Chương 200: Xấu hổ
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 4605 chữ
- 2022-02-04 04:45:55
Từ trước đến giờ đều là vị này chủ động buộc nàng tiếp nhận, thật sự rất ít khi hai người buông thả thế này, thân mật giữa phu t8hê được thể hiện một cách đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Chu Thập Cửu lại cúi xuống hôn nàng, bút lông trên thư á3n tiếp tục rơi rồi lăn lông lốc dưới đất, Lâm Di nghe tiếng động mà không nhịn được cười.
Sau đó thân thể nàng bỗng nhẹ9 hẫng, trước mặt là đôi mắt sáng ngời của Chu Thập Cửu.
Mang nước tới đi!
Lâm Di quay sang sai bảo Quất Hồng.
Quất Hồng nhanh nhẹn đi chỉ huy tiểu nha hoàn.
Thấy không khí trong phòng tạm thời trở lại bình thường, Lâm Di thở phào, vươn tay ra định đoạt lấy giày thêu trong tay Chu Thập Cửu.
Lâm Di hít sâu một hơi, chậm rãi thả lỏng, cảm nhận một cách rõ ràng sự xâm nhập của Chu Thập Cửu, đau đớn thường thấy bởi hành động nóng vội hấp tấp của đối phương đã nhạt dần.
Chu Thập Cửu thoáng dừng lại, cúi xuống hôn tóc mai Lâm Di rồi từ tốn vận động, khiến tóc mai và thân thể nàng dần dần ướt đẫm mồ hôi...
Sau khi tỉnh lại, vấn đề đầu tiên Lâm Di phải đối diện chính là không tìm thấy giày.
cô bé thật sự kém nghìn dặm so với tiêu chuẩn của bà.
Tương lại bà nhắm mắt xuôi tay, phủ Quảng Bình hầu này không thể trông cậy vào một mình Lục nha đầu, tiểu Tiêu thị đã không giỏi quản lý việc nhà, cho nên muốn cưới cháu dâu cũng phải cưới được ai có khả năng trấn giữ được hậu trạch của cháu trai, bằng không đây chưa chắc đã là một môi đẹp cho cả hai bên.
Để Trịnh Thất tiểu thư thông qua Lục nha đầu đánh tiếng, hoặc là vì Trịnh lão phu nhân không đủ mặt dày đề cập với bà, không thì đây là ý riêng của Huệ Hòa Quận chúa, Huệ Hòa Quận chúa vừa ý tính nết của tiểu Tiêu thị, cảm thấy Trịnh Thất tiểu thư gả vào nhà bà sẽ không bị ức hiếp.
Sau khi Trần Doãn Chu xảy ra chuyện, Điển thị ít ra ngoài hơn hẳn, dường như muốn dồn tất cả tinh lực vào nhánh thứ hai Trần gia.
Trần Nhị lão thái thái chạy chọt khắp nơi, rốt cuộc cũng bảo vệ được chức vụ của Trần Doãn Chu.
Nhờ có dính tới con cháu tôn thất, triều đình không thể nào một hơi cách hết chức mấy người này, cấp trên của Trần Doãn Chu viết tấu chương nhận lỗi, kể lể rằng bình thường Trần Doãn Chu tận chức tận trách thế nào, cộng thêm có mấy vị tay trong góp lời thúc đẩy, nhờ đó mới đề chuyện này xuống được.
Trước giờ chuyện trong nhà đều do Tề Đại nãi nãi quản lý, bây giờ Tề Nhị thái thái lại đột nhiên đề cập tới chuyện quản lý thôn trang với nàng, bà muốn gián tiếp nhắc nhở nàng nên chú tâm học hỏi việc nội trợ đây mà.
Bất luận là Tề Nhị lão gia hay là Tề Nhị thái thái, họ đều cho rằng nàng nhúng tay vào chính sự, khiến Tề Trọng Hiên lên tiếng nói giúp cho Nhân gia trước mặt Hoàng thượng.
Châu Lang Huyên hơi mím môi, kính cẩn gật đầu,
Còn phải nhờ mẫu thân hướng dẫn còn nhiều hơn.
