Chương 163: Mưu
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2317 chữ
- 2022-02-04 04:45:13
Lâm Di giúp Châu Lang Huyên phủ khăn hồng lên đầu, nói thêm vài câu an ủi rồi đi vào phòng xép lánh mặt.
Đại môn bỗng náo nhiệt 8ồn ào hơn hẳn, tân lang đã vào nhà.
Tề Nhị lang vận hỉ phục đỏ rực, cử chỉ cẩn trọng, trông chững chạc hơn hẳn tuổi.
Mà nàng cũng không theo đuổi danh vọng, có bao nhiêu thông minh và lanh lợi đều dùng vào chuyện sinh hoạt trong nhà cả.
Học hành gian khổ hơn mười mấy năm, ai không kỳ vọng bên người có một hồng nhan thấu hiểu biết chia sẻ chứ, nhưng có bao nhiêu người được như ý đâu? Tam muội nói rất đúng, huynh muội bọn họ đều không với được tới nàng.
Ông trời thật bất công, nếu mối nhân duyên này không thể thành, vậy cần gì để y quen biết nàng? Nếu không phải hai nhà thường xuyên lui tới và có ý kết thân, y đã chẳng chú ý đến nàng nhiều như vậy.
Chu Thập Cửu oai hùng ngồi trên lưng ngựa, quay đầu nhìn Lâm Di một cái rồi nhẹ thả lỏng dây cương trong tay, ra lệnh cho người đánh xe:
Đi thôi.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, bên cạnh cũng vang lên tiếng vó ngựa
lọc cọc
đều đặn.
Đã có Chu Thập Cửu nên lượt về không cần Trần Hán đi theo hộ tống nữa.
Trở lại phủ Khang Quận vương, Chu Thập Cửu chờ Lâm Di xuống xe rồi hai người cùng nhau vào phủ.
Tề Trọng Hiên đi qua, nhìn thấy Khang Quận vương cũng ở đây.
Khang Quận vương mặc trường bào màu xanh ngọc lót lông, vạt áo lật ra để lộ lớp áo gấm màu xanh nhạt mặc bên trong.
Quốc cữu gia đang huyên thuyên nói chuyện, Tề Trọng Hiên tiến lên hành lễ, Khang Quận vương cười để y đứng dậy.
Ng3ười Châu gia đã sớm nghe nói tân cổ gia vốn là người nghiêm nghị kiệm lời, hôm nay gặp được thì đều rất vừa ý.
Tiếng xì xào bàn9 tán của đám nha hoàn cũng nhỏ dần đi, có nha đầu vì quá hồi hộp nên bất cẩn và phải chậu hoa lan bày trên bàn.
Tiểu nha hoàn n6ọ sợ hãi kêu khẽ một tiếng, bà tử trong phòng vội vàng đi tới thu dọn, Tề Trọng Hiên quét mắt nhìn thật nhanh, khóe mắt bắt được bên dư5ới rèm cửa dán chữ hỉ đỏ chót thông với phòng xép là một đôi giày thêu bằng gấm màu hồng tinh xảo và mép váy màu xanh nhạt thêu hoa lan, nhưng khi y quay đầu nhìn kỹ hơn, sau rèm đã trống không.
Hỉ nương tươi cười đi tới,
Lát nữa pháo nổi lên thì Nhị tiểu thư phải lên kiệu đấy.
Hỉ nương vừa dứt lời thì Nhị thẩm của Châu Lạng Huyên bước vào nhìn Lâm Di cười báo:
Khang Quận vương tới rồi, lão thái gia nhà chúng ta mừng đến phát rồ, cứ liên tục sai mang thêm rượu ra.
Nếu không phải vì còn phải cưỡi ngựa trở về, cô gia nhất định sẽ say bí tỉ ở nhà chúng ta cho mà xem.
Vừa nói bà vừa hành lễ với Lâm Di.
