Chương 166: Biết chuyện (1)


Lúc mới được gả vào, không phải Quách thị không từng sắp xếp lại người trong phủ, nàng ta nể tình Đồng ma ma tuổi tác đã cao, muốn đưa bà8 ta đến thôn tráng dưỡng già, ai ngờ Đồng ma ma lại gây ầm ĩ đến chỗ Chu Nguyễn Quý,
Nhị lão gia uống sữa của ta mà lớn, tình cảm sâu s3ắc thể nào người khác làm sao hiểu được.

Bây giờ ta già cả không còn sức lại muốn đuổi ta ra ngoài, còn không bằng để ta treo cổ9 chết cho rồi.
Chu Nguyễn Quý không vui cho nên lên tiếng thay Đồng ma ma, bảo Quách thị giữ Đồng ma ma lại phủ nuôi, nhà lớn như thế m6à thiếu phần cơm của một người sao, nói gần nói xa đều ngụ ý Quách thị lòng dạ hẹp
Chân thị không ngờ đến chi tiết này, nên kinh ngạc đến sững người.
Hí kịch từ màn dế chạy lạc bỗng chuyển hướng sang màn hạ nhân leo lên giường lão gia.
Chu lão phu nhân vừa dứt lời, Quách thị đã nhanh chóng bước lên nhận lỗi với Lâm Di,
Đều là lỗi của ta, không quản thúc hạ nhân tử tế.
Đối phương luôn miệng nhận lỗi như vậy, làm sao Lâm Di có thể không nể mặt chứ.
Vào lúc này, Chu Đại thái thái Chân thì cũng chạy tới, vừa vặn nghe thấy Chu lão phu nhân đang răn dạy Chu Nguyễn Quý,
Hôm nay ở trước mặt Quận vương gia, ta muốn nói cho rõ ràng, về sau còn nhìn thấy cậu chơi dế thì đừng trách sao ta lại không nhận đứa bất hiếu như cậu làm con nữa.
Chu Nguyễn Quý cúi đầu,
Con sai rồi.
Chu lão phu nhân nói:
Đuổi bà già kia tới thôn trang đi, xem bà ta còn xúi giục cậu kiểu gì nữa.
Ngoài mặt thì xem như Chu lão phu nhân vì nàng và Chu Thập Cửu bị thương mà tức giận mắng Chu Nguyễn Quý, đuổi cổ bà tử gây họa, nhưng thật ra là khiến nàng không còn lời nào để nói nữa, như vậy sẽ tránh cho Chu Nguyễn Quý khỏi bị dính tội.
Bởi vì ngoại trừ tình cảm với nhũ mẫu, đám dế cưng của Chu Nguyễn Quý đều do Đồng ma ma chăm sóc, không thể đổi người khác được, lần trước con Đại Tử H bị gã sai vặt nuôi kiểu gì mà chết mất.
Đồng ma ma lại thường xuyên nói ở trước mặt Chu Nguyễn Quý rằng:
Dế nô tỳ nuôi là vật may mắn của Nhị lão gia đấy.


Được rồi.
Chu lão phu nhân để Thân ma ma đỡ đứng dậy rồi nhìn về phía Chu Đại thái thái Chân thị,
Trở về tra hỏi rõ ràng, nếu là thật thì xem ra không thể giữ nha đầu này lại nữa.
Chi Lan quỳ rạp trên đất lập tức co rúm người, nước mắt nước mũi tèm lem,
Lão phu nhân, thái thái, nô tỳ không có, nô tỳ...
thật sự không có...
Bấy giờ chợt có nha hoàn vào bẩm báo:
Ngự y tới rồi ạ.
Chu lão phu nhân sai người kéo Chi Lan và Đồng ma ma xuống, chờ ngự y đến xem vết thương cho Chu Thập Cửu.
Đương nhiên Đồng ma ma không dám tới phá Quách thị, thế là đám tiểu nha hoàn đều lãnh đủ.
Hễ là đồ Đồng ma ma thích ăn, tất sẽ vào miệng bà ta hết, rượu thịt không lúc nào thiếu, mỗi lần làm sai, bà ta không cậy già lên mặt thì cũng giả ngây giả dại, bọn hạ nhân nhìn thấy bà ta đều đi đường vòng
Là hôm qua nỗ tỳ...
ăn hơi nhiều váng sữa, hôm nay bị chột bụng, cho nên mang bình dể của Nhị lão gia đi thay quần áo, lúc trở về...
hòi.
Từ đó về sau Quách thị chỉ đành 5mắt nhắm mắt mở với Đồng ma ma.
Chu lão phu nhân để người hầu đỡ mình đi nhanh đến bên giường của Lâm Di.
Lâm Di muốn đứng dậy, Chu lão phu nhân lại vội vàng bảo Thân ma ma giữ nàng nằm yên,
Đừng nhúc nhích, lát nữa để ngày đến xem, rượu thuốc cất lâu trong nhà nói thế nào cũng không bằng thuốc mới phối, để lại sẹo thì không ổn.
Vừa nói bà ta vừa nhìn Chu Thập Cửu, hạ giọng:
Đã xảy ra chuyện gì, tại sao cả hai đứa đều bị bỏng vậy?

