Chương 165: Bị bỏng


thuốc nào có thể uống đều đã uống...

có thể mời bao nhiêu làng trung đều mời tới cả nhà đã tốn biết bao nhiêu vào tiền thuốc...

Mẫu th8ân lại vất vả chăm nom ngày đêm...
Hết câu này đến câu khác, mãi không dừng.
Tất cả mọi người hốt hoảng, tiểu nha đầu muốn chụp lại mà không kịp, ấm nước rơi xuống đất.
Nước sôi bắn trúng chân Lâm Di trước tiên, nàng còn chưa kịp phản ứng thì trước mặt bỗng xuất hiện một người chắn ngang, số nước sôi văng về phía này đều bắn vào lớp áo choàng màu xanh ngọc.
Ngay sau đó, cổ tay nàng liền bị tóm chặt, chỉnháy mắt đã bị ôm bổng lên đặt xuống trên ghế con, trơ mắt nhìn giày thêu bị cởi ra.
Quách thị dặn dò nữ đầu bếp chuẩn bị vài món theo ý mình, mấy vị thuốc mới cho Chu lão thái gia cũng vừa vặn được mua về tới, Quách thị liền cầm lấy đi sắc.
Bên này Lâm Di cũng vừa quyết định xong thực đơn, sai người ngâm gạo nếp, giã hạnh nhân, đường hoa quế và hạt vừng làm trà hạnh nhân, sau đó bảo nữ đầu bếp lấy ấm đồng đun nước sôi chuẩn bị hãm trà.
Trong bếp đang bận bịu liền tay, bỗng có nữ đầu bếp nói:
Trong bếp có dế chạy vào, kêu cả buổi rồi, cũng không biết đang trốn trong góc nào.
Mọi người đều bật cười,
Mau gọi Nhị lão gia đến xem thử, nói không chừng có thể bán được giá cao đấy.
Nữ đầu bếp nói:
Đúng là mê tiền đến điên rồi, không sợ chủ nhân nghe xong tưởng dưới đất chỗ nào cũng có thể nhặt được vàng sao?
Bà vừa dứt lời,
Chậc, lại kêu nữa rồi, đúng là có dế thật.
Lâm Di tự tay phối nguyên liệu làm trà hạnh nhân, nước trong ẩm đồng cũng vừa sôi, đang định bảo nha hoàn hãm trà thì ngoài cửa có bà tử vào thưa:
Quận vương gia tới ạ.
Quân tử tránh xa nhà bếp, nam giới nhà khác đều không đặt chân tới gần bếp.
Phu quân của họ không phải là huynh đệ ruột, mà cho dù là huynh đệ ruột thì giữa chị em dâu cũng không tiện nói nhiều, cho nên Lâm Di chỉ cười chứ chẳng nói gì.
Song Quách thị cũng không cù nhây ở đề tài này, nhanh chóng chuyển sang hỏi Lâm Di định làm món gì cho bữa tối.
Hai người vừa nói vừa đi tới nhà bếp.
Bạch Thược xua hạ nhân trong nhà bếp ra ngoài, chỉ để nha hoàn bình thường hầu hạ hai vợ chồng ở lại giúp đỡ.
Vẫn để nguyên áo lót ở đó không cởi, Lâm Dinhúng khăn vào nước lạnh, đắp lên chỗ bỏng rồi mới hít vào, ngẩng đầu nhìn Chu Thập Cửu.
Chu Thập Cửu nhìn lại nàng,
Ta không sao, mau xem chân em thế nào rồi.
Quất Hồng hổn hển chạy vào, lấy hộp thuốc mỡ ra, Lâm Di vội vàng muốn bôi thuốc cho Chu Thập Cửu.
Chu lão thái gia khó khăn nhìn sang mặt con trai, con trai nhìn 3trái nhìn phải, cuối cùng dừng ở trên bình dị, nghe tiếng để gáy hăng say, cuối cùng không nhịn được chụm môi huýt một tiếng sáo hùa theo.
Ch9u lão thái gia chỉ cảm thấy ngực càng lúc càng nặng, cuối cùng không chịu nổi
khục
một tiếng, tròng mắt trợn ngược, tay rũ xuống.
Chu Nhị t6hái thái Quách thị nhìn thấy trước tiên, lập tức kêu lên:
Mẫu thân, nhanh, lão thái gia bị nghẹn đờm ngất rồi.
Trong phòng lập tức hỗn loạn, Chu lã5o phu nhân vội vàng bảo Thân ma ma:
Lấy thuốc, lấy thuốc...
Trên mu bàn chân có vài vết đỏ, bây giờ nàng mới thấy hơi nóng rát.
Chu Thập Cửu ra lệnh:
Mau đi lấy cao chữa bỏng và giày vớ mới tới cho Quận vương phi.
Quất Hồng mở to mắt nhìn chằm chằm cánh tay Khang Quận vương.
Lâm Di cũng nhìn sang, ống tay áo Chu Thập Cửu đang bốc lên khí nóng.
Không phải lo chân nữa, Lâm Di đưa tay cởi ngoại bào của Chu Thập Cửu ra, thuần thục bôi thuốc mỡ lên chỗ bỏng.

