Chương 164: Tức chết
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2168 chữ
- 2022-02-04 04:45:11
Người không biết sẽ cho rằng Trần thị là tiểu thư nhà huân quý chính hiệu.
() Đĩa sứ Kha Dao: loại đĩa bằng sứ xanh được đúc thành hình8 sau cánh, lòng cạn.
Chân thị che miệng cười,
Ta đâu giống như lão Tam, hôm qua lão gia nhà ta đã cho người mua về một bồn cây cảnh bằ3ng bảo thạch, hoa văn của khối sinh thạch đính trên bồn nhìn qua trông khá giống chữ thọ.
Hoàng thượng muốn làm gì, Khang Quận vương sao có thể không ủng hộ cơ chứ, bởi vì Hoàng thượng chính là chỗ dựa duy nhất.
Đối với Khang Quận vương, Hoàng thượng như sợi dây thừng buộc mạng, không dùng sức lôi kéo thì sẽ ngã chết.
Là chủ chiến hay chủ hòa, còn cần đoán hay sao? Chân thị nói:
Thế chẳng phải mệt rồi ư, người bên cạnh đều không ủng hộ Quận vương gia, Trần thị bị kẹp ở giữa khó xử rồi còn gì.
Thị dừng một thoáng,
Mẫu thân lợi hại thật, đã sớm lường trước tình huống này.
Bằng không thì làm sao vài ngày trước, Chu lão phu nhân lại bỗng nói Quận vương gia và Trần thị thế nào cũng có xích mích chứ?
Nhất định là sau khi xảy ra chuyện mọi người mới vỡ lẽ, thì ra Hoàng thượng đã sớm để mắt đến chuyện thủy quân rồi.
Đây giống như một đầu dây thừng thông thẳng lên trời, ai bắt trúng thì sẽ được thăng quan tiến tước.
Chân thị nhìn về phía Chu lão phu nhân,
Mẫu thân, người nói xem, Khang Quận vương có biết mấy chuyện này không?
Trên đời có ai có bản lĩnh vậy sao, nhìn thấu mọi thứ, qua mặt tất cả mọi người để tự trải gấm cho tiến độ của mình? Qua nhiều năm như vậy, bọn họ cùng ăn chung một bàn, vậy mà cũng không nhìn ra được chút đầu mối nào.
Chân thị cười nói:
Muội nói gì vậy, nào có nghiêm trọng như thế.
Sao lại không nghiêm trọng chứ.
Lâm Di gần như có thể nhìn ra sự gian trả trong mắt Chân thị,
Giáo dưỡng tiểu thư đâu phải là chuyện có thể coi thường, nhất là con gái nhà tôn thất, sai một bước liền liên lụy tới cả nhà.
Ta nhỏ tuổi, còn phải theo trưởng bổi học hỏi đấy, cho dù có cơ hội cũng nên đứng ngoài quan sát tích lũy kinh nghiệm để về sau có thể dùng tới.
Ý trong lời là: bây giờ nàng chưa có con cái, đương nhiên không có kinh nghiệm giáo dưỡng.
Từng câu từng chữ đều chẳng có chỗ nào sơ hở, mềm hay cứng đều không ăn...
Nếu Chân thị muốn tới tỏ vẻ chị dâu tốt, vậy nàng cũng thừa cơ hội nói luôn, để tránh ban đêm Chân thị lấy cớ không kịp chuẩn bị xe trở về trước giờ cài chốt cửa rồi ở lại phủ.
Mà một khi hứng thú giảm bớt, thị ta cũng mau nói thẳng vào vấn đề chính hơn.
Quả nhiên chân thị tỏ vẻ bất ngờ.
Không chủ chiến thì còn làm võ tướng làm gì nữa, lúc trước Thành Quốc công khăng khăng trụ ở duyên hải phòng ngự, Hoàng thượng liền không hề do dự trừ khử ông ta, giờ còn có ý định lật lại chuyện cũ.
Mà chuyện cũ còn gì khác ngoài việc lập thủy quân phạt Ma đầu.
Khang Quận vương là quan võ Hoàng thượng mới để bạt, vô cùng được lòng người.
Lâm Di tỏ ra ngỡ ngàng vì được xem trọng quá mức,
Như vậy sao được.
Vừa nói nàng vừa khoát tay,
Đại tẩu đừng đẩy ta ra, trong nhà nhiều trưởng bối như vậy, nào đến phiên tiểu bối chúng ta chứ.
Ngộ nhỡ chọn sai ta sẽ là tội đồ đây.
Thẳng thừng từ chối ngay, lại còn nói vô cùng đúng tình đúng lý, không bắt bẻ được điểm nào.
Kết quả, thì ra hai chuyện này có liên quan với nhau.
Chân thị nói:
Thảo nào Trần gia lại lớn gan đến thế, nói không chừng đã nhìn ra cơ hội được trả tước từ trước rồi.