Tề Nhị thái thái vừa lòng gật đầu, sau đó rời khỏi thư phòng.
Lâm Di vẫn khăng khăng,
Trong thư phòng có nhiều thư họa hơn.
Để ở đâu mới không quá bắt mắt, trong phòng ngủ bỗng dưng có một bức tranh kỳ quái, ngộ nhỡ có khách thân tới chơi vào phòng, nàng nên giải thích kiểu gì? Khang Quận vương ngẫu hứng vẽ chơi? Thành quả xem như không tệ nhưng cũng chẳng xuất sắc gì cho cam, cho dù không sợ bị chê vụng thì cũng phải có một lý do thích đáng tại sao lại treo lên.
Chu Thập Cửu mỉm cười,
Thế nên mới không cần treo thêm.
Chàng dừng một thoáng,
Nguyên Nguyên thừa nhận đi, nàng cũng thích bức tranh này mà.
Dứt lời chàng xoay người ra khỏi buồng ngủ.
Cái nàng thích là cách thức dùng ngón tay vẽ thành một đóa hoa sen, còn lâu mới là ý trong mắt Chu Thập Cửu.
Bạch ma ma đỡ lão thái thái nhánh cả nằm xuống nghỉ ngơi rồi ngồi xuống một bên hầu chuyện với bà.
Bạch ma ma nói:
Lần này Quận vương phi về nhà, tâm trạng khá hơn kỳ trước rất nhiều.
Vậy mà lão thái thái cứ lo Quận Vương gia và Quận vương phi không hợp tính, về sau khó sống chung.
Chu Thập Cửu không phải đang tìm giày, mà là đang tường thuật lại chuyện tối hôm qua thì đúng hơn.
Được rồi.
Lâm Di thoáng ngẫm nghĩ đã hiểu ra,
Quận Vương gia cứ vào triều trước đi, lát nữa ta sẽ tự tìm.
Nơi đáy mắt của Chu Thập Cửu xuất hiện ý cười ấm áp như ngày xuân,
Chờ nha hoàn mang nước vào đây thì Nguyên Nguyên không tự tìm được nữa đâu.
Cho nên...
Lâm Di chờ nghe về còn lại của Chu Thập Cửu.
Chu Thập Cửu cười né tránh, cúi người hạ giọng nói bên tai nàng,
Treo trong buồng đi.
Lâm Di dầu môi định phản đối.
Chu Thập Cửu nhướng mày,
Suyt...
treo trong buồng, không ai chú ý đâu.
Trong buồng nhiều đổ thì sẽ không ai biết à?
Tiểu Tiêu thị ở bên cạnh giải thích thêm:
Nhị lão thái thái cũng thấy không được khỏe.
Thảo nào Lâm Phương phải trở về.
Lâm Di đáp lời tiểu Tiêu thị và Điền thị rồi đi vào ngồi xuống cạnh lão thái thái nhánh cả.
Lão thái thái nhánh cả gầy đi rất nhiều, nhưng tinh thần vẫn khá tốt.
Thiếu mất một chiếc.
Tối hôm qua lúc vào phòng, trên chân nàng rõ ràng vẫn còn đủ hai chiếc, nàng lại không thể để Quất Hồng vào đây tìm giúp.
Mất ở đâu vậy nhỉ, dưới giường không có, bên cạnh án thư cũng không có, trên giường lại càng không có khả năng tìm thấy.
Mới đi tới cửa, nàng đã nghe được giọng của Tể Nhị lão gia,
Cậu lên tiếng nói giúp cho Nhân Phụng Trúc? Cậu lấy đâu ra lá gan đó vậy? Lần này Hoàng thượng không truy cứu, nhưng lần kế thì sao? Cậu chỉ là một tu soạn mới nhậm chức, cậu với nhà họ Nhân có tình nghĩa gì mà cậu phải vượt cấp góp lời như thế hả?