Có đau không?

Đau.
Nụ cười trên mặt Chu Thập Cửu vẫn không thay đổi, mắt cũng không nháy cái nào.
Thật sự khiến người ta dở khóc dở cười, nói đau mà vẫn cười tươi roi rói như vậy.
là dế...
của Nhị lão gia...
a...
Còn chưa nói hết câu, bà ta bỗng thấy bụng đau nhói, sau đó người bị đạp bay ra ngoài, chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng rỉ máu.
Mọi người đang hết sức chăm chú, bên tai bỗng vang lên tiếng kêu hốt hoảng,
Không được giẫm, đại tướng quân trị giá một nghìn lượng bạc đấy...
Đồ đi nhỏ, người phát điên rồi à? Ui da...
Nhà bếp vốn yên tĩnh chợt ồn ào hẳn lên.
Nha đầu đang châm nước bị quát ngừng lại đột ngột, không khỏi khẽ run rẩy, mắt hoa lên, ấm nước nóng lập tức tuột khỏi tay.
Ấm đồng do Nội vụ phủ chế tạo có kích cỡ lớn hơn bình thường một chút, mặt ngoài chạm trổ, nắp ấm trang trí hoa văn hình dơi, nhìn từ xa trông vô cùng khí thể, chẳng qua vì khá to nên đổ nước hơi khó, nữ đầu bếp và nha hoàn giúp việc phải mất hai ngày để tuyển ra một nha đầu chắc tay châm trà.
Lâm Di lùi về đằng sau một bước, để nha đầu đổ nước sôi vào chén, chén này đấy liền chuyển sang chén khác, không đứt đoạn.
Người trong phòng thấy mới lạ, đều đổ dồn mắt nhìn, Nữ đầu bếp cũng lau tay vào tạp dề, từ tốn đi sang góp vui.

Ta không sao.
Lâm Di ngắt lời Chu Thập Cửu rồi bảo Quất Hồng:
Nhanh đi lấy thuốc mỡ tới.
Vừa nói nàng vừa đoạt lại giày thêu trong tay Chu Thập Cửu,
Trên chân ta chỉ bị dính hai giọt mà thôi, cánh tay của Quận vương gia mới bị bỏng nặng kìa.
Chu Thập Cửu không chịu trả giày cho nàng,
Chờ nha hoàn mang giày mới tới rồi hẵng mang vào.
Lâm Di nhíu mày đứng dậy, may mà Bạch Thược phản ứng nhanh, kéo ghế con bên cạnh để nàng giẫm lên trước khi chân chạm đất.
Nhà bếp trở nên bận rộn, nữ đầu bếp chỉ huy nha hoàn đi lấy nước lạnh.
Bà tử vừa xông vào bắt dế lắp bắp:
Đấy...
Lâm Di không rảnh nhìn Chu Thập Cửu đạp bay bà tử nọ, vội vàng cởi nút thắt cài áo của Chu Thập Cửu.
Song hôm nay trường bào của Chu Thập Cửu như muốn đổi chọi với nàng, không nghe lời giống thường ngày, cho nên mãi nàng mới cởi nó ra được, áo lót bên trong dính sát vào người, bị nước thẩm trở nên trong suốt, để lộ rõ làn da ửng đỏ.
Bị nước nóng như vậy văng trắng, là ai cũng sẽ bị bỏng thôi.
Lâm Di nghe nói Chu lão thái gia trở bệnh thì vội vã dẫn Củng ma ma đến thăm viếng, lão thái gia nằm trên giường, sắc mặt vàng như nến, lồng ngực nâng lên hạ xuống, tuy yếu ớt nhưng cũng được xem là thông thuận đều đặn.
Sau khi lang trung đến xem qua, thay đổi đơn thuốc xong, tất cả mọi người mới nhẹ nhõm, may nhờ phát hiện sớm mới không có chuyện gì nghiêm trọng.
Chu lão phu nhân giữ Lâm Di nói chuyện một lát.
Lâm Di đặt đồ trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Chu Thập Cửu.
Chu Thập Cửu đã thay y phục mặc nhà, nom vô cùng nhàn nhã.

