Chương 201: Như đã từng quen


Lão thái thái nhánh cả nhìn Lâm Phương, hỏi han:
Thái thái bên thông gia thế nào? Vẫn khỏe chứ?


Lâm Phương nhìn lư8ớt qua Lâm Chính Thanh.
Bấy giờ Quất Hồng tiến lại báo:
Quận Vương gia đến rồi ạ.
Lâm Di đứng lên đi đón Chu Thập Cửu, để Lâm Chính Thanh và Lâm Phương ở lại trong đình.
Hai bên hành lang trồng rất nhiều gốc hoa quế vàng và hoa quế trắng, hoa nở rộ dưới ánh đèn, Lâm Di dẫn nha hoàn đi về phía trước trong không gian nồng nàn hương hoa.
Quả nhiên nàng không thể tiếp nhận hoàn toàn loại tính toán chỉ nghĩ tới lợi ích của bản thân này.
Lâm Di nhìn Chu Thập Cửu không chớp mắt,
Quận Vương gia có thể đặt lợi ích sang một bên trước rồi hãy phân tích không?
Lúc cần Trịnh gia thì vắt kiệt, lúc không cần lại cân nhắc xem nhà họ có mang tới phiền phức gì hay không.
Lâm Chính Thanh đáp:
Mẫu thân cháu vẫn khỏe ạ, bà cũng chuyển lời hỏi thăm lão thái thái.
3
Lão thái thái nhánh cả gật đầu,
Đã lâu không gặp thái thái bên thông gia.
Điền thị kéo tay Lâm Phương, sau đó nh9ìn Lâm Di,
Đêm nay Quận Vương gia có thể ghé qua không nhỉ?
Sau khi trở thành tham lĩnh
, Chu Thập Cửu rất ít khi về nhà 6dùng bữa đúng giờ, Lâm Di cười đáp:
Quận Vương gia không đến đâu ạ, chờ cha ta trở về thì chúng ta có thể khai tiệc.
() 5Tham lĩnh là phó tướng của một đội quân, là chức quan hàm chính tam phẩm.
Thông minh không hắn có thể bảo bạn được toàn bộ Trần gia, mà thẳng thắn cũng chẳng nhất định sẽ quản gia vụng về.
Chưa kể, Trần gia không phải là không có khuyết điểm.