Tiếp theo là tiếng Tề Nhị thái thái khuyên can:
Lão gia đừng trách Hiên ca nhi, chuyện này có liên quan đến Trần gia, mà nhà chúng ta và Trần gia cũng có tình cảm qua lại, lần trước Hiên ca nhi bị bắt vào ngục, chẳng phải Quảng Bình hâu đã ra tay tương trợ sao?
Châu Lang Huyên thu cánh tay đang định đẩy cửa để vào lại, nha hoàn cánh cửa tần ngần không biết có nên vào bẩm báo hay không.
Tề Nhị lão gia gắt:
Vì Quảng Bình hầu? Ngay cả Quảng Bình hầu cũng không đả động tới chuyện của Nhân Phụng Trúc nữa là.
Dứt lời ông nghiêm nghị hỏi:
Lang Huyên bảo cậu giúp đỡ có phải không? Lang Huyên còn vì chuyện này cất công chạy đến phủ Khang Quận vương, nó và Khang Quận vương phi là bạn thân từ trước khi xuất giá mà chẳng phải sao?
Tề Trọng Hiến nãy giờ vẫn không nói gì, nghe vậy bèn nói:
Không phải do Lang Huyên, là vừa đúng phiên trực của con, Hoàng thượng thuận miệng hỏi, con chỉ nói ra chính kiến của mình thôi.
Chính kiến?
Tể Nhị lão gia cười mỉa,
Triều đình có nhiều quan lại như vậy, chỉ mình cậu có chính kiến à.
Tề Trọng Hiên cụp mắt nhìn xuống.
Châu Lang Huyên hằng giọng một cái, Quế Nhi bên ngoài lập tức bưng trà nhạt vào.
Châu Lang Huyên súc miệng rồi hỏi Quế Nhi:
Nhị gia đâu?
Quế Nhi đáp:
Ở thư phòng đọc sách ạ.
Tề Trọng Hiên có thói quen là sau khi rời giường luôn đi thẳng tới thư phòng, nơi y dành nhiều thời gian nhất trong nhà chính là thư phòng.
Châu Lang Huyên đứng dậy,
Ta đi xem một chút.
Bếp nhỏ đã chuẩn bị xong điểm tâm, Châu Lang Huyên dẫn người mang tới thư phòng.
Châu Lang Huyên siết chặt khăn tay, lúc này nàng mong ước nghe thấy Tề Trọng Hiên giải thích rằng cục diện chính trị vốn thay đổi chỉ trong chớp mắt, y cảm thấy đúng thời cơ nên mới khăng khăng giữ nguyên chính kiến.
Nhưng y không nói gì cả, chỉ lẳng lặng rời khỏi phòng.
Châu Lang Huyên cảm thấy trước ngực như có một cuộn chỉ chặn ngang, trên cuộn chỉ tủa ra vô số kim châm đâm chọc khiến nàng gần như không thở nổi.
Trần Doãn Chu được một bài học, làm việc cũng cẩn thận hơn, không dám lấy quân công ra hống hách nữa.
Nhưng Lâm Di lại cảm thấy, bây giờ Hoàng thượng đang bận tâm về chuyện hủy bỏ lệnh cấm biển, cho nên tạm thời gác chuyện chỉnh đốn tác phong quan lại sang một bên, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày lật lại chuyện cũ thôi.
Lâm Di đi thỉnh an lão thái thái nhánh cả, Điền thị nhìn thấy nàng liền tươi cười nói:
Không ngờ hôm nay Quận vương phi cũng về thăm nhà, lần này tiện rồi, mọi người lại có thể tụ tập một phen, chốc nữa Lâm Phương cũng sang thăm lão thái thái nhánh cả đấy.
Bạch ma ma cười nói:
Lần này lão thái thái có thể yên tâm rồi.
Nói yên tâm thì còn sớm lắm.
Đến bây giờ bà vẫn còn tiếc nuối về hôn nhân của Lục nha đầu.