Vụ án của Thành Quốc công lớn như vậy, nếu không có cơ sở, làm sao một quan nhỏ như Trần Doãn Viễn dám vào Kinh phá án chứ.
Có trách thì phải trách tầm nhìn của đám đông hạn hẹp, nếu bọn họ sớm lường được ngày hôm nay, Khang Quận vương làm gì có cơ hội làm thân với Trần gia rồi cưới Trần thị chứ, nhiều người cắn chặt lấy vụ án Thành Quốc công như vậy mà.
Chu lão phu nhân nhìn con dâu, không nói gì.
Chân thị mím môi, nếu trước đó không biết gì hết thì thật sự quá may mắn rồi,
Vậy về sau chúng ta cứ phải nhìn Quận vương gia liên tục phất lên ư?
Chu lão phu nhân nhìn chậu mẫu đơn trên bàn, ánh mắt bỗng trở nên xa xăm,
Cô nói nghe đơn giản lắm, Quận vương gia đi đến được ngày hôm nay cũng đâu dễ dàng gì, hiện giờ văn võ bá quan đều đã nếm mùi hết rồi, về sau e rằng sẽ càng cẩn trọng hơn.
Nhà họ Nhân và Quận vương gia đi lại thân thiết, Nhân Ngữ Thu lại là tiên sinh của Trần thị, bây giờ Nhân gia một mực phản đối xây dựng thủy quân phạt Oa, cô cho rằng văn võ bá quan sẽ có bao nhiêu người về phe chủ chiến?
Chân thị mở to cả hai mắt,
Mẫu thân, người muốn nói Quận vương gia về phe chủ chiến?
Chu lão phu nhân khép hờ mắt,
Không phải ta nhìn ra, dựa theo tính tình của Quận vương gia mà đoán thôi.
Chu Nguyễn Triệt là người âm hiểm tàn nhẫn, Trần thị cho rằng bản thân đã bám được vào cây ngô đồng cao quý, nhưng lại không biết đây chính là một gốc cây ăn thịt người, nếu bản thân khờ khạo ngốc nghếch thì thôi không nói, nhưng Trần thị lại là người không dùng được hạt cát trong mặt,
Cho nên ta mới nói, quá thông minh cũng chẳng phải là chuyện gì hay.
Từ xưa đến nay, nào có ai quá thông minh mà được kết cuộc tốt đâu.
+ Tới giờ uống thuốc của Chu lão thái gia, Chân thị đi sai người lấy thuốc, Chu lão phu nhân để người dìu mình vào trong xem Chu lão thái gia.
Chu lão thái gia nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền.
Chu lão phu nhân cho họ nhận ra ngoài hết, chờ trong phòng không còn ai mới nhỏ giọng nói:
Lão gia nghe được hết rồi chứ?
Thân thể gầy gò dưới chắn bắt đầu run bần bật.
Chu lão phu nhân nhếch môi cười khẽ,
Con mình không thương, lại đi thương thằng con hoang kia, giấu giếm ta tiêu tốn tiền bạc trong nhà chỉ để đưa huynh đệ và thằng con hoang kia về.
Nếu lão gia không phung phí số bạc đó, tiền đồ của hai đứa con trai chúng ta hẳn đã chẳng chỉ như bây giờ.
Ta gả cho ông nhiều năm như vậy, vất vả quản gia, còn sinh cho ông bốn người con, vậy mà ông lại nhẫn tâm đòi bỏ ta.
Nếu là vì ta phạm vào thất xuất, ta cũng không có gì để nói, đằng này lại là vì tiện nhân kia...
Nói đến đây, ánh mắt bà ta bỗng trở nên dữ tợn,
Giờ thì sao, còn ai ngoài ta hầu hạ ông nữa?
Dứt lời Chu lão phu nhân đứng dậy, trở về giường mình nằm, mắt vẫn nhìn thân hình chốc chốc lại run rẩy dưới chắn kia.
Một lúc sau, Chân thị từ bên ngoài vào xem Chu lão thái gia.
Đây đúng là thọ lễ thường thấy, tới hôm đó k9hông biết Cảnh Nhân cũng sẽ nhận được bao nhiêu bồn cây cảnh giống vậy nữa.
Lâm Di nói:
Lễ vật của Đại tẩu mà tầm thường thì của ta cà6ng không đáng nói tới.
Đâu giống nhau.
Chân thị hâm mộ nhìn ngón tay thoăn thoắt của Lâm Di,
Có được mấy người biết thêu loại tua rua này c5hứ?
Vừa nói thị vừa rướn cổ nhìn kỹ hơn,
Chẳng những thêu hoa cỏ mà còn thêu chữ, đây...
là thơ đệ muội làm à?
Lâm Di bật cười,
Đại tẩu nhìn lầm rồi, đây là thơ của Đô thị thời Thái Tổ, ta chỉ theo đó thêu lại thôi.