Huệ Hòa Quận chúa tặng ta một cây trâm.
Không cần nói quá nhiều, Chu Thập Cửu cũng sẽ hiểu được ý nàng.
Chu Thập Cửu khoanh chân ngồi trên giường, trường bào trắng trên người như tiệp một màu với ánh trăng bên ngoài,
Sau khi đi biển về, Nhân Phụng Trúc hẳn sẽ đến Phúc Kiến nhậm chức.
Thấy đối phương bỗng nhiên nhắc tới Nhân gia, Lâm Di im lặng chờ nghe.
Quất Hồng mở bình trà ra, cười nói:
Có trà ướp hoa đào nữa ạ.
Tiểu Tiêu thị luôn nhớ rõ nàng thích gì.
Trời sập tối, Quất Hồng lấy áo lông cừu cho Lâm Di mặc, đèn lồng trong đình được thắp sáng, buổi tối không khí chớm lạnh, nhưng trong lành hơn hẳn.
Tuy nàng không hiểu cách thức trị quốc, nhưng Chu Thập Cửu lại nói đúng đến việc thu chi của triều đình, mà cái này lại tương động với việc nội trợ quản gia, nàng không hiểu mưu lược chính sự, chăng qua cả hai vấn đề này đều hướng về cùng một mục tiêu, cho nên nàng có thể hiểu nguyên tắc trong đó.
Bỏ lệnh cấm biển không phải là vì ý định nhất thời của Hoàng thượng, đó rõ ràng là mưu tính rất lâu từ trước rồi, chẳng trách Chu Thập Cửu chọn đứng về phía này ngay từ đầu...
Trong phủ trải qua mấy bận trắc trở, người nào sử dụng được trong lòng Lâm Di đã có đáp án,
Đây là lần đầu tiên phủ chúng ta mở cửa hàng, ông làm tốt sẽ có thưởng.
Tôn Xương Đẩu hành lễ xong, đi ra ngoài mà vẫn như trong mộng, đến khi nhìn thấy biển hiệu cửa hàng mới giật mình tỉnh lại.
Lo liệu chuyện cửa hàng xong, Lâm Di tiếp đón nàng dâu của Chu Nguyên Kỳ là Tưởng thị vào phủ.
Nghĩ đến đây, Lâm Di bèn kể:
Lúc trước ta luôn nghe cha nói triều đình sẽ bố trí kho trữ lương thực ở các vùng như Phúc Kiến, Sơn Đông và Phụng Thiên, giờ Phúc Kiến tiến hành trước một bước, vậy kế tiếp chẳng
phải những nơi khác cũng sắp bắt tay chuẩn bị ư? Hiện đang là mùa thu hoạch, tấu chương các nơi hẳn đang lần lượt được đưa tới Hộ bộ...
Bất luận là nói về quan hệ của nàng và Nhân Ngữ Thu tiên sinh hay ám chỉ Chu Thập Cửu thu lợi từ chuyện của Nhân gia, lời lẽ của hắn đều mơ hồ có ý nhắc nhở nàng về một sự kiện.
Lâm Di đón Chu Thập Cửu vào viện, hai người đến phòng của lão thái thái nhánh cả trước.
Nếu đã nghĩ sâu tính kỹ như vậy thì làm gì có chuyện bỏ dở nửa chừng, cho nên khai thông hoạt động trên biển đã là chuyện xác định rồi, ai cũng không ngăn được.
Chu Thập Cửu cười kể:
Nghe nhạc phụ nói, ngự sử muốn lấy gia pháp tổ tông ra dọa Hoàng thượng.
Lâm Di vừa hóa giải một nước cờ của Chu Thập Cửu.
Đây mới thật sự là điểm khó cả đôi đường.
Lúc nghe nàng nhắc tới chuyện này, tiểu Tiêu thị tỏ ra rất bất ngờ, cho nên cuộc hôn nhân này sẽ cực kỳ không thuận lợi.
suy nghĩ kỹ hơn.
Ngập ngừng lúng túng, hệt như lúc bày đũa ban nãy.
Lâm Di muốn hỏi tiếp, tiểu Tiêu thị lại đứng dậy,
Không còn sớm nữa, để mẹ bảo người gác cổng chuẩn bị xe.
Rốt cuộc là chuyện gì mà bà tận lực giấu giếm như vậy...
Lâm Chính Thanh nâng chén trà lên uống, môi giữ nụ cười mỉm, màu xanh nhạt của nước trà phản chiếu ánh mắt sáng ngời của hắn ta.
Mọi người ngồi nói chuyện một lúc, sau đó Lâm Di theo tiểu Tiêu thị đi tới sảnh tiệc chỉ huy người hầu bày bát đũa.
Vợ chồng Lâm Phương là hai người Lâm Di không muốn gặp nhất, nhưng nàng vừa định viện cớ đi chỗ khác, Lâm Phương đã giành nói trước:
Nghe nói lát nữa Quận Vương gia sẽ tới.
Lâm Di đành cười xác nhận:
Chắc cũng sắp rồi.

Thế thì tốt quá.
Lâm Phương nở nụ cười giả tạo,
Ta với Quận vương phi đã rất lâu không nói chuyện rồi, nhân dịp Quận Vương gia vẫn chưa tới, chúng ta ngồi một lúc đi.
Nếu đối phương đã nói vậy, nàng cũng rất muốn biết Lâm Phương và Lâm Chính Thanh muốn nói cái gì, vì vậy quay đầu bảo nha hoàn dâng trà.
Sau đó Lâm Phương ôm chén trà ủ ấm tay,lại liếc sang nhìn Lâm Chính Thanh, Lâm Chính Thanh vẫn giữ biểu cảm nhã nhặn điềm tĩnh, song trong mắt lại ẩn chứa sự xa cách rất khó nhận ra.
Lâm Di luôn cảm thấy rất lạ, đêm tân hôn đời trước trôi qua chỉ trong vài phút ngắn ngủi, vậy mà nàng lại hiểu Lâm Chính Thanh rõ như vậy.
Lâm Phương nhấp một hớp trà, có Lâm Chính Thanh bên cạnh khiến nàng ta vững dạ hơn,
Nhà họ Nhân có thể bình an vô sự thật là chuyện đáng mừng, lúc nghe nói Quận Vương gia và nhà họ không cùng chính kiến, mọi người đều rất lo lắng...