Lão thái thái nhìn xem khói xanh lượn lờ trên đỉnh lư hương, hiện giờ là thời gian mới cưới, có lẽ còn có thể nhún nhường lẫn nhau, nhưng tương lai thì sao? Tương lai còn những mấy chục năm, bà sống đến từng tuổi này, chẳng gặp được bao cặp phu thê khác biệt tính cách mà có thể hạnh phúc vẹn toàn.
mau hơn, thế nên ngoại trừ một ít tiệm danh tiếng lâu năm trong Kinh, số cửa hàng mua bán bút mực giấy nghiện và thư họa có lại lịch thật sự chẳng được bao nhiêu.
Lão thái thái nhánh cả ngắm nhìn cháu gái, Lâm Di nói một hơi, dường như không nhìn ra ý định của bà.
Bán thứ khác khó mà nói, nhưng mở cửa hàng dụng đó thì cháu có thể lấy mấy rương tranh chữ với nghiên mực cổ trong kho nhà mình ra bán.
Dứt lời lão thái thái nhánh cả nhìn về phía Bạch ma ma,
Tranh thủ thời gian lấy chúng ta đưa tới phủ Khang Quận vương, không phải ta cho không đâu đấy, coi như cháu bán hộ ta, bán đổi thành tiền cũng dễ tiêu hơn.
Bà đã nói vậy, Lâm Di muốn từ chối cũng không biết nói thế nào.
Thư phòng trở nên yên tĩnh, Châu Lang Huyên chỉ huy tiểu nha hoàn dọn đồ ăn lên, rồi ngẩng đầu nhìn Tề Trọng Hiên,
Không còn sớm nữa, Nhị gia dùng bữa sáng đi!
Trong phòng chỉ có tiếng nha hoàn bày đũa
lách cách
.
Tề Trọng Hiên đứng dậy, thật lâu sau mới lên tiếng:
Ta sẽ nói rõ với phụ thân và mẫu thân, chuyện này không liên quan gì đến em.
Bất luận phu quân có nói hay không, vẫn là lỗi của nàng.
Nhị gia không cần giải thích.
Châu Lang Huyên dùng một thoáng,
Lần sau đừng tắc trách như vậy nữa là được.
Tề Trọng Hiên im lặng.
Trái lại đây lại là khuyết điểm của nàng, nàng luôn tự giác tìm hiểu cặn kẽ mọi chuyện xảy ra quanh mình, thậm chí sau khi sống lại còn cẩn thận hơn.
Nếu không bận tâm nhiều như vậy, liệu nàng có sống thoải mái, có dễ chịu hơn chút nào không? Ví dụ như hôm nay cùng nhau vui vầy, cùng làm những gì mình thích.
Sau khi đã quen với bóng tối, hình ảnh trước mắt dần rõ ràng hơn.
Tề Nhị lão gia ném mạnh chén trà lên bàn.
Đây không phải là chuyện nhỏ, nếu Hoàng thượng có ý giết Nhân Phụng Trúc thì bây giờ toàn bộ Tề gia bị liên lụy rồi, Tề Trọng Hiên là con ông nên ông hiểu, cho dù tính tình thẳng thắn bộc trực thì cũng sẽ không lỗ mãng như vậy, rốt cuộc là vì sao? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là vì con dâu thôi.
Châu Lang Huyên đứng ngoài một lúc lâu mới nhìn về phía nha hoàn bên cạnh.
Với quan hệ hiện giờ của Trịnh gia và Trần gia, thật sự không tiện công khai từ chối, làm vậy thì cho dù Trịnh lão phu nhân không trực tiếp ra mặt, hòa khí giữa hai nhà cũng sẽ bị tổn thương.
Lão thái thái nhánh cả trầm tư suy nghĩ, cảm thấy chuyện này không thể quyết định qua loa, cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Lâm Di đi tới nhà bếp giúp đỡ tiểu Tiêu thị.
Nha hoàn kia bước lên thông báo:
Nhị nãi nãi đến ạ.
Trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Nha hoàn tiền lên vén rèm, Châu Lang Huyên đi vào.
Tề Nhị lão gia ngồi trên ghế, tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy nàng, còn Tề Nhị thái thái thì mỉm cười.