Sắc mặt Chân thị thoáng trắng bệch.
Chu lão phu nhân thở dài,
Nếu đã thế, vậy cứ điều tra thêm đi.
Lâm Di gật đầu, không lãng phí thời gian nữa, nhìn sang Củng ma ma,
Vừa hay Nhị ca và Nhị tẩu đều ở đây, bây giờ ma ma đưa Đồng ma ma tới luôn đi.

Lâm Di nhỏ giọng hỏi dò:
Bao giờ mới khỏi?
Ngụy khom lưng đáp:
Ngày mai sẽ đỡ ạ, nhưng muốn hết hẳn thì phải bốn năm ngày sau.
Nói thế nào cũng là bị thương trong nhà mình, cho dù nàng là chủ mẫu dễ tính thì cũng muốn chỉnh lý một phen.
Quất Hồng đưa tiễn ngày ra về, Lâm Di gọi Củng ma ma tới,
Lần này phải tra rõ ràng triệt để, ma ma cứ bán hết những kẻ góp công gây chuyện ra khỏi phủ.

Chu lão phu nhân văn về phật chầu, mặt không hề đổi sắc.
Đồng ma ma và Chi Lan sợ hãi quỳ trên đất, ánh mắt của Chân thị như muốn thiệu Chi Lan thành tro.
Chu Nguyễn Quý nghe vậy, bao nhiêu khí thế liền biến mất sạch, cúi gằm đầu không dám ngẩng lên nữa.
Chu lão phu nhân dặn dò xử lý Đống ma ma xong thì dẫn Quách thị và Chu Nguyễn Quý đến Nhị Tiến viện.
May mà lúc trước làm giày hơi rộng, cho nên không có trúng chỗ bỏng nơi mu bàn chân.
Nhắc tới cũng lạ, vết bỏng của Chu Thập Cửu nghiêm trọng như vậy mà chỉ sưng đỏ thôi, còn hai vết nhỏ xíu cỡ hạt gạo trên chân nàng lại bị phồng thành mụn nước.
Hôm nay là ở phủ Quận vương, nô tỳ mới không nghĩ nhiều mà tin lời của Chi Lan cô nương, đâu ngờ nàng ta lại muốn dồn nô tỳ vào chỗ chết.
Bình dế rõ ràng được đặt trên bàn, dế trong bình làm sao lại chạy ra ngoài rồi vừa hay bị Chi Lan cô nương nhìn thấy chứ, bây giờ nghĩ lại nô tỳ mới thấy chuyện này có vấn đề.
Tuy vết bỏng của Chu Thập Cửu đỏ lựng trông rất kinh người, nhưng cũng may được xử lý thỏa đáng nên không có gì đáng lo.
Lâm Di có hộp thuốc nhỏ chứa đầy đủ các loại thuốc, lúc không có chuyện gì làm nàng thường xuyên lấy ra mày mò, Quất Hồng ở bên cạnh hầu hạ cũng dần quen nên nhanh chóng mang nó ra.
Lần này thấy không có đường sống nữa, nên bà ta muốn kéo nô tỳ làm đệm lưng.
Đồng ma ma kích động chửi ầm lên:
Đồ đĩ nhỏ kia, hôm qua người bị ta bắt gặp nhào vào lòng Đại lão gia khóc lóc, sợ ta đi tố giác nên muốn bịt miệng ta thì có.
Thấy Chi Lan chủ động lấy lòng mình, bà ta còn tưởng rằng đã nắm được Chi Lan trong lòng bàn tay, vô cùng đắc ý, đang nghĩ xem làm sao xả ác khí tích tụ mấy năm qua, ai ngờ lại bị tính kể ngược lại.
Chi Lan sợ hãi nhìn về phía chân thị.
Nghe Quách thị kể lại hành vi của Đồng ma ma, Chu lão phu nhân cũng nhíu mày,
Lúc trước nghĩ tới công bà ta từng chăm sóc Nguyễn Quý, ta mới không bạc đãi bà ta, chẳng ngờ bà ta lại càng ngày càng quá quắt.
Chu lão phu nhân ngừng một lúc rồi nói:
Không cần mời lang trung xem vết thương làm gì, trói bà ta nhốt vào kho củi, chờ Quận vương gia và Quận vương phi khá hơn thì ném tới thôn trang.
Bị đá đến hộc máu còn bị trói nhốt trong kho củi suốt một ngày, rồi phải trải qua quãng đường dài đến thôn trang ở ngoại ô Kinh thành, cho dù là người trẻ tuổi cũng sẽ mất nửa cái mạng.
Chu Nguyễn Quý vào nhà đúng lúc nghe thấy lời này, gã lập tức cầu xin,
Mẫu thân, không thể làm vậy được, sẽ chết người đấy.
Chu lão phu nhân lạnh lùng liếc Chu Nguyễn Quý,
Một ả nhũ mẫu còn có thể quý giá hơn phu thê Khang Quận vương sao? Cậu đúng là càng sống càng uổng phí, nếu không có cậu làm chỗ dựa, bà tử kia dám vô pháp vô thiên như thế à?