Lão thái thái nhánh cả không muốn dùng cơm trong buồng, nên để Lâm Di và Bạch ma ma dìu vào sảnh tiệc ngồi.
Bạch ma ma cười nói:
Sau khi lão thái thái ngã bệnh, đây là lần đầu ra tới đây đấy.

Có khả năng trở thành Thái tử.

Trịnh Các lão từng dạy dỗ Nhị Vương gia.
Nói cách khác, Trịnh gia khá gần gũi với Nhị Vương gia.
Trên đường trở về phủ Khang Quận vương, Lâm Di vô cùng đăm chiều, không rõ là đang nghĩ gì.
Sau khi vào phòng rồi tắm sơ, nàng cầm chén trà trên bàn lên uống, suýt chút nữa đã đánh rơi nắp chén trà.
Lâm Di hơi cau mày,
Quận Vương gia cảm thấy kết thân với Trịnh gia là việc nên làm?
Chu Thập Cửu lắc đầu,
Chưa hẳn.
Bỏ lệnh cấm biển đã là chuyện xác định, tiếp theo Hoàng thượng sẽ muốn xử lý một chuyện khác.
Dứt lời chàng chăm chú nhìn Lâm Di.
Hôm sau lão thái thái nhánh cả cho người đưa số tranh chữ Trần gia muốn nhờ bày bán sang phủ Khang Quận vương, Lâm Di giao danh sách cho quản sự trong phủ.
Quản sự mới kiểm kê số lượng xong thì Đồng Ninh mang một tờ khế ước tới.
Lâm Chính Thanh muốn nói vì nàng cứu giúp Nhân gia, về sau nhà họ sẽ báo đáp nàng.
Nếu bên nàng biết chọn thời khắc đòi hỏi, nhất định có thể đổi lấy lợi ích khó đoán.
Lâm Chính Thanh và Trần Lâm Hoành bàn về việc học và các tiến sĩ cổ hủ, tiểu Tiêu thị và Điền thị say sưa nói về các món ngon trên bàn, mấy món đó là Lâm Di học được từ nữ đầu bếp của phủ Khang Quận vương, Điền thị ăn thấy thích, muốn sau bữa cơm tối thì nhờ Lâm Di dạy mình cách làm.
Thành thật mà nói, đối với những người thường chủ trì việc bếp núc, chỉ cần nếm qua một món ăn thì sẽ biết đại khái cách làm món đó.
Trịnh lão phu nhân và tổ mẫu ta là bạn thân từ nhỏ, lúc nhà ta mới vào Kinh, chẳng ai chịu chia tay giúp đỡ cả, chính là Trịnh lão phu nhân nhà ta đến nhà quốc cữu gia.
Bây giờ Huệ Hòa Quận chúa vừa ý cuộc nhân này, thật ra cũng xuất phát từ quan hệ hòa hợp giữa hai nhà thôi, mẫu thân ta hiền dịu, ca ca tạ khiêm tốn lễ phép...
Lâm Chính Thanh uống cạn chén trà trong tay rồi để nó xuống bàn đá,
Cho dù không tính tới mặt chính sự, từ nay về sau Nhận gia cũng sẽ mang ơn Quận vương phi.
Nếu họ có thể nhậm chức trong Kinh thì không gì tốt hơn rồi.

Nếu Hộ bộ không đồng ý bỏ cấm biển, không dâng sổ hùa theo, như vậy kế tiếp Hoàng thượng sẽ yêu cầu Hộ bộ chị bạc trợ giúp các nơi đó, Hộ bộ không chỉ nổi sẽ trở thành mục tiêu công kích ngay.
Năm nay chỉ cần trong công tác cứu trợ thiên tai của triều đình xuất hiện bất kỳ sơ suất nào, Thượng thư Hộ bộ đừng hòng ngồi yên ở vị trí của mình nữa.
Lâm Chính Thanh nói:
Hoa quế ở tiền viện phủ Quảng Bình hầu tuy nở rất đẹp nhưng không thơm bằng hoa quế ở hậu viện.
Hắn dừng một thoáng,
Quả cây quế làm thuốc có công hiệu tiêu đàm, thông cổ, mát gan và ấm bụng.
Lâm Phương nghe thể thì vô cùng kinh ngạc,
Đại gia còn biết được lý sao?