Dưới ô cửa sổ hình hoa đẹp đẽ, trên bàn thấp cạnh đầu giường, c6hậu mẫu đơn rạng rỡ khoe sắc, rèm giường nhẹ nhàng rũ xuống, đèn lần lượt được bị thổi tắt.
Trong bóng tối, Chu Thập Cử5u lại áp mình xuống, sự thiếu thốn ánh sáng khiến thân thể Lâm Di càng căng hơn, nàng nằm lọt thỏm trong hõm vai Chu Thập Cửu, vòng tay ôm lấy bờ vai ấm áp của chàng.
Tiểu Tiêu thị từng nói với nàng, có rất nhiều chuyện bản thân không rõ chưa chắc đã xấu, đó là vì sao bà không bao giờ hỏi thăm cha nàng về chính sự, cho dù ông chủ động nhắc tới, bà cũng chỉ nghe qua mà thôi.
Lâm Di mới thở phào, bên ngoài lại vang lên giọng nói kinh ngạc của tiểu nha hoàn,
Quận Vương gia.
Theo sau là tiếng chậu đồng rơi xuống đất.
Lâm Di có thể tưởng tượng ra cảnh nhóm nha hoàn tụ tập trố mắt nhìn, cửa buồng trong mãi vẫn không mở, Quận Vương gia lại ở ngoài cửa sổ.
Nàng mở cửa tủ lấy đôi giày thêu mới làm xong mang vào, giờ đã tới nước này, nàng không thể vờ như không có việc gì nữa, đành lúng túng đi ra mở cửa, Chu Thập Cửu ung dung đứng đó, vẻ mặt mang theo ý cười.
Nàng không nên nghi ngờ, nhưng nàng lại không thể không nghĩ ngợi.
Khi trở lại phủ Quảng Bình hầu, Lâm Di mới biết được Điền thị lại tới bày tỏ sự hiểu đạo của mình.
Giảng kinh Phật xong, thị cho người cầm kinh Phật cúng cho Dược Vương gia đến miếu đốt tế, sau đó ngồi lại trò chuyện với lão thái thái nhánh cả.
nhưng mà...
sắc mặt của Quận vương phi rõ ràng không được tốt lắm...
Châu Lang Huyên dậy rất sớm, vẫn chưa tới lúc bà tử vào gọi mà người ngủ bên cạnh nàng đã không thấy bóng dáng.
Thôi treo nó trong thư phòng thì tốt hơn ạ.
Treo trong buồng ngủ sẽ khiến người khác thấy lạ.
Chu Thập Cửu khẽ cười, thật ra chỉ có mình nàng thấy lạ thôi.
Ta tìm giày cho, Nguyên Nguyên thực hiện lời mình nói tôi qua đi.
Lời gì chứ, Lâm Di oán thẩm.
Treo tranh lên.
Bức tranh hoa sen vẽ bằng tay kia? Nhìn qua thì không đến nỗi xấu lắm, nhưng sau khi trải qua một màn tối hôm qua, nàng cảm thấy...
Cháu đã hỏi thăm sơ, các gia đình huân quý trong Kinh mở cửa hàng phần lớn đều bán tơ lụa, đồ cổ, đồ trang sức với lửa hạt các loại, rất ít người bán tranh chữ.
Con cháu dòng dõi thư hương có phẩm vị với mắt nhìn tốt, nhưng họ sẽ không mở cửa hàng bán thư hoạ để kiếm tiền vì như thế là làm nhục chữ nghĩa.
Quan to hiển quý thì thà mở cửa hàng bán đồ cổ, kiếm lời sẽ
Lâm Di đang nghĩ ngợi nên mở lời kiểu gì thì bà đã ngước lên hỏi:
Là chuyện gì?
Lâm Di thuật lại chuyện Trịnh Thất tiểu thư đến phủ Khang Quận vương,
Cháu không biết ý của tổ mẫu, cha và mẹ thế nào.
.
Lão thái thái nhánh cả nghe tới đó thì không khỏi chau mày, bà đã sớm nghe nói Huệ Hòa Quận chúa muốn gả con gái cho công tử của chưởng viện Hàn Lâm viên tận nhiệm, không ngờ lại bị người cùng tộc Trịnh thị nâng tay trên.