lại phát hiện dế trong bình mất tăm.
Con dế kia...
Vừa rồi bà ta nghe nói mình sắp bị đưa tới thôn trang ngoài Kinh, phải biết rằng mạng già này làm sao chịu nổi đoạn đường giày vò kia, đang sợ đến run người thì có một ma ma ăn mặc sang trọng hơn hạ nhân bình thường lại chỗ bà ta nói:
Quận vương phi muốn bà tới nói rõ ràng mọi chuyện, để tránh trách làm người tốt.

Đồng ma ma như nắm được cọng cỏ cứu mạng, mới vào phòng liên bất chấp tất cả dập đầu với các chủ nhân trong phòng, lắp bắp nói:
Cũng không phải nô tỳ muốn xông vào nhà bếp làm loạn đầu ạ.
Nếu nô tỳ cứ như vậy bị trói giải tới thôn trang, e rằng không được mấy ngày đã mất mạng rồi, những oan khuất này cũng theo nô tỳ xuống mổ.
.
Chi Lan nghe đến đó thì nhìn thoáng qua Chu Đại thái thái, Chân thị vẫn đeo bộ mặt âm trầm không nói lời nào, Chi Lan chợt quỳ
phịch
xuống đất,
Các chủ tử không thể tin lời bà ta, chỉ vì lần trước bà ta tham ô tiền chợ bị nô tỳ bắt gặp, Đại thái thái liền miễn không cho bà ta đảm nhiệm việc kia nữa, cho nên bà ta hận nô tỳ.
Đồng ma ma vốn là nhũ mẫu của Chu Nguyễn Quý, để phu thê Chu Nguyễn Quý hỏi thăm đi vậy.
Một lát sau Đồng ma ma được áp giải tới tận cửa.

Thẩm nương đừng nóng.
Lâm Di lên tiếng trước:
Dế Nhị ca nuôi đều rất đắt, cháu nghe bà tử kia nói, một con giá gần nghìn lượng bạc lận.
Chu Nguyễn Quý nghe vậy liền hơi ngẩng đầu lên,
Đâu chỉ chừng một nghìn lượng...
Chu lão phu nhân lập tức sa sầm mặt, Chu Nguyễn Quý ngậm miệng ngay.