Dường như Lâm Chính Thanh đã sớm đoán được Lâm Phương sẽ hỏi vậy,
Ta chưa từng xem sách thuốc...
Lâm Chính Thanh nở nụ cười như muốn xác nhận suy đoán của nàng.
Lâm Di mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại với giọng điệu thân mật giữa tỷ muội với nhau,
Chính sự thế nào nội quyền như chúng ta làm sao hiểu được, đúng không Tứ tỷ?
Bị một câu như vậy chặn ngang, Lâm Phương nhìn đôi môi nhoẻn cười của Lâm Di, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Tiểu Tiêu thị không biết nên nói thế nào, bờ môi cứ hé rồi lại khép, cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Nha hoàn bắt đầu dọn đồ ăn lên.
Nhắc tới mặt tình cảm, quả thật Chu Thập Cửu vô cùng chậm chạp, dường như không nhìn thấu cũng không hiểu được thiện ý của người khác, tựa tờ giấy trắng vậy.

Huệ Hòa Quận chúa rất lo lắng cho hôn nhân của Quận Vương gia, bây giờ chúng ta thành thân rồi, Huệ Hòa Quận chúa vẫn thường xuyên nhờ Trịnh Thất tiểu thư hỏi thăm tình hình trong nhà chúng ta.
Lâm Di vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, Huệ Hòa Quận chúa là một trong số ít tổn thất lo Chu Thập Cửu bị thúc thúc thẩm thấm chèn ép,
Trịnh Thất tiểu thư càng không cần phải nói, mặc dù bối phận thấp hơn Quận Vương gia những hai bậc, nhưng cô bé xem Quận Vương gia như ca ca.
Tưởng thị đi thỉnh an Chu lão thái gia và Chu lão phu nhân trước, sau đó đến phòng Lâm Di nói chuyện.
Lâm Di luôn cảm thấy việc Chu Nguyên Kỳ và Mục thị hòa ly có liên quan đến Tưởng thị, nên Tưởng thị đối xử với nàng khá thân thiết, nàng cũng cảm thấy Tưởng thị quen quen...
Gia pháp tổ tông...
Lệnh cấm biển vốn do tiền triệu ban ra, thể là gia pháp tổ tông của tiền triều hay là gia pháp tổ tông của Đại Chu, chỉ cần Hoàng để đương nhiệm mở miệng hỏi như vậy, vị ngự sử hỏi câu này sẽ hãi đến mức quỳ xuống ngay trên Kim Loan điện, Chẳng qua, ban nãy nàng nhắc tới Trịnh gia mà, sao Chu Thập Cửu lại lái sang chuyện này nhỉ, Lâm Di ngẫm nghĩ,
Trịnh Các lão tán đồng việc tiến hành buôn bán ngoại giao đường biển?
Chu Thập Cửu cười nói:
Thượng thư Hộ bộ và Trịnh Các lão khá thân nhau.
Nói cách khác, trải qua chuyện lần này, Trịnh Các lão vốn sắp về hưu sẽ lại được Hoàng thượng trọng dụng.
Đồng Ninh chú thích thêm:
Lúc trước cửa hàng này cũng bán văn phòng tứ bảo.
Rất tốt, đổi chủ cũng sẽ có khách hàng cũ.
Quản sự trong phủ tên là Tôn Xương Đẩu, đã làm việc dưới trướng Chu Thập Cửu một thời gian dài, tác phong nhanh nhẹn, đầu óc linh hoạt.
Chu Thập Cửu lười biếng tựa người vào gối tròn,
Mối này không phải là không thể để cập, mà là không thể để cập vào lúc này, tuổi ca ca em vẫn không lớn lắm, có thể chờ mấy năm nữa hằng tính tới chuyện cưới hỏi cũng được, đến lúc đó cục diện chính trị sẽ khác.
Lời nói này thuần túy xuất phát từ lợi ích cá nhân, chờ cục diện chính trị xác định mới xem xét kết thân với nhà nào có lợi cho mình hơn.
Lâm Di nghĩ đến quan hệ giữa tổ mẫu và Trịnh lão phu nhân, lại ngẫm về việc Trịnh Các lão giúp đỡ Trần gia không ít lần, rồi tới Huệ Hòa Quận chúa và Trịnh Thất tiểu thư...