Chân thị vẫn khen Lâm Di không dứt lời:
Vẫn phải khen chữ viết tốt này, không hổ là xuất thân nhà huân quý, về sau nên bảo Tam tỷ và Tứ tự học hỏi muội nhiều hơn.
Nói tới đây thị lại tỏ ra quan tâm,
Không phải ta càm ràm chứ, tuy muội còn trẻ, những ngôi quá lâu cũng không tốt, và không nên thêu thùa vào ban đêm, coi chừng hỏng mặt...
Lâm Di nhoẻn cười nói:
Trong phòng cũng không trữ nhiều kim chỉ, ban đêm muội chỉ tìm quản sự tới nghe báo cáo thôi, bây giờ Quận vương gia thức dậy rất sớm, nên giờ làm việc và nghỉ ngơi trong phủ cũng thay đổi theo.
Quất Hồng tới đổi trà nóng, Chân thị bưng chén lên uống một hớp rồi đặt lại xuống bàn,
Lần này ta tới là có chuyện muốn nhờ Quận vương phi, mấy tỷ muội nhà ta muốn tìm nữ tiên sinh, trưởng bối ở Tôn Thất
doanh vừa ý được vài người, song vẫn còn chờ chúng ta chọn lại.
Mọi người nhớ lúc trước Quận vương phi cũng từng mời tiên sinh dạy học, cho nên nhờ ta tới hỏi ý kiến Quận vương phi.
Xem chừng chuyện của Nhân gia đã lan truyền ra ngoài rồi, cho nên chân thị mới trăm phương nghìn kế nhắc khéo tới quan hệ giữa nàng và nhà họ Nhấn.
Chuyện Quảng Bình hầu bị mất trước có liên quan đến sự kiện nhà mẹ Hoàng hậu chôn vùi thủy quân Phúc Kiến dưới tay giặc cũng chỉ mới lộ ra gần đây.
Bây giờ Thành Quốc công chết rồi, thống lĩnh thủy quân của Đại Chu vốn là vấn đề mẫn cảm, chưa kể tước vị Quảng Bình hẩu lại có thể trở về với Trần gia, tuy chuyện thứ hai không tính là lớn lao gì, bởi vì kể từ khi kế vị, Hoàng thượng đã liên tiếp trả bảng thiết lại cho nhiều nhà.
Nhưng văn võ bá quan có ai không phải là hạng sõi đời đâu, mưu sĩ và phụ tá bên người Hoàng thượng lại cố gắng tìm tòi, cuối cùng cũng ngộ ra được vài lý lẽ qua hành động của Hoàng thượng, thế là liền lật lại chuyện liên quan tới thủy quân lúc Hoàng thượng còn chưa tự mình chấp chính.
An ủi duy nhất là cho dù có thoái thác, Trần thị cũng không thể xóa được sự thật là mình có quan hệ với Nhân gia.
Chân thị thở dài,
Như vậy vẫn phải làm phiền trưởng bối rồi.
Lần này đến phiên Lâm Di che miệng cười,
Đó là tất nhiên, nhà có người lớn tuổi như có bảo vật mà, loại chuyện này hiển nhiên phải mời trưởng bổi làm chủ rồi.
Chân thị ngồi thêm một lúc, sau đó đứng dậy cười nói:
Ta đi thăm mẫu thân một chút.
Củng ma ma đưa Chân thị ra ngoài rồi trở về,
Đại thái thái như vậy là sao nhỉ? Nói câu nào cũng đầy ẩn ý.
Đến Củng ma ma cũng nghe ra được, xem ra chuyện Nhân gia ầm ĩ lắm rồi, Lâm Di cụp mắt nhìn xuống, thấp giọng dặn Củng ma ma:
Ma ma hãy trở về bảo cha ta hỏi thăm về tình hình của Nhân gia ở Phúc Ninh.
Củng ma ma nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi, đúng là đã xảy ra chuyện rồi...
Chân thị đi tới phòng Chu lão phu nhân, cười nói:
Xem ra Quận vương phi của chúng ta vẫn chưa hay biết gì.
Chu lão phu nhân từ tốn nói:
Bên chúng ta cũng chỉ mới nghe được thôi, gia đình Quận vương phi rời Phúc Ninh đã lâu, đương nhiên không biết.
Chân thị vẫn giữ nụ cười trên môi, song lẫn trong nụ cười là vẻ không cam lòng,
Nếu chuyện này ầm ĩ sớm hơn một chút, Trần gia chưa chắc đã lấy lại được tước vị.
Chu lão phu nhân lẳng lặng lần phật châu.
Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu của Chân thị,
Thân ma ma, mau gọi người vào đây hầu hạ, lão thái gia không thể kiềm chế, bài tiết trên giường rồi.
Chu lão phu nhân nghe vậy liền mở to mắt ra, lo lắng chống người ngồi dậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.