Quân vương gia chờ một lát, ta sẽ ra ngay.
Lâm Di vừa nói vừa chỉ huy tiểu nha hoàn đổ nước trong âm đồng ra để hãm trà.
mau lên.
Hết đảo thuốc rồi tới đút thuốc, hồi lâu sau Chu lão thái gia thở ra một hơi, thấy vậy mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu lão phu nhân nghe tiếng để kêu ra rả mà phiền lòng, cau mày nhìn Chu Nguyễn Quý,
Mang bình dị của con ra ngoài đi.
Chu Nguyễn Quý đánh mắt nhìn bà tử đứng cạnh bình dế, bà tử nọ liền ôm cái bình lui ra.
Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Dọc đường trở về Nhị Tiến viện, Chu Thập Cửu đặt Lâm Di xuống giường đệm, đưa tay cởi với chân của Lâm Di, Quất Hồng bưng nước lạnh tới, Lâm Di bèn cho chân vào chậu.
Nàng luôn nói không lại Chu Thập Cửu, bây giờ từ chối chỉ tổ thiệt thân, thẳng thắn thuận theo cho rồi.
Nước lạnh nhanh chóng xoa dịu cảm giác nóng rát, khiến người ta khó chống lại sự thoải mái do nó mang lại.
Thấy trời đã xế, Lâm Di đi bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, Quách thị cũng đi theo hỗ trợ.
Chu Nguyễn Quý nóng lòng muốn đi thăm dể của mình thì bị Chu lão phu nhân gọi lại răn dạy.
Quách thị đi theo Lâm Dimà trông hơi không vui, ngượng ngùng nói:
Lão gia bị mắng cũng đáng, đầu thể cả đời đều dính chặt lấy bình dế giống mấy người kia, về sau phải làm sao.

Chu Thập Cửu đưa tay lấy áo choàng sạch trong tay Quất Hồng khoác vào, lưu loát cài lại thắt lưng rồi bể Lâm Di lên,
Đi chuẩn bị nước lạnh.
Nhận được mệnh lệnh của Quận vương gia, Quất Hồng lại nhanh chóng chạy đi.
Tựa trong lòng Chu Thập Cửu, Lâm Dinhíu mày bảo:
Quận vương gia mau thả ta xuống, như vậy còn ra...
Chu Thập Cửu khoan thai mỉm cười,
Nguyên Nguyên, em động trúng chỗ bỏng của ta đấy.
Lâm Di lập tức rụt tay về.
Vừa rồi còn nói không sao, bây giờ lại bảo đau, mà nàng đã động vào đầu, nàng thậm chí còn không biết vị trí bị bỏng ở đâu nữa là.
ơ...
Quận...
vương gia...
Lâm Di ngồi xuống giường, Quất Hồng cầm khăn mềm định tiến tới lau chân cho nàng, Chu Thập Cửu lại đoạt lấy cái khăn.

Quất Hồng mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Quận vương gia đặt chân Quận vương phi lên đầu gối, dùng khăn lau sạch sẽ rồi thuần thục bồi thuốc mỡ lên chỗ bỏng.

Quất Hồng lẳng lặng bưng chậu nước lui ra, Bạch Thược cũng lẳng lặng đóng cửa lại.

Bà tử chịu trách nhiệm nuôi dế cho Chu Nguyễn Quý vốn là nhũ mẫu của gã, Đồng ma ma, bà ta ỷ vào việc Chu Nguyễn Quý uống sữa của mình, cộng thêm khả năng nuôi dế mát tay, cho nên bình thường ngay cả Quách thị cũng dám chống đối.

Nghe nói Đổng ma ma xông vào nhà bếp làm loạn, mặt Quách thị biến sắc,
Con dâu đã dặn đi dặn lại với Đồng ma ma rằng tới phủ Khang Quận vương không được đi lung tung, ai ngờ...


Chu lão phu nhân nhíu mày, bảo người hầu hạ mình thay quần áo chuẩn bị sang Nhị Tiến viện xem.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.