Đây ý của chính Nhân Phụng Trúc, muốn làm một vài chuyện cho bách tính.
Lâm Di ngẩng đầu lên,
Bên trên đồng ý bỏ lệnh cấm biển?
Bằng không Nhân Phụng Trúc đi đâu không đi mà lại muốn đến Phúc Kiển? Nhân gia lên Kinh vốn để xin triều đình cứu giúp dân chúng, giúp đỡ các bách tính sống bằng nghề đánh cá ven bờ, lấy tính tình của Nhân Phụng Trúc, cầu xin không thành công tất nhiên sẽ áy náy, cho nên mới tìm cách bù đắp.
Với Lâm Di, có rất nhiều chuyện không cần giải thích cặn kẽ nàng cũng có thể hiểu, vì vậy Chu Thập Cửu kể tiếp:
Quan viên Hộ bộ tẩu rằng năm nay giá gạo ở Phúc Kiến tăng vọt, Hoàng thượng lệnh cho Giang Tây vận chuyển gạo đến Phúc Kiến.
Lúc trước tình cảm giữa để hậu lạnh nhạt, hiện giờ đã dần ấm lại, Hoàng thượng có lẽ sẽ nhân cơ hội này suy tính chuyện kế tiếp.
Nếu Hoàng hậu nương nương chọn một vị hoàng tử làm con thừa tự, vị hoàng tử đó sẽ có khả năng...


Một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng.
Tưởng thị chủ động nhắc tới Mục thị,
Nàng ấy không muốn sống trong Kinh, tính cách hai người cũng quá khác biệt.
Tưởng thị sợ nàng hiểu lầm mình giống những người khác trong Tôn Thất doanh đây mà! Lâm Di mỉm cười, đánh giá một người không thể chỉ dựa vào một vài lần gặp gỡ, nàng cũng sẽ chẳng tùy tiện tin tưởng lời người khác.
Chẳng qua, phu thể không hợp tính liền hòa ly, thật sự rất hiếm gặp, chí ít là đối với nàng.
Và tuy trong Kinh có không ít khuê tú, nhưng có thể hào sảng lương thiện được như Trịnh Thất tiểu thư thì lại chẳng nhiều.

Chu Thập Cửu khẽ cười,
Phàm là có liên quan đến hành vi liên kết hay đối kháng, đều phải có mưu kế thích hợp.
Cho nên Chu Thập Cửu mới cảm thấy việc mình mưu tính mỗi giờ mỗi khắc là đúng đắn.

Quận Vương gia cho rằng Trịnh gia chắc chắn đứng về phía Nhị Vương gia?
Chu Thập Cửu nói:
Không hẳn, khả năng nào cũng có thể xảy ra mà.
Và đó chính là chỗ khiến người ta khó xử.
Lâm Di ngẩng đầu nhìn Chu Thập Cửu, lúc nhà nàng mới vào Kinh, Trịnh gia chính là bên đầu tiên chia tay giúp đỡ tổ mẫu...
Cái gọi là
lo lắng
trong lời đối phương cũng chỉ là chờ để cười nhạo nàng mà thôi.
Lâm Di mỉm cười, định ngẩng đầu lên tiếng đáp lại thì phát hiện một ánh mắt đang dò xét nàng.
Lâm Di bảo ông ấy đi khảo sát tình trạng của cửa hàng,
Ông xem thử còn thiếu cái gì, nên tân trang thế nào.

Tôn Xương Đẩu được ưu ái mà kinh ngạc, lúc nghe tin Quận vương phi muốn tìm người đi quản lý cửa hàng, ông cho rằng Quận vương phi sẽ giao cho hạ nhân mang từ nhà mẹ đẻ tới, nào ngờ cơ hội tốt cỡ này lại rơi xuống đầu mình,
Quận vương phi yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ sắp xếp đâu vào đấy.