Tửu lượng của Chu Thập Cửu cao bao nhiêu, Lâm Di hiểu rõ hơn ai hết, nếu thật sự hết lòng uống rượu với vị đó, bảo đảm chưa hay biết gì thì đã ngã trước rồi.
Châu Đại thái thái nhìn kiệu hoa của con gái càng ngày càng xa, khó khăn lắm mới kiếm được nước mắt, Châu Nhị thái thái an ủi tẩu tử vài câu rồi đến chào hỏi Lâm Di:
Quận vương phi bận rộn từ sáng tới giờ, nhanh đi nghỉ một chút đi, tiệc cho nữ quyền cũng sắp mở màn rồi, Quận vương phi nhất định phải nể mặt tham dự đấy.
Châu Đại thái thái cũng cười nói:
Khang Quận vương cũng tới, Quận vương phi đương nhiên không thể đi rồi.
Nói tới đây bà chợt nhớ đến lúc Trần thị tới phủ mình kể về tình cảnh của Trần Doãn Viễn, chỉ nháy mắt mà Trần thị đã là Quận vương phi cao quý, lão thái gia còn công khai dặn dò bà rằng tuyệt đối không được có gì không phải với Khang Quận vương phi, Lâm Di được người Châu gia nghênh đón vào phòng khách, tất cả cùng dự tiệc trong tiếng cười nói vui vẻ.
Lâm Di thấy hơi mệt mỏi thì có hạ nhân tới báo:
Đại lão gia đã cho người chuẩn bị xe ngựa rồi ạ.
Khách khứa bắt đầu lục tục ra về.
Châu Đại thái thái đưa tiễn Lâm Di lên xe ngựa, Lâm Di vừa ngồi xuống, bên ngoài liền truyền đến giọng của Chu Thập Cửu:
Áo khoác ngoài của Quận vương phi đâu?
Có tiếng bà tử trả lời:
Quất Hồng cô nương đã đi lấy rồi ạ.
Lâm Di vén rèm lên nhìn ra ngoài.
Mọi thứ bên cạnh, đều đã thay đổi, trong ngày đại hỷ mày vẫn mang cảm giác hốt hoảng hoang mang.
Lúc trước y và người nọ chỉ cách nhau một tấm màn trúc, ngẩng đầu lên là có thể thấy được nụ cười tươi đẹp của nàng.
Dẫu chưa từng chính thức gặp mặt nàng lần nào, thế nhưng bên người y luôn quanh quẩn hình bóng của nàng: khóa Lỗ Ban, túi thơm nàng làm, nút thắt hai muội muội làm theo thủ pháp học được từ nàng, chậu bạc hà trồng ở bệ cửa sổ, trong phòng muội muội luôn có đủ loại mứt hoa quả và đồ ăn vặt...
Sau khi cô gia kính rượu với trưởng bối, phủ quốc cữu bắt đầu đốt pháo.
Hỉ nương và mọi người đưa Châu Lang Huyên lên kiệu.
Tiếng kèn trống cất vang, kiệu chở Châu Lạng Huyền vững vàng được nhấc lên, đội ngũ đón dâu chậm rãi lên đường.
Chẳng rõ vì sao, một chi tiết tưởng chừng vô thưởng vô phạt lại khiến lòng Tề Trọng Hiên thắt lại, yết hầu cũng trở nên đắng chát khó chịu, cảm giác buồn bực chôn giấu trong lòng càng lúc càng rõ rệt, vết sẹo lưu lại từ lúc bị giam trong đại lao Hình bộ bắt đầu nóng cháy như bị lửa thiêu.
Mong chờ trông ngóng trước kia thoáng cái biến thành khuất nhục cô đơn, cảm giác như đang ngồi trên cao rồi bỗng chốc bị quẳng xuống bùn dơ.
Người đầu tiên thu hút sự chú ý của y,y vốn cho rằng sẽ dắt tay nàng cùng sống cả đời, không ngờ nàng lại giống như công danh, chớp mắt đã vụt khỏi tầm tay.
