủ, cọ vào vạt áo gấm thêu hoa, sắc mặt cứng ngắc,
Nói vậy lời đồn kia là sự thật? Lão hầu gia nhà ta lên tiếng giùm nhà ngoại của Hoàng hậu nương nương nên mới bị đoạt tước?
Trịnh lão phu nhân không giấu giếm nữa, nói ra hết những gì mình nghe được:
Theo những gì ta biết thì chính là như vậy.
Nhưng Chu Đại thái thái Chân thị thì không được thoải mái như vậy.
Chu Nguyễn Cảnh hồi phủ làm ầm ĩ một phen, nhất định phải thu Chi Lan làm thiếp.
Chu Nguyễn Cảnh bị ép đến mức nóng nảy gào lên cái gì mà lúc Khang Quận vương mới thành thân, Chân thị còn sắp xếp hai nha hoàn thông phòng, còn trong phòng gã thì một người cũng không có.
Củng ma ma cười nói:
Đại thái thái không biết, an bài thông phòng chỉ là cách nói, không an bài tất sẽ dẫn đến lén lút sau lưng.
Ta không cầu được chiều chuộng gì, chỉ muốn giữ mặt mũi để sống thôi.
Quách thị nắm chặt tay đến mức trắng bệch.
Chu Nguyễn Quý nhìn bộ y phục nửa cũ nửa mới trên người thê tử thì nghĩ tới mình thường xuyên lấy bạc từ chỗ thê tử tiêu hoang.
Chu lão 3phu nhân lãnh đạm liếc nhìn Chân thị,
Trần thị quản gia thỏa đáng, không hề có bất kỳ sai sót nào.
Cho dù Quận vương gia sủng ái 9nàng ta hơn nữa, người ngoài cũng không nói được gì.
Biết Chu lão phu nhân ám chỉ chuyện mình không xử lý Chi Lan kịp thời, Chân thị đỏ m6ặt, Chu lão phu nhân nói:
Nếu Nguyễn Cảnh thật sự không có ý định nạp thiếp, cô đưa người tới trước mặt nó, nó cũng chẳng cần; nhưng nếu 5nó đã muốn, cố che giấu có ích lợi gì? Kết quả cũng chỉ thành trò cười cho kẻ khác.
Chu Nguyễn Quý muốn cầu xin hộ Đồng ma ma, nhưng Chân thị vẫn làm như không thấy, xử lý xong thị trở về phòng thẩm tra Chi Lan.
Chu Nguyễn Quý mang bộ mặt bực bội lẫn buồn bã quay về phòng, Quách thị tiến lên thật lòng khuyên:
Bình thường ta thường nhắc nhở lão gia đều vì muốn tốt cho lão gia cả, sợ sẽ có ngày hôm nay, bây giờ Đồng ma ma bị đưa đến thôn trang, mẫu thân cũng tức giận trách mắng lão gia, ta lên tiếng cầu xin cũng bị mẫu thân dạy dỗ cho một trận.
Quách thị vừa nói vừa dùng khăn tay lau khóe mắt.
Trịnh lão phu nhân cẩn thận nhìn quanh,
Nhưng ta nghe lão gia nói rằng Quốc trượng gia bị oan, Quốc trượng gia không hề tham ô, bạc của triều đình đều tiêu vào việc xây dựng thủy quân cho Phúc Kiến.
Thủy quân Phúc Kiến thảm bại là do kế hoạch tác chiến quá liều lĩnh, trước đây Hoàng thượng muốn tự mình chấp chính, quá nóng lòng muốn đánh thắng trận đó...
thành ra...
Nói cách khác nhà ngoại của Hoàng hậu nương nương là kẻ chết thay,kẻ phạm sai lầm thật sự là Hoàng đế.
Bây giờ Hoàng để phục tước cho Quảng Bình hầu, lý do chính là vì rục rịch muốn thỏa mãn ham muốn thắng trận thời trẻ.
Lâm Di cho người chuẩn bị đồ để ngày mai về nhà mẹ thăm lão thái thái nhánh cả.
Lúc này lão thái thái nhánh cả đang ở Trịnh gia nghe Trịnh lão phu nhân kể chuyện, lòng bàn tay không khỏi rịn mồ hôi lạnh.
Việc Trần gia bọn họ được phục trước thật ra chỉ là một nước cờ, lão thái thái nhánh cả đang cẩn thận suy ngẫm chân tướng của những chuyện này, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Trịnh lão phu nhân,
Ta hỏi bà, Khang Quận vương đã sớm lường trước được chuyện này, có đúng không?
Khang Quận vương tốn nhiều công sức để cưới bằng được Lục nha đầu, có phải vì đã nhìn trúng kết quả này?
Chuyện này...
Củng ma ma làm việc cực kỳ hiệu quả, từ trong ra ngoài nhà bếp đều được thay máu.
Sau khi bà tử buôn người vào phủ đưa hai nha đầu ra ngoài, Củng ma ma cảm thấy bất kể mình đi đâu, sau lưng cũng bớt đi một ánh mắt theo dõi, làm việc dễ dàng hơn hẳn.
Sắc mặt Quách thị vẫn còn rất xấu,
Ta không màng lão gia có thể thay đổi hay không, lão gia chỉ cần để ta có thể ngẩng đầu mà sống trong cái nhà này là được.
Chu Nguyễn Quý vội vàng nói:
Nhất định, nhất định, chờ chuyện này lắng lại, ta sẽ đi xin mẫu thân tìm cho mình công việc, và làm thật tốt.
Quách thị do dự nói:
Lão gia nhớ kỹ lời mình nói ngày hôm nay là ta thỏa mãn rồi.
Vết bỏng của Chu Thập Cửu chỉ cần dưỡng hai ngày đã khá hơn, vết phồng trên chân Lâm Di cũng không thấy nữa, rốt cuộc không cần cẩn thận từng li từng tí khi mang tất nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.