Lâm Di thoáng vỡ lẽ, Chu Nguyên Kỳ và Tưởng thị đều có cùng suy nghĩ.
Ai cũng biết làm hộ vệ, thị vệ dễ dàng đề bạt được đề bạt nhất, nhất là khi trữ quân vẫn chưa được lập, ánh mắt mọi người đều hướng về mấy vương phủ.
Đằng sau truyền đến tiếng bước chân.
Là Lâm Chính Thanh và Lâm Phương nối gót theo sau.
Sau khi trở về nhà, nàng rất lo lắng về tiểu Tiêu thị.
Tóm lại, mối này nên xem xét thế nào, là ai cũng sẽ thấy khó xử.
Dùng quãng đời còn lại trôi qua trong đại lao, hay trở thành trong thần, chắc hẳn ai cũng biết nên chọn con đường nào.

Chu Thập Cửu tán thưởng nhìn Lâm Di,
Nguyên Nguyên từng làm Các lão khi nào mà ta không biết nhỉ.
Con người này đúng là không bao giờ quên tranh thủ trêu ghẹo nàng,
Thiếp thân chỉ nương theo ý của Quận Vương gia nói tiếp thôi.
Trong
Đạo Đức Kinh
có viết, lèo lái một quốc gia lớn giống như nấu một món ăn ngon.
Chu Thập Cửu lại đi một nước cờ,
Hay là em cứ làm theo ý em, còn ta sẽ theo cách của ta.
Lâm Di và Chu Thập Cửu nhìn nhau, chí ít đôi bên đã nói ra suy nghĩ của mình.
Chu Thập Cửu nở một nụ cười dịu dàng.
Nếu bây giờ kết thông gia với Trịnh gia, Trần gia sẽ bị quy về một phe với Nhị Vương gia.
Cho dù có thân cận đến mấy mà không có quan hệ thống gia thì vẫn rất dễ chia rẽ vì bất đồng chính kiến.
Mắt Lâm Di sáng lên, đây quả là cách hay, tác động của lệnh cấm biển là gì không phải ai cũng biết được, Hộ bộ trình con số ra, sẽ khiến không ít người trên triều kinh ngạc.
Triều đình có số bạc này, áp lực ở địa phương giảm nhiều, bên đầu tiên thấy nhẹ gánh chính là Hộ bộ, vì vậy chắc chắn Hộ bộ sẽ dốc sức thúc đẩy chuyện này.
Những năm cả nhà ở Phúc Ninh, đừng nói là cha, ngay cả nàng cũng nghe mòn tại chuyện nạn dẫn dắt díu cả nhà trốn lũ đi kiếm ăn, nếu triều đình có thể làm như lời đã nói, cuộc sống của bách tỉnh Phúc Kiến sẽ tốt hơn nhiều.
Chu Thập Cửu nói:
Hoàng thượng đã lệnh Hộ bộ hạch toán số thuế mà bên hàng hải giao nộp cho triều đình hàng năm trước khi có lệnh cấm biển.

Hòa vương phủ, đó là phủ của Tam Vương gia.
Hôm qua Lâm Di mới nói về Nhị Vương gia với Chu Thập Cửu, hôm nay Tưởng thị lại đề cập đến Tam Vương gia.
Là ánh mắt của Lâm Chính Thanh.
Một ánh mắt đầy sự tò mò và xét nét, khiển Lâm Di không khỏi liên tưởng đến lời Lâm Chính Thanh từng nói với nàng trước đó –
Cô gả cho y là để trả đũa hay vì đã quên hết mọi chuyện lúc trước? Thông minh như vậy thì đừng để mình lại giấm vào vết xe đổ.