Lúc Khang Quận vương đưa tay ra, Tề Trọng Hiên nhìn thấy một bên vạt trường bào của Khang Quận vương có thêu hoa lan, trên ống tay áo thêu nút thắt màu thanh thạch đính ngọc, phải có kỹ thuật thêu khéo léo đến cỡ nào mới kết được nút thắt tinh xảo thế này nhỉ?
Quốc cữu gia cười bảo Tề Trọng Hiên:
Con nhất định phải kính Khang Quận vương một ly đấy.
Tề Trọng Hiên tuân theo nâng chén mời rượu, quốc cữu gia vừa lòng vuốt râu.
Ông có ý làm thân với Khang Quận vương, bằng không đã chẳng để con rể đơn độc mời rượu.
Lâm Di bất giác nghĩ tới chuyện Chu Thập Cửu say rượu ở nhà mẹ nàng, có thể khiến tất cả mọi người cho rằng mình đã say, thật sự không hề dễ dàng tí nào.
Bên ngoài Tề Trọng Hiên nâng chén mời rượu họ hàng bằng hữu của quốc cữu gia.
Quốc cữu gia hôm nay vô cùng vui vẻ, cười lớn đến mang tai, gọi cô gia tới cạnh mình.
Trải qua bao nhục nhã giày vò, nhiều đến y không thể say giấc, hễ nhắm mắt là lại nghe thấy tiếng quát tra hỏi của cai ngục, cho dù ngủ thiếp đi cũng sẽ mơ thấy cảnh tra tấn nghiêm hình tưởng chừng như không thể vượt qua, mỗi lần tỉnh giấc thì mồ hôi lạnh lại ướt đẫm người.
Tựa như một giấc mộng dài, sau khi thức dậy sẽ khao khát có ai đó bên cạnh nói cho y biết tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Thế nhưng mong ước chỉ là ước mong, không có người như thế.
Tam muội muội lôi kéo bắt y dạy chơi cờ vì muốn đánh thắng nàng, ban đầu y không muốn dạy, về sau lại hào hứng, bởi vì bất luận tiến bộ thế nào muội muội vẫn luôn bại dưới tay nàng.
Ý thường nghĩ, có lẽ chính) đánh với nàng cũng chưa chắc thắng được.
Nàng là đệ tử của Nhân Ngữ Thu, thế nhưng thanh danh của Nhân Ngữ Thu ở Kinh thành và Phúc Ninh nghe mãi quen tai rồi, so ra thì đệ tử như nàng chẳng bằng được một phần.
Châu Đại thái thái vội vàng dẫn cô gia ngồi vào vị trí mời rượu, sau lễ kính rượu là tới phiên Châu Lang Huyên lên kiệu hoa.
Chờ Tề Trọng Hiên đi ra sân ngoài, Lâm Di mới bước ra khỏi phòng xép.
Châu Lang Huyên ngồi trên giường, nhắc lại chuyện nha hoàn đánh vỡ chậu hoa lan,
Vừa rồi khiến ta hoảng hồn, cứ tưởng mình đã làm sai chuyện gì.
Lâm Di cũng giật nảy mình, xoay người xem xét xung quanh mới biết chỉ là lo lắng quá độ.
Tề Trọng Hiên ăn yêu thực
và bánh hợp hôn
xong, hỉ nương cười nói:
Đằng trước có thể khai tiệc rồi.
() Yêu thực: (yêu trong yêu sách) một loại bánh nặn bằng bột mì dùng trong lễ cưới Trung Hoa để thử thách tân lang.
Hình dáng bánh giống sủi cảo, một mâm yêu thực thường có đủ loại nhân, có cái nhân ớt rất cay, có cái nhân muối cực kỳ mặn.
Nhóm tẩu tử đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ vò đầu bứt tai của tân lang khi ăn trứng cái nhân muối hay nhân át thì sẽ đắc ý vì kiệt tác của mình.
Nếu tân lang may mắn, ăn trứng cái nhân thịt thì mọi người sẽ chúc mừng tân lang đại phúc đại quý, tương lai sẽ
ngũ tử đăng khoa
.