Tình tình Trịnh Thất tiểu thư thẳng thắn, nếu coi cô bé như cháu gái mà yêu thương thì bà rất sẵn lòng, nhưng làm cháu dâu trưởng thì...
Châu Lang Huyên tiến lên hành lễ, một tia sáng thoáng lóe lên trong mắt Tề Nhị lão gia, ông quay sang hung dữ liếc con trai một cái rồi đứng dậy,
Ăn sáng rồi tới nha môn đi, mới nhập sĩ thì phải chuyên cần hơn người khác.
Tề Trọng Hiên lên tiếng đáp lại, bấy giờ Tề Nhị lão gia mới xoay người đi.
Tề Nhị thái thái chậm bước theo sau, Châu Lang Huyên nhân đó tiến lên thưa:
Con đã dặn bếp nhỏ chuẩn bị điểm tâm, phần này cho mẫu thân ạ.
Tể Nhị thái thái nhoẻn miệng cười, quan tâm nhìn Châu Lang Huyên,
Con đừng để quá vất vả, nhớ chú ý sức khỏe.
Vừa nói bà vừa kéo tay Châu Lang Huyên,
Xem tay con lạnh chưa này, nên mặc nhiều lớp hơn một chút...
Bà như bỗng nghĩ tới điều gì,
Sang mùa cùng ta tới thôn trang trên xem thử, ta đã lớn tuổi, con cũng nên bắt đầu giúp đỡ một tay là vừa.
Đầu chóp mũi quanh quẩn hương bạc hà, Lâm Di thường cho thêm bạc hà vào bánh đậu tẩy rửa, tuy đó là thói quen của nàng, nhưng mùi hương đó cũng bất giác thấm vào người Chu Thập Cửu.
Cũng như chuyện của Nhân gia lần này.
Có lẽ mọi chuyện vẫn có thể thay đổi, cũng như nàng và Chu Thập Cửu.
Bạch ma ma cười khen:
Huân hương Quân vương phi mang đến dễ chịu thật, như mùi hoa quả vậy.
Lâm Di nói:
Là phủ nội vụ đưa tới, cháu thấy mùi rất thanh nên mang về cho tổ mẫu và mẫu thân dùng.
Lão thái thái nhánh cả mới than phiền phòng nặng mùi thuốc, phủ nội vụ lại vừa lúc đưa huân hương tốt như vậy tới phủ Khang Quận vương, bà không khỏi liếc Bạch ma ma trách cứ.
Hầu hạ lão thái thái nhánh cả uống thuốc xong, Lâm Di kể chuyện sắp mở cửa hàng cho bà nghe,
Gian hàng may đã được cháu chuẩn bị gần xong, Quận Vương gia lại gợi ý muốn mở cửa hàng bán tranh chữ.
Lão thái thái nhánh cả suy nghĩ, mở hàng may không cần bận tâm quá nhiều, cũng không cần bỏ nhiều vốn, chỉ cần may được y phục tinh tế với kiểu dáng đẹp thì chẳng lo không có người tới mua.
Cửa hàng của phủ Khang Quận vương đương nhiên không thể dùng đồ của nhà mẹ đẻ, nhưng nếu là bán hộ thì lại khác.
Nói xong chuyện cửa hàng, Lâm Di nhắc tới Trịnh gia,
Gần đây tổ mẫu có hay nói chuyện với Trịnh lão phu nhân không ạ?
Lão thái thái nhánh cả nhấp hớp trà,
Bà già kia cũng có lòng với ta, thuốc bổ bên đó đưa tới sắp chất thành núi rồi, tin tức thì không có gì nhiều, chỉ sai người dặn dò ta dưỡng bệnh thật tốt thôi.
Người quen tầm tuổi bà mỗi năm một ít đi, chẳng còn được mấy người nữa.
Thường là phía nữ giới phải nhẫn nhịn cả đời, sống cúi đầu giúp chống nuôi dạy con cái, tính tình cứng rắn như Lục nha đầu thì tuyệt đối không thể làm được như vậy.