Trên triều Hoàng thượng còn nói, Phúc Kiến khan hiếm gạo là do lũ lụt năm ngoái làm lương thực năm nay phải thu hoạch trái mùa.
Ngoài ra, Phúc Kiến nằm ở ven biển, người nhiều mà đất trồng trọt lại ít, sau này nếu thiếu thốn gạo thóc, có thể xin tỉnh lân cận tạm ứng trước, gặp thiên tai thì hãy dâng tấu lên triều đình để được cứu trợ kịp thời.
Như vậy tiền đề cho việc dỡ bỏ lệnh cấm biển đã được sắp xếp đầu vào đó hết rồi, ngư dân Phúc Kiến cũng không cần lo lắng về kế sinh nhai sau này.
Lão thái thái nhánh cả ngồi trên ghế mềm, nhìn sang Lâm Di ngồi cạnh mình, cũng tươi cười gật đầu,
Ra ngoài ăn với mọi người ngon miệng hơn ăn ở trong phòng nhiều.
Tiểu Tiêu thị bật cười,
Vậy mẫu thân phải ăn nhiều một chút, Quận vương phi có làm mấy món mẫu thân thích đấy
Mọi người vừa nói chuyện vừa ngồi xuống.
Trần Doãn Viễn và Trần Doãn Chu nói một vài chuyện tượng trưng trong triều cho phụ nữ trẻ em trên bàn mở mang tầm mắt.
Nàng mới ngồi xuống, Đồng Ninh đã tới phủ bẩm báo:
Quận Vương gia nói một lát nữa sẽ đến đón Quận vương phi.
Vừa hay Tiểu Tiêu thị đi tới, nghe vậy thì hơi giật mình,
Thế để mẹ đi dặn nhà bếp chuẩn bị cơm canh.
Cũng không thể lấy đồ ăn thừa ra cho Quận Vương gia ăn.

Để con đi cho.
Lâm Di cười nói,
Mẹ nghỉ ngơi đi.

Như vậy sao được.
Tiểu Tiêu thị sai tiểu nha hoàn đi lấy trà cụ,
Khó khăn lắm con mới về nhà một chuyến, làm sao có thể để con xuống bếp chứ.
Tiểu Tiêu thị dẫn người tới nhà bếp, Lâm Di tự tay châm trà uống.
nhưng ta cũng không nhớ được mình đã nghe điều này từ ai nữa.
Câu nói này của Lâm Chính Thanh vốn chẳng có quan hệ gì tới nàng, nhưng lại khiến Lâm Di không khỏi suy nghĩ.
Bắt đầu từ lần chạm mặt trước, Chính Thanh càng lúc càng kỳ lạ, lần này gặp lại cũng vậy, nói câu nào cũng toàn ẩn ý.
Nhưng đối mặt với thiện ý bắt chuyện của Điển thị, Lâm Di cũng từ tốn đáp lại.
Bầu không khí rất hòa thuận, Nhóm nữ quyền thưởng thức rượu hoa quế xong thì buổi tiệc cũng kết thúc.
Nếu thật sự gạt tình cảm sang một bên, có lẽ nàng sẽ mong ước ca ca cưới một vị tẩu tẩu thông minh như Châu Lạng Huyên hay Tề ngũ tiểu thư hơn.
Nhưng trên đời không có chuyện gì thập toàn thập mỹ cả.

Đang suy nghĩ gì thế?
Chu Thập Cửu vừa cười nhìn Lâm Di vừa giơ tay chỉ bàn cờ bên cạnh gợi ý.
Không có gì làm, giờ cũng chưa buồn ngủ, Lâm Di đành đi qua cùng Chu Thập Cửu bày cờ lên.
Nhưng đâu phải tất cả mọi người đều đang mưu tính.
Lâm Di nói:
Nếu Huệ Hòa Quận chúa không cân nhắc tới cảm tình giữa hai nhà, số người muốn kết thân với Trịnh gia đâu hề ít.
Chu Thập Cửu nói:
Nếu gạt cảm tình của em sang một bên thì sao? Cuộc hôn nhân này còn phù hợp không?
Nàng bảo Chu Thập Cửu thôi mưu tính, Chu Thập Cửu lại bảo nàng gạt bỏ tình cảm, đây là chỗ khác biệt trong cách xử sự của hai người.
Nghe Chu Thập Cửu nói đến đây, Lâm Di bật cười thành tiếng, Chu Thập Cửu chuyên dùng mưu lược, bây giờ bị bảo ngừng tính toán, anh chàng lại không biết phân tích thế nào, chỉ có thể tự thuật tình hình hiện nay.
Chu Thập Cửu nhìn khuôn mặt tươi như hoa Lâm Di.
Xem ra chuyển vào Kinh lần này của Nhân Phụng Trúc cũng không phải uống phí, về sau trở về Phúc Kiển nhậm chức sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lâm Di hồi tưởng lại dáng vẻ phấn khởi của cha trên bàn tiệc chiều nay, thì ra đây là nguyên nhân.
Nhắm chừng đã tới giờ, Lâm Di đứng dậy chuẩn bị đến phòng khách.