Cháu chỉ cảm thấy lạ, dế đắt như vậy sẽ được chăm nuôi kỹ lưỡng, làm sao lại chạy vào nhà bếp.
Trong phòng đột nhiên im lặng đến mức tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
Chu Thập Cửu nhìn sang, sắc xanh tươi mát của màn giường làm nổi bật ánh mắt sáng ngời của Lâm Di, chàng mỉm cười, lẳng lặng ngồi xuống làm khán giả.
Lâm Di nói tiếp:
Cháu cảm thấy chuyện này không thể trách Nhị ca, cũng đâu phải là Nhị ca cầm bình dế đến nhà bếp, thẩm nương đừng trách Nhị ca nữa.
Cho dù muốn trách cũng không cần diễn trò ở trước mặt nàng.
Chuyện ở nhà bếp hẳn đã đến tai Chu lão phu nhân rồi.
Thân ma ma nói nhỏ vài câu bên tai Chu lão phu nhân, Chu lão phu nhân tỏ ra giận dữ,
Đồ không chí tiến thủ kia, hôm kia mới bị ta mắng suốt ngày chỉ biết chơi với đám dế, hôm nay liền gây ra chuyện lớn như vậy rồi.

về sau nghe...
Đổng ma ma nói tới đây thì nhìn về phía Chi Lan đang đứng cạnh Chu Đại thái thái,
Chị Lan cô nương, làm sao cô nương biết con dế kia ở trong nhà bếp?

Chi Lan bị nhìn thì co rúm người, song liền chối ngay:
Đồng ma ma, bà không được ăn nói lung tung.

Trong phòng ám mùi rượu thuốc.
Chu Thập Cửu mặc y phục rộng rãi, Quất Hồng đang giúp Lâm Di xỏ giày mới vào.
Lúc nào dạy con không dạy, tại sao nhất định phải tới phòng nàng mà dạy chứ.

Nói không chừng có hiểu lầm gì đó.
Lâm Di hơi nghiêng đầu nhìn sang Chu Thập Cửu,
Đều là người một nhà, chưa làm rõ ràng mà trách mắng thì không hay ạ.
Chu Nguyễn Quý mừng rỡ, không đợi Chu lão phu nhân lên tiếng đã cướp lời:
Quận vương phi nói đúng lắm, vẫn nên gọi Đồng ma ma tới hỏi rõ ràng.
Từ Tam Tiến viện chạy trúng ngay nhà bếp của Nhị Tiến viện, con dế kia chẳng những chạy nhanh mà còn rất thuộc đường.
Lâm Di thật sự không có ý bới chuyện này ra,
Đây là sao...
Lâm Di nhìn sang Nhị thái thái Quách thị,
Ta không hiểu lắm.
Quả là biến đổi bất ngờ, xem ra lửa ở nhà cũ Chu gia đốt đến phủ Quận vương rồi.

Đại tẩu.
Lâm Di nhìn Chân thị bấy giờ đã tải xanh mặt mũi,
Ta thấy chuyện này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn.
Theo tình hình bây giờ, cho dù họ muốn tùy tiện xử lý Đồng ma ma, Chân thì cũng sẽ không đồng ý.

Ta không nói lung tung.
Đồng ma ma nhịn đau, quay đầu lại nhìn Lâm Di,
Quận vương phi, nô tỳ mà có nói nửa câu sai thì sẽ bị Thiên lôi đánh chết, Chi Lan cô nương chướng mắt nô tỳ...
lúc còn ở nhà cũ đã làm khó nô tỳ không ít lần, nếu không phải Nhị lão gia từng uống sữa của nô tỳ, nô tỳ hắn đã bị hại chết mất xác rồi.
Chu lão phu nhân chỉ tốn ít nước bọt răn dạy thói hư tật xấu của con trai, còn nàng và Chu Thập Cửu thì chịu đau da thịt, tính kiểu gì cũng thấy bên nàng thiệt.
Nhưng nếu nàng không bỏ qua, truyền ra ngoài nói nhẹ là nàng nhỏ nhen, nói nặng thì là nàng cố ý tìm cớ ra oai.
là mạng của Nhị lão gia, nô tỳ đánh mất thì làm gì đủ mạng mà đến...
cho nên lần theo tìm kiếm...
Chỉ có thể khẳng định là hạ nhân do Chu Đại thái thái và Chu Nhị thái thái dẫn đến quấy rối phủ Khang Quận vương thôi.
Chu Thập Cửu chậm rãi cầm chén trà lên uống một hớp, tuy bị bỏng nhưng lại khá hài lòng.
Chi Lan làm sao biết để chạy vào nhà bếp, tất nhiên là có người hỗ trợ.

Củng ma ma gật đầu,
Quận vương phi yên tâm.
Chu lão phu nhân muốn cài người vào phủ Quận vương sao, cũng phải xem nàng có đồng ý hay không đã.

Cho dù đưa được người vào, một khi rơi vào cảnh tứ cố vô thân, có bất kỳ cử động nào cũng sẽ bị phát hiện ra ngay thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.