Cho nên rất nhiều thế gia không muốn cho con gái đọc sách học chữ, với họ phụ nữ không tài chính là đức, đó cũng là một cách bảo vệ con gái.
Giống như tiểu Tiêu thị, mỗi ngày trôi qua đều thoải mái.
Chu Thập Cửu mặc trường bào vào, cầm đèn đi đến trước thư án, thản nhiên phân tích:
Chúng ta bắt đầu chấm ngón tay vẽ tranh ở đây...
vẩy mực xong, chúng ta...
Nhớ tới tối qua, mặt Lâm Di liền nóng lên.
Lâm Di bỗng nhìn thấy Chu Thập Cửu đặt đèn lên bàn, nhảy ra ngoài từ lối cửa sổ.
Ngay sau đó, ở cửa ra vào vang lên tiếng bà tử thông báo,rồi Quất Hồng cầm đèn nhẹ nhàng gõ cửa.
Nếu theo lệ thường, Lâm Di chắc chắn sẽ để Quất Hồng vào, nhưng hôm nay...
Bạch ma ma khuyên nhủ:
Người quan tâm Quận vương phi nên lo lắng quá mức thôi.
Lão thái thái nhà bà thật sự vô cùng thương yêu Quân vương phi.
Lão thái thái nhánh cả nhắm mắt lại,
Chỉ cần bọn chúng bình an, lấy gì ra đổi cũng đều đáng giá.
Khi Lâm Di và tiểu Tiêu thị từ nhà bếp bước ra, mọi thứ đã được chuẩn bị xong, chỉ còn chờ chiều mọi người đến đông đủ là cùng nhau khai tiệc thôi.
Dọn bữa sáng vào nhà chính xong, Bạch Thược kéo Quất Hồng sang một bên,
Muội ngủ gục hay sao mà không nghe thấy cửa mở khi nào?
Trước giờ Quất Hồng vốn thính ngủ, khi trực đêm càng cẩn thận hơn,
Không có, Quận Vương gia mà mở cửa muội chắc chắn tỉnh lại ngay, chưa kể gian ngoài còn có Hồ Đào nữa.
Không có khả năng vòng qua hai người ra ngoài mà không ai biết.
Quất Hồng nhớ tới tiếng động mình nghe thấy tối hôm qua,
Có khi nào Quận Vương gia và Quận vương phi cãi nhau không?
Trận xích mích nhỏ bởi chuyện nhà họ Nhân lần trước vẫn còn mới mẻ trong đầu mọi người, lần này mặc dù không có tranh cãi, nhưng đồ đạc trên bàn lại rơi trên đất, sáng sớm Quận Vương gia và Quận vương phi đều có sắc mặt kỳ lạ.
Quất Hồng vừa nói vậy, ánh mắt Bạch Thược lập tức trở nên nghiêm nghị hơn hẳn.
Tổ mẫu cảm thấy thế nào rồi?
Trong phòng không có ai khác, Lâm Di thân thiết ngồi tựa vào người bà.
Lão thái thái nhánh cả cười vỗ vỗ tay cháu gái,
Ngày thường xuyên tới lui, coi như bệnh của ta không thể trị hết thì cũng khá hơn nhiều.
Lâm Di nhoẻn môi cười,
Thời tiết càng ngày càng lạnh, cháu có thêu băng đeo trán cho tổ mẫu, tổ mẫu nhớ đeo lên nhé.
Lão thái thái nhánh cả lẳng lặng ngắm Lâm Di,
Mấy ngày không gặp, ta thấy sắc mặt của cháu tốt hơn nhiều đấy.
Bà dừng một thoáng,
Có tin khi nào Nhân Ngữ Thu tiên sinh vào Kinh hay không?
Cũng sắp rồi ạ.
Lâm Di đưa tay bưng chén sứ Thanh Hoa đựng thuốc trên bàn thấp lên nếm thử, nhăn mặt nói:
Đắng thật.
Lão thái thái nhánh cả dở khóc dở cười,
Mau để xuống, sao có thể nếm thuốc lung tung như thế.