Ra Quận vương phi đang ở đây.
Lâm Phương tươi cười đi tới, Lâm Chính Thanh tháp tùng bên cạnh.
Chu Thập Cửu dùng bữa xong thì bị Trần Doãn Viễn kéo sang thư phòng nói chuyện, Lâm Di tranh thủ lựa lời nhắc tới ý định của Trịnh gia cho tiểu Tiểu thị biết.
Tiểu Tiêu thị vô cùng kinh ngạc, cả buổi cũng không nói nên lời.
Lão thái thái nhánh cả không thể ngồi lâu, Lâm Di và tiểu Tiêu thị đỡ bà đi nghỉ ngơi trước.
Sau khi tận mắt nhìn lão thái thái nhánh cả nhắm mắt nghỉ ngơi, Lâm Di mới tới đình nhỏ bên ngoài ngồi cho thoáng khí.

Mẹ thấy sao?
Hiển nhiên Tiểu Tiêu thị không quá mặn mà với mối này,
Đột ngột quá...
cũng không biết ý cha con thế nào, vẫn nên...
Tưởng thị mấp máy môi ra chiều khó xử, song cuối cùng vẫn lên tiếng nói:
Lệnh bổ nhiệm vẫn chưa được ban xuống, là Nguyên Kỳ tự hỏi thăm mà biết, cho nên ta nghĩ, hay là tới nhờ cậy Quận Vương gia nói giúp một tiếng, Nguyên Kỳ thà đến Bộ Binh doanh hay Hộ Quận doanh, bất kể tương lai có lập được quan công hay không cũng...
tốt hơn là mắt nhắm mắt mở không biết gì mà chạy tới Tam vương phủ...

Chưa kể, việc cả hai đều có cuộc sống tốt hơn sau khi hòa ly càng khó như đãi vàng trong cát.
Nói sơ qua về chuyện người cũ xong, Tưởng thì cũng thuận miệng nhắc tới Chu Nguyên Kỳ,
Nghe nói dịp này Nguyên Kỳ và Chu Đại lão gia cùng được tuyển làm hộ vệ.
Trước đó nghe nói là thị vệ mà, sao đột nhiên lại thành hộ vệ nhỉ? Tưởng thị nói thêm:
Đểu nhậm chức ở Hòa Vương phủ.

Chu Thập Cửu cầm chén trà lên uống, hơi cụp mắt, thần thái thong dong rạng ngời,
Cũng được.
Tuy rằng xưa nay chàng chưa hề thay đổi cách suy nghĩ,
Huệ Hòa Quận chúa và ta vốn là thân tộc, tính tình Trịnh Thất tiểu thư dẫu bộc trực nhưng không phải là ngang tàng hống hách, ca ca em chỉ lớn cô nhóc đó ba tuổi, Trịnh gia và Trần gia có thể tính là môn đăng hộ đối...
Hai nhà cũng chưa bên nào bàn chuyện cưới hỏi cho con cháu mình...

Dặn dò đầu bếp chuẩn bị đồ ăn xong, tinh thần của tiểu Tiêu thị dường như hơi sa sút.

Mẹ sao vậy?
Lâm Di chủ động hỏi.
Lâm Di thoáng giật thót.
Chu Thập Cửu mỉm cười,
Hoàng hậu nương nương chỉ sinh hạ một vị công chúa.
Lâm Di mở ra xem, là khế ước thuê cửa hiệu phía Nam thành, thời hạn mười năm.
Tuy tốn ít chi phí hơn mở cửa hàng vàng bạc hay phường tơ lụa, nhưng thuê hẳn mười năm cũng cần hai nghìn lượng bạc, Chu Thập Cửu lại không lấy bạc từ chỗ nàng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.