() Bánh hợp hôn: vỏ bánh bằng bột mì, nhân đậu xanh và mỡ lợn trong lễ tân lang đến rước dâu.
Tân lang ăn bánh này xong, nhà gái mới chính thức thừa nhận hôn nhân giữa tân lang và con gái nhà họ, cũng cầu chúc con gái mình tân hôn viên mãn sung túc (tựa như hình tròn của bánh).
Chẳng phải Quận vương gia nói không thể tới sao?
Chu Thập Cửu đáp:
Vừa hay nha môn không có việc gì gấp, ta vốn định trở về phòng nghỉ ngơi, lại thấy nha hoàn đang sắp đặt lại đồ đạc theo lệnh em, nên trong phòng không có chỗ đặt chân.
Quận vương gia có thể sang sương phòng nghỉ tạm.
Quận vương phủ lớn như thế mà không có chỗ cho Quận vương gia nghỉ ngơi ư? Chu Thập Cửu cười nói:
Không quen.
Lâm Di vào phòng xép giúp Chu Thập Cửu thay quần áo, vừa đưa tay cởi nút thắt của chàng vừa nói:
Sao Quận vương gia lại mặc áo này, chỉ mới may xong thôi mà, còn chưa thử xem có vừa hay không.
Nàng mới làm xong nút thắt ở ống tay áo hôi tối qua thôi.
Chu Thập Cửu vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi:
Đây là cái áo đầu tiên em làm cho ta, ta vốn chỉ định khoác thử xem thế nào, ai ngờ vừa như in, cho nên mặc luôn.
(3) Dù là chuyện gì thì vị này cũng có thể nói vô cùng hợp tình hợp lý, may mà sáng sớm hôm nay nàng đã rút hết kim găm trên áo rồi,
Lần sau Quận vương gia nên mặc y phục được chuẩn bị sẵn, bằng không ngại bị kim đâm thì thiếp thân có lỗi rồi.
Chu Thập Cửu nhoẻn môi cười,
Tào Phúc mặc áo khoác không vừa liền bị cười nhạo, chưa đến nửa tháng đã có tin đồn phu thê không hòa thuận, ta mặc áo này đi dự tiệc, người khác nhìn thấy đều sẽ hâm mộ...
Hâm mộ cái gì, Lâm Di lẩm bẩm:
Phu thê hòa thuận có liên quan gì tới áo quần chứ...
Chu Thập Cửu cười kéo Lâm Di vào lòng, đặt tay ngang eo nàng, dang bàn tay đo lường,
Sao lại không liên quan? Nếu là ta cắt may, nhắm mắt lại cũng có thể làm cho Nguyên Nguyên một bộ váy áo vừa vặn.
Nghe vậy Lâm Di không khỏi tức giận, đẩy tay Chu Thập Cửu, muốn vùng ra, song lại bị chàng giữ chặt không thoát được.
Nguyên Nguyên, chẳng mấy chốc nữa người nhà họ Nhân sẽ vào Kinh, tạm thời em khoan hãy viết thư cho Nhân Ngữ Thu tiên sinh.
Nghiêm trọng như vậy? Đến mức phải vào Kinh? Lâm Di quay đầu nhìn Chu Thập Cửu,
Nhân gia muốn thay dân chúng cầu xin triều đình sao?
Xưa nay Nhân gia không quan tâm chuyện quan tước, lần này vào Kinh nhất định là vì chiến sự trên biển.
Chu Thập Cửu cúi xuống nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Lâm Di, tại sao vợ chàng lại thông minh như vậy chứ? Chu Thập Cửu nói:
Nhân gia muốn giúp bá tánh phòng ngừa chiến loạn nên mới lên Kinh chờ lệnh, nhà họ tuy chưa từng vào triều làm quan nhưng lại là nho sĩ nổi danh ở Phúc Kiển, nếu lòng đã hướng về bá tánh, đương nhiên họ cũng nên lãnh trách nhiệm này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.