Lâm Di dầu môi,
Tổ mẫu không thích uống, cháu muốn nếm thử xem rốt cuộc khó uống đến cỡ nào.
Những năm qua lão thái thái nhánh cả gần như là uống thuốc mà sống, đã sớm ngán thuốc từ lâu.
Bà cười nói:
Trong phòng ta cả ngày đều đượm mùi thuốc, ta sắp ngửi đến choáng váng luôn rồi, nếu có thể không uống thuốc mấy ngày, không chừng bệnh sẽ đỡ nhanh hơn.
Lão thái thái nhánh cả vừa dứt lời, Bạch ma ma đã bưng lư hương vào nhà, mùi hương tựa mùi hoa quả lập tức lan tỏa.
hơi khác bình thường.
Lâm Di cố gắng giữ giọng mình nghe thật thản nhiên,
Chờ một lát.
.
Quất Hồng ở ngoài vâng dạ đáp lại.
Huống chi của hàng là do phủ Khang Quận vương mở, kiểu gì cũng sẽ kết nối được ít nhiều mối làm ăn, Kinh thành lớn như thế, hàng năm gia quyền của các quan to hiến quý đều phải may y phục bốn mùa.
Còn mua bán thu hoạ, nhìn như đơn giản, nhưng phải có mắt nhìn mới trụ được, chẳng qua Lục nha đầu thích những vật này, nếu vừa có thể theo đuổi sở thích vừa có thể kiếm được ít tiền, đã có cơ hội thì đương nhiên đắn đo làm gì nữa.
Quận Vương gia đã mua sẵn một số thư hoạ, nên cũng không cần lo nhiều về hàng bày bán.
Ánh mắt lão thái thái nhánh cả càng ngày càng sáng,
Cháu nghĩ sao?
Lâm Di chia sẻ:
Cháu cảm thấy bản thu hoạ cần bỏ tâm tư nghiên cứu, nếu có thể bán chạy đương nhiên tốt.
Quất Hồng chắp tay trước ngực,
Ông trời làm ơn phù hộ cho Quận Vương gia và Quận vương phi hòa thuận với nhau.
Nhưng sáng sớm nhìn cách Quận vương phi tự tay thay y phục cho Quận Vương gia thì không giống đang cãi nhau.
Quất Hồng bỗng nhớ ra,
Tối hôm qua có gọi mang nước vào.
Bấy giờ Bạch Thược mới thở phào, oán trách nhìn Quất Hồng,
Nha đầu ngốc, đã vậy thì còn có thể có vấn đề gì chứ.
Quất Hồng ngơ ngác, theo lý thuyết thì...
đúng rồi...
Không hợp tính là chuyện chắc chắn rồi...
Lão thái thái nhánh cả thở dài một hơi,
Không ngờ hai đứa nó có thể phối hợp cứu được nhà họ Nhân.
Chẳng những bảo toàn được chính kiến của Quận Vương gia mà còn giúp Nhân gia tránh khỏi cái chết.
Trong chuyện này sự khác biệt về tính cách của hai người lại là điểm hay, dễ phối hợp, đổi thành người khác chưa chắc đã quả quyết được như vậy, phu thê cháu gái có thể có ngày hôm nay quả thực không dễ.
Tiểu nha hoàn thấp thỏm lo sợ, Bạch Thược và trấn tĩnh, mặt Quất Hồng đầy vẻ ngờ vực, hẳn là đang thắc mắc Chu Thập Cửu ra ngoài bao giờ, hôm qua Quất Hồng trực bên ngoài cả đêm.
Lâm Di nhìn xuống chỗ tay Chu Thập Cửu, dưới ống tay áo to rộng buông phủ thấp thoáng mũi giày thêu màu xanh nhạt.
Lâm Di giật thót, nụ cười trên mặt Chu Thập Cửu càng thêm rõ ràng, tay cầm chặt chiếc giày thêu.
Hai mẹ con đến đình ngồi xuống, Điển thị cũng lại gần nói chuyện.
Ngày Trần Lâm Bân đón dâu đã được xác định, là tháng Hai sang năm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.